Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
dit: Hà
Phủ Thái An, cửa thành bắc.
A Đào ngáp một cái, vén chiếc chăn trên người của cháu trai ra, dụi dụi đôi mắt ngồi dậy, "Đại ca, Từ tỷ tỷ vẫn chưa tới sao?"
Lục Thành ôm nhi tử xuống xe đi vòng quanh xe lừa, mắt nhìn về phía cửa thành bắc, nói: "Sẽ nhanh thôi."
A Nam nghe không hiểu phụ thân và cô cô đang nói gì, bé nằm ở trên vai phụ thân, mắt mở to tò mò nhìn chằm chằm những người xung quanh hai bên đường. Bé rất ít khi được phụ thân cho ra ngoài đi dạo, trong thôn thì cũng chỉ ở trong nhà chơi đùa cùng với cô cô và thúc thúc, rất ít khi được thấy nhiều người như vậy.
A Đào hâm mộ nhìn cháu trai, bội phục hắn còn nhỏ như vậy mà một chút cũng không thấy mệt mỏi, mới nhìn về phía cửa thành Bắc một lát mà tiểu cô nương bảy tuổi đã nhịn không được mà than trách, "Từ tỷ tỷ sao lại đến muộn như vậy, còn đại ca nữa, vì sao nhất định phải tới đây sớm như vậy, lần trước cũng vậy, làm phiền tam thẩm phải dậy sớm nấu cơm cho chúng ta."
Trước đây mỗi khi vào thành, bọn họ đều ở nhà tam thẩm chậm rãi ăn xong điểm tâm mới trở về.
Lục Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đơn thuần của muội muội, không khỏi cảm thấy may mắn muội muội còn nhỏ tuổi, nếu như bây giờ lớn hơn vài tuổi, chỉ sợ là đang đứng đây mà đoán mò.
Đang còn muốn suy nghĩ xem làm cách nào có thể lừa gạt muội muội này, đột nhiên ánh mắt Lục Thành đã xác định mục tiêu, khẩn trương nhéo nhéo cái mông nhỏ của nhi tử, "A Nam xem ai đang đến kìa."
A Nam vừa nghe xong, cái đầu nhỏ lập tức quay lại.
Tiếc là có quá nhiều người cao thấp khác nhau, A Nam cũng không chú ý tới người nào đặc biệt, đành nháy mắt mấy cái quay lại nghi hoặc nhìn phụ thân.
Lục Thành chăm chú nhìn thân ảnh đang bị người đi đường che lấp ở cửa thành, trống ngực đập thình thình.
Trước cửa thành, Ngưng Hương di chuyển rất chậm, bởi vì lần trước ra khỏi thành liền gặp ngay Lục Thành, cho nên lần này trước tiên nàng lưu ý nhìn các loại xe lừa bên trong cửa thành, chỉ có vài con lừa nhưng nhìn từng chút một đều không phải là xe của Lục gia. Đứng dưới cửa quét mắt một vòng bên trong thành, xác định đúng là hắn không có ở đây, Ngưng Hương mới quay đầu bước ra khỏi thành.
Vừa bước ra ngoài, nàng liền nhìn thấy phía xa xa có người nam nhân cao lớn rắn rỏi đang đứng bên cạnh xe lừa, trong ngực đang ôm một bé trai đang nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của A Nam đang nhìn loạn bốn phía, Ngưng Hương khẽ cười, bước nhanh về phía xe lừa.
Lục Thành bất động đứng tại chỗ, cố gắng kìm chế nỗi lo lắng và nhớ nhung của mình, ra vẻ tự nhiên mỉm cười với nàng.
"Từ tỷ tỷ!" A Đào ngồi xổm trên xe lừa, chống tay trên tấm ván quay sang Ngưng Hương chào hỏi.
A Nam lúc này mới cảm thấy tìm đúng người, bé nhìn chằm chằm Ngưng Hương càng ngày càng đến gần, tiểu tử này sớm đã quên chuyện xảy ra ở tháng trước mà dựa vào trên vai phụ thân, giống như lần đầu gặp mặt, sợ người lạ nhưng lại hiếu kỳ nhìn Ngưng Hương.
Nhìn thấy tiểu tử này không còn nhớ mình, Ngưng Hương cảm thấy có chút mất mát.
Lục Thành đã nhận ra, ôm nhi tử đi về phía Ngưng Hương, cúi đầu chỉ cho hắn, "Đây là Hương cô cô, lần trước A Nam còn đòi Hương cô cô dẫn con về nhà ăn cơm, A Nam đã quên rồi sao?"
A Nam xác thực đã quên, bởi vì Ngưng Hương quen thuộc đến quá gần, tiểu tử này lại nghiêng đầu chui vào trong lòng phụ thân.
Thấy con trai không giống như ý mình, Lục Thành tức giận đến mức muốn đánh nó một cái.
Ngưng Hương chỉ cảm thấy mất mát một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao A Nam cũng còn quá nhỏ, hai người cũng chỉ ở chung với nhau nửa ngày. Đem bao đồ thả trên xe lừa, Ngưng Hương quay lại giơ tay về phía A Nam, ôn nhu cười nói: "Phụ thân phải đánh xe, A Nam để cho cô cô ôm được hay không?"
Nàng cười cực kỳ dịu dàng, làm cho đôi mắt hạnh lại càng xinh đẹp, A Nam nhìn nàng có chút động tâm, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn phụ thân.
Lục Thành nhìn thấy bộ dáng nhi tử còn đang do dự có nên để người đối diện ôm mình hay không, còn nhớ tháng trước tiểu tử này liên tục gào khóc nhất định đòi bằng được Ngưng Hương ôm mình, thật sự là khiến hắn tức giận đến buồn cười.
"Đi đi, Hương cô cô thích A Nam nhất." Lục Thành ra vẻ người cha hiền lành cổ vũ.
A Nam nhìn sang Ngưng Hương một lúc mới thử giơ tay thăm dò về phía Ngưng Hương.
Ngưng Hương muốn đưa tay ôm bé, đột nhiên Lục Thành xoay người lại, nhìn nàng nói: "Nàng lên xe trước đi, ngồi vững rồi thì ta sẽ đưa A Nam cho nàng."
Ngưng Hương dạ một tiếng, xoay người lên xe.
A Nam tưởng rằng người cô cô mới này muốn đi, mới vừa rồi vẻ mặt còn sợ người lạ, lúc này có chút sốt ruột, kêu a một tiếng muốn đuổi theo.
Lục Thành lập tức chuẩn bị nghĩ tới buổi trưa còn phải cùng nhi tử đại náo một trận.
"Từ tỷ tỷ ngồi ở trên đệm đi, ở đây ấm áp hơn." A Đào lanh lợi nhường chỗ của mình cho Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười với nàng, sau khi ổn định chỗ ngồi thì lấy một bao hạt dẻ ra, "A Đào ăn hạt dẻ đi."
A Đào cười rồi cầm lấy một bao giấy dầu đang đặt ở bên cạnh cầm lên, "Đại ca cũng mua cho muội rồi."
Ngưng Hương liền đem bao hạt dẻ của mình thả xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
A Nam không thể chờ được mà giơ hai tay về phía nàng.
Thấy tiểu tử này lần nữa lại nhanh chóng thích mình, Ngưng Hương cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vui vẻ ôm lấy bé, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười tự đáy lòng kia kia khiến Lục Thành hoảng hốt, nhi tử cũng đã đưa cho người ta, nhưng hắn còn ngây ngốc đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm Ngưng Hương.
Ngưng Hương vẫn đang cúi đầu đùa giỡn với A Nam nên không chú ý, A Nam lại đang nhìn phụ thân, tiểu tử này thích nhất là xe lừa chạy, cũng biết phụ thân có thể làm cho xe lừa chuyển động, liền vươn ngón tay nhỏ bé chỉ vào con lừa, cất tiếng non nớt sai khiến phụ thân, "Giá!"
Một tiếng kêu vừa giòn lại vừa chuẩn, giống như cha hắn mới là con lừa.
Khuôn mặt của Lục Thành lập tức đen lại.
Ngưng Hương cúi đầu nín cười, sợ Lục Thành lại dọa A Nam cho nên nàng ôm A Nam xoay qua bên cạnh, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "A Nam đã ăn cơm chưa?"
A Nam nhìn nàng ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt của bé giờ không còn biết phụ thân là ai nữa.
Lục Thành từ phía sau nhéo nhẹ lỗ tai của nhi tử, sau đó mới thỏa mãn đánh xe.
Con lừa tối qua đã ngủ no giấc, hiện tại tinh thần vô cùng sảng khoái, rất nhanh xe lừa đã rời khỏi cổng thành náo nhiệt, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, trên xe một lớn hai nhỏ nhẹ giọng tán gẫu, âm thanh ôn nhu hoặc trong trẻo càng làm nổi bật lên bầu không khí thập phần yên tĩnh.
Ngưng Hương lấy lễ vật nhỏ do chính mình chuẩn bị ra, đưa đến trước mặt A Nam quơ quơ, "A Nam đã một tuổi rồi, cô cô may một cái hà bao nhỏ cho A Nam, để A Nam đựng tiền lẻ nè."
Từ lúc lấy ra hà bao A Nam đã nhìn chằm chằm vào tay nàng, lúc này lại nhìn thấy chiếc hà bao đỏ, rồi nhìn qua túi tiền đầy bụi bẩn của phụ thân, cậu né trợn to hai mắt, một chút cũng không biết đây là cái gì, bàn tay nhỏ bé cầm lấy, cúi đầu sờ sờ hiếu kỳ.
Lục Thành quay đầu nhìn thấy hà bao trong tay nhi tử, đôi mắt hoa đào nhanh chóng hiện lên vẻ thèm thuồng rồi lập tức biến mất, ngoài miệng ra vẻ thẹn thùng nói với Ngưng Hương: "A Nam còn nhỏ như vậy không cần dùng đến hà bao, Từ cô nương lấy về cho A Mộc đi."
Ngưng Hương cười với hắn: "A Mộc đã có rồi, Lục đại ca không cần khách sáo, đây là ta dùng miếng vải còn dư lại để làm, cùng lắm chỉ là một chút công sức may vá, cũng không đáng mấy đồng tiền, để lại cho A Nam chơi đi."
"Tiền!"
A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên nói, không biết sao tay tiểu tử kia lại khéo như vậy, có thể mở được hà bao, bàn tay nhỏ bé thò vào bên trong cầm lấy hai đồng tiền ra, đồng tiền này đặc biệt còn mới, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng.
A Nam cực kỳ hưng phấn, quay về phía phụ thân khoe khoang, "Tiền!"
Lục Thành bất đắc dĩ nhìn Ngưng Hương, "Muội..."
"Chỉ có hai văn tiền thôi mà, có thể khiến cho A Nam vui vẻ là được." Ngưng Hương sờ cái đầu nhỏ của A Nam, cười dịu dàng chỉ cho bé: "Cái hà bao này chính là dùng để đựng tiền, nếu về sau có ai mừng tuổi cho A Nam thì A Nam bỏ vào trong bao này cất, nhớ nhé?"
Vừa nói vừa đoạt lại hai đồng tiền bỏ vào trong hà bao, làm mẫu kéo chặt hai sợi dây thừng cho A Nam xem, sau đó treo vào cổ cho bé. Ngưng Hương cố ý chọn một tấm vải đỏ để làm, A Nam mang rất đẹp, hà bao đỏ vừa đẹp mắt vừa vui vẻ, giống như những đứa trẻ nhà giàu mang khóa trường mệnh.
"Thật là đẹp!" Ngưng Hương cúi đầu, hôn lên mặt A Nam một cái.
A Nam cười khanh khách, bàn tay mập kéo hà bao lúc ẩn lúc hiện, sau đó cúi đầu ngồi ở trong lòng Ngưng Hương, tiếp tục chơi đùa với hà bao, cởi túi lấy ra hai văn tiền, sau đó lại bỏ vào thắt nút lại, ở trong mắt người lớn hành động đó cực kì mất mặt, nhưng bé lại chơi đùa đến hăng say.
A Đào đặc biệt cũng thích hà bao làm bằng tơ lụa, bèn lại gần dụ dỗ cháu trai, "A Nam đưa cho cô cô xem một chút được không?"
Nàng cũng không phải là muốn chiếm lấy hà bao này, chỉ là muốn nhìn hình thêu trên mặt hà bao mà thôi.
"Không!" A Nam lập tức lắc lắc thân thể nhỏ bé chui vào trong lòng Ngưng Hương, che lại hà bao rồi nhào vào trong lòng Ngưng Hương.
Thấy cháu trai hẹp hòi, A Đào tức giận chu môi, nhìn thấy cặp mông nhỏ trắng mịn của cháu trai lộ ra khỏi chiếc yếm, nàng cố ý nhéo nhẹ một cái.
A Nam đã thành thói quen bị nhóm phụ thân, cô cô cùng thúc thúc nựng nịu cái mông nhỏ, cho nên một chút cũng không quan tâm, tiếp tục trốn tránh trong lòng cô cô chơi hà bao.
Một người thì ngồi ở trong lòng nàng, một người thì lại ngồi sát nàng, Lục Thành cảm thấy ghen tị, cảm thấy mình đã tốn bao tâm tư nhưng lại được lợi cho nhi tử và muội muội.
Lưu luyến quay đầu lại, chợt thấy con đường nhỏ bên trái có một phụ nhân đang dắt một bé gái đang đi bộ về phía bên này, vừa đi vừa nhìn xe lừa nhà mình, cảm thấy không còn kịp đành phải chạy theo, rõ ràng là muốn đi nhờ xe.
Lục Thành suy nghĩ một chút, quay đầu lại hỏi Ngưng Hương, "Từ cô nương, ta thấy bọn họ chắc là muốn đi nhờ xe, chúng ta chở họ một đoạn có được không?"
Ngưng Hương nghe vậy thì nhìn về phía trước, thấy hai mẹ con đang sốt ruột đứng ở bên đường, gật đầu nói: "Được."
Nói xong, đột nhiên có cảm giác không đúng, mắt thấy Lục Thành đã quay lại, Ngưng Hương lúc này mới sực tỉnh.
Hắn, đây là xe của hắn, hắn muốn chở ai thì chở cần gì phải hỏi ý kiến của nàng?
Là sợ nàng không muốn cùng người khác chen lấn trên xe sao?
Trong lúc nàng vẫn đang khó hiểu thì Lục Thành đã ngừng xe, dừng ở khoảng cách bên đường nhìn phụ nhân nói: "Tẩu tử chậm một chút, không cần phải gấp gáp."
Phụ nhân vui mừng quá đỗi, cảm kích trả lời: "Cám ơn ngươi, tiểu huynh đệ đúng là người tốt!"
Lục Thành cười cười. Chẳng qua là tiện tay mà thôi, ra khỏi cửa nhìn thấy người khác gặp chuyện, có thể giúp thì hắn cũng sẽ cố gắng giúp đỡ một chút.
Chờ cho hai mẹ con phụ nhân thở hồng hộc lên xe, Lục Thành mới tiếp tục đánh xe lừa.
Nhìn phụ nhân này có lẽ cũng đã hơn hai mươi tuổi, bộ dáng đẹp mắt, chỉ là có chút đen, sau khi lên xe sau thở hổn hển một lát mới nói với Ngưng Hương: "Đệ muội đã mười lăm sao? Nhìn không giống như là người đã sinh hài tử."
Bởi vì nhìn thấy Ngưng Hương đang ôm A Nam, cho nên nàng hiểu lầm Ngưng Hương với Lục Thành là hai vợ chồng.
Mặt Ngưng Hương ửng đỏ, theo bản năng nhìn về phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Lục Thành cũng có chút đỏ bừng. Thấy nàng tay chân luống cuống, hắn giải thích một cách tự nhiên: "Tẩu tử hiểu lầm rồi, Từ cô nương là hàng xóm thôn chúng ta, chúng ta chỉ là thuận đường về nhà, nàng ấy coi chừng con trai giúp ta."
Phụ nhân nam nhân đánh xe tuấn lãng, lại nhìn cô nương xinh đẹp mặt đỏ bừng cúi đầu không nói, trong lòng có chút đáng tiếc. Nam thanh nữ tú, chính là một cặp xứng đôi, thế nhưng lại không phải là người một nhà.
"Nương..." Bé gái bên cạnh đột nhiên kéo tay áo nàng.
"Sao vậy?" Phụ nhân cúi đầu.
Bé gái mấp máy miệng, đôi mắt đen mong ngóng nhìn hai bao giấy dầu đặt ở bên cạnh Ngưng Hương, lại cúi đầu gọi nương.
Vừa quay lại nhìn thì thấy bao thức ăn, phụ nhân cực kỳ lúng túng, muốn nói chuyện khác dời đi suy nghĩ của con gái.
Ngưng Hương cười một cái nhìn về phía bé gái, một tay ôm A Nam, một tay cầm bao giấy dầu đưa qua.
A Nam đưa mắt đang nhìn theo cánh tay nàng, thấy nàng đưa bao hạt dẻ đưa về phía bé gái đen đen đang ở đối diện, tiểu tử nóng nảy, ôm tay Ngưng Hương, "Không!"
Ngưng Hương sửng sốt.
Hạt dẻ sắp đến miệng ăn thì bị người khác ngăn lại, bé gái vội vàng ngẩng đầu thúc giục mẫu thân, "Nương, con muốn ăn!"
A Nam nhìn nàng, chợt ngẩng cao cái đầu nhỏ, nhìn qua Ngưng Hương nói: "Nương, không!"
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân