If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Hàn Băng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:13:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 49
ụ cười tỏa nắng vẫn giữ nguyên cho tới khi Thiệu Anh lên tiếng
- Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn 2 người quen nhau
Vừa nói cô vừa lộ ý cười sâu thẳm trong con mắt
Nó nghe xong cũng bất giác xuất hiện chút giật mình trong con ngươi đen
- Phải, đúng là chúng tôi có quen nhau:)
Hoàng quân lên tiếng thay cho cái '' dây '' buộc chân của mình năm xưa.
Nhưng cho dù vậy nó vẫn cảm nhận được chút ý cười ngạo nghễ đang dành cho mình, và nó cũng đang cảm thấy rất khó chịu khi phải thích nghi với hoàn cảnh này, không hiểu sao nhưng cái giác giống như đang bị gài bẫy vẫn không ngừng bủa vây lấy nó.
Đứng lâu mỏi chân cũng phải đặt mông xuống ghế nên Thiệu Anh đã chủ động kêu gọi 2 người kia ngồi vào bàn ăn.
Hoàng Quân có vẻ như đã rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà này nên vẻ mặt rất bình thản như mình đang ở trong chính căn nhà của mình vậy, tay đưa ra kéo ghế, từ từ ngồi xuống, đơn giản và cũng thật nhẹ nhàng.
Nó là người ngồi vào chậm nhất, thật là...đối với nó thì sống xa hoa như vậy thật khiến người ta trở nên sang trọng hơn, dù là vịt cỏ, vịt đồng gì đấy, được tiếp xúc với môi trường như vậy, được sống trong nơi có tiền như vậy thì cũng sẽ trở thành thiên nga lộng lẫy ngay thôi. Bất giác những ý nghĩ đó khiến nó thở dài một tiếng. than thầm, thật đúng là cuộc sống của những kẻ giàu có, tiền đè chết người mà.
- 2 người...trước kia là người yêu của nhau sao?
Đột ngột Thiệu Anh vẫn đóng vai khơi chuyện mà '' vô duyên '' lên tiếng trước, tay chống cằm, đặt trên bàn, ánh mắt mông lung nhìn nó với Hoàng Quân.
Và đương nhiên nó vẫn đóng vai đừ người còn Hoàng Quân là người trả lời rồi:
- Chuyện xưa rồi, cũng không nên nhắc lại.
Câu nói vừa thốt ra kia làm nó thấy hơi lạ, rốt cuộc là tên này muốn thế nào đây, nói ra câu này vừa là không xác nhận nhưng cũng vừa là không ý kiến, nó chả hiểu nổi tên này nghĩ ba họa sĩ ta môn cái gì mà trả lời thế, trong khi rõ ràng là ngày xưa cậu ta đuổi nó như đuổi chó vậy:O:O:O
Nó không dám nói nên chỉ quay sang liếc Hoàng Quân bằng một ánh mắt khó hiểu! Nhìn rất lâu...rất lâu...
Và đáp lại nó là cái cười nhẹ cộng thêm cái nháy mắt đậm chất hoàng tử kia nữa, dù sao cũng là người đã cũ.
Nhân gian có câu: Người ta nhớ nhất không phải là mối tình đầu, mà là mối tình khiến con người ta phải thay đổi. Nên nó và Hoàng Quân chính là ví dụ điển hình cho câu nói này, vì tên này mà nó đã hy sinh bao điều, thay đổi bao điều. Nên bây giờ dù có quên thì cũng còn vướng vân chút ít, một chút gọi là và đủ để Hoàng Quân trở thành 1 ký ức đẹp trong nó... Một ký ức đã dạy cho nó biết được không phải muốn là có được, không phải chỉ cần nỗ lực sẽ thành công, mà điều quan trọng trong tình yêu là cảm giác và sự chấp thuận từ 2 phía, thế thôi...
Tới giờ phút này tất cả những hành động đều nằm gọn trong ánh mắt một người, từ lúc nó đến đây. Hắn đứng trên thư phòng, nơi có chiếc cửa sổ sát đất rộng có thể nhìn xuyên xuống dưới, vì có chỗ thông gió nên vẫn có thể nghe thấy người bên dưới nói chuyện được, vì khoảng cách cũng không phải quá xa chỉ là...thư phòng đã tắt hết đèn, hắn mặc đồ đen, đứng yên nên chẳng ai nhìn thấy.
Ánh mắt u ám của hắn liên tục quan sát không rời gương mặt bé nhỏ kiều diễm kia, nó không biết nên thản nhiên như không, và chính vì sự thản nhiên ấy nó có biết là hắn khó chịu tới như thế nào không?
- Ai nha...các người định ngồi như vậy cho hết giờ rồi đứng dậy ra về hay sao?
Thiệu Anh đương nhiên là muốn hắn nhìn thấy cảnh thân mật giữa hai người này để cho hắn hiểu ra 1 điều là dù có thế nào thì chỉ có mình cô ta là tốt với hắn thôi, không ai trên đời này có thể thay thế cả, cho dù là Đường Huệ Nhi.
- Thế cô muốn thế nào đây?
Nó có vẻ mất dần đi sự kiên nhẫn, trong giọng nói cũng có hằn lên một chút gì đó gọi là khó chịu. Giờ đây nó đã mất hoàn toàn cái cảm giác hứng thú với xa hoa, mất hoàn toàn cái lực hút được tạo ra bởi những món ăn ngon. MÀ đơn giản là chỉ cần thả nó về nhà bình yên thôi, nó không muốn ở đây nói chuyện nhảm nhí cùng với kẻ nó không bao giờ muốn gặp lại này. Giờ nghĩ lại năm xưa nó bị phụ không biết bao nhiêu lần, cay lại càng cay, nợ cũ xóa chưa xong, nó muốn bỏ qua lắm nhưng chưa gì Hoàng Quân lại xuất hiện và có mặt ở cuộc đời nó giống như nó là 1 bộ phim hay, đang trôi đi rất dạt dào bỗng nhiên bị quảng cáo cắt đứt. Thôi thì phó mặc cho số phận, nó có tức cũng không thể làm gì, đành khoanh tay đứng nhìn trò vui mà Thiệu Anh sắp bày ra, thế nên gương mặt mới khó chịu như vậy.
- Cứ bình tĩnh xem nào, ánh mắt cậu nhìn Hoàng Quân, không phải là vẫn còn tình cảm đó chứ?
Thiệu Anh liếc xéo nó một cái rồi đá bụp cái nhẹ vào chân Hoàng Quân, từ dưới bàn cậu có thể cảm nhận được đạp đầy ý chỉ đó, nên biết được việc tiếp theo cần làm là gì. Đột nhiên Hoàng Quân liền đứng dậy, trong giây phút nó còn ngập ngờ bởi câu nói của Thiệu Anh, nó không phải còn tình cảm nhưng không hiểu lí do vì sao mà tim nó có vẻ lạ đập loạn lên như thế, mặt ấm nóng hiện lên một vệt phớt hồng lướt qua nhẹ nhàng bên gò má không quá cao cũng không quá thấp. Lúc này 1 bàn tay vươn ra chạm vào tay nó, nó giật mình quay ra, 1 đôi môi nhanh chóng liền rơi vào môi nó...một hương vị ấm áp khó tả, nhưng cũng chất chứa sự đau thương, mặc dù đây là mùi vị mà có thể khiến cho hàng ngàn cô gái phải chết mê mải nhưng nó thấy có gì đó không đọng lại yêu thương, bỗng nhiên nó nhớ tới nụ hôn của hắn, nhớ tới làn môi mỏng mát dịu mà vẫn thường mang lại cho nó cả 1 bầu trời đằm thắm, mang lại cho nó cả 1 trời say nồng. Nó giật mình đẩy người Hoàng Quân ra, đưa tay lau vội đi những vết tích trên môi, nó căm hận tát mạnh vào mặt anh 1 cái, không biết vì lí do gì lửa giận trong mắt nó ngày càng nhiều, nó nhổ một miếng nước bọt xuống đất:
- MẸ NÓ! LŨ DƠ BẨN CHÚNG MÀY, ĐÚNG LÀ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ MÀ, TRÊN ĐỜI NÀY SAO LẠI CÓ CÁI THỂ LOẠI ĐÁNG NHỤC ĐẾN NHƯ THẾ, LỪA TAO TỚI ĐÂY ĐỂ LÀM Ô UẾ TAO NHƯ THẾ NÀY À? VÔ LIÊM SỈ? KHÔNG BIẾT NGẠI? 2 MẶT CŨNG KHÔNG THỂ LỘT TẢ ĐƯỢC, THỨ NHẤT: NHẤT HOÀNG QUÂN, THẰNG ĐÊ TIỆN NÀY, NGÀY XƯA TAO YÊU MÀY THÌ MÀY KHÔNG CẦN BIẾT GÌ CŨNG CHẲNG MUỐN ĐÁP LẠI, THẾ MÀ TỚI GIỜ PHÚT NÀY LẠI LÀM RA CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY SAO? MÀY VỀ XEM LẠI BẢN THÂN ĐI THÌ TỐT HƠN
Khi đã chửi Hoàng Quân hả dạ, nó liền 1 mạch quay sang với Thiệu Anh, nhưng lại bắt gặp một vẻ mặt hết sức bình tĩnh kia của Thiệu Anh, cô ta yên lặng ngồi cầm ly rượu như chưa có chuyện gì xảy ra
- Sao? Có lời gì muốn nói với tôi sao?
Thiệu Anh quay ra, nụ cười trên môi mang lại cho nó cảm giác không tốt một chút nào cả, cả người nó bắt đầu thấy lạnh hơn. Lí do gì không rõ nhưng mà người con gái trước mắt nó đây quả thực là một người quyết đoán và nguy hiểm
Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá - Mạc Hàn Băng