Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 328 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
hung trời giờ đã chìm vào bóng đêm để ánh trăng tròng tự tin mà tỏa sáng, ánh sáng huyền dịu. Về đêm gió trở lạnh, nhưng có lẽ ko bằng bằng hàn khí toát ra từ thân ảnh đang lặng lẽ ngồi trên chiếc cầu bắt ngan hồ.
Chiếc áo khoát nhẹ nhàn yên vị trên đôi vai nhỏ nhắn đánh thức nó khỏi những suy nghĩ mong lung.
-Jus... cậu sao lại ở đây?.
Bước tới trước mặt nó, dựa lưng vào thành cầu.
-Câu này phải tớ phải nói với cậu mới đúng!. Quả thật, khuôn mặt lạnh như tiền, ko khác gì bức điêu khác vô hồn, thật đau, chỉ mười năm mà nó trở thành như thế quả thật ko thể tưởng.
Nhìn khuôn mặt hiện giờ của người con gái xinh đẹp trước mặt anh nhớ lại vẻ mặt tươi cười của cô bé 10 năm trước, cùng nhau chơi đùa gần một năm trời nhưng anh chưa bao giờ thấy nó khóc, buồn rầu chỉ toàn cười với cười, bờ môi xinh xắn luôn hé nở những nụ cười tỏa nắng, so với lúc trước, nó thây đôi khiến người ta phải giật mình.
Vẫn khuôn mặt ko đổi, nhìn Jus. -Cậu có tin Yun chính là Yong ko?.
Im lặng suy nghĩ vài giây rồi anh nhìn nó, nhìn vào đôi mắt sâu ko đấy màu đỏ lạnh lẽo anh nói. -Làm sao cậu biết Yun là Yong... thời gian cậu ở Ireland cậu còn ko phát hiện ra cậu ta là Yong thì làm sao cậu biết được khi ko ở cạnh hắn?.
Cười buồn, đôi mắt hướng vào khoản ko trước mặt. -Có thể điều mình sắp nói ra cậu sẻ ko tin... trong khoản thời gian mình chìm vào vô thức... những kí ức lúc xưa đột ngột hiện ra, những hình ảnh ba chúng ta chơi cùng nhau dưới tuyết... thậm chí hồi ức của ba chúng ta... hình ảnh....Hình ảnh cái chết thương tâm của ba mẹ nó hiện ra làm nó nghẹn họng, lòng ngực nhói lên từng đợt.
Thấy nó nhưng nói, đúng hơn là do dự khi nói tiếp anh cười hiền, nụ cười chân thành đầy ấm áp.
-Nếu ko muốn thì đừng nói nữa... xem như tớ chưa hỏi vậy.
Nhìn anh cười. -Ko cần căng thẳng như vậy... dù gì thì chuyện đó tớ cũng ko thể quên... có nhắc lại hay ko cũng chẳng sao.
-Lúc đó... xung quanh chỉ toàn là một màu trắng... tất cả đều trắng... rồi Yun xuất hiện... mình khá bất ngờ... những khi gọi tên cậu ấy thì cậu ấy lại bảo mình là Yong... lúc đó mình thật sự rất hoãn... ko biết có nên tin hay ko nhưng mình đã suy nghĩ... ko thể nào Yun lại biết chuyện ba chúng ta hồi nhỏ... cả những đoạn kí ức mình ko được thấy có thể là do hình ảnh của Yun trong mơ đã đưa mình trở về... nếu ko phải là Yong như lời Yun nói thì làm sao Yun biết những hồi ức của ba chúng ta... ko phải chuyện đó là ko ai biết sao.
Nghe nó nói xong anh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, quả thật ko sai, nếu như Yun ko phải là Yong thì ko thể nào Yun lại xuất hiện trong giấc mơ của nó và nói mình là Yong được, anh làm sao biết chuyện đó chứ, những giấc mơ đều do tác động của hiện thức làm nên, có thể một phần kí ức lãng quên của Yun là tác động vào nó, vì nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác nên những hồi ức kia rất dễ dàng tác động tới nó nhất là khi nó cố nhớ một điều gì đó liên quan đến Yun.
-Tớ có một cách để xác minh Yun có phải là Yong hay ko. Sau một hồi ngẫm nghĩ anh quay sang nó nói.
Nó ko nói gì nhưng biểu hiện nghiên đầu sang một bên thật nhẹ và nhìn chằm chằm vào đối phương đủ để Jus biết nó muốn nghe vì biểu hiện này lúc nhỏ nó cũng thường làm, mỏi khi nó ko biết gì đều làm y như thế, nghĩ tới là buồn cười, nó thây đổi rất nhiều nhưng chỉ có biểu hiện này là như năm xưa, ko thây ko đổi gì hết.
-Thật là... chỉ có cái biểu hiện này là y như xưa. Phì cười xoa đầu nó làm nó giật bắng cả người, lâu lắm rồi ko ai làm thế với nó, cũng mười năm chứ ko ít, dù là Thiên là người mà có thể cởi mở nỗi lòng khi đau buồn hay Oppa nó (Min Hoo) cũng chưa làm thế, quả thật, bạn thân ko thể lẫn lộn với những quan hệ khác được, cứng đơ vì ko thích ứng được với chuyện này.
Nhìn gương mặt ngố ko thể ngố hơn nữa của nó làm anh ko chịu nỏi mà bật cười thành tiếng phá vỡ ko gian yên tĩnh của màn đêm, nhìn anh cười nó tự thấy lòng mình lại nhẹ nhỏm hơn nhiều, như thể ngay bay giờ nó có thể nở nụ cười mà ko ai ngờ tới nếu như Jus vẫn tiếp tục cưới như thế.
-Này... đừng cười nữa... cậu có thể cười vui như thế trong khi tớ như thế này sao... thật là.
Dù nó có nói thế nào anh cũng ko ngừng cười mà ngày càng lớn hơn khiến nó tức hồng học, làm mất hết hình tượng cô gái tuyết, lạnh lùng của mình.
-Haha...ha... Y Y... ko ngờ cậu cũng có thể có bộ mặt này... haha... thật là... ai nói cậu lạnh lùng chứ. Thấy gương mặt hiện giờ của nó anh ko những ko giảm độ mà ngày càng tăng lên khiến khuôn mặt trắng trẻo của nó tối dần tối dần và chuẩn bị bùng nổ.
-Nín ngay... ko được cười.
Vẫn cười...
Đứng bật dậy hầm hầm nhìn tên điên đang cười lăng cười lộn.
-Cậu làm gì mà cười hoài vậy?...
Vờ như ko nghe, anh cười tiếp...
Bàn tay thon nhỏ bóp chặt, sát khí dân trao như muốn nhào vào đấm cho tên này một trận, đúng ko đúng lúc đúng nơi gì hết.
Đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt ánh lên vài tia quỷ quyệt, hạ khí, cử chỉ trở lại nhẹ nhàn, như xưa, im lặng một hồi để Jus cười thoải mái. Thấy nó ko có động tĩnh gì anh thấy là lạ nhưng vẫn cười tiếp ý để chọc nó.
-Lâu rồi cậu ko bị đánh đúng ko!.
-Lâu rồi cậu ko bị đánh đúng ko!.
Sau câu nói đầy ẩn ý thập phần nguy hiểm của cô gái bên cạnh anh lập tức nín thinh, cười gượng nhìn nó nhanh nhứ cắt anh co giò bỏ chạy, phản ứng của nó cũng ko thua vì nó đã đoán biết trước, cùng anh rượt nhau quanh hồ, xé đi cái ko khí u ám vốn có, nụ cười như ánh trăng sáng hé nở trên đôi môi xinh đẹp, đẹp đến độ phải làm nhưng loài hoa nở về đêm kia phải ẩn mình mà hổ thẹn, một nụ cười chân thật từ đấy lòng xóa đi nỗi sầu trong lòng.
Khuất sâu trong bóng tối nhìn hai thân ảnh đang chơi đùa, ẩn mình vào một góc của thân cây to lớn cách ko xa hồ, làn gió lạnh lẽo khẽ thổi qua thân người, mái tóc đánh nhịp bay theo, ngước đôi mắt đen huyền nhìn theo bóng dánh hai người, sâu trong ánh mắt đó chất chứa một nỗi lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, ganh tỵ, khó chịu, hổ thẹn, buồn rầu. Nhìn khung cảnh trước mắt mà anh cứ ngở nó ở xa ngàn dậm, nó như một ko gian riêng biệt mà ko ai chạm tới, ý nghĩ muốn đến đó nhưng đôi chân lại ko thể bước, ý nghĩ sẻ đến đó nhưng tận sâu trong lòng lại ko dám, chỉ có thể nhìn, nhìn từ một góc xa mà ko ai thấy, chỉ có thể theo dỏi ừng nhịp bước mà ko thể sánh cùng.
Nhìn nụ cười mà lâu ngày chưa thấy, nụ cười đã làm con tim anh chuyển hướng, nụ cười mà trước giờ chỉ anh mới thấy, nụ cười đã tắt đi sau bao nhiu giông bão, nay nụ cười ấy đã trở lại, anh có nên làm nó thêm một lần mất đi, ko, anh phải cố giữ lấy nó, dù người làm cho nụ cười ấy hé nở ko phải là anh, nhưng chỉ cần nụ cười đẹp lung linh đó còn tồn tại thì cho dù anh phải lựa chọn như thế nào, trả giá gì cũng ko là vấn đề.
Quay đí bỏ sau lưng hai thân ảnh kia, anh lê bước, bước chân nặng trĩu, đã đến lúc anh phải chọn, chọn còn đường mà anh phải đi để giúp cho nụ cười ấy mãi lưu giữ, giúp cho ân oán kia tan biến, anh đã biết được mình phải chọn con đường nào rồi.
...
5h00 AM.....
Ánh mặt trời dần ló dạn, tỏa ánh náng sớm mai lên vạng vật trên thế gian, soi sáng cõi lòng người con gái xinh đẹp, thân hình nhã nhặn ngồi thưởng thức trà, khuôn mặt hoàn mỹ thập phần quyến rũ làm động lòng chúng sinh. Vẻ đẹp thuần khiết đánh bật mọi bóng tối xung quanh, một vẻ đẹp thanh tao ko ai sánh kịp.
Mùi thơm thoan thoản của loại trà thượng hạn chỉ có ở Nam Phong chậm rãi tỏa ra, lan rộng khắp một khu vực. Tách trà nóng được Uyên Nhi liên tục châm vào, khuôn mặt cô nghiêm trang đứng hầu trà, từ xa đi lại là hai cô tì nữ tay bưng điểm tâm đang từ từ tiến đến chỗ nó, như mọi lần, cúi chào người con gái uy nghiêm lạnh lùng này rồi cẩn thẩn đặt từng món lền chiếc bàn đá thạch anh.
Mặt bàn là lớp đá thạch anh dầy 11cm trọng 68kg đường kính 81cm, chân bàn là góc cổ thụ lâu năm kiêng cố và chắc, mổi mặt ghế là một mặt đá thạch anh dày 13cm với đường kính là 22cm, cũng như chân bàn đều được làm tư những góc cây lâu năm, kiêng cố.
Những món điểm tâm ko quá đậm đà và rất thanh đạm nhanh chóng bày ra trước mắt, nguyêu liều hầu hết đều là của tự nhiên và thập phần quý hiếm (đối với mọi người) nhưng nổi bật nhất và luôn luôn có mặt trong mỗi bữa ăn chính là một đĩa bạch hồng với những cách hoa tươi qua nhiều lần chọn lọc, những cách bạch hồng lớn khỏe.
Dùng xong bữa điẽm tâm hai tì nữ bắt đầu làm việc của mình, dọn tất cả chỗ đĩa trên bàn cho dù nó có ăn xong hay chưa từng chạm vào, như mọi lần, đĩa bạch hồng là còn ít nhất cho biết nó rất thích ăn những cánh hóa trắng mỏng này. Uyên nhi tiếp tục hầu trà, những tách trà luôn luôn nóng hỏi được làm bẳng bạch ngọc.
Buổi sáng tưởng chừng sẻ trôi qua lặng lẽ và thanh tịnh như thế nhưng một tiếng nói cao vút lại phá vỡ đi cái ko gian thanh tịnh này.
-Cung chủ!!!. Tuy miệng đã đôi cách xưng hô nhưng tiếng nói thường ngày vẫn vậy vô cùng chối tai.
Nguyệt lăng xăng hối hả chạy tới, đúng nhưng nguyên tắt lễ phép với người cấp trên nhưng cái cúi chào của cô lại rất ưa là kì cục, ko để ý đến cái hành động trẻ con của cô nó vừa nâng tách trà lên vừa hỏi cô.
-Mới sáng sớm... đến đây làm gì?. Âm ngữ tuy nhẹ nhàn nhưng ko kém phần lạnh lùng.
-Mới sáng sớm... đến đây làm gì?. Âm ngữ tuy nhẹ nhàn nhưng ko kém phần lạnh lùng.
Hỏi cô thì giờ đây cô lại ko thể nhớ ra mình đến đây làm gì, cố ngồi đó nghĩ những cũng ko cách nào nhớ nỗi, cô thật hận cái tính này, thường quên những chuyện quan trọng một cách ngu ngơ.
Nhìn cô đang vật lôn với cái đầu nhỏ nhắn của mình nó lắc đầu thở dài.
-Thật ra là có chuyện gì... tại sao cái đầu của em lúc nào cũng như vậy thế?. Điềm đạm nhâm nhi tách trà nóng hỏi cô bé đang khóc thâm trong lòng vì quên mất chuyện quan trọng.
-Hic... thật là... em đâu biết được... tự nhiên cái quên... mà từ trước tới giờ toàn chuyện quan trọng ko chứ.
-Quan trọng tới mức nào mà làm em quên ko sót một từ vậy?.
-Ờ.....Suy nghĩ. -Hình như là rất quan trọng thì phải!... cung chủ biết ko... cũng có một lần như thế này nè... đến gần kết thúc em mới nhớ ra... haha nghĩ tới là mắc cười rồi... báo hại anh Phong... anh Phong?.Vừa nhắt đến tên Phong thì cô ngay lập tức nín thinh, hài hàng chân mài nhíu lại, một loạt hình ảnh chợt ùa về, đôi mắt tròn xoe từ từ căng to ra đến độ đôi mắt có thể rớt ra bất cứ lúc nào.
Cô bật dậy hối hả nhìn nó đang uống trà thật thong thả mà lòng như lữa đốt.
-Anh Phong!... em nhớ rồi... cung chủ!... có chuyện rồi... ở đấu trường có chuyện. Gấp gáp cô nói làm Uyên nhi bên cạnh cũng rối theo, nó cũng ko thể mặc cô nói ko ra lời như thế nên đành dùng tới tài năng bẫm sinh của mình mà mình đã ko sử dụng một thời gian chỉ vì lời nói của một người.
Chậm rãi thâm nhập vào suy nghĩ đang rối mù của Nguyệt một lát sau nó bật dậy, ko còn thư thả như trước mà thay vào là hối hả như cô bé Nguyệt bên cạnh chỉ khác ko quá đát như cô thôi. Quay người nó chạy để lại đằng sau là Nguyệt và Uyên nhi đang chạy theo, chạy được vài bước thì một loạt cánh hoa bạch hồng rơi xuống, thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng cũng theo đó mà dần biến mất, cánh bạch hồng ngừng rơi cũng là lúc nó hoàn toàn mất dạng.
Nguyệt cũng ko khác gì, mất dạng sau những cánh hoa hồng màu tím để lại Uyên nhi chạy thục mạng đuổi theo vì ko có cái khả năng dịch chuyển tức thời như nó và Nguyệt.
...
-Kang Yun... cậu làm vậy có nghĩa là sao hả?. Bo gằng giọng quát Yun, người con trai đang đứng giữa sân.
Bên phải anh là Bo và ông bà Song, Hong, Ha Rum, Woo và ông bà, Tae Hin và ba mẹ anh cuối cùng là ông bà Kang và James. Bên phải là người đàn ông đầy uy nghiêm, lãnh đạm và lão Back đứng sau cùng vài vam cấp trung. Sau lưng anh chính là những nhân vật đình đám trong giới vampire, ba trong tứ đại hộ pháp, Thiên với sự thanh lịch, Phong với sự năng động và Danh với sự trầm lặng cùng ông Miss.
Yun vẫn lẵng lặng đứng đó, ko một ý định trả lời câu hỏi của Bo, ko một lần nhìn ai chỉ đưa đôi mắt màu đen huyền hướng về khoảng ko trước mắt, đôi mắt buồn với nhiều cảm xúc xen lẫn.
-Yun à... đừng nghe những gì bọn họ nói... con là cháu ta... là dòng dỏi duy nhất còn lại của dòng tộc Temporal... hãy về với ta... về với dòng họ tổ tiên của mình. Lãnh đạm ông nói, đôi mắt màu xám hướng về thân người của Yun.
Anh vẫn ko nói gì, vẫn ko một lời với những tiếng nói quanh mình. Bỏ ngoài tai những tiếng nói làm con tim anh giao động.
Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - Alex