Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2667 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 -
iện thoại lại reo . Lần này là giọng nói trầm ấm của cha nàng :
- Con đó à ?
- Dạ.
- Bây giờ con đang ở đâu ?
Hương Duyên trả lời không một chút gì lúng túng :
- Dạ, Vũng Tàu ba ạ.
- Cho con nói lại đó . Con đang làm gì và ở đâu ?
- Con... con đang ở Vũng Tàu mà ba . Bây giờ con đang uống nước với mấy nhỏ bạn.
Nghe ông cười giòn trong máy, sao Hương Duyên lại cảm thấy chát chúa :
- Vậy thì chừng nào con về đến nhà ?
- Dạ... chắc tối tối ba à.
- Ờ... Ờ cũng được . Nhớ về nhà sớm nghe con.
- Dạ.
- Chúc con gái ba vui vẻ.
Hương Duyên tắt máy mà lòng nghe lo lo . Có lẽ ông đã biết nàng ở đâu rồi, bởi vì khác với cái giọng mất bình tĩnh của Hiếu, trợ lý cha nàng . Ông rất điềm đạm, còn cười đùa là đằng khác . Thôi rồi, chắc tại chuyến mua hàng vừa rồi... hóa đơn thanh toán đã tới tay ông...
Hương Duyên chắc lưỡi . Sao mình ngu quá vậy ? Lẽ ra mình trả bằng tiền mặt . Như thế ổn thỏa rồi, đâu có mà rắc rối nữa.
Nàng nằm vật người trên giường còn thơm mùi nệm mới . Tình yêu lúc này đầy vị ngọt, còn vị đắng chưa là gì đáng để tâm cả.
Cũng như mấy ngày qua, anh em trong ban nhạc đều phấn chấn theo Hội . Triển vọng ăn nên làm ra thật sáng sủa . Dự kiến xâm nhập các sân khấu lớn trong thành phố có cơ thành sự thật . Tâm Bi hào hứng thao thao bất tuyệt, trong khi Hội hôm nay lại bồn chồn ngồi không yên chỗ.
Từ lâu rồi, cuộc sống độc thân cho phép Hội đi đứng thoải mái . Còn hôm nay, có một người, mà là người yêu nữa chứ, đang chờ đợi anh ở nhà . Lẽ ra anh phải đưa Hương Duyên cùng đến đây, nhưng Tâm Bi ngăn cản . Lý do là Hội đang bị đe dọa, có Hương Duyên cùng đi theo sợ rắc rối thêm . Và một lý do khác nữa chỉ có Hội và Tâm Bi mới biết, đó là sự quan tâm của Hồng Cúc . Lần này cũng vậy . Hễ Hội có chuyện gì rắc rối là Hồng Cúc lo lắng, cái lo lắng trên mức bình thường . Tình cảm của Hồng Cúc đối với Hội, mọi người trong ban nhạc đều hiểu . Ngay cả cô bé Thanh Thủy, ca sĩ mới toanh của nhóm cũng cảm thấy được.
Hương Duyên chịu ở nhà một mình khiến Hội áy náy, nhưng biết sao hơn . Chuyện xô xát đêm qua đúng là có âm mưu . Hội và Tâm Bi tra gạn cặn kẻ cô tiếp viên của Hồng Cúc . Theo như lời Nguyệt thuật lại thì cả hai gã đàn ông đều không biết mặt Hội . Sau khi Nguyệt chỉ cho biết thì bọn họ quan sát từng cử chỉ của Hội cách hơi bất thường . Điều may mắn là Nguyệt đã hứa chắc sẽ nhận ra hai gã đó nếu như bọn họ quay lại.
Hồng Cúc duyên dáng bước đến :
- Anh Bi ! Em nhờ cái này nè.
Tâm Bi nheo mắt :
- Nhờ tôi à ? Có lộn không đó.
- Cái anh này . Tối ngày kiếm chuyện chọc ghẹo không hà.
- Thôi được rồi . Cô em cần gì đây ? Mua thuốc bổ cho thằng Hội chứ gì ?
Gương mặt bầu bỉnh của Hồng Cúc ửng hồng lên :
- Không nói với anh nữa.
"Bà" chủ Hồng Cúc quày quả đi vào giữa tiếng cười rộ của cả bàn.
Tâm Bi cũng vội bước theo sau.
Hồng Cúc lộ vẻ mặt khẩn trương, giọng nói có chút lo âu.
- Anh Bi ! Lại đây nè.
Hồng Cúc vén rèm nhìn qua mặt kính cửa sổ tò vò :
- Anh coi kìa, hai ông ngồi ở bàn chót đó . Anh có quen họ hay không ?
Tâm Bi lắc đầu sau một lúc lâu quan sát hai gã đàn ông :
- Không quen.
- Bọn họ kêu nước lần thứ hai rồi, dường như đang chờ đợi ai . Em linh cảm là có liên quan đến anh Hội.
Nghe Hồng Cúc đề cập đến Hội, Tâm Bi chợt nghe gai gai khắp người . Cả hai tên đó đều có vẻ khả nghi thật . Đúng rồi, không còn nghi ngờ gì nữa . Ánh mắt bọn chúng không ngớt dò xét Hội lia lịa . Tâm Bi đã xác định được mục đích của bọn chúng.
Anh nói như gắt :
- Nguyệt ! Con bé Nguyệt đâu rồi, em ?
- Nguyệt hả ? Phải rồi, sao em ngu quá vậy ? Anh chờ một lát.
Tâm Bi sốt ruột vì chờ đợi . Anh sợ bọn chúng hành động sớm, rồi chính anh cũng không sao phản ứng kịp.
Hồng Cúc trở lại cùng với Nguyệt :
- Anh Bi ơi ! Nguyệt không biết mặt hai ông này.
- Sao kỳ vậy ? Nguyệt nhớ kỹ lại coi phải hai thằng bữa đó không ?
Nguyệt gật đầu quả quyết :
- Em nhớ rõ mà . Hai ông bữa đó to con hơn nhiều . Trông hung dữ hơn nhiều.
Tâm Bi suy luận thật nhanh.
- Ờ, hay là bọn chúng đổi chiến thuật, thay người khác để theo dõi thằng Hội.
Hồng Cúc lo lắng ra mặt :
- Làm sao bây giờ ? Mình gọi công an nghe.
Tâm Bi gắt nhỏ :
- Em điên à ? Đã xảy ra chuyện gì đâu mà kêu công an.
- Nhưng em lo quá . Lỡ có chuyện gì rồi sao ?
Tâm Bi vụt sáng mắt :
- Em có bộ quần áo nào ở đây không ?
- Có, nhiều lắm . Để chi vậy ?
- Không phải . Ý là anh muốn nói quần áo của đàn ông kia kìa.
Tuy không hiểu ý định của Tâm Bi, Hồng Cúc cũng vội đáp :
- Có luôn . Trước đây em có một số tiếp viên nam mà.
Tâm Bi gật gù :
- Tốt lắm, em mang ra đi . Để anh gọi thằng Hội vào thay.
- Chi vậy ?
- À, cái này sách gọi là "Kim thiền thoát xác" . Anh tổ chức cho thằng Hội ra khỏi đây an toàn cái đã.
Hồng Cúc chợt hiểu :
- May quá . Em đi soạn đồ liền, chắc anh Hội mặc vừa mà.
oOo
Rốt cuộc, Hội cũng chịu làm theo kế hoạch của Tâm Bi, không chỉ vì lời năn nỉ của Hồng Cúc, cũng không chỉ tại sự thuyết phục của Tâm Bi . Nhưng anh cũng còn ấm ức :
- Tôi tức quá, để coi tụi nó muốn làm cái gì đây chứ.
- Thôi mà anh Hội, xô xát bao giờ cũng thiệt thân cả.
Tâm Bi thì bực bội ra mặt :
- Mày bướng thấy mồ . Tao nói chuyện ở đây mày để tao lo cho . Mày làm ơn biến đi đi.
Hội nhún vai :
- Thôi được . Anh ráng làm cho ra lẽ nghe.
- Mày yên tâm . Ngoài tao, còn anh em ở đây nữa mà.
Kế hoạch vậy mà cũng hay . Hội thoát ra khỏi quán Hồng Cúc thật dễ dàng . Có điều bộ đồ mà Hội đang mặc trên người hơi rộng với anh.
Hội chạy thẳng một mạch . Cơn gió đêm mát lạnh ập vào người những luồng khí ẩm ướt . Tâm trí anh vẫn bứt rứt với những người đang tìm dịp gây hấn . Hội không sao biết được bọn họ là ai . Nếu không có Hương Duyên đang ở nhà chờ anh, có lẽ anh cũng liều một phen . Đằng này, một sơ suất nhỏ cũng không nên có . Đang khi bực mình, chợt Hội nhận ra có tiếng xe đang bám đuôi mình . Hội siết tay ga . Chiếc 67 lồng lên phóng vội trên mặt đường vắng lặng . Gã thanh niên phía sau cũng cố theo sát . Hai xe lao vùn vụt trong đêm tối.
Đầu óc Hội dường như sáng suốt hơn . Anh nhận ra lúc này mà về nhà là một sai lầm lớn . Không khéo anh lại kéo theo một đám người về nhà, nơi đó Hương Duyên sẽ là người bị thiệt hại nhiều nhất . Nghĩ vậy Hội liền phóng xe về phía xa lộ.
"Xui xẻo thật" một đoàn xe tải cắt ngang đường từ xa . Hội buộc phải giảm tốc độ và sẵn sàng chờ đợi điều không hay sắp xảy đến.
Chiếc Suzuki Crystal đậu kè sát chiếc 67 của Hội.
- Ê bồ ! Xe bồ đó... Làm máy ở đâu vậy ?
- !?
Hội không hiểu ý của gã thanh niên . Anh ta cười giọng thán phục :
- Xe bồ chạy ngon thiệt . Tui theo cũng khá vất vả.
Nói vậy rồi anh ta rú ga vòng xe lại, chạy mất hút vào khoảng tối mênh mông.
Hết biết . Thì ra anh ta thử xe . Vậy mà mình phải chạy bán mạng . Nhưng Hội cũng hài lòng với chiếc 67 của anh, anh mua của một người theo anh học võ . Chiếc xe này của cha hắn vừa mua thì bệnh chết, bà mẹ quyết giữ lại làm dấu tích . Vì anh là thầy dạy võ của con bà cho nên bà mới chịu để lại cho anh.
Còn máy xe hả, bạn của "lão" Tâm Bi chứ ai . Ông Tư Khoan, chuyên gia xoáy nòng xe . Hội cảm thấy vui vui, rồi lại quay đầu xe trở về.
Trên mặt đường, trước chung cư là một đám người nhốn nháo . Tuy không bận tâm để ý đến họ làm chi, Hội cũng buông ra một câu hỏi, khi vừa chạm mặt người quen.
- Có chuyện gì vậy, thím Ba ?
- Cậu Hội mới về à ? Hồi nãy có một cô gái coi đẹp người bị mấy người bắt đi.
- Có chuyện đó à ? Thím có biết tại sao không thím Ba ?
- Ôi ! Nghe đâu cô đó bỏ nhà đi chơi, bị người ta bắt về.
Hội đoán ra tự sự . Anh cười cho qua câu chuyện :
- Đúng là mấy cô gái ngày nay . Tự do quá trớn.
Nói rồi Hội vội bước lên lầu . Mấy ngày nay sao có những chuyện phiền phức ở đâu đưa tới vậy kìa ?
Hội vừa đi, vừa huýt sáo . Anh định mở miệng gọi cửa, nhưng kịp nhận ra cánh cửa khép hờ.
Hội rón rén tiến lại gần với dự định tinh nghịch . Anh nín thở, đẩy nhẹ cánh cửa . Chắc có lẽ chỉ nên hù khẽ thôi để tránh tình trạng Hương Duyên có thể bị bất ngờ ngất xỉu.
Thế nhưng chính Hội là người bị bất ngờ . Hương Duyên không có trong nhà . Anh vội kiểm soát quanh phòng . Hoàn toàn không.
Cô nàng có thể đi đâu được kìa ? Hội lúc này cảm thấy như có luồng điện truyền khắp người . Anh nhớ lại điều mà thím Ba vừa kể lại khi nãy . Hương Duyên ?
Vậy là Hương Duyên đã bị bọn chúng bắt đi . Bọn này đúng là coi trời bằng vung, dám gây án giữa thời buổi này.
Hội chạy như bay xuống đường . Tâm Bi hoàn toàn có lý khi bảo anh phải về nhà ngay . Lẽ ra anh không bị chậm chân, nếu như anh đừng bị cuốn vào vụ đua xe lúc nãy . Hay là... hắn ta cũng là đồng bọn ?
Hội vô cùng tuyệt vọng . Hai đầu đường không có một bóng người.
Anh lại chạy lên với hy vọng người hàng xóm, thím Ba sẽ giúp được một vài chi tiết.
Hội lục lạo căn phòng làm tung tóe đồ đạc ra giường . Tấm chứng minh nhân dân thường ngày không mang theo nên anh không nhớ để nơi nào . Trong lòng Hội nóng như lửa đốt . Bà thím Ba cũng không biết nhiều hơn, vì thím chỉ nghe những người khác thuật lại.
Hội đành tính đến việc chạy đi tìm hú họa . May ra có thể làm được gì đó cho Hương Duyên . Trước tiên là phải chạy đi báo cho công an biết... Hội thầm trách sự sơ xuất của mình . Duyên ơi ! Bây giờ em ở đâu ? Ước gì mọi tai họa để anh gánh chịu cho . Duyên ơi !
Tìm được chứng minh nhân dân, Hội phóng nhanh ra cửa và suýt nữa va phải một cô gái đang đứng ngay đó.
- Hương Duyên ! - Hội kêu lên thảng thốt, vì chính là Hương Duyên mà nãy giờ anh phải cuống cuồng lên.
Đôi mắt to, đen láy ấy còn đang ngơ ngác thì Hội đã ôm chầm lấy người nàng, miệng anh không ngớt thì thào :
- Hương Duyên ! Anh lo cho em quá.
Trong vòng tay ôm chặt của Hội, Hương Duyên vẫn không hiểu điều gì đã xảy ra . Nhưng nàng vô cùng xúc động với những tình cảm bộc phát bất ngờ của anh . Nàng không nhìn được gương mặt Hội trong lúc này, vậy mà nàng biết chắc đôi mắt anh hiện đang nhắm nghiền vì hạnh phúc.
Lúc lâu sau, Hội mới dang người ra để nhìn tận mặt Hương Duyên :
- Vào nhà đi em.
Giọng nói của Hội giờ đây thật ngọt ngào thật dịu êm . Khi Hương Duyên ngồi xuống giường, Hội mới hỏi :
- Duyên ! Em có sao không ?
Nàng đâu hiểu ý Hội muốn hỏi về việc nàng bị bắt cóc ra sao, chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
- Vậy thì nãy giờ em ở đâu ?
Hương Duyên mỉm cười :
- Em ở trên kia, ở trên sân thượng.
Hội lại bị bất ngờ :
- Trên sân thượng ? Em làm gì trên đó ?
- Em muốn hóng mát . Ở đây một mình buồn ghê.
Hội chạnh lòng khi nghe Hương Duyên nói thế . Anh thấy mình quá vô tình mới để cho Hương Duyên ở nhà một mình.
- Bởi vậy anh cố gắng về sớm nè.
Nói rồi, Hội đặt nụ hôn lên đôi môi chín mọng . Anh vì quá căng thẳng mà tưởng tượng ra những chuyện nguy hiểm không đâu . Bây giờ Hương Duyên bình an trong vòng tay, anh mới hiểu được mình không thể nào vắng được nàng.
Hội vỗ về :
- Bây giờ, em hết buồn chưa ?
Hương Duyên cười bẽn lẽn :
- Hồi nãy em có mua được mấy thứ trái cây . Anh ăn không ? Ngon lắm.
- Ngon à ? Ăn chứ . Em mua gì vậy ?
- Nho, táo, nhãn.
Vừa nói, Hương Duyên vừa đứng lên.
Nàng mang lại một dĩa đầy vun trái cây đã được sắp sẵn . Hội nhón lấy chùm nho, anh ăn trông ngon lành.
- Ngon thật . Em ăn đi.
Hương Duyên nghe lời anh, ăn nhỏ nhẻ . Chợt nàng kêu lên :
- Ủa, anh Hội ! Cái áo anh đang mặc kìa, cả quần nữa . Sao lạ vậy ?
Hội nhớ lại bộ đồ đang mặc trên người.
- Bộ đồ này à ? Cái này là kế sách của Tâm Bi đó.
- Anh Bi ! Ủa, ảnh về nhà rồi à ?
- Chưa đâu . Ảnh còn ở Hồng Cúc, làm nhiệm vụ điều tra.
Và rồi Hội từ từ kể lại mọi việc ở đằng Caféteria Hồng Cúc cho Hương Duyên nghe.
- Đó, em thấy chưa ? Hình như lúc nào anh cũng bị ai đó gây khó dễ.
Hương Duyên nhìn anh không chớp . Nàng đoán đây cũng là hành động của cha nàng . Tại sao ông lại làm thế ? Nhưng nàng không muốn nói cho Hội biết, vì sợ anh có thành kiến với cha nàng.
- Thôi đi anh . Tránh voi không xấu mặt ai cả . Anh Bi làm vậy là đúng.
- Thì đúng, nên anh mới nghe theo.
- Sướng quá ha ? Trong khi người ta mệt tâm mệt trí, thì mày ở đây yên ổn mà tâm tình với người đẹp.
Hai người quay ra cửa.
- Ủa anh Bi ! Xong rồi hả ?
- Xong . Cho xin mấy trái nho cái coi . Mệt thấy mồ.
Hội cười phì :
- Anh làm gì mà mệt ?
- Có gì đâu . Chạy tứ tung tìm tung tích bọn nó mới mệt chứ.
- Ủa ! Bọn họ đi đâu mà phải tìm.
Tâm Bi cười sằng sặc :
- Ờ, đến lúc tụi nó biết mày không còn ở đó nữa, tụi nó mới cuống quýt trả tiền rồi chạy đi . Tao lật đật theo sau, ai dè tụi nó đi xe hơi, làm sao tao đuổi kịp . Vậy đó.
- Thế là anh không biết tụi nó là ai ?
- Không . Làm sao mà biết được ? Tao có hỏi được câu nào đâu.
- Trời ơi ! Vậy mà cũng đòi theo dõi.
Tâm Bi nhai miếng bôm trong miệng :
- Ê ! Đừng có chê thằng này chứ . Nay mai cũng sẽ biết thôi.
- Anh làm sao biết được ?
- Không tin à ? Đây nè . Có số xe nè con . Nhìn đi.
Thì ra Tâm Bi đã nhanh trí thuộc lòng số xe . Vậy thì có thể tìm được tung tích bọn chúng.
Gương mặt Tâm Bi hất lên vẻ tự đắc.
Trong khi đó, Hương Duyên tái xanh lại . Nàng biết số xe đó là của công ty Vạn Phúc . Giờ thì quá rõ ràng . Cha nàng đã đạo diễn những màn kịch vừa rồi . Ánh mắt đăm chiêu của Hội càng làm Hương Duyên thêm phần hối tiếc . Mọi rắc rối đến với Hội cũng đều vì mình mà ra.
Tâm Bi làm ra vẻ nghiêm trọng :
- Bọn này chưa chịu buông tha đâu . Tao đoán thế nào cũng còn nhiều thủ đoạn khác . Có khi tụi nó mò đến đây rồi không chừng.
Hương Duyên giật thầm . Có thể lắm . Nàng vội nhìn ra cửa.
Không có gì . Tuy nhiên nàng cũng vừa bắt gặp ánh mắt lo âu của Hội.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng động nhè nhẹ Ở trên lầu . Ba người nhìn nhau . Không lẽ Tâm Bi đoán trúng.
Hội vội đứng lên, anh định tìm hiểu nguyên nhân gây ra tiếng động . Nhưng Tâm Bi đã ra dấu cho Hội ngồi xuống :
- Mày để đó tao . Mày ở đây còn bảo vệ cho Duyên nữa chứ.
Nghe Tâm Bi nói có lý . Hội ngồi sát bên Hương Duyên đăm đăm nhìn ra cửa . Tâm trạng Hội lúc này trong tư thế sẵn sàng.
Tâm Bi vừa đi được một lúc . Bỗng nghe anh kêu lớn :
- Oái ! Ui cha !
Hội dợm chạy ra ngoài . Nhưng anh kịp quay lại dặn dò :
- Em không được chạy lung tung nghe, có con dao đây nè . Để anh lên đó xem sao.
Ngay lúc ấy, Tâm Bi vào đến nơi . Tay trái ôm lấy đầu xoa lấy xoa để.
Hương Duyên thảng thốt :
- Anh Bi có sao không ? Họ làm gì anh vậy ?
Hội nóng ruột chạy ra . Nhưng Tâm Bi khoát tay :
- Thôi khỏi đi mày.
Hội chỉ kịp vịn cánh cửa để thân người khỏi phải trôi theo quán tính.
- Sao vậy ? Bọn chúng đông lắm hả ?
Tâm Bi lắc đầu, mặt nhăn nhó vì đau.
Hội sốt ruột :
- Thì anh nói nghe coi . Tình hình trên đó ra sao rồi ?
Tâm Bi luôn tay vò trán :
- Tao đạp trúng cái bồ cào trên đó.
- Trời ! - Hội thở ra nhẹ nhõm, hai tay buông thõng - Cái bồ cào ? Sao lại ở trên ấy kìa ?
- Em mang lên đó . Hồi nãy dọn dẹp xong, em không biết để ở đâu.
Trán của Tâm Bi bắt đầu sưng lên thành cục xanh tái :
- Em ơi ! Hại báo anh quá mà.
Hương Duyên đưa cho Tâm Bi chai dầu :
- Em sơ ý mà . Anh thoa dầu đi, rồi ăn trái cây nè, sẽ đỡ đau thôi.
Nói thế, nhưng nhìn cục u chuyển sang bầm xanh, nàng thấy xót xa :
- Đau không anh ?
- Sao không ? Thôi, ăn uống không nổi rồi, tao về đây.
Hội níu kéo :
- Chút nữa rồi về, anh Bi.
- Thôi . Tao nghiệm ra rồi . Ở đây có mày, tao toàn gặp xui rủi . Còn mày thì lúc nào cũng gặp may cả.
Hội cười cười . Thật lòng, anh nghĩ bụng tại Tâm Bi nhanh nhẩu đoảng mới ra cớ sự.
- Còn cười được à ? Tao về.
Lần này Hội không ngăn cản :
- Về nhà à ?
- Chứ còn đi đâu được nữa . Có điều không biết có vào nhà được hay không ?
Hương Duyên nghe vậy mới thắc mắc :
- Sao không được vào nhà, anh Bi ?
Tâm Bi đưa tay vạch trán, rồi chỉ vào đấy :
- Thì em coi nè . Như vầy làm sao vợ con anh nhìn ra anh kia chứ.
Hương Duyên cười khúc khích, còn Hội thì chỉ kịp bụm miệng . Tâm Bi nhìn hai người rồi cũng cười theo.
- Nè, tao về . Ngày mai, làm ơn đi sớm sớm một chút . Bà Hồng Cúc dặn như vậy đó . Còn nữa, bộ đồ mày đang mặc là tao mượn, mày cẩn thận giùm cái coi . Giặt ủi đàng hoàng rồi mới giao trả người ta, đừng để tao nghe mắng vốn đó . Nghe chưa ?
Tâm Bi nói một hơi rồi quay lưng đi thẳng, để lại những tràng cười vui tươi.
Hương Duyên quay lại, bắt gặp tia nhìn chăm chú của Hội . Hai người chỉ mất vài giây lặng thinh để rồi ùa ra những nụ cười sảng khoái . Đó là giây phút thoải mái mà trung tâm câu chuyện chính là cái bồ cào .
Nắng Chiều Chưa Tắt Nắng Chiều Chưa Tắt - Hồng Kim