He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Phóng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105
àm sao bây giờ? Bọn họ nếu còn đánh tiếp như vậy nhất định sẽ sảy ra án mạng?”
Viên Tử Hàm giữ chặt tay Thượng Quan Mộc lo lắng hỏi, đôi mắt lại nhìn về phía đám người náo nhiệt bên kia. Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
” Cậu có hay không phát hiện, chướng khí này đã dần dần thu nhỏ “
Viên Tử Hàm theo lời Thượng Quan nói, nhìn về phía căn biệt thự, làn sương mù màu đen quả nhiên đang thu nhỏ lại phạm vi, nhưng cũng không phải biến mất, mà là nhanh chóng tụ lại, hợp thành một đám mây đen, điều này làm cho Viên Tử Hàm không tự chủ được nhớ tới buổi tối cùng Thượng Quan Mộc gặp nhau, cũng là có một Quỷ Hồn tương tự như vậy không ngừng đuổi theo mình, chẳng lẽ nó đây là muốn hiện thân sao?
Thân thể Viên Tử Hàm có chút run rẩy, chuyện đêm hôm đó rõ ràng ở trước mắt, cho dù đã có Phượng ly, nhưng thân thể vẫn theo bản năng truyền đến tin tức sợ hãi. Mặc kệ, lúc này bước đi, nhưng đám mấy đen kia sắp hiện thân, cậu đi rồi, Thượng Quan Mộc tất nhiên sẽ không quản chuyện này. Cho nên cậu muốn ở lại.
” Cậu ở trong này đừng nhúc nhích, tôi đi xem sao”
Thượng Quan Mộc đem toàn bộ động tác của Viên Tử Hàm nhìn ở trong mắt, trấn an tâm tình của cậu.
“Không, tôi cũng muốn đi, một mình anh tôi không yên tâm “
Viên Tử Hàm nhanh tay kéo cánh tay ấm áp của Thượng Quan Mộc lại, ánh mắt chân thành nói “Tôi có Phượng ly, nó không thể làm hại tới tôi đâu “
Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm kiên quyết như vậy, hơn nữa lời của cậu cũng có vài phần đạo lý, gật đầu. Hai người mở cửa xuống xe, còn chưa kịp đi qua, bên kia truyền đến vài tiếng thê lương, khiến bọn họ không thể không bước nhanh hơn.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Viên Tử Hàm lôi kéo cánh tay Thượng Quan Mộc sợ hãi và khẩn trương lại tăng thêm vài phần.
Đám mây đen kia quả nhiên là oan hồn, nó lúc này di động giữa không trung, cùng mấy người kia giằng co. Mấy người từ trước đến giờ chưa có gặp qua tình cảnh quỷ dị như vậy, đâu còn nhớ rõ đánh nhau, ánh mắt nhìn đám mây đen kia vừa sợ hãi mà vừa nghi hoặc, cũng không dám nhúc nhích.
Mà vừa rồi thâm âm thê lương kia nguyên cũng là từ phía Giang Diễm Lệ, đám mây đen kia giống như cố ý đứng ở chỗ cách Giang Diễm Lệ không xa, gắt gao xem xét cô nàng.
Toàn bộ thế gian tựa hồ ở trong một khắc đó đột nhiên tạm dừng, chỉ có gió lạnh âm trầm không ngừng quét vào trên người mọi người ở đây, lạnh thấu tim.
Nếu thật sự là tạm dừng thì thật là tốt biết mấy, Giang Diễm Lệ nhìn đám mây đen kia từ từ hướng phía mình bay qua, hết sức sợ hãi, nhưng ý thức sinh tồn vẫn là chống đỡ được nhanh chân hướng về phía người đàn ông kia chạy tới.
Đàn ông dù sao cũng là đàn ông, đưa tay ôm lấy Giang Diễm Lệ, xem như trấn an. Đám mây đen kia quả thực không có đến gần thêm chút nào nữa, mà là dời qua hướng Lý Thiên Cương bay đến trước mặt, sau đó dừng lại.
” Ngươi, ngươi là thứ gì vậy?”
Lý Thiên Cương hơi run run, làm bộ như không sợ hỏi.
” Anh nói tôi là cái gì thứ gì đây? Ha ha ha…”
Thanh âm này vừa vang lên, mọi người có mặt ở đây lần nữa kinh hãi. Nó cư nhiên đang nói chuyện! Mà Viên Tử Hàm càng cảm thấy da đầu run lên, thanh âm thê lương này không phải là thanh âm của nữ quỷ đêm hôm đó sao? Quay đầu nhìn nhìn Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, vẻ mặt ngược lại rất trấn định. Hai người bước nhanh, đã xuất hiện ở trước mặt mọi người. Bất quá lúc này ai cũng không có tâm tư đi để ý hai người bọn họ tại sao lại có mặt ở đây.
Tiếng cười sắc bén của đám mây đen kia vang vọng cả khu biệt thự, lại có vài phần thê lương và mấy phần cười nhạo, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết lý do tại sao.
“Ha ha, cư nhiên là không nhớ rõ tôi, nhưng tôi lại thủy chung nhớ thương anh, Lý –Thiên Cương!”
Nữ quỷ kia đem ba từ Lý Thiên Cương đặc biệt nhấn mạnh, xem ra thật sự cùng hắn có thâm cừu đại hận, từ trong giọng nói liền có thể cảm nhận được nàng hận Lý Thiên Cương đến nhường nào. Viên Tử Hàm quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc, không nói gì.
“Ngươi, ngươi là ai, dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, các ngươi không có ai là người tốt, chỉ biết thấy người gặp nạn, ngươi cút ngay cho ta, cút ngay “
Lý Thiên Cương rống to làm nữ quỷ kia liên tục cười.
” Ha ha, Lý Thiên Cương anh cũng sẽ có một ngày như thế, ha ha, thật sự là ông trời có mắt, anh thật sự không biết tôi là ai sao? Vậy tôi liền hiện thân giúp anh nhớ lại một chút, như thế nào?”
Ngữ khí nữ quỷ giống như đang trưng cầu ý kiến, nhưng nàng căn bản khó chịu. Ánh mắt mọi người đều bị lời nói của nàng thu hút. Giang Diễm Lệ dựa ở trên người đàn ông kia, mà Âu Tiểu Lan vẫn đứng ở bên kia đã sớm sợ tới mức không nói nên lời, rất đáng thương cuộn mình thành một đoàn, hai mắt hung hăng nhìn tình cảnh trước mắt.
Anh mắt mọi người đều không hiểu, có kích động, có sợ hãi, còn có vui sướng khi người gặp họa.
Đám mây đen kia rất nhanh tựu lại một chỗ, ngưng tụ thành một người hình, đám mây đen kia chậm rãi tán đi, bóng đen mơ hồ thế nhưng biến thành một người, một cô gái, một cô gái với bộ mặt hung dữ.
“A…”
Người ở chỗ này đồng thời kêu lên, thanh âm kia kéo dài lên tận mây xanh, quanh quẩn, sau đó chậm rãi tản ra, rồi không nghe thấy nữa.
“Ha ha, tôi đây khuôn mặt hẳn là rất mỹ lệ đi “
Thanh âm nữ quỷ trầm thấp khiến cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy, chậm rãi bay tới trước mặt Lý Thiên Cương, thấy hắn bộ dáng không cách nào mở miệng vui vẻ nở nụ cười.
“Nhớ ra chưa?, dù sao chúng ta cũng chung chăn gối nhiều năm như vậy, khuôn mặt này là anh tự tay vẽ, anh hiện tại cái dạng này, chẳng lẽ là bởi vì không hài lòng sao? Tôi cũng cảm thấy không hài lòng, tôi ở nơi nhiều ma quỷ nhiều khó khăn, anh lại ở nhân gian sống tiêu sái, mỹ nhân, sự nghiệp cả hai không thiếu “
“Tiểu, Tiểu Phương, ngươi là Tiểu Phương, có phải hay không!”
Lý Thiên Cương rốt cục tìm được thanh âm của mình hỏi.
Tiểu Phương, không phải đêm hôm trước lúc Lý Thiên Cương say rượu, luôn miệng gọi tên sao? Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ sự tình tựa hồ đã có chút manh mối.
“Ha ha, nguyên lai anh còn nhớ được tên tôi, tôi còn tưởng rằng có niềm vui mới liền quên người cũ chứ? Thế nào, tận mắt nhìn thấy Tề Thiên chúng ta một tay thành lập nên đổi chủ, trong lòng thoải mái không? Thấy vợ hiện tại của mình rúc vào người đàn ông khác cầu xin che chở, trong lòng dễ chịu không?”
” Đây toàn bộ đều là do cô làm trò ma quỷ, tại sao cô phải làm như vậy, Tề Thiên là tâm huyết của chúng ta, tôi biết là tôi có lỗi với cô, nhưng tại sao cô có thể dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy trả thù tôi, Tiểu Phương, cô thay đổi rồi, cô không phải cô gái thiện lương trước kia tôi quen biết nữa “
” Cô gái thiện lương, hai chữ cao quý như vậy tôi làm sao có thể xứng đáng, tôi thiện lương đã bị cô gái khác cướp chồng, tôi thiện lương sẽ phải chết oan chết uổng, ha ha, đây hết thảy đều là lỗi của các người, anh bây giờ còn dám chỉ trích tôi, Lộ Phương tôi lúc trước là bị mù, mới có thể coi trọng anh loại người đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Đủ loại quá khứ tôi không muốn nhiều lời, anh tự biết anh làm sai, cũng nên bồi thường lại tôi “
” Cô, cô muốn làm gì?”
” Muốn làm gì? Tôi muốn mạng của anh “
Lộ Phương hung hăng nói xong câu đó, không cho Lý Thiên Cương có bất luận cơ hội phản kháng gì, áp sát tới, hai tay lạnh lẽo đã nắm cổ của hắn.
______________
Nam Nam Thú Thụ Bất Thân Nam Nam Thú Thụ Bất Thân - Ý Phóng