Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Phóng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113
rong phòng yên tĩnh một mảnh, ai cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở của hai người mang hai tâm sự khác nhau, một ngắn một dài, một lo lắng một than thở.
Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm trầm mặc, lông mi hơi nhíu lại. Là nên để Viên Tử Hàm biết sự tình, cho dù hắn không nói, chỉ bằng lời nói vừa rồi của Thượng Quan Thần, trong lòng cậu khẳng định có rất nhiều suy đoán.
“Tiểu Hàm, anh…”
“A, tôi quên, tôi nói phải đi gọi bác sĩ tới, anh có phải hay không ngực lại bị đau “
Thượng Quan Mộc lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng kinh hô của Viên Tử Hàm đánh gãy.
” Anh chờ một chút, tôi lập tức đi tìm y tá “
Viên Tử Hàm đứng dậy muốn rời đi lại bị Thượng Quan Mộc ôm lấy cánh tay, bởi vì quán tính Viên Tử Hàm rời đi, cánh tay lập tức liền đụng đến vết thương của Thượng Quan Mộc, một trận hút khí vang lên, khiến Viên Tử Hàm không thể không quay đầu lại.
” Anh không thể an phận một chút à, đừng lộn xộn “
Thượng Quan Mộc cũng không để ý tới tiếng oán giận của Viên Tử Hàm, kéo tay cậu thủy chung không buông ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu nói.
“Anh là anh trai của Thượng Quan Thần, cũng là tổng tài Diệu Ký. Về phần Tiểu Nhược, anh cùng cô ấy thật sự là có một lời hứa hôn, nhưng đó chẳng qua là lời nói đùa của cha mẹ hai bên “
Thượng Quan Mộc một hơi đem thân phận của mình đều nói rõ ràng, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn Viên Tử Hàm chờ đợi phản ứng của cậu. Cậu sẽ chấn động sau đó sẽ cùng hắn tranh cãi ầm ĩ sao?
Viên Tử Hàm nhìn thẳng Thượng Quan Mộc, trong ánh mắt kia có thông cảm, có lo lắng, có sợ hãi, mà cũng có hy vọng. Sợ hãi, một người như Thượng Quan Mộc cư nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, còn có thời điểm hắn không chút do dự vì mình chặn một nhát dao trí mạng kia, tâm ý của hắn mình đã sớm hiểu được. Mà tâm ý của mình ý vẫn luôn tồn tại, chỉ bất quá muốn một người nhát gan như cậu, đối với Thượng Quan Mộc mà nói, là thương tổn lớn cỡ nào!
Khi Thượng Quan Thần nói cho cậu biết thân phận của Thượng Quan Mộc đích, biết được Thượng Quan Mộc có vị hôn thê, cậu đích xác có chủ ý muốn rời đi, nhưng rời đi chẳng qua là vì muốn Thượng Quan Mộc có thể sống tốt, nhưng trong mấy ngày mình rời đi, Thượng Quan Mộc sống như thế nào, cậu đều nhìn thấy hết. Hắn không vui, chỉ có khi cùng mình ở chung hắn mới chân thật nhất.
Bởi vì mình ích kỷ mà xúc phạm tới hắn, cũng đồng thời tra tấn bản thân mình, đây hà tất tự làm khổ mình. Người đàn ông này cậu không thể thương tổn nữa, cũng không đành lòng thương tổn nữa, cậu không nỡ!
” Em sẽ…”
Rời xa anh sao?
Hai chữ rời xa còn chưa nói ra, đã bị ngón tay hơi lạnh lạnh của Viên Tử Hàm chặn lại.
” Em cái gì cũng biết! Em cũng sẽ không rời đi, cho nên anh lúc này quan trọng nhất là phải dưỡng bệnh thật tốt, chúng ta cùng nhau đối mặt với cha mẹ anh, vị hôn thê của anh, được chứ!”
Mấy lời này nhẹ nhàng như gió tháng 3, cảm xúc ôn nhu khiến người ta nhịn không được sinh ra quyến luyến.
‘Sẽ không rời đi, chúng ta cùng nhau đối mặt’ Thượng Quan Mộc cảm thấy đây là lời nói dễ nghe nhất hắn đời này nghe qua, cũng là lời nói làm cho hắn cảm động. Viên Tử Hàm chung quy là đã trưởng thành, hiểu được nên như thế nào yêu đi!
Giãy dụa nghĩ muốn đứng dậy, lại bị Viên Tử Hàm ngăn trở động tác.
” Lời nói ra giống như bát nươc đổ đi, nếu em dám nuốt lời, đến lúc đó anh nhất định sẽ đem em cột ở trên giường hung hăng tra tấn, khiến em ba ngày không xuống giường được!”
” A, anh đã nằm trên giường bệnh rồi, còn dám mạnh miệng “
Mặt Viên Tử Hàm vì câu nói của Thượng Quan Mộc mà dần dần dỏ lên, cúi người trên ngực Thượng Quan Mộc nhìn một chút: ” Anh lúc này tốt nhất an phận một chút cho em, em đi kêu y tá tới “
“Không cần, anh không muốn y tá tới “
Thượng Quan Mộc bắt đầu hướng về phía Viên Tử Hàm vô lại trêu đùa.
“Như vậy sao được, y tá không tới xem, vết thương của anh sẽ lâu khỏi, em cũng không muốn ngốc ở trong bệnh viện nữa “
“Vậy em hôn anh một cái, anh liền để em đi “
Da mặt Thượng Quan Mộc tuyệt đối càng ngày càng dày, bằng không sao có thể nói ra những lời lưu manh như vậy.
Dù sao cũng đã hôn qua một lần rồi cũng không cần khách khí nữa, Viên Tử Hàm bất đắc dĩ, vừa mới chuẩn bị hôn, Thượng Quan Mộc đột nhiên lên tiếng phá vỡ tưởng niệm của cậu.
” Lần này cũng không thể qua loa cho xong giống lần trước, bằng không để anh đau chết cho rồi, anh kiên quyết không rịt thuốc “
Được voi đòi tiên, Thượng Quan Mộc tuyệt đối là đang được voi đòi tiên. Mà nhìn vẻ mặt hắn ‘ ta biết ngươi không có biện pháp’, khiến Viên Tử Hàm vừa bực mình vừa buồn cười.
“Nhắm mắt lại, nếu không em sẽ không hôn, anh trực tiếp chờ đau chết được rồi “
Chẳng lẽ chỉ có anh mới biết uy hiếp người sao, tôi cũng biết!
Thượng Quan Mộc biết Viên Tử Hàm đây là đang thỏa hiệp, rất thức thời nhắm hai mắt lại. Nói gì thì nói Viên Tử Hàm cũng thật sự là gấp gáp, cậu hiện tại cũng không có biện pháp lừa hắn.
Viên Tử Hàm hai tay chống giường, cúi người trước người Thượng Quan Mộc. Người đàn ông anh tuấn an tĩnh nằm ở trước mặt mình, người đàn ông này thuộc về cậu.
“Thượng Quan Mộc, trước kia là em không đúng, xin lỗi anh “
Đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng áp lên môi hắn, cùng hắn gắt gao dán sát. Không phải chuồn chuồn lướt nước (*), mà triền miên đau đớn.
(*) Chuồn chuồn lướt nước ( 蜻蜓点水): hời hợt
Một câu xin lỗi, khiến tổn thương trong lòng Thượng Quan Mộc hóa thành một dòng nước trôi đi. Nhẹ nhàng hôn trả.
Thời gian nếu là dừng lại vào giờ khắc này thì tốt biết mấy. Thượng Quan Mộc nếu không phải sợ đụng tới vết thương trên người, nhất định sẽ đem Viên Tử Hàm bổ nhào tới.
Viên Tử Hàm rời khỏi đầu lưỡi quấy rối khoang miệng mình, sắc mặt đỏ bừng nhìn Thượng Quan Mộc nằm ở phía dưới mình, lúc này vẻ mặt đang bất mãn nhìn cậu, như một oán phụ, không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
” Vậy là xong rồi hả, anh vẫn chưa có nếm được mùi vị gì đâu đó!”
” Anh đầu óc đều suy nghĩ cái gì đâu! Ngoan ngoãn đi, em đi ra ngoài tìm y tá lấy thuốc trị thương tới “
Viên Tử Hàm cảm thấy nhân vật giữa mình và Thượng Quan Mộc tựa hồ đang dần dần chuyển hóa, hắn lúc này ở đâu còn có bộ dạng lạnh lùng như trước kia, mà mình đối xử với hắn giống như đối xử với con mình, còn có ôn tồn dụ dỗ.
Trước ánh mắt lưu luyến không muốn rời của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm vẫn là đẩy cửa bước ra, vừa đi ra liền nhìn thấy Thượng Quan Thần ngồi ở bên cạnh cánh cửa, trên mặt đầy lo lắng.
Hắn còn chưa đi sao? Vậy vừa rồi mình cùng Thượng Quan Mộc ở trong phòng đùa giỡn, hắn có phải hay không đều nghe thấy được?
Đi qua cùng hắn chào hỏi, Viên Tử Hàm có chút do dự, trong lúc cậu do dự không biết nên làm như thế nào, Thượng Quan Thần đã đứng dậy chậm rãi hướng cậu bên này đi tới.
“Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút “
Viên Tử Hàm biết Thượng Quan Mộc muốn cùng hắn nói chuyện gì, không phải là muốn cậu rời xa Thượng Quan Mộc sao! Lần trước cùng hắn nói chuyện, cậu liền nắm vững mục đích. Khi đó cũng chính bởi vì lời Thượng Quan Thần nói, cậu mới lo sợ rời xa Thượng Quan Mộc, đã thương tổn qua Thượng Quan Mộc một lần, lúc này, cậu không thể.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện “
Cùng Thượng Quan Thần nói chuyện nhất định là không có kết quả, niềm tin của Thượng Quan Thần rất kiên định, nhưng suy nghĩ trong lòng của Viên Tử Hàm cũng rất kiên quyết, lúc này bất luận Thượng Quan Thần nói cái gì cậu cũng sẽ không rút lui nữa.
Bệnh viện không phải một nơi thích hợp để nói chuyện, càng huống chi chỗ này lại ngay bên cạnh phòng Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Thần hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, gật đầu, hai người hướng dưới lầu đi xuống.
_____________
Nam Nam Thú Thụ Bất Thân Nam Nam Thú Thụ Bất Thân - Ý Phóng