Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Nhân Duyên
ã nghe nói gì chưa? Hoàng thượng đang định tuyển thái tử phi cho thái tử đó!”
Người đi đường A vừa nhìn thấy người đi đường B từ rất xa thì đã chạy tới lôi kéo để tuyên bố tin tức này.
“Biết rồi, đã sớm định ngày tuyển tú rồi! Nghe nói thái tử đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa có chính phi. Theo tôi thấy ấy hả, hoàng đế làm cha cũng quá vô trách nhiệm, chỉ biết tuyển chọn người đẹp ình mà quên mất việc chung thân đại sự cho con trai!”
Người đi đường B dửng dưng nói.
“Này, nhỏ miệng một tý chứ, cậu không muốn giữ cái mạng nhỏ của cậu nữa hả? Muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo!”
Người đi đường A sợ hãi nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai thì mới yên tâm nói tiếp.
“Này, tôi nói nha, thái tử tuyển phi cậu khẩn trương cái gì hả? Tuyển phi cũng không tới lượt nhà cậu, ngay cả con cháu trong gia đình hoàng thân quốc thích cũng không tới phần cậu đâu.”
“Cậu thì biết cái gì chứ?”
Người đi đường A khinh thường nhìn người đi đường B.
“Chuyện tuyển phi lần này nhìn tưởng chừng như đơn giản, nhưng ai chẳng biết có nội tình bên trong! Chỉ riêng về vị Thập cửu vương gia đã mấy tích nhiều năm trước mà nói, thái hậu còn có ý quyết định việc hôn nhân của ngài ấy nữa kia!”
“Hả? Có chuyện này sao? Sao cậu biết được?”
“Cậu không cần quan tâm làm sao tôi biết được! Dù sao tôi cũng không nói cho cậu biết là con gái của dì của anh họ ta làm người hầu trong cung nghe được tin này đâu!”
Người đi đường A đắc ý gật đầu.
Người đi đường B càng xem thường.
“Cậu nói xem, có cô nương nhà nào sẵn lòng làm thê tử của một người không rõ sống chết không? Tuy rằng có danh là Vương phi đấy nhưng chẳng khác nào ở goá cả đời cả!”
“Khụ khụ, việc này không tới lượt cậu quan tâm!”
Hàng xóm B có ý định muốn rời đi, đây đang đứng ở đường lớn mà lại bàn luận chuyện nhà đế vương, hắn rất lo cho cái mạng của hắn sẽ không còn giữ được nữa.
“Cũng đúng!”
Người đi đường A gật đầu.
“Đúng là xui xẻo cho nữ nhân nào được chọn làm vương phi!”
“Nữ nhân xui xẻo đó là ai thế? Sao tôi không nghe nói gì cả?”
“Hừ!”
Người đi đường A cúi đầu tới gần tai người đi đường B thì thầm.
“Ngay cả việc này cậu cũng không biết sao? Nữ nhân xúi quẩy nhất kinh thành hiện nay chính là người bị đồn đại ầm ĩ trong thời gian gần đây, còn bị đuổi ra khỏi nhà, tiếp đến lại đắc tội với Tư Đồ đại nhân, bị Tư Đồ đại nhân ép phải từ quan – Trang Thư Lan! Cậu nghĩ mà xem, nhiều chuyện xui xẻo như thế đều nhằm vào cô ta, ngay cả thái hậu chỉ hôn không may cũng rơi vào cô ta, đúng là số phận đen đủi, có lẽ cô ta sinh ra đã định sẵn phải làm goá phụ rồi!”
“Nghe qua đúng là xui xẻo thật…..”
Hàng xóm B còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt, giật nảy mình nhìn người đi đường A. Hai người không nói gì, nhìn nhau rồi vội vàng rời đi.
Tiếng mở cửa vang ra từ một phòng nhỏ, mà chủ nhân của gian phòng này, không phải ai khác chính là người được hai người đi đường vừa rồi nhắc tới – Trang Thư Lan.
“Hử? Tiểu thư, không phải người định ra ngoài ạ? Sao lại dựa vào cửa ngủ thế kia!”
Tứ Nhi mang quần áo bẩn ra ngoài chuẩn bị giặt thì thấy Trang Thư Lan đang dựa ở cửa, nhắm mắt ngủ. Trang Thư Lan không nói, tiếp tục ngủ. Tứ Nhi cũng không để ý tới nhưng sau khi giặt hết một đống lớn quần áo xong, Trang Thư Lan vẫn còn ở trước cửa, không nhúc nhích giống như pho tượng vậy.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Mới vừa rồi vẫn còn rất khỏe mạnh, sao mới một lát đã biến thành đầu gỗ rồi!”
Tứ Nhi đi tới trước mặt Trang Thư Lan, đưa tay sờ lên trán, sau đó lại sờ chán mình, lẩm bẩm.
“Không bị sốt mà!”
“Đừng làm phiền ta, ta đang suy nghĩ về vấn đề quốc kế dân sinh!”
Trang Thư Lan buồn bã ỉu xìu ngồi dưới mái hiên, tay chống má tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quốc kế dân sinh? Phải rồi, gần đây ngày nào tiểu thư cũng ra ngoài, thỉnh thoảng còn mang về một ít gỗ làm mô hình, hoặc là sơ đồ, bản vẽ gì đó, hơn nữa công bộ đại nhân cứ ba ngày lại tới đây hai lần bàn bạc công việc một khi ngồi xuống bàn bạc thì cũng mất tới nửa ngày trời. Tứ Nhi cứ coi như Trang Thư Lan đang nghĩ quốc kế dân sinh vậy.
Nhưng có người nào nghĩ tới quốc kế dân sinh mà giống như vậy không? Nhìn thế nào cũng thấy đang ngẩn người hoặc là ngủ gà ngủ gật.
Bán tín bán nghi Tứ Nhi cũng ngồi bên cạnh Trang Thư Lan, bắt chước Trang Thư Lan, một tay ôm gối, một tay chống má tựa vào đầu gối, nhắm mắt. Bốn phía xung quanh đều im ắm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cảm giác này….Tứ Nhi rất thích! Cuối cùng nàng cũng hiều được vì sao mà mỗi khi không có việc gì tiểu thư nhà nàng lại thích ngồi hoặc nằm nhắm mắt như thế này.
“Tứ Nhi, giúp ta mài mực! Ta muốn viết bái thiếp!”
Trang Thư Lan đột nhiên mở mắt, đứng dậy, vỗ tay nói.
“Đã đi tới tận đây rồi, không có lý do để người khác khống chế đường đi của ta nữa!”
“Dạ?”
Tứ Nhi hoàn hồn, ngẩn người, có chút tò mò nhìn Trang Thư Lan, theo thói quen hỏi lại.
“Tiểu thư muốn đi bái kiến ai ạ?”
“Đi gặp hắn”.
Ánh mắt Trang Thư Lan trầm xuống, cũng thấy hơi do dự, thầm nghĩ biện pháp này cũng không phải là tốt nhất, nhưng với tình thế trước mắt thì đây là cách duy nhất vẫn còn dùng được. Ngày ấy Tư Đồ Tu Nam nói với nàng về việc chọn thái tử phi, nàng vẫn không để trong lòng nhưng cũng nhắc nhở nàng phải cảnh giác. Thái hậu là người tốt, nàng tin rằng nhân phẩm của con trai bà ấy cũng không tới mức tồi tệ lắm, nhưng mà hắn ta đã mất tích nhiều năm như vậy, lại không có chút tin tức gì, mà bây giờ bà ta lại định chọn vương phi cho hắn, đây chẳng phải là đang hại người khác sao!
Vốn việc chọn vương phi nàng cũng không quan tâm, bởi vì nàng không quyền không thế, cũng không có thế lực sau lưng giúp đỡ, cho dù chọn thế nào cũng sẽ không chọn tới nàng. Nhưng hôm nghe Thượng Quan Tinh nói tới buổi ngọ yến thái hậu đã đề cập tới chuyện chọn Thập cửu vương phi, Trang Thư Lan không thể không đề phòng – nàng không muốn làm vương phi, hơn nữa lại chỉ là một vương phi trên danh nghĩa!
Trong thiên hạ này tất cả đều thuộc về hoàng đế, chỉ cần là ở Đại Đông hoàng triều thì dù nàng không làm quan thì cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng đế! Nếu theo như Thượng Quan Tinh nói……. cho dù Trang Thư Lan có làm xong chuyện ở Vũ Châu, hoàng đế cũng sẽ đồng ý cho nàng từ quan, nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay hoàng đế. Đối nghịch với hoàng quyền, cho dù đầu óc thông minh cỡ nào cũng vô dụng!
Điều này Trang Thư Lan cũng biết, nàng không có gì, chỉ là thật sự tiếc cho cái mạng nhỏ này – mạng không có thì còn có thể làm chuyện gì được nữa? Đối nghịch với hoàng đế, cũng vẫn phải biết kiềm chế.
Cho nên, Trang Thư Lan cho rằng chỉ cần thái hậu chưa nói rõ, bên phía hoàng thượng cũng chưa có động tĩnh gì, tốt nhất là trong lúc chuyện tuyển phi vẫn chưa định ngày cụ thể thì nàng phải tìm mọi cách ngăn không cho chuyện này xảy ra.
Nhưng phải làm thế nào? Nàng có hỏi qua Thượng Quan Tinh, nào biết Thượng Quan Tinh chỉ nàng rồi cười nói.
“Rất đơn giản, cũng giống như ta vậy, trước khi chọn phi thì lấy người khác, kiểu này cho dù là hoàng đế có ý định để cả những nữ quan trong triều cũng phải tham gia tuyển phi thì cũng không lo tới lượt cô!”
Ngay lúc đó, Trang Thư Lan nghe xong đã đen mặt lại, ý kiến gì thế này? Nàng cũng chưa đủ mười sáu tuổi đã phải đi lấy chồng. Trước tiên đừng nói tới là phải gả cho người nào, chỉ nghĩ tới hai chữ “kết hôn”thôi cũng đã thấy thật đáng sợ rồi!
Nhưng đúng như Thượng Quan Tinh nói, ngoại trừ cách này thì không có cách nào khả thi hơn. Trong tình hình này nàng cũng không tìm ra cách khác tốt hơn, lưu lạc hành tẩu giang hồ là việc không thể, không nói tới chuyện nàng chưa bao giờ muốn gia nhập giang hồ, chỉ cần nói tới chuyện chi tiêu, tiền nong kiếm ở đâu cũng là cả một vấn đề. Đi ra ngoài, mở mắt là tiền, nhắm mắt cũng là tiền, không có gia thế hùng mạnh làm chỗ dựa, chẳng lẽ lại định trộm cắp sống qua ngày? Vậy không bằng đi làm sơn tặc còn hơn!
Cho nên không thể hành tẩu giang hồ được rồi, vậy thì đi tới một nơi không ai biết nàng là ai, sống mai danh ẩn tích có được không?
Được, tất nhiên được rồi! Điều kiện đầu tiên là nàng có thể dễ dàng rời khỏi kinh thành này hay không đã! Ngày tuyển tú đã định là mười ngày sau, tổ chức ở cung Trữ Tú, cũng chính là ngày nàng đưa bản kế hoạch cho hoàng thượng! Mấy ngày nay, khăp nơi đều đưa tú nữ tiến cung, do đó kinh thành đều tăng cường giới nghiêm, ở cổng thành đều có người kiểm tra, giám sát cho nên Trang Thư Lan muốn làm xong việc rồi lặng lẽ chuồn đi cũng rất khó khăn!
Càng nghĩ càng không có cách nào khả thi, đây chẳng phải là buộc nàng phải dùng tới biện pháp của Thượng Quan Tinh còn gì?
Nhưng mà biện pháp của Thượng Quan Tinh thực hiện như thế nào đây? Ở thời đại này, có người nào đồng ý muốn kết hôn giả với nàng được chứ? Trò chơi? Đúng! Trò chơi!
Sau khi sốt ruột đi qua mười tám cái cầu, bây giờ nàng mới có thể im lặng, bình thản ngồi trước mặt hắn, vừa thu cờ vừa nhìn chăm chú bố cục của những quân đen trên bàn cờ.
“Lan nhi, còn luyến tiếc à? Có cần ta phải chấp thêm vài quân để tránh lát nữa lại thua thảm hại không?”
Tư Đồ Minh Duệ dùng tay nâng cằm, hai ngón tay cầm quan trắng dựa vào bàn đá, cười khẽ nhìn Trang Thư Lan đang chau mày nhăn mặt.
Trang Thư Lan nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thấy thế cục hỗn loạn giữa quân đen và quân trắng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ – những quân cờ đen trắng này cũng giống như có sự sống, đi tới đi lui, càng làm cho người vốn không hiểu lắm về cờ cũng mở rộng tầm mắt.
“Hừ, không phải là một quân cờ thôi sao, ta cần gì phải đổi ý?”
Trang Thư Lan khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng di chuyển quân cờ trong tay. Vốn định đặt vào chỗ nhiều quân đen trên bàn cờ nhưng nàng lại đổi ý đặt vào góc bên phải phía dưới, là chỗ khuất của bàn cờ. Sau đó đắc ý nhìn Tư Đồ Minh Duệ, cười chỉ vào quân cờ này nói.
“Cái này gọi là một đứa con cứu cả giang sơn, chuyển bại thành thắng, Tư Đồ đại nhân, ngài đã chịu thua chưa?”
“À?”
Tư Đồ Minh Duệ đưa mắt nhìn bàn cờ, quan sát một cách tinh tế, vị trí đặt quân cờ vừa rồi đúng là ưu việt, nhằm đúng lúc hắn không chú ý tới, một quân cờ lại xoay chuyển cả tình thế! Xem ra, vẻ mặt Tư Đồ Minh Duệ cũng lộ ra phần vui mừng, chậm rãi đặt quân cờ trắng trong tay vào trong hộp, cười nói:
“Trang đại nhân không có việc gì không lên điện Tam Bảo, chỉ sợ không đơn giản là tìm bản quan chơi cờ, hôm nay đánh ba trận đại nhân đã thắng hai, có chuyện gì cứ nói đi – khó có được kỳ phùng địch thủ, hôm nay tâm trạng bản quan rất tốt, có chuyện gì bản quan sẽ làm hết sức mình.”
Trang Thư Lan hơi sững sờ, vốn định nịnh nọt hắn vài câu, cùng với việc hắn bị nàng đánh bại hai lần vừa rồi, sau đó lại dùng cách khích tướng buộc hắn giúp đỡ, nhưng không ngờ được hôm nay Tư Đồ Minh Duệ lại dễ nói chuyện như vậy, còn chủ động mở lời trước! Khẽ cắn môi, hơi thẹn thùng – mấy ngày trước rõ ràng nàng đã ngầm hạ quyết tâm, thấy Tư Đồ Minh Duệ sẽ không né tránh nữa mà chỉ coi hắn như một người xa lạ, không ngờ chỉ qua vài ngày nàng lại chạy tới quý phủ nhà người ta rồi.
“Hạ quan có việc muốn nhờ Tư Đồ đại nhân. Việc đầu tiên….”
“Ha…. Xem ra Lan nhi có rất nhiều chuyện phiền toái nhỉ!”
Tư Đồ Minh Duệ đứng dậy. Đi tới cạnh chiếc giường mà hắn đã cố ý sai người đặt ở trong đình, bưng chén trà do thị nữ chuẩn bị sẵn lên nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói.
“Nếu không chắc Lan Nhi sẽ không dùng thời gian cả một buổi sáng để đánh cờ với ta đúng không?”
Giường êm! Hiện tại, trong đầu Trang Thư Lan chỉ nghĩ tới việc nàng đang được thư giãn thoải mái trên một chiếc giường êm ái! Chỉ vì muốn nhanh chóng hoàn thành vấn đề Vũ Châu mà mấy ngày liên tục nàng không được ngủ thoải mái, vừa rồi lại phải động não quá nhiều, bây giờ nàng thật sự rất muốn ngủ!
Người ta khi quá nhập tâm nghĩ một chuyện gì đó sẽ làm ra những hành động khó hiểu, ví dụ như bây giờ Trang Thư Lan đã “vô cùng tự nhiên” vừa đi vừa ngáp tới bên chiếc giường kia, cũng đúng lúc nàng định nằm lên đó thì mới hoảng hồn tỉnh lại. Nàng đang làm cái quái gì thế này?
“Thì ra việc thứ nhất mà Lan Nhi muốn làm là lên giường của ta!”
Đương nhiên Tư Đồ Minh Duệ sẽ không bỏ qua cơ hội này trêu chọc Trang Thư Lan, một tay gác đầu, một tay đặt trên giường, vạt áo bằng gấm đỏ sang trọng hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp – (đừng trách Trang Thư Lan trong đầu dùng từ xinh đẹp để hình dung xương quai xanh của một nam nhân, bởi vì nàng không tìm được từ nào khác thay thế cả), mái tóc đen mềm mại rơi xuống cổ, hai gam màu tương phản đen trắng hoà quyện đẹp đẽ. Mà tấm đệm trên giường lại là màu xanh nhạt, kết hợp với nhau nhìn vô cùng hài hoà, bắt mắt!
“Thì ra việc thứ nhất Lan Nhi muốn làm là lên giường của ta!”
Đương nhiên Tư Đồ Minh Duệ sẽ không bỏ qua cơ hội này trêu chọc Trang Thư Lan, một tay gác đầu, một tay đặt trên giường, vạt áo bằng gấm đỏ sang trọng hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp – (đừng trách Trang Thư Lan trong đầu dùng từ xinh đẹp để hình dung xương quai xanh của một nam nhân, bởi vì nàng không tìm được từ nào khác thay thế cả), mái tóc đen mềm mại rơi xuống cổ, hai gam màu tương phản đen trắng hoà quyện đẹp đẽ. Mà tấm đệm trên giường lại là màu xanh nhạt, kết hợp với nhau nhìn vô cùng hài hoà, bắt mắt!
Đúng là bức tranh mỹ nam yêu mị, hấp dẫn! Thực sự làm nổi lên cám dỗ khiến người ta muốn phạm tội.
Cám dỗ? Đầu óc Trang Thư Lan bị chấn động không ít trước từ này, bởi vì nàng cảm thấy người trước mặt đang cười tà mị ấy giống như là đang dụ dỗ nàng phạm tội vậy! Đúng là gặp quỷ rồi, sao nàng lại nghĩ tới chuyện này kia chứ!
“Khụ!”
Trang Thư Lan lúng túng ho nhẹ một tiếng, cũng làm cho nàng bình tĩnh trở lại, tránh ánh mắt mê hoặc của hắn, nghiêng đầu qua một bên, thở ra một hơi dài rồi mới nói.
“Bởi vì ta muốn hỏi một vấn đề vô cùng cơ mật, cho nên đành chịu thiệt một chút tới gần Tư Đồ đại nhân. Xin ngài chớ có hiểu nhầm!”
“À? Nghe qua có vẻ như là một chuyện kinh thiên động địa ha!”
Tư Đồ Minh Duệ phủi phủi vạt áo, rất tự nhiên, cứ như thể hắn đang ra tay phủi bụi vương trên quần áo vậy, mà trong mắt lại có tia sáng kỳ lạ.
“Ừm!”
Trang Thư Lan lười bật lại, ngồi vào chiếc ghế đá đối diện Tư Đồ Minh Duệ, bắt đầu nói tới vấn đề trọng tâm của nàng.
“Việc này…. ngài đã làm quan trong triều nhiều năm rồi, cũng thường ra vào cung có từng nghe thấy tin tức gì về thập cửu vương gia không?”
“Thập cửu vương gia?”
Tư Đồ Minh Duệ nói nhẹ nhàng nhưng rất có sức nặng, giống như là từ cái tên ấy có thể kể ra chuyện gì đó. Điều này cũng khiến Trang Thư Lan tập trung lắng nghe câu nói tiếp theo của hắn. Không ngờ, Tư Đồ Minh Duệ chỉ nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, lại khôi phục bộ dạng từ trước tới nay.
“Chưa từng nghe thấy bao giờ!”
“Hả…..không thể nào!”
Trang Thư Lan cúi đầu lẩm bầm, theo như Trang Thư Lan quan sát, Tư Đồ Minh Duệ này nhìn có vẻ như thờ ơ, dửng dưng nhưng thật ra đối với những việc trong triều…. Haizz, đúng là quan viên đều rất thiếu độ nhanh nhạy, nắm bắt thông tin, nếu không tại sao trong và ngoài triều chỉ có hắn biết được chỗ ở của nàng – nàng chưa bao giờ để cho Nguyệt Nương tới chỗ nàng báo cáo tình hình làm ăn, cho nên nàng luôn muốn biết làm sao Tư Đồ Minh Duệ biết được chỗ ở của nàng.
“Tại sao lại không?”
Tư Đồ Minh Duệ hỏi lại.
“Ta chỉ là một đại thần, chuyện bí mật thâm cung như thế làm sao ta biết được?”
“Hả?…..”
Trang Thư Lan bị hỏi như vậy cũng không biết trả lời thế nào. Mỗi triều đại đều có một vài bí mật. Những bí mật này thường chỉ có những sử quan luôn theo cạnh bên hoàng đế mới biết được. Hoặc có thể nói nếu sử quan biết mà không báo, hắn là một Thủ phủ Nội các không biết được những chuyện này cũng rất bình thường. Nếu thật sự muốn biết một vài chuyện về Thập cửu vương gia, chỉ e phải tìm sử quan bên cạnh hoàng đế hoặc là tiên hoàng thì may ra. Nhưng mà sử quan bên cạnh hoàng đế và tiên hoàng là ai? Hơn nữa phí công vào một người không biết rõ sống hay chết cũng không phải là chuyện nàng hay làm.
“Đột nhiên cô nương hỏi tới Thập cửu vương gia làm gì vậy?”
Tư Đồ Minh Duệ ngồi ngay ngắn lại, chất vấn nàng.
“Ta…..ta tò mò không được chắc?”
Trang Thư Lan trừng mắt. Sao nàng lại không biết xấu hổ như thế, chẳng lẽ nói với hắn là do thái hậu định chỉ hôn nàng cho Thập cửu vương gia nên nàng mới hỏi sao! Nếu thật sự có chuyện này thì không nói làm gì, nếu không có, chẳng phải là nàng tự mơ tưởng rồi còn gì, lại còn dễ tin vào mấy lời đồn đại, thật mất mặt quá!
“Có đúng thế không?”
Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan thuận miệng ứng phó, lại dựa vào giường êm.
“Có điều, ta rất khó tin nổi việc cô nương chỉ vì một người chưa biết sống chết ra sao mà cố ý tới chơi cờ với ta!”
Xong rồi! Nàng Trang Thư Lan vì một người mới từ bỏ sĩ diện chạy tới quý phủ Tư Đồ Minh Duệ để chơi cờ với hắn! Nghĩ tới đây, trong lòng nàng đau khổ than trách, vì sao phiền toái lại cứ tìm tới nàng nhiều như vậy, ai cũng muốn làm khó nàng là sao?
“Việc thứ hai là: ta muốn biết trò chơi của ngài là thế nào? Vì sao phải lôi kéo một người vô tội như ta vào trò chơi của ngài?”
Đây cũng là chuyện khiến Trang Thư Lan khó hiểu nhất trong thời gian qua. Rõ ràng nàng không có làm việc gì động tới hắn, nhưng chẳng hiểu sao không thể quay lại được, buộc phải lao vào trò chơi của hắn tới mức gần như không còn là chính mình nữa!
“Nghe câu này của cô nương thì chắc không phải là cô nương muốn rời khỏi trò chơi này đó chứ?”
Tư Đồ Minh Duệ vấn giữ nguyên nét tươi cười, thậm chí còn “tặng nàng một cái nhìn đắm đuối”, khiến cho thị nữ hầu hạ bên cạnh không lạnh mà run.
“Ta có quyền nói không chắc? Ngay từ đầu trò chơi này là do ngài cầm trịch, ta chỉ là một kẻ đáng thương “tự dưng” bước vào ván cờ của ngài thôi!”
Trang Thư Lan cười nhạt nhưng không che giấu vẻ gian xảo. Nàng đang mặc một bộ y phục màu xanh nhạt nhìn rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Nàng tựa vào bàn đá, một tay đặt trước bụng.
“Ngài đã kéo ta vào ván cờ này, vậy thì không có lý do gì lại không đếm xỉa tới ta! Cho nên….chúng ta thành thân nhé!”
Vừa dứt lời, một thị nữ vẫn bưng trên tay ấm trà rót cho Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên buông tay. Một tiếng “Choang” vang lên, ấm trà vỡ tan trên nền đất. Trước khi ấm trà chạm đất, Tư Đồ Minh Duệ đã nhanh nhẹn di chuyển sang trái mấy bước. Ấm trà kia rơi đúng vào chỗ hắn vừa đứng.
“Đại nhân, Thư Vân đáng chết, nhất thời run tay thiếu chút nữa làm đại nhân bị thương, cầu xin đại nhân tha cho Thư Vân lần này!”
Thị nữ lập tức quỳ xuống bên cạnh Tư Đồ Minh Duệ, run lẩy bẩy khóc lóc cầu xin.
Thư Vân? Cô ta lại tự xưng tên của mình chứ không phải là nô tỳ? Trang Thư Lan kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ dửng dưng uống trà – đây là chuyện nhà người ta, có quan hệ gì với nàng kia chứ? Chẳng qua lúc nâng chén trà lên không biết vô tình hay cố ý mà Trang Thư Lan cũng liếc mắt nhìn qua cô nương tên Thư Vân này. Nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng, khuôn mặt rất xinh đẹp, thanh tú. Dáng người mảnh khảnh, thướt tha. Nhưng với người từ nhỏ đã sống trong Trang phủ, nhìn quen các loại phong tư mỹ nữ như nàng thì cô nương Thư Vân này cũng không có gì đặc sắc. Nghĩ lại cũng chỉ có thể dùng hình tượng một chim én nhỏ nép vào người khác mong được chở che, bảo vệ để hình dung khí chất con người nàng. Đặc biệt hiện giờ Thư Vân kia đang run lẩy bẩy, hoảng sợ khiếp đảm, nhìn qua rõ ràng giống người ngây thơ, thánh thiện!
Có điều cô nương này có thật sự ngây thơ, thánh tiện không? Nữ nhân có thể xưng tên trước mặt Tư Đồ Minh Duệ sẽ được coi là ngây thơ ư? Ha, nếu thật là như thế thì những kẻ ngu ngốc trên thế gian này nhất định đã tuyệt chủng hết rồi! Trang Thư Lan nhấp một ngụm trà, thầm khen trà này rất ngon – quả nhiên người có tiền có quyền có khác. Cho dù nàng không thể phân biệt được loại trà đang uống này là gì nhưng có thể cảm giác được hương vị độc đáo, thơm mát, không phải loại trà thượng hạng nào cũng có được.
“Đi ra!”
Tư Đồ Minh Duệ lạnh lùng ra lệnh.
“Tới Nguyên Ngũ các lấy thuốc!”
“Đa tạ đại nhân tha mạng!”
Thư Vân dập đầu mấy cái liền rồi mới vui mừng đứng lên ra khỏi chỗ này. Khi đi ngang qua Trang Thư Lan, nàng mới chú ý tới mu bàn tay Thư Vân kia ửng hồng – chắc là vừa rồi bị bỏng, chỉ có điều ấm trà kia rõ ràng rơi thẳng xuống đất, sao tay nàng lại bị bỏng được?
Thư Vân rời đi, trong đình chỉ còn lại Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ.
“Cô nương vừa nói gì cơ?”
Thật hiếm thấy Tư Đồ Minh Duệ lại kinh ngạc như lúc này.
“Nếu vừa rồi ta không nghe nhầm thì hình như cô nương đang cầu hôn ta thì phải!”
“Đúng vậy, ngài không nghe nhầm đâu, ta đang cầu hôn ngài!”
Trang Thư Lan đặt cái chén lên bàn, trả lời nghiêm túc.
“Cô nương……”
Tư Đồ Minh Duệ bị chấn động bởi câu nói của nàng mà không nói nên lời, sau một lúc lâu nhìn nàng, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh hơn, giọng nói cũng trầm xuống.
“Trang Thư Lan, đùa thế này thật không hay chút nào! Một cô nương như cô lại dám cầu thân trước mặt một nam tử……”
“Tư Đồ đại nhân, ngài có thể chờ ta nói hết rồi hãy phát biểu ý kiến có được không?”
Thì ra con hồ ly tinh như Tư Đồ Minh Duệ cũng có lúc bối rối, đáng yêu kia đấy!
“Ừm?”
Vẻ mặt đầu tiên của Tư Đồ Minh Duệ là sửng sốt, rồi lại cười cao ngạo.
“Chẳng lẽ trong lời nói của Trang đại nhân còn có một bí mật không thể cho ai biết?”
Không thể cho ai biết? Cũng có thể coi là như vậy! Nếu để cho người khác biết chuyện tiếp theo nàng muốn làm, khẳng định rằng mười người thì sẽ có tám, chín người cho rằng nàng điên rồ.
“Tư Đồ đại nhân không cần phải làm thật…việc đó…”
Trong đầu Trang Thư Lan cố gắng tìm từ, tránh để cho hai chữ “làm thật” này không tới mức làm cho cảm xúc thay đổi quá nhanh, kích thích tới nam nhân đó.
“Ta chỉ muốn thử một trò chơi mới với Tư Đồ đại nhân, trò này có tên là khế ước hôn nhân!”
“Khế ước hôn nhân?”
Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày, ngữ điệu cũng lạnh đi.
“Trang Thư Lan, rốt cuộc cô nương đang chơi trò quỷ gì vậy? Đề nghị của cô nương ta xin từ chối!”
Nữ nhân này đang giở trò quỷ gì thế? Nếu hắn đoán không nhầm thì ý của nàng là muốn hắn và nàng giả vờ thành thân! Nhưng thành thân là chuyện đại sự trong đời, sao có thể đem ra trao đổi dễ dàng như thế được? Cho dù hắn là người hay tự làm theo ý mình, thích đùa giỡn người khác nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc mang chuyện chung thân đại sự cả đời mình ra để chơi!
Từ chối đề nghị của ta? Lông mày Trang Thư Lan nhíu chặt lại, nhìn Tư Đồ Minh Duệ rỗi bỗng nhiên bật cười, vẻ mặt như vừa sáng tỏ điều gì.
“Nghe nói năm nay Tư Đồ đại nhân đã hai mươi tư tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình, cũng không nghe nói Tư Đồ đại nhân có để ý tới ca cơ hay danh kỹ nào trong kinh thành, chỉ thân thiết với Phó Thuyết – Phó bối tử…… Chẳng lẽ Tư Đồ đại nhân có chỗ nào khó nói sao? Hay là Tư Đồ đại nhân có sở thích kỳ lạ gì đó? Ha……xem ra tin tức tốt như vậy ta phải cố gắng cống hiến hết khả năng tưởng tượng vì sự nghiệp ngôn luận của kinh thành mới được – tin tức hay thì phải chia sẻ với mọi người chứ!”
“Cô nương lại muốn tạo ra tin đồn gì nữa đây?”
“Không có gì, chỉ là sự nghiệp ngôn luận, tin tức giải trí lâu rồi không có chuyện gì kinh thiên động địa cả, dân chúng trong kinh thành sau khi ăn cơm, uống trà xong thì không có chuyện gì thảo luận nên cũng thấy buồn chán. Ta đang nghĩ muốn cung cấp một vài đề tài hấp dẫn cho dân chúng, với nhân vật chính là Tư Đồ đại nhân. Ngài thấy thế nào?”
Vẻ mặt Trang Thư Lan nghiêm túc trả lời.
“Cô nương!”
Nụ cười trên mặt Tư Đồ Minh Duệ đã biến mất, mắt nhìn Trang Thư Lan chằm chằm. Nhìn tới mức mặt Trang Thư Lan dường như sắp thủng tới nơi, rồi hắn lại cười, cười sặc sụa, cười tới mức cả người run rẩy.
“Không sai! Thật ra vô tình cô nương đã nắm được điểm yếu của ta! Được lắm, vừa hay cứ ba tháng ta lại bị vài nữ nhân tới làm phiền, vậy việc này giao cho cô nương nhé!”
Nếu là tự cô nương đưa tới cửa, tội gì phải bỏ qua.
Trang Thư Lan nhíu mày, lo lắng suy nghĩ lại khế ước hôn nhân này, nhưng mà tên đã bắn đi thì sao có thể thu lại được? Nhưng mà hắn nói nắm được nhược điểm của hắn, vậy nhược điểm của hắn là gì? Là sợ những lời đồn đại trong kinh thành hay là hắn có bí mật khó nói? Ha ha, việc này cần phải điều tra kỹ càng, có lẽ một ngày nào đó sẽ có tác dụng không nhỏ.
“Tốt rồi! Có điều ta phải nhắc nhở một chút, mối quan hệ này chỉ duy trì trong ba tháng, hết ba tháng ngài hãy dùng lý do gì đó viết cho ta một thư từ hôn, tới lúc đó sẽ kết thúc tất cả!”
“Cô nương làm như vậy là có mục đích gì? Nếu như ta không đồng ý, có phải cô nương sẽ tìm những người khác bàn bạc việc thành thân này phải không?”
Nét cười vẫn giữ trên khuôn mặt nhưng tròng mắt đen như mực lại không giấu nổi sự tức giận, bầu không khí cũng tràn ngập “mùi thuốc súng”.
“Đúng là ta có ý định như vậy”.
Trang Thư Lan không quan tâm đến sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Tư Đồ Minh Duệ, dù sao người này vui buồn thất thường, tuỳ tâm sở dục, nàng cũng lười để ý.
“Tốt lắm, giờ cô nương có thể rời khỏi đây được rồi!”
Tư Đồ Minh Duệ nhất thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận cũng lộ rõ, trầm giọng nói:
“Quản gia, tiễn khách!”
Nhìn xem, tốc độ thay đổi nét mặt của tên này so với tên bắn còn nhanh hơn vài lần.
“Vậy là ngài đồng ý rồi….”
“Việc này hai ngày nữa lại bàn lại”.
Giọng điệu Tư Đồ Minh Duệ rất khó chịu, giống như người khác nợ hắn rất nhiều bạc không bằng.
“Trước khi ta đưa ra quyết định, không cho phép cô nương bàn hiệp định ngu ngốc này với người khác!”
Hiệp định ngu ngốc? Hắn dám nói đề nghị của nàng là ngu ngốc? Hắn thì biết cái gì chứ! Nội dung hiệp định còn chưa đề cập tới nữa là. Hơn nữa ở hiện đại rất thịnh hành việc kết hôn giả. Đối với những người bị bố mẹ ép cưới hoặc những ai không thực sự muốn kết hôn thì đây là biện pháp tốt nhất. Trên danh nghĩa thì hai người vẫn là vợ chồng nhưng thực tế mỗi người lại có cuộc sống riêng, không ảnh hưởng tới nhau, như vậy sẽ không xảy ra tình trạng bi thảm chỉ vì một bông hoa mà bỏ mất cả vườn hoa nữa!
Nhưng Trang Thư Lan không chấp nhận cũng không được, trước kia nàng cũng cho rằng cách này rất ngu ngốc. Việc hôn nhân đại sự cả đời sao có thể coi như trò đùa được? Nhưng trước khác nay khác, đến thời khắc mấu chốt dùng một vài thủ đoạn ngu ngốc cũng không có gì quá đáng.
“Được rồi! Vậy ta đây chờ tin tốt lành của đại nhân!”
Trang Thư Lan không nói nhiều nữa đứng dậy đi ra theo quan gia. Có điều đi được hơn mười bước thì phía sau vang lên một tiếng động lớn. Nàng quay lại nhìn thì thấy bàn đá lúc nãy giờ đã biến thành một đống đá vụn, còn Tư Đồ Minh Duệ vẫn thờ ơ nằm trên giường êm như trước!
Đúng là bức tranh mỹ nam yêu mị, hấp dẫn! Thực sự vô cùng cám dỗ khiến người ta muốn phạm tội. Trang Thư Lan thầm nghĩ…….?
Nàng Phi Lười Của Tà Vương Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Lạc Thanh