Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Hàn Băng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:13:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 46
* Lời mời dự tiệc *
....
Mọi thứ nhạt nhòa qua đi trôi cùng theo giấc ngủ của nó. Đôi mắt đẫm nước đã say lại từ lúc nào không hay. Và cho tới khi nó đã không còn ý thức được gì nữa thì cũng là lúc Tiểu An với Bảo Hân mò về. Cởi giày dép ra đầy mệt mỏi trong người, Tiểu An bay đến phía giường nó nằm chồm sang bên cạnh. Bảo Hân cũng không kém phần, lảo đảo với 2 cái má ửng hồng mà đáp người cái rầm xuống chiếc sofa giường, cả 2 thở như trâu. Nhưng có vẻ mặt Tiểu An có phần bức xúc hơn rất nhiều, một lúc sau đó không chịu được liền vớ ngay cái gối bên cạnh ném bụp cái xuống đất.
- MẸ CHA NÓ!!!
Bảo Hân nghe xong dơ tay ngoáy ngoáy lấy cái lỗ tai sắp sửa bị rụng rời ra của mình, mặt nhăn như táo tàu.
- tức cái nỗi gì con mụ kia, ngươi bị thế cũng đáng đời!
- im mãm ngay cho ta!!!
Tiểu An liên tục làm cái miệng gừ gừ như chuẩn bị cắn Bảo Hân, làm cho nhỏ ái nam ái nữ kia phải dơ tay đầu hàng và tâm trạng cũng thấy rất buồn cười vì nhìn nhỏ An bây giờ thật chả khác nào...cờ hó cả...o.O
- mà được thiếu gia mét 9 quan tâm sướng chết cha chết mẹ ra mà còn bày đặt!
- ai thèm bày đặt, ta thề với ngươi có sống 10 kiếp nữa ta cũng không thèm yêu cái tên sào chọc cứt đó.
- chả cần ngươi yêu hắn, hắn cũng sẽ chả thèm yêu ngươi. Một con nhỏ vừa lùn, vừa xấu, lại như con cá mắm nữa chứ. ăn thì nhiều, ở thì bẩn, hở cái là khóc, động tí là dỗi...mẹ! đúng là đồ bánh bèo chính hiệu mà...
- AAAAAAAAAAA....TA ĐÁNH CHẾT NGƯƠI, TA ĐẤM CHẾT NGƯƠI, ĐỒ DỞ HƠI...
Tiểu An nghe một tràng dài lời nhận xét vô số tội của mình từ con bạn thì điên đầu liên tục tung chiêu liên hoàn chưởng gối rồi liên hoàn chưởng đồ, cuối cùng đang định liên hoàn chưởng quần áo xông phi thì một cái gối khác từ xa bay bụp cái vào đầu làm cho nhỏ tí thì ngã về phía trước.
Vừa quay lại định chửi thì vẻ mặt đen xì của nó đã một phát đập vào mắt...
Nhìn là biết tâm trạng nó đang không vui...
-có...có chuyện gì vậy?
Tiểu An mặt toát bao nhiêu mồ hôi hột, nuốt nước bọt ừng ực nhìn nó.
Bảo Hân cũng thôi không đại chiến đồ đạc nữa mà quay đi chỗ khác, tránh cái ánh mắt giết người tức khắc của nó ra...
- Tụi bây có để cho ai ngủ yên không, NHÌN ĐI...NHÌN ĐỒNG HỒ ĐI...bây giờ là hơn 11 giờ rồi, có còn sớm sủa gì nữa hay không? Có đùa nhau thì chuyển khẩu ngay vào trại tâm thần đi. Và nếu có ý định vào thật thì trước khi đi nhìn lại cho tao cái phòng này cái...nhìn nó có khác gì bãi rác được đổ từ xe rác ra không? Đồ đạc ném lung tung, gối ghiếc bay khắp nơi,...NGỦ THÌ KHÔNG NGỦ, PHÁ LÀ GIỎI. Hôm nay tao đã mệt lắm rồi, chúng mày im đi để tao còn ngủ.
Nó càng nói thì mặt càng trở nên bức xúc và sự tức giận hiện ra rõ rệt, nó khó chịu rất nhiều và bây giờ nó không muốn sống trong cái cảnh này nữa. nó nghĩ rằng ngủ một giấc rồi thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng bây giờ có tỉnh lại thì có nhìn thấy thứ gì xung quanh thì nó đều chán ghét, nếu bây giờ có thể chết được dễ dàng mà không vướng bận điều gì thì nó cũng sẵn sàng mua thuốc về mà tự kết liễu cuộc đời mình cho cái cảm giác khó chịu kia nó không lộng hành trong trí óc được nữa. Nhưng không may nó còn quá nhiều điều cần phải làm, còn quá nhiều mục tiêu cần hoàn thành và quan trọng là còn quá nhiều luyến tiếc cho những gì đã qua...
Không hiểu bây giờ nước mắt cớ gì lại rơi lần nữa. Nó không ngờ tới là từ ngày tới trường này nó lại phải khóc nhiều như vậy, nhiều tới nỗi nó ngỡ như mình đã cạn đi hết nước mắt...
Tiểu An nhìn nó trong bộ dạng chưa bao giờ thấy này thì liền nhận ra một điều...nó đã trải qua một chuyện gì đó rất shock mà ngay cả nhỏ cũng không biết. Nhưng cho dù chưa bao giờ thấy thì nhỏ vẫn hiểu...hiểu nó hơn ai hết...bây giờ nó không muốn gần ai...không muốn nói chuyện với ai...tâm trạng nó đang không tốt...Nên cuối cùng chỉ lủi thủi bỏ ra phía giường đối diện mà lăn ra ngủ, tâm trạng cũng chẳng còn để tâm tới chuyện thay đồ đi ngủ.
...
Mấy ngày trôi qua trong yên lặng, nó không gặp hắn, không nói chuyện với hắn, không tin nhắn, không gọi điện. Điều này làm nó trở nên thất thần hơn bao giờ hết, việc học trở nên chểnh mảng hơn, làm việc gì cũng không chú tâm hết mình được. Nhật Huy dạo này có show diễn tại thành phố khác nên lại càng không thể biết tình hình của nó, nhắn tin nó cũng chẳng trả lời, mà có yêu cầu gọi lại cũng chả thấy hề hấn gì!
Qua chuyện lần trước nó thấy tại phòng hắn, căn bản Thiệu Anh vẫn tới tìm nó như bình thường, thậm chí còn tỏ ra như không có gì và 2 người vẫn hay cùng Tiểu An và mấy người khác xuống căn-tin. Lần này Thiệu Anh nhập học là một cú shock đối với nam sinh trong trường, cô đến mang theo một làn gió mới cho trường học, sự tươi mới và chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Thiệu Anh không biết đã bày ra bao nhiêu trò làm vui lòng mọi người, những bữa tiệc nhỏ thường xuyên được tổ chức, và khi nhìn thấy mọi chuyện...nó ngỡ như những gì Thiệu Anh chia sẻ với nó tại phòng y tế toàn là giả dối cả. Không có bạn bè? không có bạn bè vậy mà giờ chỉ chớp nhoáng thôi đã có hàng đống hàng đàn ra đó, nó không hiểu rốt cuộc có phải do mình đã mất niềm tin vào người bạn này, hay do chuyện vừa qua khiến cho nó không còn muốn tin vào Thiệu Anh nữa?
Đang mải mê suy nghĩ thì một cánh tay bất chợt đập vào bả vai nó, tiếng nói quen thuộc của Thiệu Anh vang lên:
- HEY!!!
Nó quay ra thì thấy nhỏ đứng ngay đằng sau!
- sao ra căn-tin mà không rủ người ta.
Thiệu Anh nói xong liền tự nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh nó, gọi một đĩa đồ ăn với gà chiên, khoai tây lắc, coca và hamburger.
- à, tại đói quá, quên rủ!:)
- vậy à?
- ukm
- mà nè...
-?
- cuối tuần rảnh không?
- chắc có, mà sao?
- à, tính rủ Thiên Y đi chơi đó mà
- chơi đâu?
- đi đến nhà mình.
- làm gì?
- chơi thôi, tại mình còn mời thêm mấy đứa bạn là con trai nữa, muốn giới thiệu cho cậu đó mà!
- không cần đâu, mình chưa định có ý muốn quen bạn trai mới. Mà sao...cậu biết được vụ mk chia tay với bạn trai
Thực ra nó và hắn trên thực tế vẫn còn yêu, nhưng theo như tình trạng bây giờ thì chả ai nghĩ còn yêu, nên nó đoán chắc Thiệu Anh cũng là do nghe tin đồn, nhưng vẫn nói ra, nhưng ai ngờ hỏi xong thì trong ánh mắt của Thiệu Anh thoáng hiện lên một vẻ gì đó chế nhạo khiến nó khó hiểu vô cùng.
- sao vậy? _ nó
- hả...không sao! mình chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi, nếu cậu không thích có thể không đi,nhưng nếu cậu không đi thì mình sẽ buồn lắm đó.
Thiệu Anh dùng ánh mắt tủi nhục nhìn nó, nhìn thì đúng quả thực rất bi thương nên nó không nỡ phụ lại lòng bạn mình.
- vậy mình có thể rủ thêm bạn đi cùng?
- oh....
- sao vậy?
- mình quên nói mất, mình đã đặt sẵn chỗ nhất định chỉ có 15 người thôi, bây giờ đặt lại thì phiền phức lắm!
- ờm, thế có lẽ mình sẽ đi!
- sao lại có lẽ?
- cũng chưa biết được thế nào, tại vì...
- không được, cậu nhất định phải đi, nhớ đó...8h tối tại biệt thự A đường số 24, gần ngay đây thôi, nếu cậu ngại đi mình sẽ nhờ người tới đón cậu. Bằng mọi giá cậu phải tới, cậu biết không?
Nó còn chưa kịp nói hết câu của mình Thiệu Anh đã nhào tới cầm lấy tay nó, ánh mắt rất cương quyết và chờ đợi.
Không biết phải làm gì nữa nó đành gật đầu đồng ý với Thiệu Anh, cho dù là lòng cũng không muốn đi lắm, tại chỉ vì thấy thái độ của Thiệu Anh cương quyết quá, nhưng lại không nghĩ tới sẽ hỏi lý do vì sao cô lại cương quyết mời nó đi như vậy, trong khi nó chẳng có tiền, chẳng có vẻ ngoài đẹp đẽ và cũng chẳng đem tới lợi nhuận cho ai? Vậy thì cớ gì Thiệu Anh lại cần sự xuất hiện của nó như vậy?
Tất cả vẫn chỉ là con số 0 chưa có lời giải đáp...
....
Hết chap 46: * Lời mời dự tiệc *
...
Chap 47: * Gặp lại tình cũ *
Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá - Mạc Hàn Băng