If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Libra Lee
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 703 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1.2
(p2)
Vick sau khi nghe tin thì chạy thẳng về nhà. Vừa về đến nhà đã gọi nó từ trên phòng xuống. Tại căn nhà nó bây giờ đã rất đông đủ: ông Bảo, Kan San, Ken Nana, Leo Win.
Ông Bảo nhìn thấy nó xuống cầu thang thì cười nhưng ko ai để ý và nó đã nhìn thấy được nụ cười của ông, nó tin chắn rằng đó là một lời khen ngợi của ông dành cho nó. Vick vừa nhìn thấy nó thì đùng đùng nổi giận
- Hoàng Nguyễn Kiều Ân, con có biết con đã làm điều gì ko? Tại sao con lại để mẹ vì con mà dính đạn? Sao con lại vô dụng như thế? Con hãy nhìn chị con mà học tập đi, ko có chị con thì con sẽ ko còn sống trên cõi đời này đâu, con làm ta tức chết mất, tại sao con ko bằng nổi một phần của chị con. Con thật là 1 đứa xui xẻo mà. Đi đi, đi ngay cho ta, ta ko muốn nhìn thấy con_ Vick nói 1 tràng rồi "giận quá mất khôn" mà chỉ tay ra cửa.
Nó nhìn Vick, khuôn mặt nó lăn dài một giọt lệ trong veo.
- Thôi đi Vick, con bé còn nhỏ, đừng có nóng giận, còn Ice à, con mau nhận lỗi với ba đi con_ San nhẹ nhàng lên tiếng.
Nó đưa tay lên gạt giọt lệ đang rơi, nó cười khẩy. Nó đang khinh thường bản thân nó. Nó khóc ư? Tại sao nó fải khóc? Nó đã làm sai việc gì à? Nó giết kẻ muốn giết mẹ con nó là sai à? Nó ko đi theo mẹ đến viện là sai à? Hay việc nó ko có giỏi giang như Sunny là sai lầm?
Nó nhìn ba nó rồi đi thẳng lên phòng làm Vick tức tới mức lever max. Sau 2 phút, nó đi xuống, từ trên xuống dưới là một màu đen. Mái tóc buộc gọn, một chiếc áo sơ mi đen tuyền, quần bò đen, đôi giày cũng đen nốt. Và trên lưng nó, là 1 chiếc balô đen.
- Bé Ice, con đừng làm liều nha_ông Bảo nửa đùa nửa thật.
Đáp lại ông là một nụ cười tươi khiến ai nhìn vào cũng phải choáng váng. Vì chỉ có một từ để miêu tả "đẹp".
Nó đến gần ông, ôm ông lần cuối để cho lời tạm biệt
- Ông giữ gìn sức khỏe, con đi.
Câu nói của nó khiến ai cũng bất ngờ.
Nó quay lưng bỏ đi thì bị ông Bảo giữ chặt hai tay lại, nó cười khẩy, đạp vào chân ông may ông tránh được nhưng phải thả 1 tay của nó ra. Tự do được một tay, nó rút 1 sợi dây nhỏ trong balô, và 2 ông cháu nó đánh, đánh được 7 phút thì ông Bảo bị nó trói ngược lại. Ông vừa cười vừa nói
- Mẹ con mới dạy thêm hay con lại học ở đâu thế? 3 năm ta ko đánh lại con rồi đó.
Nó ko nói gì chỉ đi thẳng ra cửa
- Thích sang Nhật bảo ông một câu nhé, ông luôn đợi con_ông Bảo nói rồi đưa 2 tay đang bị trói lên vẫy.
Nó đứng lại, quay vào trong và cúi chào tất cả một lần, nụ cười trên môi nó đã tắt mà thay làm đó là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Và nó bỏ đi trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người (trừ ông Bảo). Nó đã mong người cha mà nó luôn yêu thương sẽ giữ nó lại. Nhưng ko, ko hề có một tiếng nói nào. Nó đau, đau lắm, đau ở trong tim. Tại sao ko ai tin tưởng nó? Tại sao luôn coi nó là một đứa vô dụng? Và trời đổ mưa, có lẽ ông trời tiếc thương cho số phận của nó, 1 đứa con gái 10 tuổi bị ba nó mắng nhiếc, bị ruồng bỏ, nó cứ đi nhưng ko biết điểm đến.
End 1
_._._._._
mong mọi người cho ý kiến nha. Nếu có gì ko hài lòng em sẽ cố gắng sửa đổi
Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng - Libra Lee