"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Chương 136
ới gần buổi trưa, Nghiêm Kính từ bên vườn hạt dẻ sang mời cả nhà Lục gia đi ăn cơm, "Chúng ta qua đó sớm một chút, chậm một lát thì bên kia lại nhiều thêm người, món ăn lên cũng chậm."
Lục Thành kêu hắn đợi một lát, phu thê bọn họ cùng Lục Ngôn đi rửa tay. Thời điểm cây ăn quả nở hoa sẽ thu hút một số côn trùng thích ăn cánh hoa, lúc đó hắn bồi Ngưng Hương cùng gọi nhị đệ bắt sâu, không ngờ Ngưng Hương thế nhưng không sợ sâu, đi theo đám bọn họ cùng nhau bận việc.
Ngồi xổm bên cạnh con suối, Lục Thành ghé mắt nhìn thê tử hiền lành bên cạnh, vừa lòng thỏa mãn.
Lục Ngôn ngồi xổm đối diện nhìn huynh trưởng đang tình ý nhìn tẩu tử.
Hắn rủ mắt xuống, nhìn vào nước suối trong suốt phản chiếu hình ảnh của mình, nghĩ đến biểu muội bị hắn cố ý cầm sâu hù dọa, bộ dáng biểu muội thét chói tai chạy đi thật nhanh.
Sợ dơ, sợ sâu, thích chưng diện, thích có nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Biểu muội như vậy không sẽ không sống nổi ở nông thôn, ở vài ngày nàng cảm thấy mới mẻ, nếu như ở thời gian dài nhất định không chịu nổi.
Vì sao hắn lại để ý chuyện biểu muội có quen sống ở nông thôn không, vì sao biểu muội vừa nói không thích nhà mình hắn liền tức giận?
Nếu như trước kia hắn còn nhỏ tuổi không rõ nguyên nhân, thì năm nay khi nhìn biểu muội đã thành đại cô nương trưởng thành mười ba tuổi, Lục Ngôn mơ hồ đã hiểu.
Thời điểm hắn không hiểu chuyện, hắn có thể nghĩ do biểu muội yếu ớt, lúc nhỏ...
Hắn tự trách bản thân.
Rửa tay xong, Lục Ngôn đi trước anh trai và chị dâu trở về vườn trái cây, lúc hắn tới gần chỗ mọi người liền hướng về Chu Ngọc cười cười, giơ cao cánh tay lên.
"Huynh dám!" Chu Ngọc cho rằng trong tay biểu ca có sâu, nàng bị dọa sợ trốn phía sau Nghiêm Kính, không còn cách nào khác, ai biểu A Đào, A Mộc và A Nam còn quá nhỏ không che được nàng.
Nghiêm Kính nhìn Lục Ngôn không vừa mắt, ỷ vào hắn lớn tuổi hơn liền khiển trách: "Đàng hoàng một chút đi, cả ngày chỉ lo bắt nạt tiểu cô nương coi sao được."
Lục Ngôn cười nhẹ đi đến bên cạnh cháu trai, dùng tay ướt chèm nhẹp sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam.
A Nam cuống cuồng chạy trốn ra sau lưng cữu cữu, vì vậy Lục Ngôn liền nhéo khuôn mặt A Mộc.
A Mộc biết rõ Lục nhị ca đang trêu chọc mình, hắn cười hắc hắc.
Đến khi mọi người đông đủ, Lục Thành ôm A Nam, Ngưng Hương dắt đệ đệ, mọi người đi bộ ra ngoài một dặm, tướng quân thì ở lại vườn trái cây. Bọn họ vừa đến cửa Tiên Cư lâu thì một chiếc xe la cũng từ từ dừng ở phía trước, trong xe có một công tử nhảy xuống, sau khi xoay người liền đỡ theo một tiểu cô nương mười tuổi mặc quần màu lục bước xuống.
"Tam gia." Lục Thành cùng Nghiêm Kính kêu lên.
Ngô Minh Cử bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy đoàn người cả lớn lẫn nhỏ của bọn họ, hắn liền bật cười, "Trùng hợp vậy sao, các ngươi cũng tới đây dùng cơm hả?"
Lục Thành nhìn thoáng qua Ngưng Hương, thản nhiên nói: "Ở vườn trái cây hoa đã nở, ta dẫn người nhà đi tới tham quan." Nói xong giới thiệu thê tử với ông chủ.
Ngưng Hương gặp gỡ thân thích Lục gia có vẻ câu nệ, nhưng khi nhìn thấy người nhà Ngô gia có địa vị lớn, nàng nhẹ nhàng gật đầu, vừa thận trọng lại không lộ vẻ thất lễ.
Ngô Minh Cử chưa bao giờ nhìn thấy qua cô nương nào có dung mạo xinh đẹp như thế, hắn nhịn không được nhìn Ngưng Hương thêm một lát, trong mắt chỉ có kinh diễm, sau khi thấy rõ bộ dáng của nàng hắn lập tức thu hồi ánh mắt, cười trêu chọc A Nam, "Đây là A Nam đúng không? Ở vườn trái cây chơi có thú vị không?"
A Nam nhìn thấy người xa lạ liền sợ, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm Ngô Minh Cử một lát liền xoay người úp sấp trong lòng phụ thân, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn nương.
Đúng là trẻ con, bị bé lạnh nhạt nhưng Ngô Minh Cử không bực bội, hắn vừa muốn dẫn cháu gái đi vào thì thấy tiểu cô nương đang tò mò nhìn chằm chằm A Nam và A Mộc, bộ dáng hết sức thích thú. Ngô Minh Cử lại nhìn hai đứa bé kia một chút, nghĩ tới hôm nay mang cháu gái ra cửa vốn chính là bồi nàng giải sầu, hắn liền mời mọc đoàn người Lục Thành, "Mời người không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu tình cờ đã gặp được thì trưa nay chúng ta cùng ăn đi, nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt, cũng cho chúng ta được tham dự không khí vui vẻ của các ngươi.
"Chỉ sợ bọn nhỏ quậy phá khiến tam gia đau đầu." Lục Thành khách khí nói.
Ngô Minh Cử tươi cười mời bọn họ cùng nhau vào trong lâu.
"Thật tốt, hôm nay ta có thể tiết kiệm tiền." Nghiêm Kính cố ý thúc đẩy bầu không khí.
Ngô Minh Cử đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, "Thì ra hôm nay là Nghiêm Kính làm chủ, vậy thì vẫn để ngươi mời đi, ta không đoạt cùng ngươi nữa."
Khuôn mặt Nghiêm Kính trong nháy mắt sụp đổ.
Ngô Oánh mười hai tuổi nhẹ nhàng cười ra tiếng, mắt ngọc mày ngài, toàn thân phong độ của người trí thức nhưng lại không tỏ ra cao ngạo.
Tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, Ngô Minh Cử nhân cơ hội hướng Ngưng Hương và Chu Ngọc giới thiệu cháu gái của mình.
"Đại cô nương." Ngưng Hương cung kính hô.
Ngô Oánh gật đầu, nàng nhìn hai vợ chồng Ngưng Hương rồi nhỏ giọng tán dương: "Ngài (bé gái ở đây dùng từ “nim” có nghĩa là ngài để tỏ ra kính trọng với Ngưng Hương) cùng Lục quản sự thật sự là đẹp đôi, không trách được A Nam lại xinh đẹp như vậy."
Lục Thành ở vườn trái cây làm việc nên tiểu cô nương không hiểu nhiều chuyện về hắn lắm nên đã hiểu lầm.
Ngưng Hương có chút lúng túng, Ngô Minh Cử ho khan khụ khụ, thấp giọng giải thích với cháu gái.
Khuôn mặt thanh tú trắng muốt của Ngô Oánh đảo mắt đã đỏ rực lên, áo não bồi tội, "Thực xin lỗi, ta..."
Ngưng Hương cười lắc đầu, khuyên nàng không cần tự trách.
Nhưng Ngô Oánh vẫn rất áy náy, đến nhã gian, tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc, mặc dù hết sức thích A Nam trong lòng Ngưng Hương, nhưng nàng lại thẹn thùng chủ động đến gần, vẫn là Ngưng Hương nhìn ra, chủ động dẫn nàng nói chuyện, các nữ quyến bên này mới từ từ thân thiện với nhau.
Sau khi chọn xong các món ăn, tửu lâu muốn chuẩn bị món cần có thời gian, mọi người liền chia làm hai bên hàn huyên.
Ngô Minh Cử hỏi Lục Thành cùng Nghiêm Kính vài câu về chuyện ở vườn trái cây, nhìn hai nam nhân thân hình cao lớn lại am hiểu cách đối xử với mọi người, hắn tiếc hận nói: "Hai người các ngươi ở lại vườn trái cây thật sự là phí tài năng, không dối gạt các ngươi, ta muốn ở Thái An phủ bán trà, cuối tháng ta muốn đi sang Giang Nam chọn lá trà, các ngươi có ai có hứng thú đi cùng ta không? Ra ngoài gặp gỡ nhiều liền quen, đầu tiên trở lại làm Nhị chưởng quỹ trước, để lão chưởng quỹ hướng dẫn hai năm, sau khi có thể một mình đảm đương một quầy ta sẽ để các ngươi làm đại chưởng quỹ, tiền công cao, cuối năm cũng có hoa hồng, như vậy so với công việc ở vườn trái cây tốt hơn nhiều."
Nghiêm Kính nghe vậy bất giác nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành lại theo bản năng nhìn về phía vị thê tử bên kia, vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Ngưng Hương, bốn mắt đụng nhau, nàng lập tức rủ mắt xuống, khẽ mím môi tiết lộ sự bất an của nàng.
Lục Thành liền hiểu Ngưng Hương không muốn hắn đi.
Xuống Giang Nam, chỉ riêng qua lại trên đường cũng phải ba tháng, nếu như không có Ngưng Hương, Lục Thành có thể nào thử một lần, cho dù chỉ là được đi ra ngoài một vòng, trở lại vườn trái cây tiếp tục làm việc, dầu gì cũng coi như từng trải việc đời. Nhưng từ khi hắn có Ngưng Hương, hai vợ chồng mới vừa thành thân nửa tháng, Lục Thành không bỏ được tức phụ.
Hắn chính là người không có tiền đồ, tiền đồ cùng tức phụ, hắn càng ưa thích ôm tức phụ sống cuộc sống qua ngày hơn.
Nghiêm Kính không có tức phụ, nhưng hắn muốn theo đuổi tức phụ, Từ Thu Nhi mười bốn đúng là thời điểm đàm hôn luận gả, vạn nhất tiểu nha đầu thừa dịp hắn không có ở đây mấy tháng liền cùng người khác đính hôn thì lúc đó hắn không phải hối hận đến chết sao, so sánh tức phụ với trà, đại chưởng quỹ hàng trà thì có là gì? Trong nhà hắn có tiền, mình ở vườn trái cây làm việc cũng không lo ăn mặc, không phải trước tiên nên để ý tức phụ trước sao.
Hai người ôm tâm tư giống nhau đều đều uyển chuyển cự tuyệt Ngô Minh Cử.
Ngô Minh Cử hết sức thất vọng, trấn trên có rất nhiều người, nhưng đều không có ai có kinh nghiệm, muốn chọn một người đứng đầu thực không dễ dàng, đáng tiếc thật vất vả mới gặp được hai người nhưng họ lại không có dã tâm.
Thấy trượng phu không đồng ý, Ngưng Hương lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
Nàng không muốn Lục Thành rời đi, càng không muốn Lục Thành vào trong thành làm đại chưởng quỹ, bên trong thành có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương chỉ ước gì có thể cách hắn càng xa càng tốt. Nếu như Lục Thành muốn đi, nàng sẽ không bắt hắn thay đổi chủ ý, nhưng nàng sẽ nhớ hắn sẽ không an tâm, may mắn Lục Thành không có tâm tư đó.
"Tam gia, đại ca ta không muốn đi, người thấy ta được không?"
Đang muốn dụ dỗ A Nam đưa chung rượu trong tay giao ra, đột nhiên giọng nói du dương của thiếu niên truyền vào trong tai nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu.
Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn lạnh nhạt tự nhiên, mắt hoa đào hỏi thăm nhìn chằm chằm Ngô Minh Cử.
Ngô Minh Cử quen Lục Thành nhưng Lục Ngôn lại chưa gặp bao giờ, nhưng thấy thiếu niên lang cùng Lục Thành có bốn phần tương tự, khuôn mặ trắng nõn tuấn lãng, cử chỉ thong dong, mạo muội đưa ra yêu cầu cũng không sợ bị cự tuyệt, phần dũng khí này ném ở trong phủ hiển nhiên có thể cải tạo thành người tài, hắn liền vuốt cằm nói: "Được, ngươi còn nhỏ tuổi, coi như đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, nhưng một khi đã đi ra ngoài sẽ không thể hối hận, ngươi xác định ngươi có thể chịu khổ không?"
Đường xá xa xôi mệt nhọc, rời nhà xa xôi ngàn dặm, không phải ai cũng đều chịu được.
"Tam gia thân phận tôn quý còn không sợ khổ, một nông dân như ta thì sợ cái gì, ta sẽ cố gắng không làm cản trở ngài." Lục Ngôn cố gắng kìm nén hưng phấn nói.
Nhưng Ngô Minh Cử nhìn ra được hắn đang cố gắng ẩn nhẫn kích động, quét mắt nhin Lục Thành vẫn chưa phản đối, hắn bèn thẳng thắn nhắc nhở: "Lão nhị so với huynh trưởng ngươi thật có chí khí, ta quả thực xem trọng ngươi, chỉ là nhìn tuổi ngươi bây giờ, có đủ tư cách đảm đương chưởng quầy hay không thì còn phải nhìn biểu hiện dọc đường của ngươi, dù sao cùng đi còn có bảy tám người, nếu ngươi có thể chứng minh mình mạnh hơn so với bọn họ, ta muốn đề bạt ngươi bọn họ mới không dám dị nghị."
"Tạ ơn Tam gia nhắc nhở, Lục Ngôn nhất định sẽ cố gắng học hỏi thật tốt!" Lục Ngôn đứng lên hướng Ngô Minh Cử làm đại lễ.
Nghiêm Kính cũng rất bội phục khí phách của Lục Ngôn, hắn cầm bầu rượu ồn ào nói: "Đến đến đến, nhanh kính Tam gia một ly, Tam gia chúng ta chính là người ngay thẳng, đổi thành công tử của lão gia khác, ai sẽ cho những người nông quê như chúng ta có cơ hội này? Đừng nói đề bạt, chỉ sợ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn."
"Đúng vậy, nếu lão nhị quyết định đi theo Tam gia, ngươi phải cố gắng đàng hoàng, đừng làm xấu mặt Lục gia chúng ta." Lục Thành rời khỏi bàn bưng bát rượu đứng lên, chuẩn bị kính rượu cùng nhau, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đệ đệ, có chút quyết định về nhà nói sau.
Thấy ba người bọn họ nhiệt tình như vậy, Ngô Minh Cử đành đứng dậy uống rượu theo.
Các nam nhân dùng bát rượu để uống, ngửa đầu uống hào khí tận trời, A Nam ngơ ngác nhìn théo, sau đó liền cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ trong tay của mình, bé mất hứng buông chén rượu xuống, thân thể nhỏ nhắn muốn trèo lên bàn, muốn cầm lấy bát rượu bị nương đẩy ra xa, "Nương, uống rượu!"
Tiểu hài tử cái gì cũng đều muốn học theo người lớn, Ngưng Hương sợ A Nam ném bát rơi vỡ, nàng dịu dàng dụ dỗ nói: "A Nam nghe lời nương, con còn nhỏ không thể uống rượu."
Lúc đó ba người Lục Thành đều đang uống rượu, chỉ có tiếng uống rượu ùng ục ùng ục phát ra, Chu Ngọc, Ngô Oánh, A Mộc, A Đào đều đang nhìn bọn họ, bởi vậy trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của hai mẹ con Ngưng Hương, A Nam cất giọng nói trong trẻo, Ngưng Hương thì lại dịu dàng.
Ngoài cửa là giọng nói của tiểu nhị đang dẫn đường cho khách.
Phía sau tiểu nhị là một nam nhân hoa phục cùng nha hoàn xinh đẹp đồng thời đi về hướng nhã gian bên trái.
Tố Nguyệt trước hết hoàn hồn, sau đó lo lắng địa trộm quan sát Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn muốn thờ ơ nhưng trí nhớ không thể khống chế.
Hắn nghĩ hắn đã quên, ngay cả ngày nàng thành thân với người khác, hắn cũng chỉ ôm Tố Nguyệt suốt một đêm không ngủ, nhưng hắn không ngờ nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, hắn liền lại nhớ tới nàng, nhớ tiểu nha hoàn da mặt mỏng hay thẹn thùng, nhớ lại nàng cũng từng dịu dàng như vậy khuyên hắn, khuyên hắn đừng hét lên nữa.
Liếc mắt nhìn ván cửa một cái, Bùi Cảnh Hàn tiếp tục đi lên phía trước, không để ý tiểu nhị muốn dẫn hắn tới gian phòng tốt nhất mà đẩy cánh cửa nhã gian phòng bên cạnh ra.
"Thế tử?" Tiểu nhị nghi hoặc đuổi theo.
Giọng nói của tiểu nhị rơi vào nhã gian bên này, Ngưng Hương nghe vậy đã quên đè A Nam vẫn đang dùng sức nằm sấp trên bàn mò tới bát rượu, nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành vừa lúc uống cạn giọt rượu cuối cùng, nghe được âm thanh xưng hô cách vách, đôi mắt hoa đào thẳng thắn quay sang trên mặt Ngưng Hương.
Trong chớp mắt, Ngưng Hương giống như thấy được ánh mắt sắc bén nguy hiểm của tướng quân đang nhìn nàng.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân