The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Hàn Băng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:13:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 50
- con đàn bà đê tiện
Nó nghiến răng khi nhận ra mọi thứ chỉ là một trò chơi, nó đúng là ngu ngốc khi tin người con gái này, cuối cùng nhận lại chỉ là sự dối trá mất lòng nhau. Cũng không ngờ được cô ta lại sắp xếp cuộc hẹn này cho nó, kí ức kia căn bản là nó không muốn nhớ lại làm gì?
Giá như bây giờ có hắn ở đây, ở ngay bên cạnh nó thì tốt biết mấy, nhưng chắc chắn bây giờ hắn không chừng đã đi mua nhẫn đính hôn cho mình với Thiệu Anh rồi cũng nên
Sự mệt mỏi lấn át ngày một nhiều, trốn chạy quá khứ có lẽ không phải là cách tốt nữa rồi
Bỏ ra khỏi căn nhà rộng trong tiếng cười hả dạ khinh miệt của Thiệu Anh
Nó bước đi một mình trên con phố, chân trần đi đất, 2 tay cầm guốc, nó đi mà không biết mình đang đi đâu, dòng người tấp nập như đã đẩy nó ra xa, nó cũng đã cảm nhận được giữa cái thành phố rộng lớn này ai cũng vội vã nhưng ai cũng có một người đang chờ đang đợi, bất chợt nó bị lỗi nhịp chân với cuộc sống này, cái dòng đời xô đẩy này đều có thể hất bất kì ai ra khỏi cuộc sống, nên nó vô dụng nép vào một góc tối, một góc tối mà nó có thể cho phép bản thân mình khóc mà không để ai biết được
Nó hiểu rõ cuộc sống này không có chỗ đứng cho kẻ hèn nhát, nó cũng biết rõ là tình yêu căn bản không chỉ đơn giản là từ 2 phía mà còn có thể bị lay chuyển bởi tác động của nhiều thứ khác bên ngoài, sẵn biết hắn như một viên kim cương sáng giá, sẵn biết nó chỉ là kẻ tay trắng lướt qua cửa hàng ấy và được nhìn ngắm hắn thôi, nhưng có cần phải khiến cho nó bị dày vò như thế không?
Đầu óc suy nghĩ nhưng chân bước mãi mà không sao dừng được? cũng như tâm trí nó lúc này, trôi mãi, trôi mãi mà cũng không biết phải dạt vào đâu? Trong cái xã hội này liệu là nó có thể tồn tại được với ai? Quan trọng được với ai cơ chứ?
Sự lạnh lẽo bủa vây quanh nó, nhẹ nhàng đi vào rồi cũng nhẹ nhàng lấn chiếm nó, nhưng cái nhẹ nhàng ấy lại khiến cho con người ta thấy khó thở, bây giờ cảm giác của nó là lười, rất lười, nó lười phải bước đi, lười phải suy nghĩ, lười phải yêu thương và đôi khi còn thấy lười sống, nó chỉ mong sao cho thời gian trôi chậm đi một chút để nó không phải đối mặt với những chuyện trong tương lai.
Nhưng giờ hạnh phúc đã vỡ òa, tháng năm hạnh phúc đã dần mong manh trong trái tim của người nó yêu thương
Cảm giác chua xót quấn quanh lấy nó, nó đau khổ dựa lưng vào bức tường lạnh ở ngoại ô thành phố, nơi đây như một bãi đất trống, không cây cỏ, và trống vắng hệt như nó bây giờ. nó nghĩ bản thân giờ như cỏ rác, bất lực với mọi thứ, chân tay rời rã như thể không muốn làm gì cả, nó chua xót ụp mặt vào lòng bàn tay mà khóc, từng giọt nước mắt rơi trong đau khổ, chảy ròng ròng qua lòng bàn tay rơi nhẹ xuống mặt đất hoang vắng.
- Em gái, xinh đẹp thế này mà phải đứng đây khóc là thế nào, bị bồ đá à?
Một tiếng nói lạ vang lên trong không gian yên tĩnh, làm nó thấy cô cùng bất an, nhưng không thể không ngẩng mặt lên được. gương mặt nó vốn dĩ đã rát xinh đẹp nhưng khi khóc thì lại khiến nó đỏ lên, nhìn càng thêm phần yếu ớt. Nhưng điều quan trọng bây giờ là đập vào mắt nó là 1 lũ nhếch nhác, nhìn thoạt có phần giống côn đồ, nhưng thế nào thì chắc chắn không phải tốt lành gì, nó tự nhủ với mình có lẽ sắp sửa có chuyện không hay xảy ra, chân nó theo cảm tính chầm chậm bước về phía sau vài bước, mà nhận ra đây là bức tường nó đã dựa vào rồi nên làm gì còn có thể dịch thêm được nữa
- mấy thằng mất dạy, muốn gì đây?
Nó hùng hổ phun ra 1 câu chửi bọn không nhà không cửa này, mà trong chốc lát nói xong nó cũng không ngờ mình lại nói ra được câu như thế, mà có hối tiếc cũng muộn rồi, nên đành mặt đối mặt luôn, nó nói với lòng mình sợ đếch gì nữa, bây giờ bảo nó đi oánh nhau với bọn này chắc nó cũng oánh mất. Nhưng
chuyện đâu chỉ đơn giản là nếu có đánh thì 1 đấu 1, mà kể cả là 1 đấu 1 nó cũng chẳng thể làm gì được, huống hồ đây là 1 lũ 4-5 thằng. Cho nên câu nói này của nó quá mức ngây thơ, và đương nhiên là có ngây thơ thì ngây thơ nhưng con ngu nó cũng biết hậu quả của câu này thế nào, nhưng hình như thần linh cho nó 1 đường sống, người con trai tóc nhuộm hung vàng, ăn mặc có chút nét bụi bặm kia tròn xoe con mắt nhìn nó, rồi 1 tiếng cười nhẹ nhàng được nặn ra, nhẹ nhàng truyền đến bên tai nó - nó cũng tròn xoe mắt nhìn lại.
- cô gái nhỏ à? em biết bây giờ là mấy giờ không mà còn có tâm trạng ra đây để hóng gió, haha
.
.
.
- anh...anh gọi ai là cô gái nhỏ? nghe thân thiện nhỉ?
- bọn anh sẽ không làm khó em...nhưng mà...
Câu nói ngập ngừng xuất hiện kèm theo vẻ mặt quỷ mị vô cùng...đôi mắt dài của tên thanh niên hơi híp lại, rồi hắn dần dần nâng 1 lọn tóc của nó lên, lướt qua lướt lại, vẻ rất hứng thú...
nó thấy rợn tóc gáy nên liền hất luôn bàn tay to tướng kia ra, không hề tồn tại tí ngần ngại nào cả.
Nhưng tên thanh niên cũng không vội chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm nó, nó vì muốn thoát nhanh nên không lằng nhằng.
- mà miếc gì nói nhanh lên, đàn ông con trai gì mà lắm chuyện, nói trước hôm nay bổn cô nương không vui, không muốn dây mơ dẫy má gì với nhà ngươi đâu.
- tên em?
Nó nghe xong mà chỉ muốn đá vào mặt thằng này 1 cái, mắc mớ gì mà phải hỏi tên nhau, định sau này có gì lên fb inbox tâm sự nhau à?
Đang định phản bác thì đột nhiên một bàn tay khác, rất quen thuộc dằng nó lại. Giật mình quay ra thì cả gương mặt hắn đập vào mắt nó. Không ngờ được sự tình xảy ra như thế này nên nó chưa kịp nói điều gì
- Nhan thiếu gia, anh chắc không thấy phiền khi tôi tới để đón bạn gái về chứ?
Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá - Mạc Hàn Băng