"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 317 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 740 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 17:31:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Giết Gà Dọa Khỉ
dit: Phi Nguyệt
Lăng Lan hài lòng sờ trước nắn sau cơ giáp hình người mới đổi được, cơ giáp này có màu xám tro, tuy hình tượng không có gì thu hút nhưng từ phòng ngự kiên cố hay vũ khí, cơ giáp này đều hơn một bậc so với cơ giáp thực tập hình thỏ trước đó.
Cơ giáp hình người không chỉ có súng bắn chùm tia sáng có lực phá hoại cực mạnh, mà còn có một thanh kiếm lớn bằng thép hợp kim, hai phi tiêu nằm ở ngang lưng sau và hai con dao găm cài ở hai bên bắp chân, trình độ rắn chắc rõ ràng hơn hẳn. Dù vậy nó vẫn chỉ là cơ giáp cấp thấp nên chưa được trang bị kiếm ánh sáng, nhưng Lăng Lan không cần kiếm ánh sáng nữa vì cô đã có một thanh vũ khí lạnh khác tốt hơn nhiều so với kiếm ánh sáng, cô có thể dùng nó cho tới tận cấp Vương bài cũng không có vấn đề gì.
Lăng Lan đứng thưởng thức cơ giáp mới của mình một lúc lâu mới nhấn nút mở trên chiếc điều khiển từ xa, khoang thuyền cơ giáp bật mở, Lăng Lan không dùng bậc thang để đi vào khoang điều khiển mà lấy đà hai bước tung mình lên cao, chân đạp vào cánh tay cơ giáp để làm điểm tựa rồi nhảy vào bên trong khoang điều khiển.
Lăng Lan đóng khoang điều khiển lại, khởi động cơ giáp, đợi tất cả các thông số đều được hiển thị trên màn hình, lúc này cô mới điều khiển cơ giáp làm mấy động tác làm nóng người cơ bản, cảm giác khống chế thông thuận hơn nhiều so với cơ giáp thực tập. Nếu bây giờ làm nhiệm vụ đưa Sửa Chữa Cơ Giáp đến thành Tín Dương, cô tin chắc chẳng cần vũ khí, chỉ dựa vào năng lực cơ bắp của cơ giáp này cô cũng có thể tay không đánh bại được mấy con mãng xà trong rừng.
Lăng Lan làm quen một lúc mới hài lòng lấy thanh đao Bất Hối trong túi ra thay thế vào chỗ thanh kiếm hợp kim, đã có vũ khí tốt hơn, đương nhiên Lăng Lan phải sử dụng nó, chỉ có dùng những vũ khí quen thuộc mới có thể phát huy được tối đa sức mạnh.
Lăng Lan đem thanh kiếm hợp kim bỏ vào trong túi, nghĩ tới lúc trước cô còn coi thanh kiếm hình củ cà rốt màu cam là bảo bối, giờ lại sung sướng thay vũ khí mới, trong lòng không khỏi cảm khái con người đúng là loài có mới nới cũ, thấy tốt sẽ bỏ những thứ kém hơn đi, quá vô tình mà.
Sau vài câu cảm thán giống con gái mà hiếm hoi lắm Lăng Lan mới thể hiện ra, cô bình tĩnh lại, lựa chọn bước vào thế giới cơ giáp. Bởi vì Lăng Lan đã đổi lại cơ giáp hình người khá phổ biến ở trấn Tam Dương, nên khi cô xuất hiện không gây ra sự chú ý của bất cứ người nào.
Đã đổi được cơ giáp khác nên cô cũng không có hứng thú tiếp tục vào đấu trường bắt nạt người mới nữa, cô phải liên lạc với bọn Tề Long. Nghĩ là làm, Lăng Lan tìm tên Lăng Thiên Cận Chiến rồi gửi tới một yêu cầu kết bạn.
Rất nhanh, Lăng Thiên Cận Chiến đã đồng ý lời mời của cô, cùng lúc đó, quang não trong cơ giáp đột nhiên lên tiếng: “Lăng Thiên Cận Chiến yêu cầu được nói chuyện?”
A, phản ứng nhanh quá nhỉ! Lăng Lan đương nhiên chọn đồng ý, một thanh âm phá vỡ màng nhĩ vang lên trong khoang điều khiển cơ giáp: “Lão đại, rốt cuộc cậu cũng liên lạc với tụi tôi!” Đích thị là giọng nói oang oang của Tề Long.
Cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên dồn dập bên tai Lăng Lan, đinh đinh đinh đinh, Lăng Thiên Tính Toán, Lăng Thiên Thùng Đựng Đồ, Lăng Thiên Đao Nhọn, Lăng Thiên Thay Thế Bổ Sung mời bạn làm bạn tốt…
Lăng Lan nhanh chóng đồng ý, cô biết những người này là ai, Lăng Thiên Tính Toán là Hàn Kế Quân, Lăng Thiên Thùng Đựng Đồ là Lâm Trung Khanh, Lăng Thiên Đao Nhọn là Lạc Lãng, còn Lăng Thiên Thay Thế Bổ Sung, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Tạ Nghị.
Lăng Lan vừa chấp nhận lời đề nghị vừa thầm mắng đám ngu ngốc này đặt tên cái kiểu gì đây? Một chút tiêu chuẩn cũng không có.
Sau khi đã xong phần thêm bạn, Tề Long kéo tất cả vào một kênh nói chuyện riêng, giọng nói của Tề Long vang lên đầy hưng phấn: “Lan lão đại, con thỏ kia có phải là cậu không?”
Lăng Lan sửng sốt: “Con thỏ gì?”
“Chính là cơ giáp hình thỏ chỉ dùng một chiêu đã hạ gục đối thủ, thắng liên tiếp 100 trận trong đấu trường cách đấu dành cho người mới ấy, bọn tớ đã nhìn thấy rồi.” Trong lời nói của Tề Long không giấu nổi sự ngưỡng mộ, ngoài Tạ Nghị mới gia nhập, bọn họ đều biết rất rõ thực lực điều khiển cơ giáp của Lăng Lan.
“Không phải!” Lăng Lan dứt khoát phủ nhận, cô thà chết cũng nhất quyết không thừa nhận con thỏ dễ thương ngây ngô kia chính là mình, nó quá ảnh hưởng đến hình tượng to lớn vĩ đại của cô.
Lăng Lan quả quyết như vậy khiến Tề Long hết chỗ nói, ở trong lòng cậu hiểu rõ cũng chỉ có Lăng Lan mới có thể điều khiển cơ giáp thực tập dùng một chiêu giết địch, đây chính là phong cách của Lăng Lan, chẳng phải lúc còn ở trong học viện đồng quân, Lăng Lan đã dùng cách thức đó để lên top 5 sao? Đến trận đấu với cậu và Lạc Lãng mới bỏ qua không lên nữa.
Lạc Lãng cũng không tin. “Nếu không phải lão đại thì có thể là ai? Tớ nghĩ không ra còn có người nào làm được điều ấy đấy.”
“Được rồi, nếu Lăng Lan lão đại đã không muốn nói đến chuyện của cơ giáp hình thỏ đó thì chúng ta đừng hỏi nữa!” Hàn Kế Quân đương nhiên cũng không tin lời phủ nhận của Lăng Lan. Trong mắt cậu ta, con thỏ đó chắc chắn là Lăng Lan rồi, nhưng nếu Lan lão đại đã khôngmuốn nói thì khẳng định là có nguyên nhân, Hàn Kế Quân cũng khôngmuốn Lăng Lan khó xử.
Tuy Hàn Kế Quân ngăn đề tài này lại, nhưng từ những lời nói và phản ứng của bọn họ, Lăng Lan biết không ai tin lời cô cả, lúc này cô chỉ biết mạnh miệng nói cứng thôi. Dù thế nào đi nữa, cô cũng tuyệt đối không thừa nhận con thỏ cơ giáp kia chính là mình, còn bọn Tề Long muốn nghĩ thế nào cô không quyết định được.
Bọn Tề Long nóng lòng muốn hội hợp cùng cô, Lăng Lan nghĩ cô là cơ giáp cấp thấp, mới chỉ có điểm dịch chuyển đến thành Tín Dương, vì vậy đề nghị cả nhóm gặp mặt ở thành Tín Dương.
Không nghĩ tới đề nghị này lại làm cho cả đám gào thét ầm ĩ, Tề Long cười to nhất: “Tớ đã nói rồi mà, ngoại trừ lão đại còn có thể là ai?” Lăng Lan không cần nghĩ cũng biết cậu ta đang nói tới chuyện cơ giáp hình thỏ.
Lăng Lan tò mò: “Thế nào? Chẳng lẽ đến thành Tín Dương có vấn đề?”
“Là như vậy, thành Tín Dương là nơi tụ tập của các cao thủ, chỉ có những người đi qua khảo nghiệm thông đạo mới có tư cách tiến vào thành Tín Dương…” Hàn Kế Quân giải thích, “Mỗi trấn tân thủ có bốn thông đạo, phân biệt đi đến những thành thị khác nhau, trong đó có ba thông đạo độ khó tương đối thấp, chỉ cần làm từng bước là có thể đi vào trong các thành lớn, thông đạo còn lại là tới thành Tín Dương. Thành Tín Dương trong thế giới cơ giáp là nơi rất đặc biệt, chỉ có ở trấn tân thủ thông qua khảo nghiệm khắc nghiệt mới được đi vào, còn từ những thông đạo đến các thành thị khác không có tư cách tiến vào thành Tín Dương.”
Lạc Lãng bổ sung: “Cho nên, có thể nói những cơ giáp sĩ đi vào thành Tín Dương đều là những cao thủ nổi tiếng, thành Tín Dương cũng được xem là thánh địa của cơ giáp sĩ vì nơi đây không chỉ có rất nhiều nhiệm vụ, mà các loại vũ khí trang bị đều có sẵn, hơn nữa nó có liên quan đến việc tấn cấp lên cơ giáp sĩ đặc cấp. Như cơ giáp sĩ chúng ta, muốn từ cơ giáp sĩ cao cấp lên đặc cấp thì phải thông qua khảo hạch của thành Tín Dương.”
“Thì ra là thế, có điều cái thông đạo đến thành Tín Dương kia cũng không quá khó, chỉ cần thành thạo các thao tác điều khiển cơ giáp là có thể qua dễ dàng.” Lăng Lan nói một cách tự nhiên.
“Nào có đơn giản như vậy, cho dù là cơ giáp sĩ cao cấp cũng chưa chắc đã qua được dễ dàng, chúng tớ ở con đường đó đã bị diệt đoàn ba lần, sau đó may mắn mới qua được.” Tề Long nghĩ lại mà cảm thấy sợ, có thể thấy con đường đến thành Tín Dương khó khăn đến mức nào.
“Cứ cho là nhiệm vụ ấy có chút độ khó đi, không tự qua được sao không mời cao thủ dẫn dắt?” Lăng Lan không tin tất cả những người vào được thành Tín Dương đều dựa vào chính sức mình, chẳng phải cô cũng đã bảo vệ Sửa Chữa Cơ Giáp đến thành Tín Dương đó sao?
“Có cao thủ nào chịu mất thời gian đưa một kẻ vướng chân vướng tay theo? Phải biết rằng số người vào càng nhiều, số lượng mãng thú cũng sẽ tăng theo, lực đánh của chúng cũng mạnh hơn. Hơn nữa, chỉ có những người chưa đi qua thông đạo đó lần nào mới có thể làm, những người đã qua được như chúng tớ không có cách nào đi lại.” Hàn Kế Quân nói đến những hạn chế của nhiệm vụ đi qua con đường đến thành Tín Dương.
Đây chính là nguyên nhân khiến nhiệm vụ đến thành Tín Dương trở thành một trong những nhiệm vụ khó nhất, trừ phi có tổ chức, đoàn đội hoặc thế lực gia tộc tạo thành đội ngũ có vài thành viên thiên phú tốt dẫn đội mới vượt qua được nhiệm vụ đấy.
Lăng Lan nghe đến đó thầm than rằng mình chịu thiệt rồi, sớm biết đến thành Tín Dương khó như vậy thì lúc được tặng thanh đao Bất Hối, cô đã dứt khoát nhận mà không cần cảm thấy ngại ngùng như thế.
Không đến một lúc sau, sáu người bọn họ đã gặp mặt ở thành Tín Dương, thấy một dàn tập hợp cơ giáp hình người đầy màu sắc trước mắt, nhìn lại cơ giáp màu xám xịt của mình, Lăng Lan cảm thấy thật mất mặt… cảnh tượng này chẳng khác gì một con vịt xấu xí chạy vào giữa bầy thiên nga.
Sự chênh lệch rõ rệt khiến những cơ giáp sĩ xung quanh phải ghé mắt nhìn, trong lòng bọn họ suy đoán rất có thể cơ giáp hình người cấp thấp kia là do đám người cao cấp này mang vào thành Tín Dương, ai cũng cảm thấy cơ giáp hình người cấp thấp kia thật may mắn, giống cái tên điều khiển cơ giáp trung cấp mấy ngày trước đến thành Tín Dương vậy.
“Mấy ngày nay tớ chuyên tâm ở trong thế giới cơ giáp, bên ngoài có chuyện gì phát sinh không?” Vừa gặp mặt đám Tề Long, Lăng Lan đã hỏi vấn đề này, không biết vì sao lòng cô luôn cảm thấy không yên, cứ có cảm giác hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Chính xác, mấy ngày nay bên ngoài có chút chuyện.” So sánh với tên không tim không phổi Tề Long, Hàn Kế Quân cẩn thận hơn nhiều, đã phát hiện ra một số chuyện không thích hợp.
Lăng Lan nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hàn Kế Quân kể lại: “Theo như Vũ Cảnh nói lại, ngày hôm qua có người đến gây sự với người của đoàn Tân Sinh chúng ta, Lý Anh Kiệt tất nhiên không để yên nên dẫn người đến chặn lại, lúc người kia bỏ đi còn bảo Lý Anh Kiệt cẩn thận, thái độ rất kiêu ngạo, tớ nghi ngờ rằng có thể là người của thế lực nào đó.”
“Bọn chúng thăm dò ư? Hay là muốn khiêu khích? Có tìm hiểu được đối phương thuộc thế lực nào không?” Lăng Lan cau mày suy nghĩ.
“Vũ Cảnh tra ra được hình như có liên quan đến đoàn cơ giáp Lôi Đình, người kia là đàn em mới thu nhận của Lôi Đình, hiện tại không biết đây là ý tứ của đoàn Lôi Đình hay chỉ là hành vi cá nhân của tên đó.” Nói đến đây, hai hàng lông mày trên gương mặt Hàn Kế Quân cau chặt.
Thế lực của bọn họ còn chưa đứng vững trong trường, nếu bây giờ chống lại thế lực của đoàn cơ giáp Lôi Đình chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi.
“Lôi Đình? Lôi Vương?” Lăng Lan nghĩ tới Sửa Chữa Cơ Giáp, đành than thở: “Cho dù không phải là ý tứ của Lôi Đình thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, e rằng Lôi Vương muốn ra tay với chúng ta rồi.” Giết gà dọa khỉ, đoàn Tân Sinh của bọn họ thật thích hợp làmcon gà này.
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân