Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
dit: Hà
Trời dần dần sáng, bên trong thôn trang nho nhỏ vẫn yên bình như mọi ngày.
Hai tỷ đệ ở căn phòng phía bắc Từ gia hiếm khi được ngủ nướng một giấc say như vậy.
"Tỷ tỷ, cánh tay tỷ còn mỏi không?" A Mộc chui vào trong ổ chăn, dựa vào vai tỷ tỷ hỏi.
Ngưng Hương thử nhấc cánh tay lên một chút rồi cười nói: "Mỏi quá nhấc lên không được rồi, vậy hôm nay A Mộc cho gà ăn giúp tỷ tỷ được không?"
A Mộc ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn qua tỷ tỷ, "Vâng, tay đệ không mỏi."
Hôm qua suốt cả ngày hắn cùng A Nam chơi đùa, Lục đại ca biết hắn lười biếng không muốn làm việc nhưng vẫn lén cho hắn hai mươi đồng.
Nghĩ đến chuyện mình cũng kiếm được hai mươi đồng, A Mộc rất vui vẻ.
Tiểu tử vừa về nhà liền đưa tiền cho tỷ tỷ nên Ngưng Hương cũng biết việc này, chẳng qua Lục Thành cũng thích đệ đệ vì vậy nàng cũng không từ chối.
Hai tỷ đệ ở trong chăn đùa giỡn một lát thì nghe phía bên đông viện có động tĩnh, hai người mới đứng dậy mặc quần áo, lúc này Ngưng Hương chỉ cảm thấy cả xương sống thắt lưng và chân cũng đều rất nhức mỏi, nhờ lại lúc mình ở Hầu phủ vài năm làm việc rất ít khi tốn sức, nàng không khỏi cười khổ, thật sự quá yếu ớt, phải nhanh thay đổi mới được.
Mở cửa phòng, mắt Ngưng Hương liền nhìn về phía tây phòng rồi đi múc nước rửa mặt.
Sau khi nàng cùng A Mộc vệ sinh sạch sẽ, Quản Bình mới đi ra, lặng yên múc nước đi về phía Bắc viện.
"Ngươi có bị nhức mỏi không?"
A Mộc đã đi ra hậu viện chơi, còn Ngưng Hương đi theo Quản Bình vào tây phòng, ngồi trên giường nhìn Quản Bình chải đầu, nàng ngượng ngùng nói: "Nhà ở thôn quê cũ kĩ, ngươi tiếp nhận công việc này vốn đã ủy khuất rồi, bây giờ còn phải theo chúng ta đi làm việc nhà nông mệt mỏi nữa. Sau này nếu có chuyện như vậy nữa, ngươi cứ mượn cớ thoái thác là được, đại bá mẫu sẽ không nói gì đâu."
Ngưng Hương đã nghĩ thông suốt, nàng phải cố gắng có quan hệ thật tốt với Quản Bình, có giao tình thì Quản Bình mới giúp đỡ thông báo tốt về nàng cho Bùi Cảnh Hàn, mặc dù nhìn Quản Bình lạnh như băng, hy vọng này không lớn. Nhưng cũng may Ngưng Hương vốn không chán ghét Quản Bình, đối xử tốt với nàng ta cũng không cảm thấy trái lương tâm.
Quản Bình trầm mặc, mặt không chút thay đổi nghe tiểu cô nương dịu dàng hỏi thăm, sau khi chải đầu xong, nàng đi đến bên cạnh Ngưng Hương, mắt nhìn phòng bếp, thấp giọng nói: "Tối hôm qua thế tử phái người đến truyền lời, hôm nay sau giờ ngọ người sẽ ở Bắc Hà chờ ngươi."
Nụ cười Ngưng Hương trên mặt từng chút từng chút đọng lại trên khuôn mặt.
Trước ngày đi thu hoạch, nàng ngày ngày ngóng trông Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng trở lại, sớm kết thúc mọi chuyện, sống hay chết đều sảng khoái đón nhận, không cần phải ngày đêm nóng ruột nóng gan. Nhưng sau ngày hôm qua đi hái trái cây, nhìn thấy Lục Thành, kiếm được tiền công đầu tiên sau khi ra khỏi phủ, buổi sáng tỉnh lại toàn thân tuy đau nhức nhưng đầy vui vẻ, vui vẻ khiến nàng tạm thời quên đi Bùi Cảnh Hàn trở về, bây giờ Quản Bình lại nói cho nàng biết buổi trưa Bùi Cảnh Hàn sẽ đến.
Giống như thời điểm chuẩn bị đón nhận cái chết thì diêm vương không đến, đến khi không muốn chết nữa thì đột nhiên diêm vương lại đến đòi mạng.
Ngưng Hương ngơ ngác nhìn Quản Bình mặc bồ đồ mới do nàng may, thật lâu sau trong mắt nàng mới khôi phục ánh sáng lần nữa.
Nàng cười, đứng lên nói: "Được, cơm nước xong ta dỗ A Mộc ngủ rồi sẽ đi theo ngươi."
Nói xong đi ra hậu viện tìm đệ đệ.
Quản Bình tiếp tục đứng đối mặt với cửa sổ, từ từ quan sát một vòng nông gia đơn sơ, nàng cũng không có chút thoải mái nào khi chuẩn bị báo cáo kết quả.
Không biết bao lâu sau thì đã đến giờ ăn sáng.
Bên ngoài Ngưng Hương gọi nàng một tiếng, Quản Bình mới hoàn hồn đi ra khỏi phòng, nàng thấy Ngưng Hương đang dắt đệ đệ đứng ở trong sân, trên mặt hai tỷ đệ đều mang theo nét cười, nắng sớm nhu hòa chiếu xuống người bọn họ, tỷ tỷ xinh đẹp, đệ đệ hoạt bát đáng yêu, rõ ràng rất đẹp mắt nhưng lại khiến nàng toàn thân khó chịu, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.
Rũ mắt xuống, Quản Bình yên lặng theo sau hai tỷ đệ đi về phía đông viện.
Ngưng Hương biểu hiện không khác gì ngày thường, ăn thế nào thì giờ vẫn như vậy, cùng mọi người vừa nói vừa cười. Quản Bình ở bên cạnh nhìn, càng nhìn càng khó nuốt trôi. Nàng biết Ngưng Hương rất sợ Bùi Cảnh Hàn, một người đối quyền quý khiến cô nương nông gia tránh né không kịp đột nhiên hết hoảng sợ, hoặc là đã tìm được cách đối ứng, hoặc là sẽ trả bất cứ giá nào.
Nàng rất rõ, Ngưng Hương là người chọn vế phía trước hay phía sau.
Sau khi ăn sáng xong, Ngưng Hương ăn rất ngon, còn Quản Bình thì miễn cưỡng dùng một bát cháo, cũng không ăn thêm gì nữa.
Nàng không muốn nhìn một Ngưng Hương bình tĩnh chịu chết, nàng một mình trở về tây viện, nằm ở trên giường chợp mắt.
Cho tới bây giờ, nàng cũng ngóng trông kết quả buổi trưa nhanh đến một chút.
Bên trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, là nam nhân.
Quản Bình lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm rèm cửa.
"Quản cô nương, nàng có ở bên trong không?" Từ Hòe ngừng ở trước cửa, lắp bắp hỏi.
"Chuyện gì?" Quản Bình tâm phiền ý loạn, trong lúc mấu chốt này ai nàng cũng không muốn để ý.
Nghe ra ý không vui trong lời nói của nàng, Từ Hòe cúi đầu nhìn những quả táo đỏ trong tay hắn giấu từ hôm qua, trước mắt lại hiện lên phong thái Lục Ngôn càng nhìn càng tuấn lãng. Từ Hòe tự ti, bởi vì hắn không có tiền có dung mạo như Lục gia, hắn so ra cũng kém so với Lục Ngôn, nhưng hắn thích nàng, cho dù biết nàng sẽ cự tuyệt, nhưng hắn là một đại nam nhân, ít nhất phải nói rõ cho nàng biết.
"Quản cô nương, ta, chỗ ta còn một ít trái cây, muốn đưa nàng ăn."
Từ từ ngẩng đầu lên, Từ Hòe run rẩy nói, lúc bắt đầu thì còn run rẩy, nhưng sau đó liền bình ổn trở lại, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm rèm cửa, giống như thấy chết không sờn, "Quản cô nương, ta thích nàng, ta cũng không biết ta thích ngươi vì cái gì, cũng biết mình không xứng với nàng, nhưng ta thề, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, cả đời ta sẽ đối tốt với nàng, công việc trong ruộng hay bất cứ việc nhỏ gì đều không cần nàng làm, ta sẽ kiếm tiền nuôi nàng. Quản cô nương, ta không cầu nàng lập tức đồng ý, chỉ cầu nàng cho ta cơ hội, nếu nàng đồng ý hãy nhận mấy quả trái cây này đi, nếu không muốn thì ta sẽ không dây dưa nữa."
Nói xong liền đưa tay phải từ một khe hở trên rèm cửa duỗi vào.
Bàn tay nam nhân rắn chắc to lớn, một lớp vết chai che kín lòng bàn tay, trên lòng bàn tay lại nâng những quả táo đỏ, mặc dù rất nhỏ nhưng đều rất đỏ, như ngọc đỏ điêu khắc. Quản Bình nhìn ngây người, ngày hôm qua nàng hái nhiều trái như vậy, nhưng đều không thấy trái nào đỏ như những trái này, Từ Hòe có phải cũng biết những trái này đặc biệt cho nên mới lén trộm đưa cho nàng?
Quản Bình cười lạnh.
Nàng ở Từ gia đã hơn mười ngày, phiền nhất chính là Từ Hòe, nàng trừng mắt uy hiếp hắn, hắn cũng không chịu hết hy vọng.
"Ngươi cứ đi, nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu có lần sau nữa ta sẽ phế một cánh tay của ngươi."
Con người đã lạnh, lời nói càng lạnh hơn.
Từ Hòe không khống chế nổi khiến tay run cầm cập làm trái cây rớt xuống.
Trái cây trong tay nam nhân rớt xuống một cái chớp mắt, trong lòng Quản Bình run lên, hai tay nắm chặt thành quyền mới không tiến lên đón lấy.
Nàng không nhận, Từ Hòe không nhìn thấy khiến trái cây rơi lộp bộp trên mặt đất, hắn nhanh như chớp hướng về phía Quản Bình.
"Thực xin lỗi, ta, ta, ta đi."
Nam nhân ngoài cửa nhanh chóng rời đi hậu viện, trái cây còn chưa kịp nhặt lên thì hắn đã chạy mất.
Hô hấp Quản Bình nặng dần, nàng cúi đầu nhìn trái cây, định nhấc chân lên liền thả xuống lại.
Thở phào một hơi, Quản Bình khom lưng nhặt trái cây lên, vừa lau bụi trên mặt quả vừa đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp cất giọng gọi bé trai đang ngồi dưới tàng cây hồng luyện chữ, "A Mộc, chỗ ta còn mấy quả trái cây, cho ngươi đây."
"Quản tỷ tỷ thật tốt!" A Mộc cực kỳ cao hứng, vui vẻ chạy về phía nàng.
~Thời gian chính là như vậy, ngóng trông nó nhanh nó lại chậm, sống một ngày bằng một năm. Ngóng trông nó chậm một chút thì nó càng nhanh, như mũi tên bắn ra khỏi cung.
Dùng xong cơm trưa, Ngưng Hương đi sang phòng bếp, muốn giúp đỡ rửa bát đũa.
Lý thị đang khom lưng múc thức ăn cho heo, vừa múc vừa quở trách cháu gái, "Nói không cần cháu giúp mà cứ đòi làm, để người khác nhìn thấy lại nói đại bá mẫu ta cay nghiệt, không gọi nữ nhi làm mà đi sai cháu gái làm."
Ngưng Hương bật cười, nghiêng đầu nhìn trưởng bối, "Ai thích kệ ai, cháu biết đại bá mẫu thương cháu là được."
Lý thị cười ha ha, xách thùng thức ăn đi về phía chuồng heo.
Cùng lúc đo Ngưng Hương cũng đã rửa xong bát đũa.
Hai chú heo ăn rất nhiều nên phải xách mỗi lần một thùng, lần này Ngưng Hương đi theo Lý thị đến bên chuồng heo, xem xét hai con heo cái trước mặt, hiếu kỳ nói: "Trong tháng mười có thể lai giống rồi đúng không bá mẫu?"
"Đúng vậy, trong tháng mười này sẽ lai giống, sang năm ra giêng có thể có thêm hai chú heo con rồi, nuôi thêm hai tháng nữa rồi chúng ta giữ lại cho mình hai con, còn dư lại đều bán. Đại ca ngươi cũng nên cưới vợ rồi, bán xong heo chúng ta xây thêm hai gian phòng ở phía đông, có phòng mới rước dâu được. A Mộc thì còn nhỏ không cần vội."
Hiện tại chi phí cưới vợ càng ngày càng đắt, trong nhà không có phòng ở mới thì nhà gái liền khinh thường.
Ngưng Hương nhìn phía mảnh đất còn trống, hâm mộ nói, "Không biết đại ca thích dạng cô nương gì..."
Hai bác cháu đứng tán gẫu một câu kéo dài một hồi, hàn huyên tới khi Lý thị muốn đi nghỉ trưa, Ngưng Hương đột nhiên ôm trưởng bối, nhỏ giọng làm nũng, "Đại bá mẫu thật tốt, giống như nương của cháu vậy, cháu thích nhất là nghe người nói chuyện."
Thấy cháu gái nũng nịu, Lý thị nhẹ giọng cười, vỗ lưng Ngưng Hương nói: "Đại bá mẫu, bên trong có một chữ mẫu, vậy chính là nương rồi, vậy sao ta không đối tốt với hai đứa các cháu được đây? Thôi được rồi, lớn như vậy còn làm nũng nữa, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi đúng không, muội muội cháu đã sớm ngủ như chết từ lâu rồi!"
Nói xong còn cố ý trừng gian phòng nữ nhi một cái.
Bên trong liền truyền ra giọng nói oán hận của Từ Thu Nhi, "Con còn chưa ngủ đâu, tạm thời nương đừng nói xấu con."
Ngưng Hương bật cười, sợ trưởng bối nhìn thấy vành mắt đã đỏ, nàng nhanh chóng rời đi.
Trở về tây viện, Ngưng Hương đứng ở phòng bếp một lát rồi mới vào đông phòng.
Trên giường gạch A Mộc đã ngủ, hắn tự mình xếp gối, còn xếp thêm gối cho tỷ tỷ sát bên cạnh hắn.
Ngưng Hương cũng nhịn không được che miệng khóc lên.
Nàng không muốn đi gặp Bùi Cảnh Hàn, nàng không muốn rời khỏi cái nhà này.
Nhưng nàng không đi không được.
Bùi Cảnh Hàn là quyền quý, hắn muốn trực tiếp cướp nàng không ai dám cản hắn, hắn không cướp người là đã nể mặt tình cảm chủ tớ, cho nàng thêm một lần cơ hội ngoan ngoãn nghe lời. Nàng không cảm kích, hắn sẽ tới cửa gặp, lúc đó sẽ không để ý tình cảm gì nữa. Đại bá phụ và đại bá mẫu phản kháng hắn không được, mà Lục Thành cao hơn nữa cường tráng hơn nữa cũng ngăn không được hắn.
Ai bảo bọn họ chỉ là dân chúng bình dân, ai bảo bọn họ không quyền không thế?
Ngưng Hương ô ô khóc lên, nghe thấy Quản Bình thấp giọng nhắc nhở, nàng nghẹn ngào đáp ứng, đi đến trước tủ lấy ra cây trâm nàng đã sớm mài thật kĩ. Nhìn chằm chằm đuôi châm dài, Ngưng Hương cười khổ, đổi chiếc trâm đang cài trên đầu. Thay xong cây trâm, nàng lại nhặt lên chiếc lược gỗ Lục Thành tặng nàng, cất kỹ bên người.
Trước khi ra khỏi phòng, Ngưng Hương cúi người hôn khuôn mặt đệ đệ một cái.
Hôn không đủ, nhìn không đủ, nước mắt lại rơi xuống.
Ngưng Hương kịp thời thu lại nước mắt, cuối cùng nhìn đệ đệ một cái rồi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
"Đi thôi." Vén rèm cửa lên, Ngưng Hương cúi đầu nói.
Tiểu cô nương vành mắt hồng hồng, Quản Bình nhìn chăm chú một lát, muốn khuyên nàng nhận mệnh nhưng lại không mở miệng được.
~Bên cạnh Bắc Hà, nước sông róc rách, một chiếc xe ngựa màu đen tròng trành lắc lư ngừng ngay bờ sông.
Không đợi phu xe đẩy rèm cửa, Bùi Cảnh Hàn đã trầm mặt đi ra, vóc dáng tiều tụy.
Lúc xe ngựa đi đường Kinh Châu, hắn đi thẳng một đường, gặp thị trấn hắn còn có thể dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, nhưng khi trở về vội vã để gặp nàng, hắn đi gấp, hành trình nhanh khiến hắn chịu không ít khổ sở. Nếu về đến Hầu phủ trước, hắn sợ bị phụ thân và lão phu nhân ngăn trở, cho nên Bùi Cảnh Hàn dứt khoát chạy đường vòng đến đây, chuẩn bị đưa nàng cùng nhau trở về.
Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn không tức giận, coi như cho nàng mượn một tháng nghỉ ngơi.
Nàng không ngoan ngoãn...
Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, nhìn khắp bốn phía.
Trời xanh nước sạch, phong cảnh coi như xinh đẹp, ở chỗ này muốn nàng cũng không quá ủy khuất cho nàng.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân