There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 317 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 740 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 17:31:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Tới Gần Mới Có Cơ Hội!
hỉ thấy cơ giáp Lăng Lan đột nhiên trầm xuống, toàn bộ cơ giáp quay ngược giữa không trung, hai chân bỗng nhiên mở ra thoát khỏi vòng ôm của cơ giáp Nhật Mộ, đồng thời dùng nó trở thành bàn đạp mượn đà bay ra ngoài.
Cơ giáp của Nhật Mộ giống như quả đạn bị bắn ra, nhanh chóng bay về hướng ngược lại, cơ giáp của Lăng Lan nhờ phản lực của cú đá cũng nhanh chóng bay về hướng khác, gần như đồng thời, cô mở tất cả các động cơ còn hoạt động được ở mức tối đa, cố gắng điều khiển cơ giáp bay cách xa khỏi đó.
Mà ở cách đó hơn 300m, cơ giáp Nhật Mộ phục trách bắn phá từ xa cũng bấm cò, một chùm ánh sáng cực lớn từ miệng pháo bắn thẳng đến…
Tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng khắp bầu trời, uy lực cực mạnh khiến cho phạm vị cách 2,3 km xung quanh cũng có thể cảm nhận được chấn động mãnh liệt, mà cách trung tâm vụ nổ trong bán kính 500m, tất cả cây cối đều bị vụ nổ phá hủy, đặc biệt là trong phạm vi 100m, đã không còn một chút màu xanh của lá nào, chỉ còn lại mà đen của bùn đất và một cái hố to sâu 50m.
Ở thời khắc sinh tử, khả năng điều khiển cơ giáp của Lăng Lan lại lần nữa đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới mà người bình thường không thể đạt tới, nhưng cho dù như thế, phản ứng thần tốc của cô vẫn không thể giúp cô thoát khỏi phạm vi hủy diệt từ vụ nổ tự bạo của cơ giáp Nhật Một, đùi phải của cơ giáp trực tiếp bị phá hủy.
Mà cổ năng lượng cực lớn này cũng làm chấn động Lăng Lan, cô oa một tiếng, lại ra một ngụm máu tươi, cả người bị chấn đến đầu váng mắt hoa.
Lăng Lan hung hăng mà cắn đầu lưỡi mình, dùng đau nhức mang để khiến mình có thể tỉnh táo, cô lau vết máu nơi khóe miệng hỏi: “Sao lại thế này? Vì sao uy lực của tự bạo lại mạnh như vậy?”
Tiểu Tứ nháy mắt phân tích: “Nguồn pháo chùm bắn trúng cơ giáp cộng với việc cơ giáp tự bạo đã trở thành một quả bom cực lớn, hai sức mạnh chồng lên nhau khiến cho lực công phá của nó mạnh hơn hai lần.”
“Xem ra có phản ứng cộng dồn.” Lăng Lan nhíu mày. Chính bởi vì cô không thể đoán trước uy lực của vụ nổ mới khiến cho cơ giáp của mình bị thương nặng như bây giờ.
Đang hành quân, mấy người Tề Long cũng đồng dạng bị sức công phá của hai vụ nổ kia chấn động mà ngã xuống mặt đất, Hàn Kế Quân thực lực kém cỏi nhất thậm chí trực tiếp bị đánh bay, may mắn Tề Long phản ứng nhanh nhạy, đúng lúc đè cậu lại nên may mắn không bị thương.
Tề Long chờ chấn động dừng lại mới nhanh chóng bò lên nhìn giữa không trung, nhìn thấy bên đùi phải của cơ giáp Liên Bang đã bị phá hủy thì sắc mặt đại biến.
“Chúng ta cần phải nhanh lên một chút.” Chiến trường ở ngay trên trời, nhìn có vẻ xa nhưng cũng chỉ cách chỗ bọn họ đứng khoảng 3, 4 km.
Bất quá, lúc này quyết định của Tề Long lại làm đội viên dị nghị, người có ý kiến phản đối chính là bạn bè tốt của Tề Long, Hàn Kế Quân: “Tề Long, càng tới gần chiến trường thì húng ta liền càng nguy hiểm. Đặc biệt là bây giờ, rõ rằng hai chiếc cơ giáp của Nhật Mộ đang muốn liền mạng, tùy thời đều có thể tự bạo đồng quy vu tân, nếu chúng ta tới quá gần thì chỉ cần chịu một chút uy lực của vụ nổ thôi, chúng ta cũng sẽ trực tiếp bị đánh chết.”
Hàn Kế Quân cực kỳ lý trí, cậu không xúc động mù quáng, cho nên khi thấy tiến về phía trước có thể gây nguy hiểm cho sinh mệnh của mọi người thì cậu liền phản đối, không vì Tề Long là bạn mình mà im lặng.
“Tớ biết.” Tề Long nhìn Hàn Kế Quân nói, cậu cũng biết tới nơi đó cũng không phải là ý sáng suốt, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn có một giọng nói kêu gào, bảo cậu phải tới gần, tới gần thêm chút, nếu không làm như vậy thì ngực cậu sẽ khó chịu muốn chết.
Tề Long chỉ ngực mình nói, “Nhưng tâm của tớ nói cho tớ biết, mình phải đi tới đó, Kế Quân, cậu cũng biết có rất nhiều lúc trái tim của tớ còn chuẩn xác hơn lí trí mà…. Tuy rằng tớ không biết vì sao nó nhất định bắt tớ phải làm như vậy…… Bất quá, cậu nói rất đúng, tới càng gần nơi đó thì càng nguy hiểm, tớ không thể ích kỷ như vậy, để các cậu mạo hiểm với tớ.”
Tề Long cảm giác chính mình thật ích kỷ, cậu hẳn là phải nói rõ ràng với đồng đội trước, sau đó thương lượng một chút rời mới quyết định.
Hàn Kế Quân trầm mặc mà nhìn Tề Long, phát hiện ánh mắt Tề Long cực kỳ kiên định, không có chút băn khoăn. Là bạn bè tốt, Hàn Kế Quân cũng rất hiểu biết Tề Long, tuy mặt ngoài Tề Long biểu hiện tùy tiện, trừ bỏ cách đấu thì không để cái gì trong lòng. Trên thực tế tính tình Tề Long cực kỳ quật cường và ngang bướng, chỉ cần hạ quyết tâm thì cho dù mấy vạn đầu trâu cũng không thể kéo lại.
“Ta muốn đi.” Lạc Lãng đột nhiên mở miệng nói.
Lạc Lãng đột ngột mở miệng làm Tề Long, Hàn Kế Quân có chút ngạc nhiên mà quay đầu nhìn, Lạc Lãng ngượng ngùng mà gãi gãi gương mặt cười nói: “Kỳ thật, tất cả mọi người đều biết, bản năng dã thú của Tề Long rất chuẩn, nếu bản năng đã nói cho Tề Long phải đi qua đó thì nhất định bên đó có cái gì, có khi còn càng an toàn hơn khi chạy lung tung như bây giờ, huống hồ……” Lạc Lãng biểu tình trở nên nghiêm túc, “Tớ cũng muốn nhìn ân nhân cứu mạng chúng ta giết chết địch nhân như thế nào, bình an trở lại doanh địa……”
Lúc này, Lâm Trung Khanh đi theo mở miệng nói: “Kỳ thật, tớ cũng muốn đi……”
Lần này, ngay cả Lạc Lãng cũng đều kinh ngạc mà nhìn lại, Lạc Lãng ủng hộ Tề Long một phần là vì hai người là bạn bè tốt của nhau,cùng tiến cùng lùi, nhưng Lâm Trung Khanh là người mới gia nhập, về cảm tình căn bản không thể so sánh với ba người bọn họ, nếu nói Lạc Lãng và Hàn Kế Quân đồng ý đi chung với Tề Long là bình thường thì quyết định của Lâm Trung Khanh rõ ràng là ngoài dự đoán.
Lực chú ý của ba người tập trung về phía Lâm Trung Khanh, chờ cậu giải thích.
Lâm Trung Khanh nghiêm túc nói: “Trực giác của đội trưởng có chuẩn hay không thì tớ cũng không rõ ràng, bất quá, tớ muốn mạnh lên, mà để mạnh lên thì không thể vì sợ hãi mà bỏ chạy… Người nhát gan thì không thể trở thành cường giả được.”
Mặc kệ lý do của Lâm Trung Khanh là thật hay giả, nhưng thái độ của cậu lại khiến ba người Tề Long chấn động không thôi, Lâm Trung Khanh nguyện ý giao phó tính mạng cùng tiến cùng lùi là chứng minh cậu thật sự đem chính mình trở thành một thành viên của tiểu đội mà không phải bị hiện thực áp bách, không thể không làm như vậy.
Hàn Kế Quân cố nén cảm xúc dâng trào, nói: “Như vậy đội trưởng, mang chúng ta cùng đi đi.”
Tề Long nhìn ba người đứng trước mắt, nặng nề mà gật đầu đáp: “Được! Chúng ta đi!”
Từ đây về sau, bọn họ không còn lại nghi kỵ lẫn nhau, chỉ còn lại tình anh em cùng sống cùng chết.
Bốn người bọn họ, Tề Long đi đầu, Hàn Kế Quân theo sát sau đó, Lâm Trung Khanh thứ ba, mà Lạc Lãng sau cùng. Bọn họ nhanh chóng xuyên qua khu rừng rậm, vụ nổ cực mạnh vừa rồi tuy khiến cho cả khu rừng bị chấn động dữ dội, phá hủy rất nhiều cây xanh nhưng đồng thời cũng làm cho bọn mãnh thú không dám tới gần, vì vậy đoàn người Tề Long căn bản không gặp bất cứ trở ngại gì, một đường thuận lợi đi thẳng về phía trước.
Ở trên đường, Hàn Kế Quân ở phía sau Tề Long nhẹ nhàng nói một câu: “Tề Long, cậu nhất định phải trở thành một đội trưởng đủ tư cách!” Giọng nói cực nhẹ giống như đang thì thầm.
Đi ở đằng trước, thân thể Tề Long đột nhiên chấn động, ngực, ở vị trí mọi người không nhìn thấy, cậu nâng tay đè xuống.
Mà ở trên trời cao, Lăng Lan lại nghênh đón một đợt nguy cơ mới, vì phải tránh bị cơ giáp của đối phương nhắm bắn, cô không thể không dùng động tác bay bất quy tắc, nhưng loại bay cường độ cao như vậy lại khiến cơ giáp bị quá tải cực lớn.
Lúc này, màn hình ở hai bên sườn khoang điều khiển bắt đầu lập lòe những dấu tín hiệu màu đỏ, toàn bộ khoang điều khiển đều tràn ngập tiếng cảnh báo.
“Tiểu Tứ, kiểm tra tình huống thân máy bay.” Lăng Lan vừa điều khiển cơ giáp né tránh lửa đạn của đối phương vừa ra lệnh tiểu Tứ.
“Đùi phải bị hư hỏng 100%, chân trái bị hao tổn 30%, động cơ chủ bên phải trong trạng thái quá tải, toàn bộ cơ giáp bị hư hại tới 52%…… A, đã 53%…… Lão Đại, mỗi lần cô điều khiển cơ giáp tiến hành bay bất quy tắc thì cơ giáp lại bị hư 1%, dự đoán cơ giáp chỉ có thể duy trì thêm nhiều nhất là mười phút, sau mười phút cơ giáp sẽ tự vỡ vụn ra…” Tiểu Tứ đem tình hình nhanh chóng báo cáo cho Lăng Lan, “Mấu chốt chính là bởi vì chiến đấu kịch liệt liên tục nên năng lượng của cơ giáp này cũng chỉ còn 20%, nếu toàn lực tấn công thì cũng chỉ có thể duy trì trong vòng 5 phút.”
“Quả thật là tin tức xấu!” Lăng Lan cắn răng nói, tóm lại cơ giáp này đã không thể duy trì được bao lâu nữa, mà cô cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm cơ hội phản kích, nếu không cô chỉ có thể ngồi chờ chết.
“Tiểu Tứ, vũ khí của chúng ta còn có những gì?” Lăng Lan lại lần nữa điều khiển cơ giáp tránh bị đối phương nhắm bắn, dòng chữ đỏ trên màn hình lập tức xuất hiện, tin tức cơ giáp đã bị tổn hại tới 55% làm cô nhăn nhăn mày.
“Vai trái cơ súng trường ánh sáng, nhưng chỉ có thể bắn mười tám phát. Hai bên sườn đùi chỉ còn cắm hai thanh đao nhỏ.” Tiểu Tứ tiếc nuối nói, “Chỉ có mấy cái đó.”
“Phải tiến tới gần mới được……” Lăng Lan âm thầm suy tư, chỉ dựa vào khẩu súng trường 57mm có 18 phát đạn thì cũng không đủ để xử lý đối phương, chỉ có cận chiến mới có thể, tuy rằng hơi chậm một chút nhưng có thể dùng đao tấn công thêm mấy phát để bù.
Bất quá đối phương cũng biết nếu cận chiến với Lăng Lan thì sẽ có kết quả gì nên cũng cực kỳ cẩn thận, mỗi lần Lăng Lan muốn tới gần thì liền nhanh chóng lui về phía sau, bảo trì một khoảng cách nhất định với Lăng Lan. Nói cách khác, đối phương hạ quyết tâm muốn xử lý Lăng Lan từ xa.
“Tiểu Tứ, phân tích địa hình bốn phía!” Lăng Lan vừa bay vừa điều khiển tay phải cầm khẩu súng trường ánh sáng 57mm treo bên vai trái, đồng thời chờ đợi kết quả phân tích của tiểu Tứ.
“Ba phía đông nam bắc đều là bình nguyên rừng cây bạt ngàn, mặt đất ẩm ướt mềm xốp, ở phía tây cách chỗ này 300m có một đỉnh núi lớn, đang phóng đại hình ảnh, là đá có tính cứng…” Tiểu Tứ nhanh chóng đem địa hình chung quanh báo cho Lăng Lan.
“Đá tính cứng?” Lăng Lan ánh mắt chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Hệ số cứng khoảng bao nhiêu?”
“Đạt tới 12!” Tiểu Tứ quyết đoán nói.
“Đủ dùng!” Lăng Lan lập tức quyết định, cô vừa bay vừa giơ khẩu súng trong tay lên bắn liên tục về phía đối phương.
Bắn súng từ xa tuy không phải là điểm mạnh của cô nhưng nếu xa với những người khác, thì khả năng bắn của cô cũng đạt tới mức ưu.
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân