You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 328 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68
ắt cậu ấy... rất đẹp!.
Giữ trời, mọi vật được phủ một lớn tuyết dầy, hai thân ảnh một trắng một đen nổi bật khắp một vùng trời. Cười rạng rỡ. -Thật sao?
Quay người, nhẹ nhàn bước đi, được vài bước nó lại dừng. -Ngươi.. đừng làm trò đó.. nữa!
-Sao cứ.. giống vậy
-Yun!
Đôi mắt màu đen huyền khẽ mở, nhìn người trước mắt. -Cô làm gì ở đây.
Cười rạng rỡ nhìn Yun.-Mẹ kêu em đi tìm anh về!.
Nhíu mày. -Mẹ?... cô đang nói cái gì thế... ai là mẹ cô.
-Thì mẹ chồng ko phải mẹ sao?!. Nắm tay Yun kéo anh dậy. -Đi thôi... hôm nay mẹ sẻ công bố lễ đính hôn của chúng ta đấy!.
-Đính hôn?.
-Ngươi.. đừng làm trò đó.. nữa!
-Sao cứ.. giống vậy.
Trong đầu Yun bất chợt lại nhớ đến hình ảnh khi sáng, nhớ đến hai câu cuối cùng từ đôi môi của nó thốt ra.
-Đúng vậy... mẹ sẻ công bố với mọi người về ngày đính hôn của chúng ta!.
-Ai nói là tôi sẻ đính hôn với cô. Bật dậy bỏ đi.
Bám theo Yun, kéo tay anh tỏ vẻ thân mật. -Ko ai nói hết... chúng ta đính hôn là do hai tộc quyết định mà!.
Hất tay James ra nhìn cô bằng ánh mắt với sức nóng bức người. -Cô nghĩ họ có thể quyết định được chuyện của tôi sao?
-Đúng vậy!.
-Hừ... nực cười!... tôi nói cho cô biết... họ-ko-có-quyền-quyết-định-hôn-nhân-của-tôi... và... bất-cứ-mọi chuyện-liên-quan-đến-tôi!.Gằng từng chữ rồi bỏ đi một cánh lạnh lùng.
Nhìn theo Yun, thân ảnh ngày càng khuất dần ánh nhìn, đôi mắt hậm hực ánh lên tia độc ác.
-Để rồi coi... cậu là của tôi... chỉ tôi thôi!.
-James... sao ko thấy Yun?.
-Anh ấy sẻ đến ngay thôi mà... chắc có việc!.
-Thật sao?. Đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, dù gì cô cũng là mẹ Yun, tính tình của anh ra sao cô đâu phải ko biết.
Làn gió về đêm mang theo những cái lãnh lẽo của khí trời mùa đông, nhưng cái lạnh ấy như ko tồn tại với một người, thân bạch y với những tà áo dài, trái người với sự tung tăng bay lượn của tà áo dài, người con gái ấy như bất động bóng in dưới mặt hồ phẵng lặng, hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về phía bầu trới với vài ánh sáng của sao đêm, những ngôi sao đơn độc tỏa sáng cả bầu trời rộng lớn, trên bâu trời đen ấy, hai ngôi sao, chỉ duy nhất hai ngôi sao đang sáng bừng cả một vùng trời.Nó nổi trội nhất và đẹp nhất trong số cái ngôi sao hữu hiện trên đó
Cùng một bầu trời nhưng lại khác cảnh vật, một ko gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng sống vỗ bờ mạnh mẽ và dồn dập, tiếng gió ù ù bên tai, gió mạnh hất tung những lọn tóc bay loạn xạ, đôi mắt đen huyền thẩm buồn nhìn lên bầu trời, nơi ngự trì các vì sao lấp lánh, tỏa sáng.
-Dù hình dáng em có thây đổi như thế nào... tôi vẫn có thể nhận ra... vậy... tại sao em... lại ko nhận ra tôi?
-Yong à... cậu có giống như ngôi sao ấy ko... luôn luôn kề cạnh nhau... Yong... Y Y... Jus nữa!
-Tôi vẫn ko thây đổi... nhưng tại sao... khi gặp tôi... em lại lạnh lùng như thế?
-Yong à... tớ vẫn ko thây đổi... nếu một ngày... Yong gặp Y Y... Yong sẻ nhận ra phải ko!
-Tôi và em có thể như hai ngôi sao ấy ko... tỏa sáng... và luôn bên nhau!?
-Tớ và cậu sẻ như hai ngôi sao này... luôn bên nhau!.
...
-Sao giờ này vẫn chưa thấy Yun?. Nhìn James bà Kang hỏi.
-Có lẽ anh ấy...
-A... Yun kìa!. Chỉ tay về phía sau của bà Kang.
-Yun... con đi đâu vậy?.
Ko để ý đến ai anh đi thẳng vào sâu bên trong, nơi buổi tiệc đang diễn ra.
-Vào thôi con. Nhìn James.
-Dạ!.
-Cung chủ... người đi đâu vậy?. Nhìn người con gái đang lẵng lặng đi vào trong, Uyên nhi, tì nữ thân cận nhất của nó lo lắng hỏi.
Nằm xuống chiếc giường ưa thích của mình, đôi mắt từ từ khép lại, ánh sáng mở dần nhường chỗ cho bóng tối, nó thiếp đi trong tĩnh lặng.
Xung quanh, tất cả đều mờ nhạt, trằng xóa, những tấm màn trắng treo khắp nơi, đột đột tuyết lại rời, dang tay ra hứng lấy ngững bông tuyết đang rơi, từ sau tắm màn, một cái bóng màu đen ngày càng hiện rõ.
-Ngươi.. lai.. ai?.
-Y Y!
Trước mặt nó, một khuôn mặt khá quen thuộc, mái tóc đen, mắt đen và bộ đồ đen, người con trai với cái tên Kang yun luôn ám ảnh nó ở mọi lúc mọi nơi.
-Kang.. Yun?
-Yun tới rồi à... lâu rồi ko gặp cháu!. Nhìn Yun mẹ Woo cười tươi nói, một người phụ nữ với khuôn mặt nhân từ, hiện hậu trái ngược với vẻ đẹp sắc sảo của bà Kang.
Quay sang nhìn cô gái đứng cạnh. -Đây có phải là tiểu thư James của tộc Tudor ko!?.
-Dạ vâng ạ... chào Lee phu nhân!. Lễ phép cúi chào với vẽ mặt rạng rỡ.
-Kang phu nhân quả ko sai... tiêu thư james đúng là rất đẹp!. Mẹ Woo nói tiếp.
-Phu nhân quá khen!.
-Được rồi... cũng đến lúc ra mắt mọi người!. Cầm ly rượu máu bà Kang nói.
-Cậu ko nhận ra tớ à Y Y?. Nỡ nụ cười hiền hậu nhìn nó.
-Yong?... cậu.. là Yong!?.
Cười nhẹ ôm lấy nó. -Phải... là tớ... cậu ko nhận ra tớ sao?.
-Nhưng rõ ràng... cậu là Kang Yun... mà!.
Ngước đôi mắt màu đỏ lên nhìn người con trai trước mặt.
Bước lên bục cao nhìn mọi người -Hôm này... tôi tổ chứ buổi tiệc này là có nguyên nhân.
-Tôi chính thức thông báo với mọi người... con trai tôi... Kang Yun và James... tiểu thư của tộc Tudor sẻ đính hôn với nhau sau khi cuộc thi kết thúc... lúc đó mong mọi người đến chung vui... chúng tôi sẻ tổ chức tại đây!.
Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, rối sau đó là tiếng vỗ tay của hầu hết mọi người.
-Sao mình thấy khó chịu vậy nè. Hong bực dọc nói, nghĩ đến việc Yun sẻ đính hôn với James thì cô lại thấy đau lòng thây, nghĩ đến cái ngày nó bỏ đi cô càng thây khó chịu.
-Hong... cậu sao thế?. Bo hỏi.
-Ko sao... chỉ ko thích thôi!.
-Tớ biết cậu nghĩ cho Tử Y nhưng chuyên của họ phải để tự họ giải quyết... chúng ta ko nên xen vào... cũng ko giúp gì cho họ đâu!.
-Tớ biết... những vẫn khó chịu!.
-Khì... vậy cậu đến đó lôi tên Yun đến cho Tử Y đi... chắc sẻ hết khó chịu đấy!. Gãi cầm nhìn Yun đang đứng cạnh James.
-Nếu làm được... tớ cũng làm rồi!.
...
-Cung chủ!... người sao vậy?... cung chủ!. Uyên nhi la to.
Nó vẫn ko động đậy, khuôn mặt đã lắm lem nhiều giọt mồ hôi.
-Người đâu!. Lo lắng Uyên nhi hét lớn.
Nghe tiếng cô hai cô tì nữ bên ngoài chạy vào.
-Chuyện gì vậy chị Uyên?. Một trong hai cô nói.
-Mau đi báo cho quản gia Miss... cung chủ lạ lắm... mau... nhanh lên!
Buổi tiệc ngày càng chìm trong sự thích thú, sôi nổi, bà Kang thì lo tiếp chuyện với các tộc khác bao gồm cả các tộc khác phái, hắc đạo và trung lập.
-Ông Miss... cuộc thi kết thúc... ông sẻ ở lại dự lễ đính hôn của Kang tộc và tộc Tudor chứ?. Nâng ly rượu máu lên nhìn ông Miss cười nói.
-Hiện giờ tôi cũng ko thể quyết định được
-Nhưng bà ko định về Nam Phong sao?. Nhìn bà Simon ông nói.
-Về chứ... dù gì cũng phải về gặp mặt cung chủ một lần chứ!.
-À... nếu vậy thì bà ko cần về làm gì... cung chủ...
Lời nói của ông bị cắt ngan bởi hai cô tì nữa chạy hối hả vào, ai cũng thắc mắc nhìn, bật dậy ông hỏi.
-Có chuyện gì?
-Cung chủ... cung chủ lạ lắm... quản gia... ông mau vể coi đi ạ!. Một trong hai cô thở dốc nói.
-Cái gì... đi mau!. Ngạc nhiên ông nói.
Bà Simon càng ngạc nhiên hơn, nghe cô tì nữ nói có nghĩa là cung chủ đang ở đây, nhìn biểu hiện của ông Miss bà càng thấy kì lạ nên cung đi theo, bốn người nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc tiến về phía khu VIP.
-Có chuyện gì vậy nhĩ?. Mẹ Bo thì thầm.
-Bo à... chuyện gì vậy... sao ông Miss hốt hoản thế... hay là Tử Y có chuyện?. Cầm tay Bo Hong nói.
-Đi xem đi.
-Uhm
Hong và Bo cũng tất tóc chạy đi, cả hai và ông Miss đều ko khỏi lo lắng.
-Cung chủ à... cung chủ... người mau tĩnh lại đi... người sao vậy?.
Vừa gọi nó vừa lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi vương vấn trên vần trán và khuôn mặt, cô ko biết phải làm gì ngoài cách này, đây là lần đâu tiên nó như thế, thể chấc của nó từ lúc sinh ra đã miễn nhiễm tất cả các loại bệnh và nó chưa bao giờ ra mồ hôi nhiều đến thế, đã nằm trên một tản băng lớn còn ra mồ hồi thì càng lạ hơn nữa.
Cánh cửa phòng nó mở ra, sau đó là bốn thân ảnh xuất hiện, ông Miss và bà Simon lo lắng tiến lại gần, hai cô tì nữ đứng canh ngay cửa.
Đôi mắt khẽ động và dần mở toan, xung quay nó đều màu trắng, căng phòng ko một đồ vật, ko có gì ngoài bốn bức tường, ko một cánh cửa dẫn ra ngoài, nhanh nhẫu nó lục lại phần kí ức của mình, nó nhớ nó đang nói chuyện với Yong nhưng đột ngột nó lại ngất đi và giờ tĩnh dậy thì lại ở đây, thật ra, chuyện gì đang diễn ra?
Đưa tay lên xoa vần thái dương, rồi ngước mặt lên, một cánh cửa hiện ra trong ko gian, từng bước nó bước tới, chạm tay vào cành cửa đó rồi đi vào cánh cửa đó, một khu rừng hiện ra trước mắt nó, khu rừng đang được cơn mưa bao trùm, ko hiểu sao nó lại thấy nơi này rất quen, nơi này giống như... ko nhớ nổi.
Bước tiếp, lần theo con đường nó cứ đi, ko hiểu sao nó đi trong cơn mưa nhưng người thì ko một giọt nước, hình ảnh cô gái với chiếc đầm dài nhiều tà và mái tóc màu bạch kim xỏa dài đang lướt đi. Ko gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng mưa róc rách, tiếng gió thổi, đột ngột một tiềng khóc nhỏ vang lên, lần theo tiếng khóc nó đi đến một bụi cây, trước khi lại gần bụi cây nơi phát ra tiếng khóc nó thấy một người phụ nữ tóc bạch kim bay đi, ko thấy rõ mặt người phụ nữ này nên nó ko để ý mà tiến gần lại nơi phát ra tiếng khóc nức nỡ ấy.
Đôi đồng tử nó mở to, căng ra, là một cô bé, tóc bạch kim xỏa dài cuộn tròn dưới nền đất, chiếc đầm trắng nhộm màu của bùn, khuôn mặt nhợt nhạt đo thắm mưa nhưng vẫn lộ rõ đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi, cô bé này ko phải là nó sao, chính là nó lúc nhỏ.
Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - Alex