How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
dit: Hà
Từ khi Ngưng Hương trở về nhà đến nay, ngoại trừ đi theo Lý thị lên trấn trên họp chợ một lần thì còn lại vẫn chưa bước ra khỏi cửa bao giờ.
Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Ngưng Hương không yên lòng dạy đệ đệ viết chữ, còn Từ Thu Nhi ngồi sát bên cạnh thêu thùa may vá.
Ở phía bên Đông viện, Lý thị đang ngồi dưới bóng cây râm mát thêu đôi giày mới cho trượng phu, bà cũng không có ý định ra ngoài.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nghĩ đến vô cùng có khả năng Lục Thành đang chờ nàng ở trong ruộng, Ngưng Hương càng đứng ngồi không yên, nàng miễn cưỡng may vài mũi kim rồi ngẩng đầu nói với Lý thị ở bên ngoài: "Đại bá mẫu, tối hôm qua cháu mơ thấy gió nổi lên sau đó từng cơn mưa lớn trút xuống, bắp đều bị thổi ngã hết, cho nên bây giờ cháu muốn đi ra đó xem một chút."
Lý thị cười nói: "Yên tâm đi, hiện tại trời không có mưa, bắp đang mọc tốt như vậy thì sao mà đổ được hả?"
Ngưng Hương cúi đầu lại thêu vài châm, sau cuối cùng vẫn đứng lên, cố gắng hết sức tự nhiên nói: "Cháu vẫn nên đi nhìn một chút thì hơn, hơn nữa cháu đã trở về lâu như vậy mà vẫn chưa qua đó xem lần nào, cháu muốn sang đó nhìn một chút bắp đã lớn hơn được bao nhiêu."
Lý thị nhìn sang cháu gái, nghĩ đến mảnh ruộng quan trọng đối với hai tỷ đệ cháu gái, trong lòng bà cũng tán thành, liền nói: "Được, ba tỷ đệ các cháu cùng đi đi." Vừa khéo để cho cháu gái ra cửa đi đây đi đó một chút, tránh cho việc nàng ngày ngày đều ngồi ở trong nhà.
Bà vừa cất tiếng nói xong, Từ Thu Nhi và A Mộc lập tức đứng lên, Từ Thu Nhi ngay cả giỏ may vá cũng chưa kịp đưa về phòng đã định đi ngay.
Ngưng Hương không có lý do cự tuyệt, đành phải dẫn đệ đệ và muội muội ra ngoài.
Trong thôn không lớn, rất nhanh đã đến con đường thông về hướng thôn Đông Lâm, hai nhà đều ở phía đường bắc, vừa khéo ở khu trung gian, mặc kệ từ đâu đi tới thì cũng chỉ cần nửa khắc đồng hồ là đến nơi.
Trong lòng biết rõ nhất định là không lừa được đường muội, Ngưng Hương lặng lẽ kéo tay áo đường muội, rủ mắt nói: "Thu Nhi, ta, ta muốn ăn hạt dưa, muội dẫn A Mộc đi tới Cao gia mua chút ít cho ta đi."
Thôn Đông Lâm tương đương với ba lần thôn Liễu Khê, nhiều người như vậy nên ngày qua ngày cũng so với bên Liễu Khê càng giàu có và đông đúc hơn, tuy không có chợ, nhưng trong thôn lại có người mở tiệm tạp hóa, củi gạo dầu muối gì gì đó, gia dụng vật nhỏ bình thường cái gì cần có đều có, mùa hè bán món ăn, mùa đông bán thịt, còn có cả các loại hoa quả khô ăn vặt.
Người mở tiệm tạp hóa này là người họ Cao.
Từ Thu Nhi hoài nghi nhìn chằm chằm Đường tỷ, thấy mặt Đường tỷ càng ngày càng hồng, ánh mắt không ngừng trông ngóng về phía ruộng bắp hai nhà Từ, Lục.
Tiểu cô nương thấy vậy liền cười cười, sảng khoái đáp: "Tốt, mua xong đồ chúng muội lại đi sang nhà lục Nhị thẩm tìm bọn A Đào chơi, chắc là sau nửa canh giờ nữa mới trở lại, lúc đó thì tỷ tỷ cũng cần phải xem xét hết ruộng bắp đó nha."
Mặt Ngưng Hương càng ngày càng nóng hơn, ngập ngừng nói: "Không cần đâu, mua xong hạt dưa thì quay lại đi, chỉ cần đứng ở đầu ruộng gọi một tiếng là được."
Nàng sao có thể cùng Lục Thành ở bên trong đó đến tận nửa canh giờ được?
Từ Thu Nhi không phản bác, chỉ đi lên trước mặt đường tỷ dắt tay A Mộc, vừa đi được một đoạn lại chợt quay đầu cười nói: "Cứ cho là nửa canh giờ đi, tỷ tỷ xem xét cẩn thận một chút, nhớ nhổ sạch cỏ nữa nhé." Khẳng định Lục Thành đã từ chỗ A Đào nghe chuyện về Chương gia, nói về người xấu lại tâm sự tương tư, chỉ sợ nửa canh giờ Lục Thành cũng sẽ chê ngắn.
Nhưng nàng cũng không thể cho Lục Thành thời gian quá dài, đỡ cho hắn được voi đòi tiên.
Tự cho rằng mình đã suy tính rất chu toàn, Từ Thu Nhi cười hì hì cất bước.
A Mộc cái gì cũng không hiểu, hắn rất nghiêm túc hướng về tỷ tỷ kêu, "Tỷ tỷ không cần vội, lát nữa đệ sẽ giúp tỷ nhổ cỏ!"
Ngưng Hương miễn cưỡng cười, đứng ở đầu ruộng đưa mắt nhìn hai người đi xa.
Cách một khoảng khá xa Ngưng Hương mới thu hồi ánh mắt, sau lại nhìn sơ qua hai ruộng bắp xanh mơn mởn của hai nhà.
Hắn vẫn chưa tới, hay là đang ở bên trong chờ nàng?
Ruộng bắp rộng như vậy, nhìn qua thì sẽ không thấy bên trong, sao nàng biết hắn đang ở đâu bên trong đó bây giờ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nàng chú ý tới trước ruộng nhà mình có một đống cỏ xanh, cỏ còn hết sức tươi mới, vừa nhìn thì biết cỏ vừa được nhổ cách đây không lâu.
Là ở bên trong bờ ruộng sao?
Mắt Ngưng Hương nhìn vào trong lần nữa, sau đó tay nắm tà áo, từ từ đi vào trong.
Bắp trồng đã rất cao, lá cây vừa dài vừa rộng, hai bên còn hết sức sắc bén, Ngưng Hương cúi đầu, cẩn thận tách ra từng phiến lá đi về phía trước. Nếu là ra ruộng làm việc, nàng cẩn thận như vậy nhất định là không cần thiết, nhưng bây giờ là đi gặp Lục Thành, Ngưng Hương nguyện ý trên đường tốn nhiều sức hơn một chút, mượn chuyện đó để hóa giải căng thẳng trong lòng.
Chỗ sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành sớm đã đứng lên khi nghe giọng nói lớn tiếng của Từ Thu Nhi.
Hắn vui vẻ chờ, nhưng mà rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, đoán nàng da mặt mỏng đi chậm rãi, lúc này Lục Thành bước thật nhanh đi đón nàng.
Giống như là đang đi vội qua ruộng bắp, động tĩnh nam nhân phát ra tựa như một con rắn nôn nóng, đi qua chỗ nào chỗ đó liền sột xoạt không ngừng, tiểu cô nương bên kia thì lại giống như nai con lần đầu tiên tới uống nước bên hồ, e ngại trong hồ nước gặp nguy hiểm, bèn ở ngoài rừng cây quanh quẩn, trù trừ không dám hành động.
Sau đó nàng liền nghe được động tĩnh ào ào từ phía đối diện.
Tim đập biến loạn, Ngưng Hương quay đầu lại, vẫn còn có thể loáng thoáng nhìn thấy con đường nhỏ, nàng lại sợ có người đi qua có thể thấy mình, nàng không thể không tăng nhanh bước chân đi vào bên trong, xác định cho dù ở phía đầu ruộng có người thì cũng không nhìn thấy tới bên trong, nàng mới thấp thỏm ngừng lại, mắt hạnh nhìn về phía trước, vừa căng thẳng vừa sinh ra một chút sợ hãi.
Vạn nhất người ở bên trong không phải là Lục Thành thì làm sao bây giờ?
Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân nàng ngừng lại, người ở bên trong càng đi nhanh hơn, rất nhanh liền lộ ra vạt áo, nhưng lại bị phiến lá che lấp khuôn mặt.
Ngưng Hương chỉ liếc mắt nhìn cũng biết đó là Lục Thành, nàng lập tức cúi đầu xuống.
Trong đầu nàng bây giờ chỉ còn lại hình ảnh hai ngày trước hắn vô lại hôn quả trám.
Lục Thành cũng nhìn thấy nàng, thấy rõ cách ăn mặc hôm nay của nàng, hắn kìm lòng không được thả chậm bước chân.
Nàng mặc một chiếc áo màu lam nhạt, tay áo thêu hoa nhỏ, màu lam rất nhạt rất nhạt, từ xa xa nhìn giống như là màu trắng, cổ áo, tà áo, ống tay áo đều khảm màu đậm hơn một chút, nổi bật lên da thịt trắng non mềm như đậu phụ của nàng, nhưng so với đậu phụ càng trơn bóng có sức sống hơn. Nàng khẽ cúi đầu, mùa hè trời nóng, toàn bộ mái tóc dài đen nhánh được vén lên, buộc cố định ở sau gáy, khăn trùm đầu của nàng cùng màu với màu áo, bên trong ruộng ngô xanh mơn mởn đột nhiên có thêm một thân ảnh cô nương mặc áo lam nhạt thanh nhã, càng lộ vẻ nàng xinh đẹp không giống người phàm.
Cô nương đẹp như vậy, là của hắn.
Nhìn cô nương của mình, trong ngực Lục Thành đầu tiên là tự hào thỏa mãn, nhưng sau lại nghĩ đến biểu ca đọc sách muốn thi tú tài của nàng, vẻ tự hào này của hắn rất nhanh đã chìm xuống.
Hắn biết rõ mình thích nàng, thích đến nỗi một khắc không thấy được nàng hắn đều nhớ, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được tâm ý của nàng.
Mỗi lần hắn đi tìm nàng, nàng đều nhíu mày tránh né, ước gì hắn sớm rời đi một chút.
Mỗi lần hắn chạm vào nàng, nàng đều mất hứng, có đôi khi thẹn thùng đỏ mặt rất đẹp mắt, có đôi khi sắc mặt tái nhợt mặt tràn đầy vẻ kháng cự.
Nàng thật sự thích hắn sao?
Lục Thành biết rõ nàng thực sự thích A Nam, nhưng đối với hắn, có phải là nàng muốn tránh không được nên mới đáp ứng hắn sao, sau đó bởi vì trong lòng không thật nguyện ý cho nên không hy vọng sớm đem hôn sự này định đoạt?
Lục Thành từ từ đi đến đối diện nàng, nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng càng phức tạp.
Hắn thà rằng nàng có điểm xấu, như vậy hắn cũng không cần tự ti đến nỗi suy tính hơn thua.
Nàng đã từng gặp qua Hầu phủ thế tử tôn quý, còn có biểu ca thích đọc sách, mà hắn chỉ là một hán tử nông gia.
Lục Thành yên lặng nhìn cô nương gần ngay trước mắt, lần đầu tiên không biết nên chủ động mở miệng như thế nào.
Hắn không nhúc nhích không nói tiếng nào, quá mức khác thường, Ngưng Hương trong lòng nghi nhưng lại cố gắng áp chế căng thẳng, nàng len lén giương mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh nhìn chăm chú phức tạp của nam nhân, tuy không có lửa nhưng lại khiến nàng vừa nhìn vào như bị phỏng, không có tham muốn chiếm hữu, chỉ có bình tĩnh thâm thúy, như không nhìn thấy đáy hồ.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn vẫn như cũ chỉ nhìn nàng chằm chằm, Ngưng Hương lại lần nữa cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: "Huynh, bảo ta đến làm cái gì?"
"Hương Nhi, nàng thực muốn gả cho ta sao?" Lục Thành nhìn chằm chằm hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy của nàng hỏi.
Trên mặt Ngưng Hương nóng lên, đầu rủ xuống càng thấp hơn, nhìn vạt áo hắn nói: "Huynh, đến cùng là huynh muốn nói cái gì?"
"Ta cảm giác, cảm thấy nàng là vì không bỏ rơi được ta nên mới đáp ứng ta." Lục Thành bẻ gẫy một phiến lá cây bắp bên cạnh nàng, sợ lá cây đụng phải nàng, giọng nói càng lúc càng bình tĩnh, "Nàng hãy nói thật cho ngươi biết, nàng là thật lòng muốn ở cùng ta có được không?"
Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, "Vì sao huynh lại nghĩ như vậy?"
"Nàng trả lời ta trước đi." Chậm chạp không nghe được đáp án, trong giọng nói Lục Thành đã có thêm một tia bực bội.
Ngưng Hương đã hiểu, phiền muộn hắn hẹn nàng gặp mặt lại vô duyên vô cớ phát hỏa với nàng, nàng quay đầu nói: "Nếu huynh không nói, vậy ta đi trước."
Vai nàng chưa kịp xoay qua chỗ khác thì đã bị hai bàn tay đè xuống, lôi kéo nàng vào sâu hơn trong ruộng bắp, Ngưng Hương vốn đã có chút đề phòng hắn, thấy hắn nói vài câu không giải thích được đã liền động thủ động cước, nàng tức giận, nhưng cánh tay đã bị hắn kẹp lấy không có cách rút lại được, nàng tức giận bắt lấy bả vai hắn, "Lục Thành huynh..."
"Hương Nhi, nàng có thể cho ta một chút ngon ngọt được không. Nàng cứ liên tục đề phòng ta, còn không chịu đáp ứng đính hôn sớm cùng ta, ta lo lắng nàng chỉ là nói để lấy lệ với ta, chỉ cần có tốt hơn so với ta thì nàng liền vừa ý hắn." Lục Thành ôm nàng thật chặt, cúi đầu ở bên tai nàng van nài, ngoài ra một chút cũng không dám làm gì nàng.
"Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, một ngày không cưới được nàng, một ngày không đính hôn, tâm ta giống như đang bị treo lên vậy, sợ ngày nào đó nàng chạy theo người khác."
Nam nhân xưa nay bá đạo vô lại, đột nhiên lại như không có sức lực, như bị người khác đánh một trận đau đớn, ỉu xìu thì thầm ở bên tai nàng.
Ngưng Hương tựa ở trong lòng ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, toàn thân cứng ngắc từ từ trầm tĩnh lại.
Nàng giống như đã hiểu cảm thụ của hắn.
Giống với lúc Tố Nguyệt nói cho nàng biết phải chuộc thân như thế nào, biện pháp nghe quả thật có khả năng thành công rất lớn, nhưng một ngày vẫn chưa thực hiện được chuộc thân, nàng liền không có cách nào an tâm, cách ngày chuộc thân càng gần, bất an càng mãnh liệt hơn.
Mà cảm giác Lục Thành với nàng, giống như lúc nàng chuộc thân đi?
Ngay từ đầu nhiệt tình mười phần tích góp tiền chuộc thân, tràn đầy hi vọng, một khi xảy ra điểm trắc trở, liền thấp thỏm lo âu.
Hắn trắc trở là vì cái gì?
Hồi tưởng lại hai ngày ngắn ngủi này, tựa hồ chỉ có Chương Hồng Lâm, dù sao cũng là ở thôn, nam nhân đọc sách được xem là đều tài trí hơn người.
Lục Thành sợ nàng thích Chương Hồng Lâm sao? Hắn cảm thấy hắn không sánh bằng một kẻ thư sinh xảo trá vô tình?
Mặc dù Lục Thành có đôi khi cũng rất xấu, nhưng Lục Thành xấu cũng là xấu theo kiểu thẳng thắn vô tư, là nam nhân đội trời đạp đất đại.
Hắn muốn đính hôn, Ngưng Hương tạm thời không có cách nào đồng ý hắn, nhưng ngon ngọt...
Trên mặt trên lỗ tai cũng đều nóng lên, cảm nhận được tim đập hữu lực dưới áo hắn, Ngưng Hương không cố gắng thoát khỏi hai bàn tay trói buộc của hắn nữa, mà nàng nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện đem gò má dán lên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói mảnh mai bởi vì cực độ ngượng ngùng, nhẹ như không thể nghe thấy, "Như vậy, tính sao?"
Một con muỗi gõ chân ở trên người, sẽ có cảm giác gì sao?
Lục Thành không cảm nhận được người mình yêu tự cho rằng biên độ cọ xát đã lớn, chỉ nghe thấy nàng trầm giọng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng vẫn cố định cái cổ nàng áp chế vào trong ngực, "Cái gì có tính hay không?"
Lông tai Ngưng Hương nóng, lại nhẹ nhàng động động.
Động tác cọ đầu nhẹ nhàng, tựa như hai người lúc ngủ, A Nam cũng động đậy như vậy ở trong lòng hắn.
Lục Thành không cảm nhận được, nhưng hắn thấy được, khóe miệng toét ra một nụ cười không tiếng động, tiếp tục hỏi nàng, "Nàng nói đi, cái gì có tính hay không?"
Thân thể Ngưng Hương cứng đờ, hắn không cảm giác được sao?
Nàng lại thẹn thùng cọ xát, lặng lẽ cắn môi, Ngưng Hương kiên trì, từng điểm từng điểm giơ tay lên, lại từ từ khép lại, ôm lấy sống lưng rộng lớn của hắn. Quá mức ngượng ngùng, nàng ngay cả gò má cũng đều không muốn để hắn trông thấy, đầu nàng chuyển nhanh một cái, đổi thành cái trán chống đỡ ở bộ ngực hắn.
Lục Thành cúi đầu, nhìn nàng làm nũng vậy chôn sâu vào trong ngực hắn, cảm thụ được trên trán nàng cọ cọ, cảm thụ được hai tay nàng nhẹ nhàng gãi hắn lưng, tâm trạng vững vàng cuối cùng cũng đã quay về.
Hắn tin, nàng thật sự thích hắn.
Chỉ có điều, nếu đã thích hắn, hắn có nên đòi thêm chút ngon ngọt không đây?
Bên trong đôi mắt đào hoa ái muội tính kế chợt lóe lên, Lục Thành hôn đỉnh đầu nàng, nắm giữ tay nàng nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện."
Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ hồng, lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn để hắn dắt đi.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân