Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Đứng Ngoài Xem Cuộc Vui
ôm nay Quế Hương phường không đông đúc như mọi khi, có thể là do trời lạnh nên nhiều người chọn ở trong nhà cho ấm áp.Lên lầu hai, gọi đồ ăn xong, Huyễn Bách cùng Trang Thư Lan ngồi xuống đối diện nhau, im lặng uống trà, nghe gió thổi, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.Trong lúc uống trà Trang Thư Lan lơ đãng thấy một cỗ xe kiệu với vải che là lụa mỏng đi qua. Gió thổi vén lên màn lụa, Trang Thư Lan phát hiện người ngồi bên trong chính là Hoa Như Ngọc.“Sư phụ! Mau nhìn xem, Như Ngọc tỷ tỷ kìa”Trang Thư Lan hưng phấn đứng lên dựa vào cửa sổ, một tay chỉ vào chiếc kiệu phía dưới, một tay kéo kéo ống tay áo Huyễn Bách.“Ừm!”Huyễn Bách vẫn ngồi bất động.Thấy chiếc kiệu đi xa, Trang Thư Lan mới quay lại ngồi xuống vị trí cũ.“Sư phụ, ta thấy người chẳng để ý, quan tâm gì tới việc Như Ngọc tỷ tỷ đi biểu diễn bên ngoài!”“Để ý như thế nào?”Huyễn Bách hỏi lại, nhìn chằm chằm Trang Thư Lan.Trang Thư Lan hơi bất ngờ vì câu hỏi của Huyễn Bách. Nàng cũng không biết để ý như thế nào a?“Khụ!”Trang Thư Lan hơi mất tự nhiên, cảm thấy chuyện nàng vừa nói đúng là không thích hợp với hoàn cảnh lúc này chút nào, cũng may vừa lúc tiểu nhị đưa thức ăn lên.“Đó là chuyện của hai người các ngươi. Đừng hỏi ta! Bản thân ta còn lo chưa xong, hơi sức đâu mà quan tâm tới chuyện của hai người nữa! hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là ăn cơm a!”Dù sao Trang Thư Lan cảm thấy chuyện Huyễn Bách và Hoa Như Ngọc có chỗ không rõ ràng lắm. Coi như Hoa Như Ngọc là người chủ động, còn Huyễn Bách thì… Trang Thư Lan không đoán ra tình cảm của hắn đối với Hoa Như Ngọc là như thế nào? Nhưng hai người bọn họ có thể được như ngày hôm nay cũng chứng minh trong lòng hắn Hoa Như Ngọc cũng chiếm một vị trí nào đó!Lúc ăn cơm, Trang Thư Lan vẫn chỉ im lặng.“Hôm nay ta đã thuê mấy nha hoàn về!”Huyễn Bách vừa rót ình một ly rượu vừa nói.“Ừm”Trang Thư Lan thản nhiên trả lời..“Sáng sớm ngày mai sẽ có nha hoàn tới giúp ngươi búi tóc”“Được a!”Trang Thư Lan cũng không có ý kiến với việc này. Ở lại đây đã mười năm nàng vẫn chưa cắt tóc lần nào, tuy rằng chất tóc vẫn như vậy nhưng mái tóc dài như thế này thật sự làm khó nàng.“Đừng nghĩ làm kinh doanh buôn bán gì nữa, cứ chuyên tâm làm tốt chức quan của ngươi đi, mấy ngày nay chuyện đồn đại về ngươi cũng không ít, thanh danh của ngươi càng ngày càng tệ ”Trang Thư Lan vừa nghe xong liền cau mày. Tuy rằng cho tới bây giờ nàng vẫn coi Huyễn Bách như người thân của mình nhưng nàng vẫn không thích hắn nói chuyện mà như ra lệnh cho nàng.“Không nghĩ cách kiếm tiền, ta đây ăn bằng cái gì, ở cái gì, mặc cái gì? Bổng lộc của triều đình cũng không thể giải quyết được vấn đề gì”Với bổng lộc của nàng bây giờ, một năm cũng chưa tới trăm lượng bạc. Nếu chỉ tính với một gia đình trung lưu thì số bạc này cũng đủ ăn đủ tiêu, nhưng đối với người tiêu tiền không tính toán như Trang Thư Lan mà nói thì thiếu rất nhiều – trong phủ Thừa tướng mặc dù mọi người đối với nàng không hề tốt nhưng về mặt tiền bạc thì không hạn chế. Hiện tại, Trang Thư Lan muốn tiêu tiền như trước thật không dễ dàng chút nào!Cho nên Trang Thư Lan cảm thấy câu nói của người xưa rất đúng: từ nghèo đói trở nên giàu có sống thật dễ, từ giàu có chuyển thành nghèo đói thật khó thích nghi a!Huyễn Bách cũng biết trước kia mặc dù Trang Thư Lan không được sủng nhưng vẫn là tiểu thư nhà giàu, do vậy cuộc sống không giống với những cô nương khác. Huống hồ bây giờ nàng đã làm quan tất nhiên phải dùng nhiều tiền hơn so với trước kia. Quan trọng là, thanh danh của nàng bây giờ đã không tốt, lại trở mặt với Trang Đức, nếu nàng vụng trộm kinh doanh mà bị kẻ ghen ghét biết được chỉ sợ sẽ gặp đại họa!“Việc này ngươi không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được rồi!” Đối với tính cách cố chấp của Huyễn Bách nàng thực sự tức giận. Tuy rằng nàng chẳng phải là người tham công tiếc việc nhưng tính cách nàng vốn độc lập, không muốn dựa dẫm vào người khác, hơn nữa chuyện này lại là chuyện của nàng, vì sao phải giao cho hắn? Vốn hai người ở cùng một nhà đã là chuyện không nên rồi, nếu để cho Hoa Như Ngọc biết được với tính tình của nàng ta nhất định sẽ ghen!“Sư phụ, vấn đề này không cần thảo luận nữa!”Trang Thư Lan sụ mặt xuống.“Lát nữa ta sẽ tới Túy Xuân Uyển!”Nếu không thể mượn được bạc của hắn thì nàng sẽ mượn Di nương. Nếu như Di Nương không ượn thì nàng sẽ nghĩ cách khác!Trang Thư Lan không cảm kích làm cho sắc mặt Huyễn Bách cũng trầm hẳn xuống. Ngay sau đó, hai người không nói gì thêm cứ im lặng dùng cơm.Tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới khẩu vị của Trang Thư Lan. Nàng miễn cưỡng nuốt thức ăn trong miệng xuống. Ánh mắt chăm chú xem xét kỹ bố cục của Quế Hương phường, ngầm nhớ kỹ, chắc chắn sẽ giúp ích cho việc kinh doanh của nàng sau này. Nhưng cuộc nói chuyện ở phòng phía sau truyền ra lại gợi lên hứng thú của nàng.“Đại nhân, việc này xin đại nhân có thể nói rõ cho hạ quan, hạ quan mới có thể hoàn thành tốt việc sao chép tông cuốn, tới khi hoàng thượng hỏi tới hạ quan cũng dễ bề giao nộp”Giọng nữ nhân nũng nịu, không giống như đàm phán chuyện gì mà giống như đang nói chuyện gia đình thậm chí còn có vài phần ngượng ngùng!A…. Giọng này hình như là của Trang Thư Dao? Hơn nữa nghiêm túc mà nói, giọng của nàng lúc này thật vô cùng mềm mại. Vị đại nhân mà nàng nói……….Ha, không phải là Tư Đồ Minh Duệ đó chứ? Trang Thư Lan vội buông bát đũa xuống tiếp tục lắng nghe.“Nói chuyện gì? Thật ra bản quan cũng muốn nghe xem Trang đại nhân cho rằng bản quan nên nói cái gì?Giọng nói thản nhiên tùy ý – Nói xong còn cười khẽ hai tiếng, có thể thấy người này không thực để ý tới lời Trang Thư Dao nói.Ai! Quả nhiên là Tư Đồ Minh Duệ! Chỉ có hắn mới nói chuyện như thế! Trang Thư Lan ngay cả giọng của người nọ cũng nhận ra, chỉ nghe giọng nói kia cũng biết là người nào. Không biết Trang Thư Dao kia trả lời ra sao với câu hỏi của Tư Đồ Minh Duệ! Trang Thư Lan rất tò mò.“Đương nhiên là giải thích rõ tại sao bài thi không hề với một chữ mà cũng đậu!”Trang Thư Dao thẳng thắn nói chuyện. Chọc nàng có thể nói ra ngữ khí hung hăng như ngày thường với Trang Thư Lan có lẽ chỉ có Tư Đồ Minh Duệ mới có thể làm được.“Chẳng lẽ Tư Đồ đại nhân không lo lắng có người nói ngài tuyển nhầm một người bất tài, vô học làm quan sao? Hơn nữa việc này đối với những thí sinh tài năng thực sự mà nói thật không công bằng!”“Người không có tài năng? Như Trang đại nhân nói thi đình lần này những người bản quan cho đậu trừ ngài ra tất cả đều là những người vô dụng sao?”“Hạ quan không có ý này! Hạ quan…. Hạ quan chỉ là lo lắng sẽ có những người vô dụng lẫn vào triều đình, mang đến những ảnh hưởng không tốt cho triều đình mà thôi!”“Vậy theo ý của Trang đại nhân, người như thế nào thì vô dụng? Chẳng lẽ phải giống như Trang đại nhân, tài danh nổi khắp mới có thể gọi là người hữu dụng? Trước khi bản quan thi đậu cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đó chẳng phải bản quan là một kẻ vô dụng sao?”“Tư Đồ đại nhân, ý của hạ quan cũng không phải như vậy……”Trang Thư Dao còn chưa kịp nói xong đã bị Tư Đồ Minh Duệ chặn lại.“Bản quan thực sự không thể tưởng tượng nổi, một người ngay cả đề bài cũng không lật xem hết thì có tư cách gì lên mặt nói người khác là kẻ vô dụng. Làm việc chỉ nhìn bên ngoài mà không xem xét tỉ mỉ nội dung bên trong, ngay cả chút kiên nhẫn lật xem hết đề bài cũng không có, coi những lời giảm khảo nhắc nhở như gió thoảng bên tai còn dám nói người khác vô dụng ở trước mặt bản quan. Aizz, bản quan thật đúng là mở rộng tầm mắt”“Ha ha!”Nghe xong mà Trang Thư Lan không nhịn được bật cười hai tiếng. Nàng dám khẳng định, hiện tại mặt Trang Thư Dao nhất định là biến sắc đủ màu, còn ánh mắt Tư Đồ Minh Duệ mang theo trào phúng, miệng cười yêu mị, nhất định khiến Trang Thư Dao vừa yêu vừa hận!Aizz, Trang Thư Dao à Trang Thư Dao, thật không hiểu nên nói ngươi ngốc hay là quá xúc động! Nói thế nào ngươi cũng tưởng là thật, lại còn chạy tới trước mặt Tư Đồ Minh Duệ hỏi chuyện. Tư Đồ Minh Duệ cũng thật không biết thương hoa tiếc ngọc, nói chuyện cũng không lưu tình gì cả!Huyễn Bách nhíu mày nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười thoải mái tới vậy. Cho dù trước đây nói chuyện cùng Di Nương, Hoa Như Ngọc nàng cũng chỉ cười nhẹ mà phụ họa, nhưng nghe một nam một nữ nói chuyện vài câu ở phòng phía sau lại có thể khiến nàng cười thoải mái như thế. Huyễn Bách cũng không rõ, một nam một nữ nói chuyện buồn cười tới như vậy sao?“Lan nhi đã ăn no?”Huyễn Bách cũng đặt bát đũa xuống.“Vậy chúng ta trở về thôi!”“A, cứ từ từ, trò hay vừa mới mở màn, ta còn muốn xem thêm một chút. Nếu ngươi mệt thì cứ về trước không cần để ý tới ta”Trang Thư Lan lấy khăn tay, lau lau khóe mắt vẫn còn dính nước mắt.“Hơn nữa ta còn có việc, ngươi cứ đi lo việc của ngươi a!”Mày Huyễn Bách lại nhíu chặt hơn.“Loại đối thoại như thế này nghe hay không cũng vậy. Nếu rước họa vào thân thì phải làm sao?”Hai người kia nhắc tới bài thi, giám khảo, hoàng đế, khẳng định là người của triều đình!“Yên tâm đi! Ta biết lo cho bản thân mình, cho dù không thể ta cũng kéo theo hai người đến chịu tội cùng!”Trang Thư Lan cười không thèm để ý, xua tay nói. Nụ cười này đem tất cả im lặng vừa rồi phá tan, cũng tạm thời giải tỏa căng thẳng giữa hai người.“Sư phụ, hay là người đi xem Như Ngọc tỷ tỷ tới đâu biểu diễn đi! Như Ngọc tỷ tỷ là một đại mỹ nhân như hoa, như ngọc a. Nếu là ta, ta nhất định sẽ giấu nàng đi không cho bất kỳ một kẻ nào khác thấy được vẻ đẹp của nàng!Trang Thư Lan còn chưa nói xong, cũng đã nghe thấy bên kia một giọng thản nhiên truyền sang.“Ha, vừa hay bản quan cũng thích kéo người khác chịu tội chung! Lan nhi, không bằng hai ta cùng chơi trò này, ngươi thấy thế nào?”
Nàng Phi Lười Của Tà Vương Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Lạc Thanh