"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 317 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 740 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 17:31:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 218: Đàm Phán!
nh mắt Lăng Lan tràn ngập sát khí quét lần nữa về phía máy thu hình, xuyên qua màn hinh nhìn về phía những người đang xem, trong lòng các tân sinh đang nghẹn khuất bỗng chốc giống như được phóng thích, không biết ai đó giận dữ gầm lên “Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!”
Những lời của Lăng Lan đã châm ngòi lửa giận, đồng thời cũng đánh thức ngạo khí trong lòng bọn họ. Không ai đủ bình tĩnh tiếp nhận những khi nhục này, chỉ là bọn họ băn khoăn bởi vì mình đang trên địa bàn đối phương, thực lực kém xa, không thể không cúi đầu. Nhưng hiện tại, Lăng Lan đã cho họ một cơ hội đoạt lại tự tôn, bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua…
Chiến đấu! Hai chữ này đã được các tân sinh bất khuất hóa, bọn họ hò hét vang trời làm những thuyền viên biến sắc, thậm chí cường đại như thuyền trưởng cũng đổi sắc mặt.
Mà đáng giận ở chỗ, thiếu niên trên màn hình lại hiểu thế nào là dùng ngôn ngữ để kích động đám trẻ mới lớn, những tân sinh còn đang do dự rốt cuộc cũng không băn khoăn mà gia nhập đội ngũ của Lăng Lan, cả đám cảnh giác nhìn các thuyền viên, toàn thân đề phòng….
Cả phi thuyền, chỉ cần nơi nào có tân sinh cùng thuyền viên một chỗ thì không khí đều khẩn trương, chiến ý nồng đậm, tình hình hết sức căng thẳng.
Thuyền trưởng đang ở nhà ăn đột nhiên nhớ tới hành động chạy trốn vừa rồi của bọn Tề Long nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thằng nhóc kia nhất định cùng phe với người thiếu niên đang ở trong video kia. Thuyền trưởng tức giận thiếu chút nữa hộc máu, ông nhịn không được dậm chân mắng: “Chết tiệt! Đám thằng oắt con này, ta trúng cmn kế rồi!”
Thuyền trưởng trực tiếp dậm chân rồi như một cơn gió biến mất ngay lập tức khỏi nhà ăn.
Tuy ba người Tề Long phản ứng trong nháy mắt, biến mất khỏi nhà ăn, nhưng thuyền trưởng là loại người nào, cùng Tề Long đấu qua nên ông đã sớm ghi nhớ kỹ hơi thở của Tề Long. Tuy phi thuyền có nhiều người, nhưng muốn tìm ra Tề Long đối với ông mà nói là chuyện cực kỳ dễ.
Mặc dù tính cách thô lỗ nhưng thuyền trưởng cũng biết muốn cùng tên mặt lạnh kia đang trong phòng thuyền trưởng kia đàm phán thì mình nhất định phải có át chủ bài. Không nghi ngờ Tề Long chính là một con cờ có giá trị nhất, ông tuyệt đối không thể buông tha.
Dùng hết thực lực, chỉ mất vài giây thuyền trưởng đã đuổi kịp bọn Tề Long. Nhìn khuôn mặt dữ tợn đang giận dữ của thuyền trưởng, cả đám thầm than trong lòng, bọn họ không nghĩ tới giá trị thù hận của thuyền trưởng đối với bọn họ lại cao như vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, thuyền trưởng đáng kính phi thân đánh tới, trực tiếp oanh tạc Tề Long.
Lúc này Lạc Lãng và Tạ Nghi nhìn thấy Tề Long gặp nguy hiểm liền đứng lại. Cả hai không hẹn mà cùng liên thủ tấn công thuyền trưởng, miệng hô to “Đội trưởng, mau tìm lão Đại.”
Cũng chỉ có Lan lão đại mới có khả năng ngăn cản được thuyền trưởng, trong lòng bọn họ, Lăng Lan là vô địch, không gì không làm được.
"Tưởng quá ngây thơ rồi!" Hừ lạnh một tiếng, hai tay thuyền trưởng hướng hai người đánh tới đạo ám kình.
Lạc Lãng và Tạ Nghi lập tức cảm thấy bản thân bị khí kình cường đại đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên vách phi thuyền. Trong cơn giận dữ, thuyền trưởng ra tay có chút nặng khiến hai người cùng phun một ngụm máu.
Tề Long chạy được một quãng, thấy Tạ Nghi và Lạc Lãng trúng chiêu thì cắn răng quay trở lại trong sự ngẩn ngơ của thuyền trưởng. Vừa tới cậu liền tung ngay sát chiêu mạnh nhất của mình để “phục vụ” thuyền trưởng.
Cậu, Tề Long cũng không phải là kẻ nhu nhược bỏ rơi đồng bọn!
Thuyền trưởng thấy vậy trong mắt không khỏi khen ngợi. Ông hét lớn “Đến tốt lắm!”
Lúc này ông sẽ không áp chế thực lực nữa, khí thế toàn bộ hiển lộ. Nắm đấm của Tề Long vừa tiếp cận thuyền trưởng liền có cảm giác bản thân như bị lún xuống vũng sình, không thể động đậy… Cảm giác này thập phần quen thuộc, y như lúc đấu cùng Lan lão đại.
Sắc mặt hơi đổi, với kinh nghiệm nhiều lần bị Lan lão đại chà đạp, Tề Long biết ngay chiêu này tuyệt đối là vô dụng, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định tấn công. Cậu nhanh chóng biến chiêu, đùi phải hung hăng quét về phía thuyền trưởng, đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh mà Lăng Lan dạy hắn – quét ngang ngàn quân.
Chiêu này là một loại kỹ năng về chân do Lăng Lan ở tất kính trụ cột nghiên cứu ra, đồng thời có được công năng khí kình chồng. Trước mắt Tề Long chỉ có khả năng chồng được bốn tầng, giúp Tề Long từ khí kình sơ cấp nâng lên thành khí kình cao cấp, tăng lên hai bậc, đây cũng là tuyệt chiêu có lực sát thương lớn nhất mà cậu có thể dùng lúc này.
Có điều di chứng cũng không mấy dễ chịu, lực cắn trả rất lớn, trừ phi lúc nguy hiểm đến tính mạng, bình thường Lăng Lan nghiêm cấm cậu sử dụng vì xài chẳng khác nào giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Đặc biệt, nếu lạm dụng sử dụng thì chắc chắn sẽ gây tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể.
Lúc này, trong đầu Tề Long chỉ có một ý niệm, cho dù bản thân phản phệ trả giá đắt cũng phải khiến thuyền trưởng bị thương nặng. Cậu rất rõ ràng, mục tiêu kế tiếp của thuyền trưởng chính là đi phòng thuyền trưởng để tìm Lan lão đại tính sổ, nếu cậu làm thuyền trưởng bị thương thì lão đại sẽ đỡ phải vất vả hơn.
Tề Long chưa bao giờ quên thân thể Lăng Lan vẫn chưa hồi phục, cho nên cậu phải có trách nhiệm toàn lực bảo vệ lão đại của mình.
Khí thế Tề Long đột nhiên tăng cao hai bậc khiến thuyền trưởng kinh ngạc. Bất quá tính toán nhỏ của Tề Long bị nhầm lẫn rồi, vì thực lực của thuyền trưởng cao hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ thấy thuyền trưởng đột nhiên tăng thêm uy áp làm Tề Long chựng lại giữa không trung, chỉ thấy tay thuyền trưởng bay múa làm ra tầng tầng điệp ảnh, chớp mắt, Tề Long từ không trung rơi xuống, chưa kịp tiếp đất đã thấy một bàn tay to đón tới …
Thuyền trưởng đem Tề Long ném lên vai, sau đó nhanh chóng chạy về phòng thuyền trưởng. Hiện tai đó là nơi ông lo lắng nhất, không lẽ đối phương đã khống chế được đầu não rồi sao? Còn có bạn ông, kiêm quân sư của phi thuyền, không lẽ cũng đã gặp bất trắc? Nghĩ đến đây, trong lòng nóng như lửa đốt, tốc độ lại càng tăng thêm.
Nằm lăn lóc trên sàn, Lạc Lãng và Tạ Nghị nhìn thấy thuyền trưởng vác Tề Long chạy mất liền liều mạng giãy dụa bò lên, liếc nhìn nhau một cái đồng thanh hô lớn “Đuổi theo”
Tề Long không muốn từ bỏ đồng bọn lúc hoạn nạn, bọn họ đồng dạng cũng sẽ không buông tay bạn bè trong lúc nguy nan. Cho dù biết rượt theo sẽ làm cho toàn quân bị diệt, nhưng cả hai quyết không lui bước.
Thuyền trưởng một đường chạy như điên, lại hoảng hốt nhận ra những người được an bài bí mật cảnh giới trong thông đạo không còn một ai, ông ngay lập tức nghĩ đến khả năng những người ở nơi đây đã bị nhóm tân sinh giải quyết. Bây giờ ông chỉ có thể hy vọng nhóm tân sinh có thể hạ thủ lưu tình, không tạo thành thương vong quá lớn, nếu không ông không biết có thể không chế cảm xúc mình của mình được hay không, chỉ sợ sẽ khiển cả phi thuyền này thành biển máu…..
Thuyền trưởng chạy thẳng vào phòng liền nhìn thấy bạn tốt của mình đang cười khổ nhìn. Thuyền trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra tình huống không đến nỗi hỏng bét đến không thể cứu vãn. Mà lúc này, trên ghế của thuyền trưởng, một thiến niên mặc áo đen, mặt mũi lạnh tanh ngồi chễm chệ, hình như đang chờ thuyền trưởng.
"Thuyền trưởng, chờ ngài lâu thật!” Lăng Lan lạnh lùng nói. Biến hóa trên vẻ mặt thuyền trưởng khi tiến vào khiến cô thoải mái, một chủ ý xuất hiện trong lòng. Có lẽ, cô cũng không cần đánh một trận với vị thuyền trưởng này.
Cô không sợ cách đấu, nhưng nếu có thể tránh được thì vui hơn. Cô là con gái nên thật sự có chút chán ghét cảnh đánh đánh giết giết … Hả, không tin? Được rồi, cô thừa nhận, thực ra là cô sợ mang đến phiền toái, ngại mệt, nếu có thể không động thì đương nhiên không muốn động rồi.
"Trả lại quyền khống chế phi thuyền, tôi tạm tha cho các cậu” Thuyền trưởng không chút khách khí nói, căn bản là không để Lăng Lan vào mắt.
Thuyền trưởng tin tưởng, mặc cho đối phương đã tạm thời khống chế phi thuyền nhưng với thực lưc của mình thì chuyện đoạt lại là không khó, huống chi còn có người anh em của ông ở đây, ông sẽ không chiến đấu một mình.
Đương nhiên ông cũng lo lắng, đầu não phi thuyền có chút vấn đề, nhưng lại không tin Lăng Lan thật sự khống chế được phi thuyền.
"Ngài lấy cái gì mà nói điều kiện với tôi?” Lăng Lan chỉ chỉ Tề Long trên vai y nhàn nhạt hỏi “Cậu ấy sao?”
Tề Long lúc này mặt mũi đỏ bừng, cậu không tưởng được bản thân lại vô dụng như vậy, một chiêu đã bị tóm gọn, thậm chí còn biến thành lợi thế để đối phương đàm phán với lão đại nhà mình.
"Chẳng lẽ thằng nhóc này không đủ tư cách?” Thuyền trưởng cười lạnh nói “Một chiến hữu cấp khí kình, cậu hy sinh được sao?”
Lăng Lan nhẹ nhàng chọt chọt đầu não, thuyền trưởng liền thấy trên màn hình xuất hiện mật thất với một đám thuyền viên trong đó “Những người này thì sao? Ngài cũng bỏ được?”
Suýt chút nữa ông cắn phải lưỡi, quả nhiên, toàn bộ nhân viên của ông đã bị bắt hết. Ông âm ngoan hỏi “Bọn họ còn sống không?”
"Giống như đồng bọn của tôi bị ngài bắt, sống rất tốt!” Cô đạm mạc nói ra “Muốn nói điều kiện với tôi, một người còn chưa đủ đâu”
Mà lúc này Lạc Lãng và Tạ Nghi cũng hổn hển đuổi tới, thực lực thuyền trưởng vượt xa bọn họ, cho dù liều cái mạng già đuổi theo cũng mất một đoạn thời gian. Vừa vào cửa liền thấy hai bên giằng co giương cung bạt kiếm…
Thuyền trưởng nở nụ cười khủng khiếp, chỉ chỉ hai người vừa tới nói “Thêm hai người nữa thì sao?”
Nghe xong, cả hai biến sắc, không nghĩ đến vừa xông vào đây đã thành hai con tin để thuyền trưởng đàm phán với lão đại. Hai người cảm thấy hối hận vì sự xúc động của mình, không chịu suy nghĩ cẩn thận, thăm dò tình huống mà đã hành động, giờ thì hay rồi!
Nhìn ánh mắt ảo não của cả hai, Lăng Lan buồn cười gần chết. Kỳ thật cô rất vui vì bọn họ đã không bỏ mặc nhau, liều chết đuổi theo. Bất quá đúng là có hơi thiếu trí tuệ mà thừa dũng mãnh. Cho họ suy sụp một chút cũng tốt, miễn cho sau này hành sự lỗ mãng, tạo thành những chuyện có hối cũng không kịp.
Cô làm bộ khẽ thở dài “Ngài đích thực đã gia tăng lợi thế rồi, khiến cho toi cảm thấy nan giải”
Nghe vậy, trong mắt hai người Lạc Lãng và Tạ Nghi càng ảo não hơn, vừa định lên tiếng thì thấy ánh mắt lão đại lãnh liệt bắn tới. Hai người lập tức biết điều ngậm miệng lại để cho lão đại và thuyền trưởng đàm phán.
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân