If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: sumonster098
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 122
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 800 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
iáo viên bộ môn mắng một hồi tựa cuồng phong chớp giật làm chúng tôi đứa nào đứa nấy ngồi im thin thít. Nói thật nhé, bọn này ngồi im vì biết mình làm sai thôi, chứ tuyệt đối không phải vì cô là giáo viên nổi tiếng nhớ lâu thù dai nhất trường đâu đấy! Thề!!
"Nói! Rốt cuộc em viết cho ai?" Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt híp lại sau cặp kính trắng dày cộm cực kì nguy hiểm "Giờ ăn trưa? Hẹn nhau ra gốc Bằng Lăng làm gì? Hẹn hò yêu dương à? Các cô các cậu mới mười mấy tuổi đầu học không lo học, toàn yêu đương nhắng nhít hết cả lên!"
Cô à.. Thực ra em đã hai mấy tuổi rồi.. Còn nữa, tuổi nào mới là tuổi nên tập trung yêu đương vậy ạ? Cô cũng đã ba mấy, học như thế còn chưa đủ hay sao?
"Nói nhanh!" Tất nhiên những kiến nghị kia tôi chỉ dám kêu gào trong đầu, ngoài mặt cực kì yên ắng, tự thôi miên mình rằng bản thân là học sinh gương mẫu cấm có được cãi lời thầy cô. Nhưng phản ứng này có vẻ không làm cô ấy hài lòng, giáo viên ra sức nhíu mày lườm tôi đến cháy mặt "Cô coi thường tôi đấy à? Tôi nói chuyện với cô mà cô còn không thèm nhìn tôi là sao hả?? Trả lời mau!!"
Em đây rõ ràng là đang cúi đầu hối hận, cô nhìn kiểu gì thành em khinh thường người khác vậy hả??!!
"Chắc là ném cho Trình Phương chứ gì?" Lớp trưởng ngồi gần đó, bĩu môi bâng quơ, thấy cô nàng châm ngòi, bên cạnh lập tức có cả tá con gái hưởng ứng, ra sức xì xầm "Hẹn nhau ra gốc Bằng Lăng giải quyết riêng à?"
"Khéo thế! Vừa chửi nhau dữ dội còn gì nữa!"
"Gớm, trẩu tre nhỉ! Viết thư thách đấu nữa cơ!"
"Kinh ghê, nhìn mặt thì có vẻ hiền lành.. Ai ngờ.."
"Lớp trưởng! Thế này là sao?" Hiển nhiên những lời bàn tán không mấy hay ho này đã lọt vào đôi tai vàng ngọc của cô giáo. Cô ấy nhíu mày, quát một câu thị uy "Đứng dậy giải thích cho tôi!"
"Thưa cô.."
"..."
Cuối cùng, dù chẳng làm cái đách gì hết nhưng bạn Trình Phương vẫn phải chịu phạt chung với tôi. Quả thật đây là lần đầu tiên trong đời Mị cảm thấy xấu hổ đến vậy, má ơi, hai mấy tuổi đầu còn được ưu ái trải nghiệm đứng úp mặt xó lớp!!!
Nhục quá đi mất!
Ai có kem bôi chống nhục cho tui xin một ít điiiii!!!!
Đừng có lườm tôi, bạn Phương à, cái này là do bạn đen đủi..
.
.
.
Đứng phạt suýt nữa thì kết thúc viên mãn, ai ngờ cái tập thể lớp bình thường ngoan ngoãn hôm nay tự dưng nhốn nháo kinh người. Cuối giờ bọn họ không hẹn mà cùng nhau buôn dưa lê bán dưa thối um một góc trường. Giáo viên bộ môn vốn đã điên tiết vì hai đứa chúng tôi, nay lại gặp phải cảnh này, tự dưng cục tức phóng lớn cực đại. Trước khi ra khỏi lớp, bàn tay đẹp đẽ vung lên múa trên sổ đầu bài vài chữ rồi hằn học quay xuống dưới quát nạt: "Chuyện này tôi sẽ báo với chủ nhiệm lớp, xem các cô cậu còn cười được không!!"
Này.. Có phải cô đang trong giai đoạn đàm phán với dì Nguyệt không vậy? Khó tính kinh niên!
Giức trưa Trung Kiên có gọi điện hỏi thăm một chút, tôi uể oải muốn than thở với anh ta vài chuyện. Nhưng sau đó nghĩ đến công việc của Trung Kiên cũng lu bù lắm nên đành nhịn lại. Chúng tôi qua loa vài câu, cuối cùng cúp máy ai làm việc nấy.
Tự dưng cứ có cảm giác hụt hẫng.. Mà thôi.. ai thèm quan tâm chứ! Điều cần để ý bây giờ là sắp quá giờ ăn trưa rồi kìa, tôi mà không nhanh chân, nhất định chỉ còn nước húp cháo!
Có tiết học buổi chiều nên hầu như tất cả đều ở lại ăn trưa, phòng ăn đông đúc dày đặc người, mấy bàn gần cửa sổ với góc nhìn tốt đều đã bị chiếm hết sạch. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt khó chịu.
Tôi ôm khay ăn, đem thẻ ra quẹt liền mấy phát sau đó chọn đồ ăn mình thích. Mấy cô nhân viên nhăn nhó múc đồ ăn thật nhanh cho xong, có vẻ việc phục vụ mấy nghìn người đã làm họ mệt rã rời rồi. Mệt đến mức cười với thượng đế của mình cũng không buồn nữa.
Chậm chạp nhìn quan, chỉ có mỗi chiếc bàn phía góc phòng là có người vừa đứng dậy, tôi phóng như tên bắn, lao vọt đến đó trước khi có người khác đến tranh giành.
"Tịnh Nhi.." Vừa ngồi xuống ấm chỗ, chưa kịp thở phào tự đắc đã nghe thấy phía sau có tiếng nói. Một kẻ quái dị nào đó dám to gan dí sát miệng vào tai tôi mà nói, hàm ý ám chỉ vô cùng rõ rệt "Tôi đã chờ cậu rất lâu đó!"
"Tránh ra!" Tôi đập tay một cái, thằng nhóc lúc sáng gửi thư tình đây mà! Bất ngờ như vậy mà cũng tránh được khỏi cái vung tay của tôi.. Xem ra cũng có tý võ công đây!
Cậu nhóc không cáu không giận, chậm rãi đi về phía trước mặt tôi, trên tay cũng bê một khay đồ ăn, không cần ai mời mà tự tiện ngồi xuống. Nhìn kĩ nó xem,mi thanh mục tú, khuôn mặt cuốn hút tự nhiên.. Cũng không có vẻ gì nguy hiểm.
Nhưng rốt cuộc nó tiếp cận tôi làm gì? Có mục đích gì?
"Cậu thật sự rất thích bạo lực!" Cậu ta nhỏ giọng cười "Đáng ghét thiệt đó, người ta đã chờ cậu mấy tiếng rồi!"
"Có chuyện gì?" Tôi nhíu mày nhìn nụ cười rộ lên đẹp như Mẫu Đơn của người này, trong lòng có cảm giác nguy hiểm tiềm tàng không rõ.
Nguy hiểm thế nào? Hừ, xem thử chốn đông người cậu ta có thể làm gì được? Dù sao chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ, không thù cũng chẳng có oán!
"Nói luôn ở đây đi!"
"Một số việc đâu thể nói ở chốn đông người?" Cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười, ngọt ngào trôi chảy đáp lại "Cậu thật hư, để tôi đợi như vậy.. Có biết trái tim non nớt này tổn thương đến thế nào không hả?"
"Chuyện gì?" Tôi nhíu mày, tỏ ra nguy hiểm gì vậy?
"Cậu đa nghi quá!" Cậu ta khúc khích, đôi mắt đẹp sáng ngời như ngọc "Này, tôi đợi lâu muốn uống nước lắm, cậu có thể mời tôi ly nước không?"
"Tại sao tôi phải mời cậu chứ?" Cũng không phải chụy đây bắt chú em chờ!
"Vì nếu tôi mời.. Chắc chắn cậu sẽ không uống!"
Tôi cúi mặt suy tính thiệt hơn một chút.. Thôi cũng được, dù gì cũng chỉ là một ly nước, uống xong nói rõ ràng, hi vọng sau này thằng nhóc sẽ không làm phiền tôi nữa. Dù gì khi nãy mình cũng chưa mua nước uống, thôi thì coi như đi cả thể!
Đứng dậy đi về quần bán đồ uống, tôi quẹt thẻ sau đó chọn hai ly nước, nhanh chóng bê về bàn ăn. Thằng nhóc có vẻ đói ngấu, đồ ăn trên khay đã vơi đi quá nửa rồi. Vừa thấy tôi về lập tức cười tươi, đưa tay đỡ giúp tôi hai ly nước.
Kì ghê, sao nó cười suốt vậy trời? Chả lẽ là người mẫu quảng cáo kem đánh răng nên phải nhe ra suốt ngày còn khoe thương hiệu? Kể cũng có khả năng.. Xem răng nó trắng đều tăm tắm thế kia cơ mà...
"Cậu ăn đi, nhìn tôi nữa là nguội cả đó!" Cậu ta tốt bụng nhắc nhở, không nhắc thì không sao, nhắc cái làm mị thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Tịnh Nhi ơi là Tịnh Nhi, cái thói quen nhìn người khác chằm chằm ấy bao giờ mới bỏ được đây?? Xấu không để đâu cho hết!
Ngại ngùng quá mức làm tôi không dám ngẩng mặt lên,cứ như thế thể hiện toàn bộ kĩ năng ăn uống hổ báo của mình, một đường càn quét ngang dọc khắp khay ăn.
Ừm.. Hôm nay căn tin nấu ăn không tệ, mùi vị khác hẳn thường ngày! Hay là do tôi đang đói nên ăn mới thấy ngon nhỉ??
"Cẩn thận!!" Đang thắc mắc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vù một cái cậu nhóc quảng cáo vốn ngồi trước mặt tôi đã di chuyển, thoăn thoắt ôm lấy tôi đè xuống dưới ghế.
Hành động nhanh và mạnh cực kì, ai mà ngờ được, cậu nhóc có vẻ nhỏ con kia lai có sức mạnh tiềm ẩn lớn đến thế.
Tôi hốt hoảng né tránh, đẩy thằng nhóc đè lên người mình ra, ai ngờ vừa di chuyển được tý xíu thằng nhóc đã nhăn nhó mặt mày.
"Yo~ Đúng là nữ thần quyến rũ!" Giọng nói chua ngoa này.. Trình Phương?? "Gặp nạn gì cũng có đàn ông giúp đỡ hết á!!"
Ngơ ngác nhìn qua, thì ra khi nãy Trình Phương vô ý vấp ghế, làm đổ canh nóng lên đầu tôi. Quảng Cáo nhanh mắt, nhanh phản ứng nhìn thấy liền kéo tôi xuống dưới, đỡ cho tôi một kiếp nạn.
Tất nhiên tôi không bị bỏng nhưng cậu em xinh tươi này lại khác, một vùng áo đồng phục của cậu ta loang lổ nước canh nóng hổi, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút!
Đủ độc ác!
Bát canh đó mà hất vào đầu tôi, dễ là đám tóc trên đầu đi hết quá!
Vậy mà con khốn thủ phạm kia vẫn còn đứng đó ung dung nói cười được? Nó không thấy hối hận vì chuyện xấu xa nó làm hay sao??
Đám người trong nhà ăn được dịp chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Cũng có vài người nhìn tnấy Trình Phương cố ý bèn đứng ra bênh vực trai đẹp. Đáng tiếc miệng Trình Phương như rắn độc, phun hai ba câu lập tức cả đám người im bặt.
"Mày định giết người à?" Tôi hung hăng quát "Có tin tao kiện mày không?"
"Ôi sợ quá đi ~~ " Cô ta cười gian tà "Mày cứ thử kiện xem, có ai không biết nhà họ Trình này nắm trong tay pháp luật chứ hả?"
"Mày.."
"Cậu.." Quảng Cáo lôi nhẹ tay áo của tôi, khuôn mặt đẹp nhăn thành một đoàn. Có vẻ đau lắm, bị bỏng làm sao mà không đau được chứ? Nhìn cậu ta như vậy.. tự dưng bên má có cảm giác rát rát khó tả "Đừng cãi với cô ta! Cậu không thể thắng được đâu!"
"Ồ, xem như chú nhóc thông minh!"
"Cậu không sao chứ?" Tôi rối loạn nhìn cậu ta ngồi đó ôm vai, Trình Phương không nán lại mà rời đi ngay sau đó, con khốn, không tin không có cách hạ bệ mày! Cứ chờ mà xem!! "Chúng ta đi phòng y tế!"
"Chân tôi có vẻ bị sai rồi.." Cậu ta cười gượng, chắc là lúc nãy di chuyển nhanh quá nên mới thế.. Kiểu này nên làm sao đây?? Chả lẽ bảo lên lưng chụy cõng???
"Vậy.."
"Tịnh Nhi.." Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, tia nhìn không hề có tạp niệm,, không có đau đớn, không có ban ơn mà vô cùng phức tạp "..Cậu có thể đến phòng y tế gọi bác sĩ giúp tôi được không?"
*Sóng gió phòng y tế chuẩn bị bắt đầu!!
Nam Phụ! Theo Em Về Nhà ! Nam Phụ! Theo Em Về Nhà ! - sumonster098