Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 328 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
ử Y à... có chuyện gì vậy?
Chạy lại đứng cạnh nó, nhìn Ha Rum trước mặt bằng một cặp mắt ko máy là thân thiện.
-Kang Yun... ko phải tôi đã nói với cậu Tử Y ko phải là Tara rồi mà... sao các người cứ làm phiền người khác hoài vậy. Tức giận nhìn Yun mà quát.
-Hong à. Cầm tay Hong như muốn trấn tĩnh cô lại.
Cơn giận bên ngoài tuy đã được nó làm cho hạ đi nhưng cơn giận bên trong lòng thì ko thể, cô vẫn nhìn Yun, Ha Rum kể cả Woo bằng một đôi mắt chứa đầy oán hận.
Nó bước đến, nhìn thằng vào đôi mắt đen lấy của Yun, ko một cái chớp, nó lạnh lẽo, sâu thẩm nhưng có chút bi thương.
-Nói đi... có phải tôi quen cô ta ko?.
Như muốn tránh đi ánh mắt ấy, ánh mắt như muôn đóng băng con tim đang rĩ máu của mình, tránh đi đôi mắt lạnh lẽo mà mình ngày mong đêm nhớ. Muốn quay mặt đi nhưng ko thể.
-Ph... phải!
-Vậy có phải tôi ko thích cô ta ko?.
Thêm một câu nói như con dao vô hình đâm sâu vào tim ba người, Yun thật sự ko mạnh mẽ đến mức có thể tiếp tục nghe những câu hỏi đó.
Ha Rum chỉ biết nuốt nước bọt mà run lên.
-Có lẽ vậy... Tara... đừng hỏi nữa..!. Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó.
Giựt tay ra khỏi Yun một cách dứt khoác, nó tiếp tục nhìn anh.
-Tai sao... tôi lại ko thích cô ta?.
Quỵ người xuống khi câu hỏi của nó vừa mới vang lên, Ha Rum là người đâu tiên ko thể chịu được những câu hỏi nhưng ngàn dao đâm vào tim mình, cô... đã phạm lỗi quá nhiều, nhưng cô ko phải người đau khổ nhất, cô ko biết nên vui hay buồn vì điều này.
Nhìn nó, nước bắt cứ trao ra ko ngừng.
-Tara... xin lỗi... tôi xin lỗi...là lỗi tại tôi... cô đừng hỏi gì nữa... Yun cũng đã chịu sự trừng phạt rồi... chúng ta... ai cũng đã đau đớn lắm rồi... hãy thôi đi... hức...hức... làm ơn đi... tôi ko chịu nỗi nữa... hức...hức...
Nắm lấy tà áo của nó mà lây.
-Cô làm gì vậy hả... cô nghĩ như thế thì cậu ấy sẻ tha thứ cho sao... cô có biết nổi đau cô chịu ko bằng một phần ngàn nỗi đau của cậu ấy ko...
Kéo Ha Rum ra khỏi người nó, Hong như muốn điên tiết lên, nhìn Ha Rum như thế cô càn ko chịu nỗi, ko ai khác, cô chính là người chứng kiến nổi đau của nó, ko nhớ được mọi chuyện vậy mà vẫn phải gánh chịu trong vô thức, bị nó giằng xé từng giây từng phút, làm cho nó trở thành như hôm nay, lạnh lùng, tàn khóc, ngay cả một nụ cười nhẹ cũng chưa hề có, khuôn mặt cứ luôn lạnh lùng ko một cảm xúc biểu lộ.
Ngẫn mặt lên nhìn Woo và Yun.
-Các người làm ơn thôi đi... hãy tránh xa cậu ấy ra giùm đi... các người làm cậu ấy ra nông nổi đó vậy mà vẫn chưa vừa lòng sao... câu ấy đã ko nhớ thì cớ sao các người lại cứ xuất hiện chứ.
Nhìn Hong trong bộ dạng như thế Bo muốn ngăn cô lại, kiềm chế lại cái cảm xúc của cô nhưng có lẽ để cô như vậy thì tốt hơn là kiềm nén những bực tức đó trong lòng.
Làn gió lạnh lẽo hòa mình vào ko gian ngợp thở của cuộc chạm mặt. Ko gian bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng giói thỏi mạnh.
Nó lạnh lùng quay đi, bước tiếp, để lại sau mọi người hướng mắt theo nhìn, ko biết hôm nay nó làm sao nữa, ko biết tại sao nó lại hỏi những câu hỏi đó, dù ko biết lúc trước chuyện gì đã xẩy ra nhưng cứ thấy Yun là nó cảm thấy khó chịu và hôm nay tự dựng nó lại thấy ghét một ai đó dữ dội.
Nhìn theo tấm lưng đang ngày càng xa mình, mảnh lưng nhỏ bé đơn đọc.
Con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đôi chân muốn bước đến ôm lấy, muốn mở lời nói câu xin lỗi nhưng lại ko thể. Chỉ biết hướng mắt nhìn, chỉ biết nói câu xin lỗi, lời yêu em trong thầm lặng. Dẫu biết mình đã sai, sai khi làm tổn thương em, sai khi để em vụt khỏi tầm tay, sai khi ko giữ chặc lấy em nhưng anh vẫn, vẫn muốn mình một lần ích kĩ, vẫn muốn em trở về bên anh cho dù là thật... hay... mơ.
-Anh ko xuống à?. Dẹp mọi chuyện vào một góc quay sang nhìn Thiên.
Cười nhẹ. -Ko... có lẽ anh ở đây sẻ tốt hơn. Nhìn nó, đôi mắt ấm áp. -Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy.
-Tử Y... anh vừa nhận được mật báo bên lão Back.
-Có chuyện gì sao.
-Ông ta đã bắt đầu hành động................
...
-Anh Yun... ko sao chứ?. Bước đến vỗ vai Yun trấn an.
-Ko. Quay lên nhìn Tea Hin. -Hôm nay là vòng loại nên ko có gì phải lo lắng.
-Em ko hỏi chuyện đó. Ngồi xuống cạnh Yun. -Anh tính sao đây... nếu anh còn yêu chị ấy thì hãy cố gắng mà thức tỉnh chị ấy... đừng làm cho chị ấy đau khổ nữa... nếu ko em cũng ko về phía anh đâu.
-Anh biết rồi. Nói giọng chắc nịch.
-Thôi em đi đây... em thi đâu tiên mà.
Rồi khỏi phòng dự bị Tea Hin đi ra nơi thi đấu, vừa đi tới khu vực gần nơi ban giám khảo thì găng tay của anh bị lõng nên gắng lại và vì đôi mắt dáng vào cái găng tay nên anh đã ko nhìn đường, kết quả là anh đâm phải một người khi tới khúc quẹo.
Cô gái mặt áo vàng lôm côm bò dậy xoa xoa cái mong vừa chạm đất của mình -Trời ơi... đau chết đi được.
Tea Hin cũng chẵn khác gì. -Trời ơi cái lưng của mình.
-Này anh đi đứng kiểu gì vậy hả./ Này cô đi đứng kiểu gì vậy hả.
-Lại là anh / Lại là cô.
Hai người nhìn nhau mà khoảng ko trước mặt như có dòng điện bắng về phía đối phương.
-Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy.
-Cô...
-Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy.
-Cô...
-Cô cô cái gì... lần này là lỗi của anh ko phải của tôi!.
Giận đỏ mặt tím tai nhưng lại ko thể cải lại vì đúng là lỗi của mình, nhưng nhìn cái mặt vênh váo của Uyên nhi, Tea Hin đúng là muốn nhịn mà nhịn ko nổi.
-Lần trước là lỗi của cô lần này là của tôi... coi như chúng ta hòa.
-À thì ra anh là người thù dai... vẫn còn đanh đánh trong lòng vì chuyện lần trước. Cười nụ cười đầy tà mị, quỷ quyệt khiến cho Tea Hin càn khó chịu.
Cố nén cơn thịnh nộ vào trong và trấn tỉnh lại, nhìn Uyên nhi.
-Tùy cô... muốn nghĩ sao nghĩ... nói sao thì nói... miệng là của cô... tôi đâu cấm được. Cười khinh phủi phủi áo rồi bước đi. -Cô cứ ở đây mà nghĩ đi ha... cáo từ.
Nhìn theo bóng Tea Hin mà tức hầm hập, dậm chân tại chỗ vào cái rồi quay đi, miệng ko ngừng lẫm bẩm rũa thầm.
-Tên đáng chết... đáng ghét... tên chết bầm... hừ... bực mình thiệt.
...
-Haha... haha... mẹ nhìn xem... đẹp ko... haha...
Bức những cây cỏ dại lên ngắm nghía, miệng lúc nào cũng nhe ra mà cười cười nói nói, trên đầu còn cài rất nhiều cây cỏ.
-Anne... đừng như vậy mà con... vào trong mau lên. Bà Bạch Liên đi lại kéo cô vào, gỡ những cây cỏ cài tùm lum trên đầu. -Sao con lại gắng máy thứ này lên người vậy hả.
-Ơ ơ... sao lại tháo xuống... cài lên cho con... cài lên... thấy chưa... đẹp hong... con là người đẹp nhất trên đời... haha...haha...
-Vào thôi... đi... nhanh lên.
Quăng đi những cây cỏ trên tay và đầu của Anne, bà lôi cô vào trong.
-Tắm cho tiêu thư mau đi. Gọi hai cô tì nữ vào bà nói.
-Dạ.
Đi lại dẫn Anne đi trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, thần trí để đâu đâu.
-Tiểu thư... chúng ta đi tắm thôi. Một trong hai cô tì nữ cười gượng với cô và dẫn cô đi.
-Tắm hả... hay lắm... ta thích tắm... đi tắm thôi.
Nhìn theo bóng đứa con gái độc nhất của mình bà Bạch Liên nắm chặc hai tay gòng lên rồi hướng thẳng đến phòng làm việc của chồng mình.
"Rầm"
Bà xâm xâm bước vào tiến lại chỗ người đàn ông đang ngồi.
-Bà làm cái gì vậy hả?.
-Ông còn ngồi ở đó được hả... Anne càng ngày càng điên dại... ông ko thương con mình sao.
Thở dài nhìn bà.
-Bà bình tĩnh lại đi... tôi đang tìm cách đây này... bà tưởng tôi ko lo hả... nó cũng là con tôi.
-Tìm cách... còn phải tìm cái gì nữa... ông nên tìm con Tử Y ấy... là nó làm con mình ra như thế này... ko tìm nó thì tìm cái gì nữa.
-Bà nói hay lắm... nó bây giờ đã là cung chủ của Nam Phong tộc... tôi làm được gì nó... tôi còn chưa biết sức mạnh của nó ra sao nữa là.
Bước lại ghế sofa rót hai tách trà, đưa cho bà Bạch Liên một tách.
-Một lát tôi cùng bà đưa Anne đến đó... tôi nhận được thông tin là nó đang ở đảo. Ánh mắt tà đạo của ông làm hạ đi cơn thịnh nộ của bà Bạch Liên.
-Tôi sẻ ko tha cho nó đâu.
Bà cũng ko khác gì, tà khí của đôi vợ chồng này đã làm cho căn phòng ngập tràng mùi tà ác, và u ám.
...
MC bước lên bục cao tay cầm Micro nói:
-Trước tiên tôi xin thông báo thể lệ cuộc thi này... mỏi học viện sẻ cử một học viên ra ứng chiến, hôm nay là vòng loại để tìm ra những thí sinh mạnh để tiếp tục vào vòng hai.
-Đầu tiên xin mời hai học viên của hai học viện Ireland và Yale.
-Tea Hin... cậu ra trước đi. Yun vịnh vai Tea Hin nói.
Gật đầu rồi bước vào vòng thi đấu.
Bình thường Tea Hin là người có khuôn mặt hiền từ nhất nhưng khi đôi răng nanh dài nhọn ló dạng anh như trở thành một người khác, một con vampire chinh hiệu. Ko biết sức mạnh của Thổ Tướng như thế nào, ai cũng hồi hợp chờ xem nhưng vì là vòng loại nên anh ko dùng hét sức mạnh.
Kết thúc phần thi đấu của mình một cách nhanh gọn và dể dàng, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh đã rướm vài giọt máu của đối phương, máu dính một phần của thanh gươm.
-Hwang Tea Hin của học viện Ireland thắng. MC nói.
Đi xuống đập tay Bo.
-Cậu được lắm. Bo nói.
-Tất nhiên rồi... dù gì tớ cũng là Thổ Tướng của học viện mà.
Các học viên của các học viện lần lượt ra đấu, thấm thoát cũng đã gần hết số thí sinh thi.
-Tiếp theo mời học viên cuối cùng của học viện Oxford và học viện Yale.
Yun cùng mọi người nhìn lên đài giao đấu chờ xem người tiếp theo sẻ là ai.
Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu.
Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - Alex