The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 328 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91
in khẽ cười trước sự tức tối của địch, người ta nói, chỉ cần ý chỉ con người lung lây thì phần thẳng nghiên về địch, giờ cũng thế, sự nhẫn nại chính là vũ khí mạnh nhưng khi nó mất đi hay yếu dần thì sơ hở của con người sẻ ngày càng thêm nhiều, vampire cũng thế, rất nhiều chân lí của loài người đã ăn sau vào lối sống, hoạt động của vampire.
-Làm gì có luật ko cho né chứ... ngươi vội lam chi... chỉ mới bắt đầu thôi mà.
...
-Chà... nhìn Bin chững chạc hơn trước nhiều. Nguyệt miệng cười toe toét, hớn hở nhìn cậu bạn.
-Ừ... nhưng dạo này cậu ta ở đâu mà đột ngột xuất hiện ko biết. Danh tiếp lời.
-Cài này thì hỏi cung chủ là biết chứ gì. Nguyệt than nhiên đáp trả.
-Nếu hỏi được thì em đi mà hỏi.
-Thì hỏi là được sao... hỏi thôi mà... chẳng lẽ thế cũng ko được. Nguyệt mạnh miệng nói.
-Thử rồi biết... cậy miệng cung chủ là một điều khó nhất trên đời. Danh thản nhiên nói lại.
-Gì chứ... chuyện này ko lẽ cũng ko được biết.
Nhúng vai, suy nghĩ đến những lời của Phong, đúng là ko thể nào cải lại Nguyệt, chuyện nhỏ nói to, chuyện ko thành có, ko gì là ko nói được, chỉ khi nói chuyện với cung chủ Nguyệt mới ko nói lại.
...
Ánh mắt đùa cợt thấp thoán biến thành một đôi mắt nghiêm nghị, trong vòng kết giới với khoảng không gian rộng lớn, cuồn phong như nổi dậy, thân ảnh bé nhỏ của bin sừng sũng trong ko gian đầy gió mạnh, thanh Thiên kiếm, thanh kiếm nổi bật bởi một ấn dấu hình mặt trời, cả thanh kiếm hằng lên một màu đỏ đen xen lẫn.
Sự xuất hiện của thanh Thiên kiếm ấy như một sự kích thích làm thanh kiếm của James nóng dần lên đến cực độ của sức mạnh. Chắc rằng thanh Thiên Kiếm này là một loại vũ khí kích thích sức mạnh của các binh khí khác.
Ko khí ngày càng nóng lên, một phần là do sức nóng của hai thanh kiếm, phần còn lại là do sự hồi hợp của các kháng giả. Bàn tay nhỏ nhắn chắc nịch cầm thanh gươm, mạnh mẽ hướng kiếm thẳng tiến về James, James cũng đáp trả, hướng kiếm về phía Bin, hai mũi kiếm đồng loạt hướng về nhau, màu xanh lục và màu đỏ đen phát ra từ hai thanh kiếm cũng hòa mình vào trận đấu, người đấu với người, gươm với gươm, khí với khí, bên nào mạnh hơn, bên nào yếu hơn?.
Khi hai người chỉ còn cách nhau vài mét, kiếm tách ra khỏi người tự động đấu với nhau, hai loại khí mạnh mẽ hòa vào nhau tách ra một hướng khác, cuối cùng chỉ còn Bin và James đấu với nhau. Chân phải của James và chân phải cùa Bin mạnh mẽ đá thật mạnh vào nhau để thân người nghiên về hướng ngược lại, cuối cùng là hai bàn chân trái dùng lực đẩy nhau tại đế giầy khi chân phải hạ xuống sau cuộc va chạm mạnh, cả hai mượn lực của nhau tại chân trái trong cú vừa rồi đẩy người ra xa.
Tia lữa phát ra từ thanh Thiên Kiếm và thanh Lôi kiếm ngày càng nhiều, bao quanh hai thanh kiếm ấy là hai luồn khí khác màu. Trận chiến này ko phải do chủ nhân của nó tham gia mà ngay của nó cũng phải hòa mình vào cùng chủ nhân. Vũ khí phải đồng tâm với ý chỉ của chủ nhân thì mới phát huy sức mạnh đến cực điểm.
Kẻ tung người hứng, người ra đòn kẻ đở đòn, kèo dài hơn nữa tiếng đồng hồ những sức lực hai bên vẫn ngan nhau, ko ai thua ai, vũ khí cũng trở về bên chủ nhân của nó, bao bọc kiếm và người chính là luồn khí đặc trưng của họ như ngọn lữa bừng cháy phừng phực một vùng trời ôm trọn thân người bên trong.
...
Ngay thời điểm đấu trường lên đến đỉnh điểm thì một nụ cười giang ta lại xuất hiện nơi hai con người bị che kín bởi hai chiếc áo choang rộng lớn.
...
Cũng tại thời gian đó, ở một địa điểm khác, đôi ngư màu đỏ của lại ngọc trong suốt như đậm dần, hàng mi dài khẽ chớp nhẹ, đôi mắt vô hồn hướng đến một khoản trời xa xăm nào đó chứ ko phải là hai thân ảnh bên trong vòng kết giới, đôi mắt như ko đấy.
...
Lãnh khí hai bên ngày càng lớn, lớn đến nổi người nhìn vào cũng ko khỏi rùng mình.
Những cây cột lớn dài bao bọc quanh sàn đấu chụm lại nhau trên đỉnh đầu Bin và James, cũng chính là những thanh cột giữ màng kết giới, nó như một cái lòng nhốt hai thí sinh bên trong, một cái lòng lớn được những cây cột to trụ vững.
Ở một góc cột, nền cột khẽ nứt nhẹ, từ từ những đường nứt ấy lan rộng và lan xa hơn, theo đường cột hướng lên trên.
Màng giao đấu tiếp tục diễn ra, Bin và James kịch liệt ra đòn ko một chút nhân nhượng, tiếng va chạm của hai vật cứng vang lên ầm ĩ, những quả cầu ánh sáng cũng lần lượt được bắn ra phát ra tiếng ầm ầm khi chúng chạm vào nhau, những hòn đá nhỏ dần dần bị phá hủy, chỉ duy nhất hai tản đá lớn nơi James và Bin đứng là ko hề gì.
Nhưng họ đành phải đừng tay bởi tiếng rung mạnh của mặt đất dưới chân mình, và tiếng nứt mạnh mẽ của những thanh cột bên trên đỉnh đầu, lưới kết giới như bị nhiễm bỡi một nguồn điện ko rõ nguyện nhân, mọi người xầm xì to nhỏ về hiện tượng này.
Bo đứng bật dậy. -Kết giới có vẫn đề rồi... mau kêu hai người đó tránh đi.
Ko chỉ anh nghĩ thế mà mọi người ai cũng vậy, nhưng có lẽ Bin và James ko ngại gì với cảnh tường này mà mặc kệ, tiếp tục giao đấu.
-Dừng sao... vẫn chưa kết thúc mà. James mạnh miệng, để lộ hàm răng trắng với hai chiếc nanh dài nhọn.
-Đúng vậy... phải biết thắng thua rồi mới kết thúc chứ. Bin cũng đáp trả.
Mặc kệ mặt đất ngày càng rung chuyển mạnh, những thanh cột có dấu hiện nứt gẫy, màng kết giới ngày càng thêm nhiều luồn điện mạnh và lớn liên tục xẹt trên mặt kết giới, trận chiến bên trong ngày càng hấp dẫn khi có ngoại cành hùng hồn này, kháng giả kẻ đứng người ngồi thấp thỏm ko yên với cảnh tưởng huy hoàng trước mặt, chắc rằng khi nó kết thúc thì chận đấu hôm này sẻ được đưa vào sách sử.
TĐHP cũng ko khỏi bất ngờ như mọi người, các quản gia NP cũng ko ngoại lệ, chỉ có duy nhất một người đó chính là cô cung chủ quyền quy thong thả ngồi trên ghế bạch ngọc.
Yun đưa đôi mắt nhìn nó, nhìn vẻ vô tư ko lo âu của nó rồi nhìn cảnh giao chiến bên trong kết giới, lòng thêm một nỗi thắc mắc khó giải. Người con gái anh yêu, lạnh lùng đến thế này sao, có lúc anh ko dám nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của nó, một khuôn mặt ko biểu cảm, giận dỗi, tức tối,... ko một lân có, như một bức tượng hoàn mĩ ko biết gì đến cảm xúc, nhưng ít nhất cô luôn mỉm cười với anh, có lẽ anh chỉ cần ở cô như thế.
Những quả cầu ánh sáng liên tục bắn vào nhau, đẩy nhau về một hướng khác và đập mạnh vào những cây cột đang nứt dần kia càng làm khung cành hùng hồn này ngày càng dao động mạnh.
Đến khi 10 thanh cột như ko thể trụ vững, dần dần tách rời nhau rồi lần lượt rơi xuống. Chiếc lồng khổng lồ dần dần sụp đổ.
-Trời ơi... kinh khủng thật. Những tiếng xì xầm, nói to ngày càng nhiều, ai ai cũng khiếp sợ thay vì thấy hấp dẫn như ban nãy.
-Họ còn định đấu tiếp sao?.
-Nguy hiểm quá!.
-Mau bảo họ dừng lại đi.
...
Tại khu vực hắc lâm, ai cũng thấp thỏm ko yên, ý định ngừng cuộc giao chiến này ngày càng lộ rõ.
Bo, Tea Hin với ý định ngăn cảng hai người họ lại ngày càng lớn, nếu như Yun và Hong ko cảng thì họ cũng xong vào lôi hai người này ra rồi.
-Này Yun... cậu định mặc cho họ chết như thế à?. Bo quát.
-Bình tĩnh nào... cậu nghĩ cậu có thể làm gì... nếu muốn ra thì họ đã tự ra rồi... họ ko muốn ko ai ngăn được họ... cậu vào đó cũng ko giúp ích gì đâu. Nói đoạn ánh mắt anh hướng đến cô gái ở khu vực NP. -Người có thể ngăn cảng họ chỉ có cô ấy mà thôi.
Ko lâu sau, kết giới cùng 10 thanh cột cao gần như sụp đỗ hoàn toàn, mặt dất rung chuyển mạnh, lan đến cả phạm vi xung quanh, tạo nên một chấn động mạnh, giờ đây chỉ có bụi dây kín cả một vùng lớn nơi mọi thứ sụp đổ. Mọi người nghĩ rằng cuộc chiến này đã kết thúc, ko ai thắng cũng ko ai thua, người tham chiến coi như xong, ko cứu nổi.
Nhưng khi bụi bị làng gió mạnh cuốn đi dần thì trên bãi hỗn độn, hai cái bóng mạnh mẽ đứng đó, tay cầm thanh kiếm như hai chiến binh xuất hiện, phong cảnh hào hùng, trong thật đẹp mắt.
Cả kháng đài ồ lên trong vui sướng, nếu như hai người tham chiến bìnhb an thì cuộc chiến này xem như hòa, quan hệ của NP và giới vampire tiếp tục gắng kết, ko cần phải đối đầu với nhau.
...
Trong ko khí mừng rỡ, một nụ cười bí hiểm lại hé mở.
...
Bin từ tốn đi lại khu vực NP, James về khu vực hắc lâm.
Thấy cậu đi đến Nguyệt và Danh bật dậy chạy đến. -Bin... có sao ko. Nguyệt nhanh miệng hỏi.
Bin chỉ lắc đầu ko nói gì.
Danh hé nở một nụ cười thân thiện. -Ko sao là tốt... cậu cừ lắm.
Nhưng Nguyệt vẫn ko bỏ cuộc, sờ tới sờ lui khắp người Bin làm anh chóng cả mặt.
-Để cỏi... ko có vết thương... cũng ko có chày xướt... quần ao cũng ko rách. Rồi bất ngờ cô bật dậy, nhíu mày nhìn Bin làm anh và Danh khó hiểu.
Chỉ tay vào mặt Bin, nhẹ nhàn đưa sát mặt vào mặt cậu.
-Gì thế?. Bin lo sợ hỏi nhỏ.
-Hay lắm... thế mới là người của NP chứ!.
Cả hai gần như đứng hình, nếu ko vì giữ hình tượng cho bản thân và NP tộc thì đã té xỉu từ lâu với Nguyệt.
Bin nhẹ nhàn đi lại chỗ nó, cúi nhẹ đầu.
-Cung chủ... thứ lỗi thần ko hoàn thành trách nhiệm!.
Nó ko nói gì, chỉ hướng đôi mắt vô hồn lên người Bin. -Ko sao là tốt... dù gì trận đấu này thắng hay thua cũng ko quan trọng!.
Rồi nhẹ nhàn bật dậy, đôi ngư hướng về phía kháng đài, hé nỡ một nụ cười ranh ma và tắt đi trong chớp mắt.
Chủ Nhân Tham Chiến
Rồi nhẹ nhàn bật dậy, đôi ngư hướng về phía kháng đài, hé nỡ một nụ cười ranh ma và tắt đi trong chớp mắt.
Ko ai thắng cũng ko ai thua có nghĩa là trận chiến vô kết, ko thể nói hòa vì người tham chiến vẫn chưa nói gì, chỉ biết là trận chiến giữa giới vampire và NP tộc ko còn diễn ra, tất nhiên điều kiện của hai bên đưa ra hủy bỏ hoàn toàn.
Mọi người bắt đầu di tản dần, từ từ kháng đài càng ít người, hai cái bóng với chiếc áo choàng lớn cũng đứng dậy và rời đi trong lặng lẽ.
Chàng trai bí ẩn sau khi thấy người của NP bỏ đi hết thì quay sang Zua. -Gửi thư đến cung chủ NP bảo rằng sáng mai ta sẻ đến diện kiến. Rồi nhanh chóng quay đi, trên gương mặt còn vương vấn nụ cười ngọt ngào của tình yêu mới chóp nỡ.
...Khu vực NP tộc...
-Tara... sao trước giờ em ko nói cho ta biết về cậu bé đó vậy?.
Đôi mắt đang nhìn vào làng khói nghi ngút của tách trà nóng, từ từ ngước lên. -Yun à... chẳng phải anh đã từng gặp Bin rồi sao.
-Ta sao?... khi nào vậy?. Vương đôi mắt tròn xoe ra.
Chậm rãi quay sang, đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn lên bờ má của khuôn mặt điển trai đang trưng cặp mắt khờ khạo.
-Thật là... còn nhớ lúc chúng ta đi chơi cùng đám trẻ ở công viên ko... Bin là anh của cô bé mà Yun bế đấy. Lời nói kết hợp cùng cái lực nhẹ ép khuôn mặt của Yun vào làm bờ môi chu lên trông thật ngố.
Suy nghĩ một chút. -À... nhớ rồi... là cậu bé đó... nhưng... Nói đoạn anh đặt đôi tay to lớn lên bàn tay nhỏ nhắn của nó. -... cậu bé đó trước đây và bây giờ quả thật rất khác... có thể đấu ngàn hàng với James quả thật ko tầm thường như những vam cùng cấp khác.
-Quả thật là sức mạnh của Bin ngàn hàng với James nhưng trẻ con vẫn là trẻ con... so về sự toan tính thì có lẽ James cao hơn.
Trận chiến cuối cùng giữa hai bên kết thúc, rạng sáng hôm sau, mọi khách mời tới xem dự lần lượt ra về, để rời khỏi đảo chỉ bằng một cách là đi đường biển, khách mời đến xem ko được đi bằng máy bay hoặc trực thăng vì diện tích của đảo này ko thể cùng một lúc chứa lượng máy bay nhiều đến thế, chỉ ai là học viên của các học viện hoặc người của NP hay các vị tiền bối nồi danh của giới vampire mới được phép đi, nhưng ko vì thế ai cũng đi bằng máy bay, việc đi bằng phương tiện gì chỉ là tùy vào sở thích của mỏi người, chỉ có khách đến xem cuộc đấu là ko được quyền lựa chọn.
Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - Alex