Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 317 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 740 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 17:31:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Lĩnh Vực Cấp?
hết đi!” Tiểu Trùng gầm lên một tiếng, mắt thấy có thể bóp gãy yết cầu của đối phương thì đột nhiên cảm thấy ngón tay của mình bỗng vô lực, cả người cảm giác có chút lạnh băng, chết lặng, thiếu chút nữa không nắm được cổ đối phương, may mắn đối phương đã không còn lực giãy giụa, nếu không rất có thể làm đối phương tránh thoát như vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi nội thương ảnh hưởng đến chính mình sao? Tiểu Trùng vừa mới hoang mang thì lo lắng cho vết thương ở ngực.
Hắn theo bản năng xuống phía dưới rồi sau đó cả người chấn động, đầu tiên hắn nhìn thấy một cánh tay nhỏ trắng nõn, trên cánh tay đó đang cầm một trái tim đang chảy máu, nó còn vừa nhảy lên…..Đây là tim ai?
Ngay sau đó cả khuôn mặt hắn đều hoảng sợ mà vặn vẹo, bởi vì hắn thấy ngực của mình bỗng xuất hiện một lỗ lớn, máu tươi từ lỗ hổng đó trào ra không chỉ nhiễm ướt bộ đồ giáo viên giả của hắn còn phun khắp nơi dưới đất….. Mà đứa trẻ đang đứng trước mặt hắn lại không nhiễm chút bụi nào, máu tươi không văng trúng nó, những tia máu bắn ra đều như bị lớp phòng ngự nào đó bắn ngược trở về.
Tầm mắt Tiểu Trùng lại trở về chỗ trái tim đang nằm trên cánh tay nhỏ, trong miệng chua xót khó nhịn: Cái trái tim đang tràn ngập sự sống trong tay đó là trái tim hắn sao? Khi nào thì trái tim của hắn bị lấy ra khỏi cơ thể mà hắn lại không cảm thấy gì chứ?
Lúc này, một cánh tay nho nhỏ trắng nõn đẩy cánh tay đang vươn của hắn ra, lúc này hắn mới phát hiện hóa rat ay của mình không hề bắt được yết hầu của đối phương, ngón tay hắn và yết hầu đối phương còn cách mấy milimet, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.
Cánh tay nhỏ bé đẩy tay hắn ra sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, khuôn mặt trẻ tron nguyên bản lạnh lẽo bỗng nở nụ cười, nụ cười vô cùng ngọt nào cùng mỹ lệ khiến trong phút chốc, hắn như thấy được thái dương ấm áp, thứ ánh sáng ấm áp ấy đang tiến đến chỗ hắn.
“Ngươi đã có thể chết!” Và tiếng nói của ánh sáng ấm áp đó lại gợi lên hiện thực tàn khốc.
Nhìn nụ cười mỹ lệ vẫn đang đứng trước mình nhưng lại nói những lời vô tình, Tiểu Trùng liền nghe thấy ‘ phốc ’ một tiếng, tựa hồ có thứ gì bị bóp nát. Hắn theo bản năng mà nhìn lại, sau đó cả người đau đớn, sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.
Hóa ra, trái tim của hắn trong bàn tay nhỏ kia đã bị bóp nát. Hắn nhìn thấy ngón tay đối phương còn ác ý mà ma tha một chút, cuối cùng mới búng tay một cái, đem thịt nát trong tay toàn bộ văng ra, khôi phục bàn tay trắng nõn ban đầu, một chút máu loãng đều không nhiễm lại, giống như cảnh tượng trái tim bị bóp nát vừa rồi chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Càng đáng sợ chính là một chuyện rõ ràng ghê tởm khủng bố như vậy nhưng trong mắt của đối phương lại vô cùng bình thường, thậm chí hắn còn thấy ý cười hài hước, trào phúng, thú vị trong mắt đối phương. Một chút ý ghê tởm không khỏe cũng không có, giống như đây đã một hành vi quen thuộc được làm vô số lần như một thói quen.
Loại cảm giác sinh mệnh vị đùa giỡn này khiến cả người tiể Trùng như bị rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh…… Ma quỷ, hắn nhất định là ma quỷ!
“Đội trưởng……” Tiểu Trùng gian nan mà quay đầu nhìn về cực kỳ mẫn cảm với những thứ đối diện mình, đội trưởng đột nhiên quay đầu lại, thấy được biểu tình hoảng sợ dữ tợn của Tiểu Trùng. Sắc mặt hắn biến đổi, nhanh bay lui về phía sau, kéo rộng khoảng cách giữa mình và Lăng Lan Tiểu Trùng. Không phải hắn không muốn cứu Tiểu Trùng mà là ánh mắt Tiểu Trùng truyền lại ý bảo hắn chạy mau, điều này khiến hắn không thể không cẩn thận, muốn tìm hiểu rõ tình huống trước mặt rồi mới quyết định.
Kéo ra khoảng cách đồng thời cũng thấy rõ tình huống của Tiểu Trùng, hai mắt Tiểu Trùng đã xám trắng một mảnh, hoàn toàn không có sinh cơ, hắn dùng lực sinh mệnh cuối cùng nhắc nhở đội trưởng của mình.
Đội trưởng hai mắt đột nhiên đỏ đậm, trên mặt lệ khí chợt lóe: “Đáng giận, mày thế nhưng có thể phá giải lĩnh vực hạn chế của ta?”
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn đặc biệt vận dụng lĩnh vực của mình hoàn toàn phong bế năng lực hành động của Lăng Lan, bảo đảm vạn vô nhất thất. Không nghĩ tới hắn vẫn xem thường Lăng Lan, thế nhưng để đối phương phá tan trói buộc, thậm chí còn giết đội viên còn lại dưới mí mắt của hắn, điều này làm cho hắn phẫn nộ đồng thời cũng hối hận vô cùng, nếu lúc ấy hắn trực tiếp giết chết đối phương mà không đem về thì có phải kết cục đã không như vậy không.
Lăng Lan tươi cười đầy mặt mà dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy ngã Tiểu Trùng trước mặt, liền nghe ‘ phanh ’ một tiếng, thân thể cường tráng của Tiểu Trùng nặng nề mà rơi trên mặt đất.
Đội trưởng lúc này mới thấy rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Trùng, ở vị trí ngực trái có một cái lỗ máu lớn, máu tươi còn đang chảy xuôi, hắn cũng thấy được một bãi máu thịt lẫn lộn rách nát vụn đang nằm dưới đất, cả khuôn mặt vặn vẹo lên thống khổ nói: “Mày thật ác độc!”
Lăng Lan nghe vậy, nhẹ nhàng lay lay ngón tay trước mặt cười hì hì nói: “Chậc chậc chậc, ngươi sai rồi, đây không phải là ác độc mà là kiệt tác hạng nhất, ngươi xem vẻ mặt của hắn kìa, đẹp cỡ nào, những lúc bình thường ngươi có thể nhìn thấy bểu tình mỹ lệ như vậy sao.” Lăng Lan tươi cười càng sâu, “Ngươi nên cám ơn ta vì đã để cho ngươi nhìn thấy khuôn mặt hiếm thấy đó.”
“Ma quỷ!” Đội trưởng phẫn nộ mà hô to, “Tao nhất định phải giết mày!” Đội trưởng thống hận Lăng Lan đồng thời cũng hối hận chính mình vì sao hồi nãy không trực tiếp giết chết tên ác ma.
“Giết ta? Ngươi giết được ta sao?” Lăng Lan cười lắc đầu, đối với lời nói không biết tự lường sức của đối phương mà có chút buồn cười. Khí thế trên người Lăng Lan bỗng nhiên mở ra, một cổ khí thế khổng lồ trực tiếp hạ xuống nơi bọn họ đang đứng, sắc mặt tên đội trưởng nháy mặt thay đổi bật thốt lên: “Lĩnh vực cấp!”
Đội trưởng vừa dứt lời đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt không thể tin: “Chuyện này không có khả năng, nó không có khả năng vượt cấp tiến vào lĩnh vực cấp, giả, này nhất định là giả……” Hắn ý đồ thuyết phục chính mình, khí thế khủng mà đối phương mang đến vừa rồi chỉ là một loại ảo giác.
Kỳ thật đội trưởng không muốn tin cũng có lý do, thực lực càng lên cao, đặc biệt là sau tỉ mỉ, thì mỗi lần muốn tăng cấp đều cần phải tích lũy kinh nghiệm cơ sở, tích lũy đủ kinh nghiệm mới có thể vượt cấp thành công, khả năng xuất hiện tiến giai vượt cấp là rất hiếm, đặc biệt là khí kình cấp, mỗi khi tăng lên một cấp thì cần phải tích lũy kinh nghiệm tới mấy năm, liền như đội trưởng, hắn đã ở khí kình đại viên mãn hơn mười năm, tuy rằng khoảng cách tới lĩnh vực chỉ là một bước nhỏ trước sau vẫn không có cơ hội vượt cấp thành công.
Nếu không phải chiến hữu ở trước mặt hắn bị giết chết vô thanh vô tức làm cảm xúc hắn kích động, nội kình chấn động ngoài ý muốn được cơ hội thăng cấp thì có lẽ hắn còn tiếp tục dừng ở khí kình đỉnh đại viên mãn thêm mấy mươi năm nữa cũng không chừng……
Nguyên nhân hắn thăng cấp thành công thì đã có thể giải thích không có gì kỳ quái, nhưng đối thủ của hắn lại không phải như vậy. Hắn và đối phương đã đấu với nhau một chiêu, hắn biết đối phương đã đạt tới khí kình đỉnh, nhưng khoảng cách tới đại viên mãn còn có hai cánh cửa nhỏ nữa, tuy chỉ là hai cánh cửa nhỏ nhưng muốn tiến giai cũng phải mất ba bốn năm tích lũy mới có thể bước tiến, như vậy làm sao đối thủ của hắn có thể vượt cấp tới lĩnh vực chứ?
Không chỉ có như thế, hơi thở lĩnh vực từ đối phương truyền lại rõ ràng còn nồng đậm và vững chắc hơn hắn, giống như đối phương đã tiến vào lĩnh vực từ rất lâu rồi, căn bản không phải là một cao thủ lĩnh vực mới vừa tiến giai, điều này hoàn toàn không hợp lý.
“Thật vất vả mới có thể thành công bồi dưỡng ra một yêu nghiệt, thế mà vừa rồi lại xém chút thiệt hại trong tay của ngươi, chỉ nghĩ tới chuyện này thì tâm tình của ta lại trở nên ác liệt, không cao hứng chút nào a….” Tuy rằng trong miệng Lăng Lan nói không cao hứng nhưng nụ cười trên mặt cũng không có thu liễm, ngược lại càng ngày càng sáng lạn, nhưng chính là nụ cười như ánh mặt trời này lại khiến cho trong lòng tên đội trưởng lạnh băng, mọt cảm giác bất an, nguy hiểm trước nay chưa từng có tràn vào lòng hắn.
“Có ý gì?” Đội trưởng vẻ mặt phòng bị cẩn thận hỏi, đương nhiên lúc này hắn cũng cảm thấy kì lạ, cứ cảm thấy mình không hiểu đứa trẻ biến thái trước mặt này nói cái gì.
Lăng Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng ngón tay nhẹ nhàng móc sợi tóc của chính mình cười nói: “Nói, ngươi cũng không hiểu…… Thời gian giống như không nhiều lắm, chúng ta vẫn là tốc chiến tốc thắng đi.” Nói xong còn thấp giọng nói thầm một câu: “Cái thân thể này thế nhưng không thể duy trì sự tồn tại của ta trong vòng ba phút, thật là kém cỏi…… Cửu hào, về sau những lúc học công phu thì phải rèn luyện thân thể của đứa trẻ này thật tốt, để nó cường tráng lên một chút.”
Trong ý thức hải, Cửu hào vẻ mặt lạnh lẽo mà cảnh cáo nói: “Vô nghĩa không cần nhiều, còn không giải quyết đối thủ? Chẳng lẽ ngươi thật muốn làm thân thể Lăng Lan bởi vì ngươi nói nhiều mà hỏng mất sao?”
Cửu hào rất bất mãn, rõ ràng Nhất hào lệnh cho cô đi ra ngoài giải quyết đối thủ, nhưng tên Ngũ hào này thế nhưng lại giành trước một bước đi ra ngoài, nếu không phải sợ chuyện tranh đoạt quyền khống chế cơ thể sẽ khiến thân thể Lăng Lan hỏng nhanh hơn thì cô đã ra thế giới hiện thực cho tên chết tiệt này một trận rồi.
Thực lực của Cửu hào trong chín người có thể xem là yếu nhất, nếu cô ra khống chế cơ thể của Lăng Lan thì ít nhất cũng có thể duy trì được bảy tám phút, nhưng cố tình Ngũ hào lại không nghe lệnh, tự chủ trương mà đi ra ngoài làm thân thể Lăng Lan chỉ có thể thừa nhận hắn trong ba phút nếu không sẽ xuất hiện tình trạng hỏng mất, dù sao thực lực của Ngũ hào quá mạnh, lấy tình hình thân thể Lăng Lan trước mắt không thể hoàn toàn duy trì.
Phải biết rằng nếu thực lực của người điều khiển và thân thể chênh lệch quá lớn thì thân thể của người bị điều khiển sẽ bị tổn hại càng lớn, giống như Nhất hào, nếu để Nhất hào ra trận thì sợ chưa đến một giây thân thể của Lăng Lan sẽ hoàn toàn hỏng mất.
“Được rồi, có thể ra ngoài hóng gió là tốt rồi.” Ngũ hào cảm thấy chính mình không thể quá tham lam, nếu thật sự làm Lăng Lan bịt thương đến cơ bản thì nhất định sẽ bị Nhất hào lão Đại đập bẹp đến không thể tự sinh hoạt, còn thảm hại hơn so với việc trực tiếp hủy diệt ý thức hắn. Thân thể Ngũ hào run nhẹ, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, bởi vì muốn ra ngoài xem thế giới của ký chủ mà suýt nữa quên mất sự khủng bố của lão Đại.
Ngũ hào quyết định phải giải quyết tên trước mặt nhanh chóng rồi lập tức trở về thỉnh tội với lão Đại nhà mình, ngón tay Lăng Lan nhẹ cong lên, một cổ lực lượng vô hình bao phủ phạm vi vài dặm trong khu rừng. Tên đội trưởng bổng cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong một bình nước lớn, muốn cử động một chút cũng phải sử dụng hết sức chín trâu hai hổ mới có thể được.
“Lĩnh vực mở ra!” Đội trưởng nhanh chóng quyết định mở ra lĩnh vực thuộc về chính mình, đem lực lượng đang tụ tập trong cơ thể đối phương đuổi đi, không chỉ có như thế, thân thể của hắn cũng bắt đầu mông lung, sau đó cả người như hòa vào lớp sương mù của khu rừng, cả người cũng từ từ biến mất.
Ngũ hào thấy thế khóe miệng hơi hơi cong lên lộ ra ý cười nhẹ khẽ nói: “Ồ… có điểm ý tứ!” Nói xong, hai mắt Ngũ hào nhắm nghiền như đang nghe cái gì đó, lại giống như khinh địch không thèm nhìn.
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân