I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
dit: Hà
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra vang lên một tiếng "bùm", Ngưng Hương bị dọa suýt nữa thì bật thành tiếng.
Tuy là nhịn lại kịp giọng nói nhưng thân hình nàng lại đang run rẩy, lại bởi vì căng thẳng mà gò má phiếm hồng cũng lập tức trở nên trắng bệch, cả người dùng sức co lại về phía sau, hận không thể xuyên qua bức tường để có thể thoát khỏi người nam nhân có vẻ như đang nổi nóng này.
Lục Thành thấy bộ dáng của nàng giống như gặp quỷ khiến hắn càng tức thêm.
Hắn từng tưởng tượng ra tình cảnh gặp mặt đầu tiên sau khi nàng chuộc thân nhưng không ngờ bây giờ lại như vậy.
Lần chia tay lúc trước rõ ràng nàng vẫn còn dịu dàng thuận theo hắn, còn có thể đùa giỡn với hắn, vốn tưởng rằng lúc tạm biệt nàng như vậy là vì lúng túng thẹn thùng, tuyệt đối hắn không ngờ được là nàng muốn trốn hắn sợ hắn.
Tiện tay đóng cửa lại, Lục Thành không thấy nàng ở trong phòng, đè nén lửa giận ở hai mắt lại, chỉ nhìn chằm chằm sít sao cô nương đang cố gắng thu hẹp mình ở góc cửa, "Vì sao lại trốn ta? Ta làm chuyện gì mà khiến nàng trốn ta như vậy? Đừng nói với ta là nàng qua sông rút ván đó!"
Hắn không tin nàng là loại người như vậy!
Lòng tràn đầy mong đợi cảnh trùng phùng cuối cùng lại biến thành như vậy cho nên giọng nói của nam nhân tràn đầy phẫn nộ không che dấu được.
Ngưng Hương trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng thấy hắn vừa nói xong đã kéo vén tay áo đến tận khuỷu tay, Ngưng Hương thấy được da thịt căng cứng trên cánh tay hắn.
"Lục đại ca, huynh, sao huynh lại kêu Lục Định đi tới ngã ba canh chừng ta?"
Nhìn chằm chằm cánh tay hắn rất lâu, Ngưng Hương cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, thấp giọng hỏi.
"Ta thích nàng, không phải nàng không biết chứ." Lục Thành nhìn thoáng qua hai bả vai đang căng thẳng của nàng, hắn lui về phía sau một bước, không muốn hù dọa nàng.
Thân thể khôi ngô vững chải như núi của hắn đã cách khá xa, lúc này Ngưng Hương bị áp bách đến góc tường cũng từ từ khôi phục lại dũng khí. Nàng biết hắn là người tốt, biết hắn đối với nàng là thật tâm, nàng cũng không phải là cỏ cây, cũng không vô tâm được. Nhưng có Bùi Cảnh Hàn ở đó, nàng không có cách nào đáp lại hắn được, lẩn tránh hắn chính là không muốn làm hắn bị thương, nhưng việc đã đến nước này, vì bình an vô sự về sau của hai bên, nàng cũng chỉ có thể nói ra lời trái lương tâm mà thôi.
"Nhưng huynh đối với ta như vậy huynh có nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?" Giọng nói ban đầu run lên nhè nhẹ giờ đã bình tĩnh lại, Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với bộ ngực của hắn nói, "Lục đại ca, ta muốn hỏi huynh, nếu như có cô nương huynh không thích nhưng ngược lại nàng lại rất thích huynh, chỉ cần có thời gian rãnh là nàng lại đi tìm huynh, còn nếu bản thân nàng không rảnh liền sai tỷ muội trong nhà đi theo dõi huynh thì huynh sẽ làm thế nào?"
"Ta không tin trên đời này có cô nương da mặt dày như vậy." Lục Thành châm chọc nói, "Nếu có chuyện đó thật thì ta thả ưng dọa nàng ta, không tin nàng không đi."
Ngưng Hương nổi cáu!
Ý của nàng không phải như vậy, nàng chỉ hy vọng hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy tính đến tình cảnh của nàng, đừng lại theo sát dây dưa không tha cho nàng nữa
"Huynh đã chán ghét không thích bị cô nương khác làm phiền, còn nghĩ biện pháp đuổi nàng đi, vậy vì sao huynh còn đối với ta như vậy?" Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của hắn, không tin hắn một chút xấu hổ cũng không có.
Lục Thành đương nhiên là có xấu hổ, lần đầu tiên đã bị nàng cự tuyệt nhưng sau đó lại khiến hắn càng phấn chấn hơn, sự xấu hổ của hắn đối với nàng đã mài phẳng tám phần, còn dư lại hai phần lại do mấy lần cự tuyệt lần sau đã hoàn toàn triệt để mài mất hết.
Thấy nàng vẫn còn muốn dùng biện pháp như vậy khiến hắn phải nhụt chí, Lục Thành đột nhiên không tức giận, từ trên cao nhìn xuống cười với nàng, "Bởi vì ta thích nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên ta thích một người, bởi vì đây là lần đầu tiên ta chỉ nhìn thấy nàng một lần liền muốn cưới nàng làm vợ. Hương nhi, nếu như ta vì vài câu nói lạnh nhạt của nàng mà buông tha nàng thì có nghĩa là ta đối với nàng không phải là thật tâm, nhưng bây giờ nàng cũng nên biết ta đối với nàng rất là nghiêm túc."
"Nhưng ta không thích huynh!"
Chính mình đã nói rõ ràng tới như vậy mà hắn chẳng những không thương tâm mà ngược lại còn đùa bỡn nàng, giống như chỉ cần hắn thích nàng là đủ rồi, không thèm quan tâm nàng có thích hay không hắn, Ngưng Hương đột nhiên không muốn thông cảm cho hắn nữa, nàng trực tiếp trừng mắt với hắn.
Vẻ mặt Lục Thành vẫn không thay đổi, bên trong đôi mắt hoa đào u quang di động, chăm chú nhìn vào cặp mắt hạnh đang tức giận của nàng, "Không thích ta thì vì sao nhìn thấy ta liền đỏ mặt?"
Hắn không ngốc, hắn nhìn ra được tâm tư của nàng đối với hắn, cho dù không thích thì cũng có cảm tình, cho nên hắn mới cố gắng làm cho nàng mau chóng thích mình.
Ngưng Hương chợt cảm thấy chột dạ, nghĩ muốn tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng trả lời hắn nhưng nhất thời lại tìm không tìm được lý do nào khác tốt hơn.
Vì sao nhìn hắn lại đỏ mặt?
Bởi vì hắn vô cùng tuấn mỹ, bởi vì cặp mắt hoa đào phong lưu đa tình, bởi vì những lời nói trêu cợt kia của hắn khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn sao?
Nhưng đối mặt với cái nhìn chăm chú của Lục Thành, Ngưng Hương chỉ có thể lắp bắp trả lời: "Bởi vì huynh, huynh khinh người quá đáng..."
"Ta bắt nạt nàng khi nào?" Lục Thành bước tới lần nữa, hầu như là sắp dán vào nàng.
Ngưng Hương lui về phía sau co lại, cảm nhận được hơi thở của nam nhân phả vào mặt nàng, chống lại đôi mắt hoa đào bá đạo vô lại, tâm Ngưng Hương nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy khí nóng dâng trào, "Huynh, huynh..."
"Hương nhi, ta mới chỉ bắt nạt nàng một lần." Lục Thành cúi đầu xuống nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của nàng nói, "Hôm nay xem như là lần thứ hai."
Nói xong không để cho nàng có cơ hội trốn tránh, hắn mạnh mẽ dang tay ôm lấy nàng, hai cánh tay như hai gọng sắt, một tay nắm lấy hai cánh tay cùng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia bá đạo chế trụ cái gáy của nàng, đôi môi nóng hổi trong nháy mắt liền đè lên môi nàng.
Ngưng Hương giật mình theo bản năng giãy giụa lại không ngời trên bụng lại giống như bị cái trụ gì đó sít sao đâm vào.
Như cây gậy lớn, cách quần áo mỏng manh mùa hè dùng sức đâm vào bụng nàng.
Ngưng Hương cứng người rồi.
Chỉ chớp mắt một cái nàng không còn sợ hãi nữa, đại khái là bởi vì hắn quá khoa trương, Ngưng Hương chỉ có một loại cảm giác không chân thực.
Hắn sao có thể nhanh như vậy đã... đứng dậy?
Sao có thể sẽ giống như... bức người như vậy?
Ngưng Hương không phải là cô nương hoàn toàn không biết gì đến chuyện lập gia đình, nàng đã bị buộc cảm thụ qua Bùi Cảnh Hàn, Bùi Cảnh Hàn là võ tướng, thân thể rắn chắc, hắn đã đủ dọa người nhưng không ngờ Lục Thành so sánh Bùi Cảnh Hàn còn dọa người hơn vậy? Tựa như trên đường về nhà gặp được một con chó điên bình thường đã đủ khiến người khiếp sợ, nếu như đột nhiên rớt xuống một con so với người còn cao hơn thì khẳng định lúc trước chỉ là hoảng hốt còn sau đó mới là sợ hãi.
Trong lúc tiểu cô nương bị dọa đến ngây ngốc, Lục Thành đã trải qua một lần kinh nghiệm nhanh chóng bắt được chiếc lưỡi đinh hương trong miệng nàng, giống như sợ nàng trốn mà vội vã quấn lấy, kéo về hướng mình.
Ngưng Hương bị hắn động tác thô lỗ của hắn gọi lý trí trở về.
Cho dù đối với Lục Thành, nàng không căm ghét giống như Bùi Cảnh Hàn nhưng Ngưng Hương cũng đều chán ghét loại cướp đoạt này. Nửa người trên tránh né không được, đúng lúc này đầu gối của nàng giãy dụa thoát ra khỏi hắn lại vừa vặn dừng lại giữa hai chân hắn, cô nương nóng lòng muốn đào thoát không nghĩ gì thêm liền hạ thấp cơ thể nàng xuống, cao nâng đầu gối hướng lên trên.
Gần như chỉ mới đụng phải thì nam nhân lập tức liền buông lỏng miệng nàng ra, hai tay đang giam cầm eo nàng cũng đã chống đỡ trên giường đất.
Cuối cùng cũng thoát ra được, Ngưng Hương lập tức đẩy hắn ra.
"Đừng... động." Lục Thành chống đỡ trên người nàng, đầu rũ xuống, cơ hồ sắp chôn thẳng vào trong ngực nàng, Ngưng Hương nhìn không thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe được hai chữ ngắn ngủi đau đớn của hắn, còn có tiếng hít thật sâu.
Ngưng Hương vội vã thoát thân, đâu để ý hắn gieo gió gặt bão thôi, nàng nghiêng người nghĩ thoát khỏi một cánh tay hắn chạy đi.
"Ta kêu nàng đừng động!" Lục Thành đau muốn chết, không còn tính nhẫn nại dụ dỗ nàng nữa, một tay đè người nằm ở trên giường, hắn khó khăn nâng thắt lưng lên, đầu thật mạnh nằm xuống trên bụng nàng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, "Dừng lại một lát."
Lúc nói chuyện một tay chống đỡ giường, một tay che lại chỗ trọng yếu để đỡ cho nàng lại nghĩ tới chuyện hạ xuống một cước nữa.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại đau đớn của bản thân, đau như nước biển dâng triều, lúc bị nàng đá trúng lúc đau đớn chỉ mới xông lên, bây giờ lại có xu hướng đau lên cao hơn nữa, liên tục chậm rãi, đau đến nỗi cái trán Lục Thành mồ hôi toát ra, ướt hết quần áo của nàng.
Mồ hôi thấm ướt áo thấm vào bộ ngực mềm mại đời này còn chưa bị người khác chạm qua, hô hấp nam nhân còn nặng nề thổi vào, thổi đến nỗi Ngưng Hương không khống chế được mà run sợ.
Nhìn nóc nhà gỗ màu nâu, lại cảm giác được sức nặng nam nhân trên thân thể mình, nước mắt Ngưng Hương tuôn như suối trào.
Ở Hầu phủ bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt, về nhà Lục Thành cũng dần dần không đếm xỉa tới trong sạch của nàng, vì sao bọn họ không để cho nàng qua sống yên ổn qua ngày đây?
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng lại khóc to hơn.
Lục Thành nghe thấy nàng khóc liền nhíu mi, chịu đựng đau đớn khàn giọng hỏi nàng, "Thiếu chút nữa người chết chính là ta, ta không khóc mà nàng khóc cái gì?"
Tiểu cô nương không thèm để ý tới hắn, khóc lại càng hăng say hơn, gò má hắn đè nặng trên bụng nàng run lên một cái.
Lục Thành không đành lòng thử ngồi thẳng lên, mới động một chút liền đau, không còn biện pháp chỉ đành phải tiếp tục đè nặng lên người nàng, xác định nàng không có ý thêm cho hắn một lần đầu gối nữa thì lúc này Lục Thành mới nâng tay phải lên, vỗ nhẹ nhàng vào eo nàng, "Được rồi được rồi, ta, ta chỉ là tức giận do nàng trốn tránh ta thôi, lần sau không như vậy nữa."
Hắn cũng phát hiện nàng đặc biệt kháng cự mỗi khi hắn muốn thân mật với nàng. Lúc nói chuyện hoặc là hù dọa thì khuôn mặt nhỏ nhắn nàng hoặc trắng bệch hoặc mắc cỡ đỏ ửng, mặc kệ như thế nào nhìn thấy cũng rất ngoan ngoãn, thực sự giống như con thỏ, mềm mại khiến người khác yêu thích, chỉ khi vừa đụng vào nàng thì nàng lập tức sẽ biến thành con thỏ bị người xách lên, lắc lắc thân thể lộ ra bốn cái móng vuốt cào người, không làm cho người kia đổ máu thì không gọi là thỏ.
"Lục đại ca, huynh thực yêu ta sao?" Ngưng Hương lấy tay áo che kín mắt, nghẹn ngào hỏi hắn.
"Không thích nàng thì mỗi ngày muốn gặp nàng làm gì?" Cơn tức Lục Thành lại vọt lên, chống giường thờ phì phò từ từ đứng lên, khom lưng xuống nhìn chằm chằm nàng, "Hương nhi, nàng thực sự nhìn không ra ta có thật tâm với nàng hay không ư?"
Ngưng Hương khóc thành tiếng, trước tiên từ từ ngồi dậy mới cúi đầu khóc lóc kể lể đạo lý, "Huynh thực yêu ta thì vì sao không suy nghĩ cho ta? Như huynh mỗi ngày đến thì hàng xóm sẽ nói ta thế nào? Huynh là nam nhân huynh không quan tâm nhưng ta quan tâm, chẳng lẽ huynh chỉ lo chính mình mà mặc kệ ta bị người khác chỉ chỏ nói nói bóng gió sao? Còn huynh nữa, huynh, chẳng lẽ huynh thích ai thì có thể không để ý tới suy nghĩ của nàng mà vẫn muốn bắt nạt nàng sao? Huynh coi ta là cái gì? Muốn nữ nhân như vậy vì sao huynh không đi vào trong thành đi? Bên trong thành có rất nhiều nơi..."
Nói đến đây lại không nói được nữa, bụm mặt khóc thút thít.
Lục Thành dựa vào cánh cửa ngơ ngác nhìn cô nương thương tâm khóc rống lên.
Nàng nói, giống như cũng có lý.
Mặc dù hắn lấy cớ thả ưng đón A Mộc thì lần một lần hai không có gì, nhưng nhiều hơn thì sao, người khác cũng không phải người ngu, sớm muộn gì cũng nhìn ra tâm ý của hắn đối với nàng. Chúng phụ nhân nhàn rỗi không chuyện gì làm thích nhất là nói hươu nói vượn, da mặt nàng mỏng như vậy làm sao chịu được? Về phần hôn nàng ôm nàng, chính hắn rõ ràng nhất, tức giận chỉ là cái cớ, cuối cùng chỉ là hắn muốn ôm nàng, hôn nàng.
Phần sau Lục Thành có thể chịu đựng sửa, chỉ là phía trước...
"Vậy nàng nói nàng không thích ta, ta nếu theo quy củ không tới tìm nàng chẳng phải là đời này đều không có cách để nàng yêu ta sao?" Lục Thành cũng có chút ủy khuất nói, "Nàng da mặt mỏng, ta tuyệt đối không trông cậy nàng chủ động tiến gần ta, Hương Nhi nàng dạy ta đi, ta ngoại trừ tới tìm nàng thì còn biện pháp gì khác không?"
Ngưng Hương nghẹn lại, một hồi lâu lại rầu rĩ cầu khẩn nói: "Huynh không thể đổi người thích được sao?" Nàng lại không có cách nào đáp ứng hắn.
Lục Thành cười nhạt một tiếng, "Nàng không thích ta ta liền quay đầu đi thích người khác, vậy cũng gọi là thích sao?"
Đã nói đến nước này đã không còn lời nào để nói nữa, Ngưng Hương lau nước mắt, cam chịu nhìn về phía hắn, "Được, vậy huynh cứ tiếp tục đến đi, cùng lắm thì danh tiếng hư không dậy nổi nữa thì ta chết được chưa?"
Hiện tại ai thích ai còn quan trọng không? Hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là không thể để người trong thôn nói bậy khiến Bùi Cảnh Hàn biết. Trong tháng tám Bùi Cảnh Hàn trở về nhất định sẽ đến tìm nàng, chẳng qua chỉ là vì trừng phạt nàng phụ lòng tốt của hắn rồi cũng sẽ qua, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng là vì hắn coi nàng là đồ đạc của hắn, nhưng một khi để hắn biết Lục Thành muốn cướp người của hắn, Bùi Cảnh Hàn sẽ không nhỏ nhen tức giận đối phó với một đứa nha hoàn như nàng, nhưng hắn sẽ đối xử với Lục Thành như thế nào?
Ngưng Hương không muốn thấy Lục Thành vì thích nàng mà gặp nạn.
Nàng cũng không thể đem tình hình thực tế nói cho Lục Thành, bởi vì có nói cũng vô dụng, Lục Thành tâm khí cao ngạo như vậy, chỉ vì câu nói của Bùi Cảnh Hàn liền mua chim ưng cho A Nam, nếu để cho Lục Thành biết hắn hoàn toàn đấu không lại thế tử Hầu phủ cướp người, Lục Thành sẽ nghĩ sao? Tiếp tục tranh đoạt sao, tranh đoạt như vậy còn có thể có thể liên lụy tới người nhà, biết khó mà lui thì hắn có hận sự bất lực của mình không?
Ngưng Hương không muốn Lục Thành chịu loại thất bại này, lấy điều kiện của hắn ở trong thôn là người rất nổi bật, hoàn toàn có thể cơm áo không lo.
Biết rõ người này đối với mình là thật tâm nhưng lại không thể không nói lời khó nghe đuổi hắn đi, trong lòng Ngưng Hương cũng rất khổ sở, nàng nhắm mắt lại, nước mắt như hạt trân châu đứt dây rơi xuống.
Lục Thành không hiểu nỗi khó xử của nàng, hắn chỉ là muốn yêu thương nàng.
Hắn dè dặt giơ tay lên, thử giúp nàng lau nước mắt, mới đụng phải mặt nàng thì tiểu cô nương liền mạnh mẽ quay đầu đi.
Lục Thành vội vàng thức thời thả tay xuống.
Nhìn nàng nước mắt càng không ngừng rơi xuống, Lục Thành lại càng nói không nên lời, phía dưới đau đớn đã tiêu tan, hắn từ từ di chuyển tới đối diện nàng, thành khẩn nhìn nàng khóc như mưa, "Hương nhi, gả cho ta đi, thành thân rồi thì sẽ không có người dám nói xấu nàng, ta cũng sẽ đối với nàng thật tốt, ta kiếm được bạc đều giao cho nàng quản, nàng nói cái gì ta sẽ làm cái đó. Đến nhà ta thì nàng cũng không cần làm gì, Nhị đệ sẽ nấu cơm giặt giũ quần áo, Tam đệ sẽ chăm sóc A Nam, chăn dê, trồng trọt việc nhà không cần nàng nhúng tay, nàng chỉ cần an tâm hưởng phúc là được. Đúng rồi, nếu A Nam lớn lên dám không nghe lời nàng thì ta liền xây nhà ở thôn khác cho hắn, để hắn qua đó..."
"Huynh đừng nói nữa..."
Hắn móc trái tim ra cho nàng, Ngưng Hương đã khóc không thành tiếng.
Bùi Cảnh Hàn đối tốt với nàng, bắt nạt nàng là hy vọng nàng cam tâm làm thiếp thất của hắn, còn Lục Thành là một lòng muốn cùng nàng chung sống qua ngày.
Có mấy nam nhân sẽ chịu cực khổ kiếm tiền cho nàng giúp nàng chuộc thân? Có mấy nam nhân vì biết nàng sẽ nhanh chuộc thân mà liên tục nhiều ngày sai bảo đệ đệ ruột đến ven đường bất chấp trời hè nóng bức đợi nàng, sau đó ngày hôm sau liền chạy tới thăm nàng?
Hai đời, chỉ gặp được duy nhất Lục Thành.
Nếu như không có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương nguyện ý, nguyện ý sống cùng hắn, nhưng Bùi Cảnh Hàn tháng tám sẽ trở về.
"Đừng nói nữa, ta không muốn, ta..."
"Vậy chúng ta đính hôn trước được không?" Lục Thành lùi một bước nói, cầu khẩn nhìn nàng, "Hương nhi, ta biết nàng còn nhỏ, A Mộc cũng còn nhỏ, là ta quá nóng nảy, vậy chúng ta đính hôn trước, đính hôn xong ta tới tìm nàng, hoặc là giúp nhà nàng trồng trọt thu hoạch hoa mầu, người khác sẽ không chọc không nói bậy, nàng nói có được hay không?"
Ngưng Hương chỉ khóc, còn muốn lắc đầu nhưng Lục Thành đột nhiên giơ tay lên, sợ nàng phản cảm, hai tay chỉ giữ chặt đầu nàng, không có đụng vào nàng mặt.
Nàng mờ mịt nhìn hắn, mắt hạnh rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.
Lục Thành cực kỳ đau lòng nhìn nàng, giọng nói lại dịu dàng trước nay chưa từng có, "Vậy nàng nói cho ta biết, đến cùng là vì sao nàng lại khóc?"
Không phải là tức giận không phải là phiền chán, cũng không phải là bị bắt nạt ủy khuất, chỉ là khóc, khóc khiến hắn hoảng hốt.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, Ngưng Hương cũng nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy thương yêu.
Chưa bao giờ có người nam nhân nào nhìn nàng như vậy, giống như nàng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.
"Lục đại ca..." Ngưng Hương nhịn không được nữa, nhào vào trong lòng người nam nhân mà cho dù nàng nói rất nhiều lời hung ác cũng không đuổi được hắn đi.
Lục Thành ngốc rồi, cứng ngắc cúi đầu xuống, không thể tin được nàng ôm mình.
Nhưng cô nương đang ôm chặt hắn không phải là nàng là ai?
Hoa tâm nở rộ, Lục Thành tay chân luống cuống, hồi lâu sau mới thử thăm dò ôm lại nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, "Hương nhi, nàng đáp ứng ta rồi sao?"
Cô nương trong lòng lại lắc đầu.
Lần này Lục Thành không sốt ruột nữa bởi vì hắn biết trong lòng nàng cũng nguyện ý.
"Lục đại ca, huynh, huynh chờ ta thêm hai năm nữa được không?" Ngưng Hương nhẹ nhàng tránh ra khỏi cái ôm của hắn, đứng trên đất cúi đầu nói, "A Mộc còn nhỏ, ta không muốn lập gia đình quá sớm, hơn nữa ta vừa trở về vẫn chưa có nhiều thời gian lại được làm cô nương Từ gia, ta..."
"Được, vậy chúng ta đính hôn trước." Chỉ cần nàng nguyện ý, vài năm thì Lục Thành cũng chịu chờ.
Ngưng Hương vẫn lắc đầu, khó xử một lát mới miễn cưỡng nghĩ đến lý do, "Ta cũng không muốn đính hôn quá sớm, cô nương đính hôn rồi thì sẽ ra cửa bất tiện..."
Nói xong, hồi lâu cũng không nghe thấy gì nữa.
Ngưng Hương không biết Lục Thành đang suy nghĩ gì, thấp thỏm ngẩng đầu, sau đó liền đối mặt với Lục Thành đang nhăn lông mi dài.
"Không được hôn, còn phải lo lắng thanh danh của nàng, vậy ta làm thế nào mới gặp được nàng?" Tâm nguyện được thực hiện quá đột ngột, đột nhiên Lục Thành bắt đầu suy nghĩ lung tung, hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, "Đây có phải là kế hoãn binh của nàng không? Trước tiên dụ ta không tới tìm nàng, sau đó nàng vụng trộm gả cho nam nhân khác đúng không? Hương nhi, ta nói cho nàng biết..."
"Ta cũng không có tâm tư nhiều giống như huynh đâu!" Hắn lại nói hươu nói vượn, Ngưng Hương giận suy đoán của hắn, nghiêng đầu hướng phía bên cạnh đi vài bước.
"Vậy chúng ta làm sao gặp mặt?" Lục Thành đuổi theo hỏi.
Ngưng Hương đỏ mặt, xoay người về phía giường, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Chúng ta, ruộng hai nhà chúng ta kề bên nên dù sao cũng có thể nhìn thấy... Dù sao, không cho huynh lại đến nhà chúng ta."
Lục Thành không vui, thời điểm trồng trọt chỉ có vài ngày, số lần quá ít.
Vừa muốn tranh cãi tiếp thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của A Nam, giống như đang tức giận với ai, ngay sau đó liền nghe Từ Thu Nhi cất giọng nói: "Tỷ tỷ, muội dẫn A Nam tìm một vòng, tỷ núp cho kỹ được không?"
Thấy tiểu tử đã nóng nảy, Ngưng Hương lập tức muốn đi ra ngoài.
"Đợi chút." Lục Thành níu lại nàng, đưa tay muốn ôm, "Nàng, nàng làm đau ta, để ta hôn nàng một cái thì ta sẽ tha thứ cho nàng."
Thật vất vả dụ mới dỗ được nàng thích hắn, bây giờ hôn nàng không tính là đang bắt nạt nàng chứ?
Giọng nói của hắn giống như quan lớn ra vẻ độ lượng, Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, hung hăng đẩy hắn một phen, nghiêng đầu liền ra ngoài tìm A Nam.
Tha lỗi hay không mặc kệ, có bản lĩnh thì tức giận cả đời cũng đừng đến tìm nàng.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân