Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Phóng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88
ấy ngày tiếp theo, Viên Tử Hàm bị thái độ cường ngạnh của Thượng Quan Mộc hạ gục, không thể không ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện, thời gian này vú Trương cũng có tới mấy lần, nghe vú Trương nói cũng là bởi vì ý của Thượng Quan Mộc.
Viên Tử Hàm vốn định qua mấy ngày này, thừa dịp Thượng Quan Mộc không để ý sớm xuất viện một ngày, Nhưng Thượng Quan Mộc giống như con giun nằm trong bụng cậu, cậu chưa kịp bước ra khỏi bệnh viện, Thượng Quan Mộc đã đem cậu trực tiếp nhét vào xe
” Này, này, anh muốn làm gì thế!”
Viên Tử Hàm ôm cái trán bị đụng vào vách xe, bất mãn hướng về phía Thượng Quan Mộc hét lên.
” Cậu nói tôi muốn làm gì, cư nhiên muốn trốn viện”
Thượng Quan Mộc khởi động xe, nghiêng đầu nghiến răng nói. Viên Tử Hàm rõ ràng là thích hắn, lại luôn muốn tránh né hắn. Hắn hoài nghi chuyện này cùng người xa lạ lần trước có liên quan, hắn cũng đã điều tra qua. Nhưng lại tra không ra thân phận của y, chỉ biết y đã rời đi. Nếu y đã đi rồi, vậy Viên Tử Hàm còn đang dự tính những gì, hắn không hiểu, Viên Tử Hàm không muốn nói, cho dù hắn cầm dao kề trên cổ cậu, cậu cũng sẽ không nói, cho nên Thượng Quan Mộc không biết làm như thế nào.
” Anh như thế nào biết tôi muốn trốn viện?”
Viên Tử Hàm hết sức kinh ngạc cũng bất chấp trán bị đau, si ngốc hỏi. Cậu cảm thấy hành động của mình đã rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Thượng Quan Mộc biết.
“Rất không may, bệnh viện này tôi có cổ phần, cậu là người của tôi, muốn xuất viện viện trưởng tự nhiên sẽ xin ý kiến của tôi “
Thượng Quan Mộc nói ra lời này, hơi liếc mắt nhìn Viên Tử Hàm. Bệnh viện lớn như vậy, hắn có cổ phân, còn có hắn sống trong ngôi biệt thự xa hoa, nghĩ thân phận hắn quả thực không đơn giản, ban đầu Viên Tử Hàm vốn không có hỏi qua! Bất quá không hỏi cũng tốt. Nếu thật sự hỏi, cậu còn không biết nên hỏi như thế nào.
Hắn không biết chính là Viên Tử Hàm kỳ thật đã sớm biết. Cho nên khi hắn nói lời này, Viên Tử Hàm tự nhiên có gì đó rất kỳ quái, vẻ mặt đương nhiên cũng mang theo chút khó chịu.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, quên mất đám người trong bệnh viện kia. Như vậy tình hình mấy ngày nay của cậu, Thượng Quan Mộc khẳng định cũng là rõ như lòng bàn tay. Cảm giác bị người khác gắt gao theo dõi khiến Viên Tử Hàm trong lòng rất bất an.
” Anh đưa tôi về nhà tôi đi “
Càng tới gần Thượng Quan Mộc, cảm giác như vậy càng mãnh liệt. Cậu không thể như vậy.
” Về nhà cậu?” Thượng Quan Mộc cười nhạo một tiếng ” Chỗ đó cậu cũng gọi là nhà à “
Có em, có anh, đó mới gọi là nhà!
” Anh dừng xe, tôi tự mình đi về!”
Viên Tử Hàm ngữ khí có chút nóng nảy, không phải vì tức giận, mà là lo lắng. Ở trước mặt Thượng Quan Mộc cậu thật sự là cái gì cũng không giấu được, một chút cũng không giả được. Như vậy Thượng Quan Mộc sẽ phát hiện ra.
Thượng Quan Mộc muốn tức giận, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể trở thành bất đắc dĩ, trực tiếp xem nhẹ Viên Tử Hàm, tiếp tục lái xe.
” Này, anh có nghe không đó, mau dừng xe, mau dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Viên Tử Hàm thấy Thượng Quan Mộc không thèm nhìn mình, liên thanh ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng kêu to.
” Nếu cậu không ngại chờ một lát trên quốc lộ sẽ có hai cổ thi thể, thì cậu có thể ngăn cản tôi “
Thượng Quan Mộc thản nhiên đáp một câu, nhất thời khiến Viên Tử Hàm rút hai tay đang ngo ngoe về, lúc này xe đang trên đỉnh cao, Thượng Quan Mộc nếu thật sự không cẩn thận, rất có thể xảy ra tai nạn ô tô.
Một câu không phải uy hiếp, nhưng thành công ngăn trở Viên Tử Hàm, điều này cũng khiến Viên Tử Hàm cảm thấy, Thượng Quan Mộc thật sự muốn cường thế, cậu chỉ có thể thừa nhận.
Thượng Quan Mộc liếc ngang nhìn vẻ buồn rầu của Viên Tử Hàm, trong mắt mang theo bất đắc dĩ còn có chút đắc ý.
Đúng vậy, Viên Tử Hàm đối với sự cường thế của hắn thật sự không chống lại được.
Xe chậm rãi chạy, rốt cục tới nơi cần đến.
Viên Tử Hàm xuống xe, nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt cách xa chưa đến mười ngày, trong lòng dấy lên năm vị cảm xúc.
“Đi thôi “
Thượng Quan Mộc nhẹ giọng nói, cùng cậu sóng vai bước đi.
Người còn chưa tới cửa, vú Trương đã ở cửa đợi sẵn, thấy Viên Tử Hàm nhất thời liền cười ha ha chào đón.
“Ha ha, Tiểu Hàm, vú Trương rất nhớ con, con vừa đi căn nhà lớn như vậy liền trở nên vắng vẻ …”
Vú Trương kéo cánh tay Viên Tử Hàm, hỏi han ân cần, ngay cả lời trách cứ cũng tràn ngập lo lắng, Viên Tử Hàm không nói gì, chỉ cung kính gật đầu.
“Vú Trương, vẫn là vào nhà trước đi, bên ngoài này gió rất lớn “
Thượng Quan Mộc thấy vú Trương rất có xu thế còn muốn nói tiếp, nhanh chóng lên tiếng. Cơ thể Viên Tử Hàm căn bản rất yếu, càng không thể bị lạnh.
“Ai u, con thấy ta chưa, đây không phải là thấy Tiểu Hàm về nhà, trong lòng vui mừng sao? Mau, mau, mau vào nhà, cơm chiều ta đều làm xong rồi “
Ba người theo thứ tự vào nhà.
Vú Trương từ phòng bếp với phòng khách lại quay về bận bịu, không tới giây lát, trên mặt bàn đã bày đầy thứ ăn nóng hổi. Không khác gì ăn mừng, hơn nữa lại đều là món Viên Tử Hàm thích ăn.
Từ khi dọn ra ngoài, Viên Tử Hàm không có ăn tối thường xuyên, tay nghề cậu không tốt, thời tiết cũng lạnh, không muốn động tay, mỗi lần đều là đi ra ngoài mua đồ ăn vặt về ăn qua loa. Nên vừa nhìn thấy những món này, bụng nhất thời liền kêu lên vui mừng.
Cũng không chú ý, ngồi xuống cùng vú Trương còn có Thượng Quan Mộc cũng cùng ngồi ăn cơm, trên bàn cơm hai người vẫn luôn nói nói cười cười, Thượng Quan Mộc mặt mang theo nụ cười nhìn Viên Tử Hàm cười vui, không nói chuyện, cũng không có xen vào giữa hai người.
Sau khi ăn cơm tối xong, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc cùng ngồi trên ghế xô-pha, hai người cũng không nói chuyện gì.
Viên Tử Hàm thấy vú Trương bận rộn bên kia, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa, tựa hồ lại nhớ tới cuộc sống trước đây. Quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc, thấy sắc mặt hắn so với vừa rồi ở trên xe cũng dễ nhìn hơn nhiều. Cảm nhận được Viên Tử Hàm nhìn mình chăm chú, hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại.
” Sau khi cậu đi rồi, vú Trương vẫn luôn nhắc tới cậu. Lần trước tôi nói với Vú Trương cậu đang ở bệnh viện, cậu không biết bà có bao nhiêu lo lắng!”
Thượng Quan Mộc không biết từ đâu lôi ra một điếu thuốc, ở trước mặt Viên Tử Hàm hút một hơi rồi nhả khói, chậm rãi nói.
Hắn không hút thuốc, Viên Tử Hàm biết, hắn khi nào thì học được thói hư như vậy? Viên Tử Hàm xuyên thấu qua làn khói xanh lượn lờ kia, tựa hồ thấy rõ Thượng Quan Mộc đang nhíu mày, đôi lông mày nheo lại một đoàn.
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe!”
Viên Tử Hàm theo bản năng nói, vừa tiếp nhận được ánh mắt Thượng Quan Mộc, lại phát giác trong lời nói của mình có chút thân thiết nhanh chóng bổ xung thêm một câu “Tôi không chịu nổi mùi thuốc “
Thượng Quan Mộc biết Viên Tử Hàm cố ý, tùy ý liếc mắt nhìn cậu, không có dấu hiệu tức giận. Bất quá cũng thật sự đem điếu thuốc đang ngậm trên miệng bóp tắt.
“Hôm nay trời đã muộn rồi, cậu ở đây nghỉ ngơi đi, nhân tiện cùng vú Trương nói chuyện!”
Thượng Quan Mộc có chút mỏi mệt nằm nghiêng trên ghế xô-pha, nhu nhu huyệt thái dương có chút hơi đau, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.
Hắn xem ra sống cũng không tốt, Viên Tử Hàm nhìn theo Thượng Quan Mộc rời đi, thẳng đến khi cửa phòng hắn bị khóa trái, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu bắt đầu có chút hoài nghi, mình làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai?
“Tiểu Hàm, con dọn về đi!”
Vú Trương đã dọn dẹp xong, đi tới lôi kéo cánh tay Viên Tử Hàm thân mật nói:”Nhà này vốn vắng vẻ như thế, con vừa đi, vú càng cảm thấy vắng vẻ hơn “
“Vú Trương, không sao, cho dù con dọn ra ngoài rồi nhưng sau này con vẫn có thể thường xuyên tới thăm mọi người mà, có phải hay không!”
Viên Tử Hàm nhịn xuống kích động trong lòng vì câu nói ‘ Dọn quay về’ của vú Trương, ra vẻ thoải mái nói.
” Con đứa nhỏ này, không thể làm cho người khác bớt lo…”
Vú Trương thở ra một hơi thật dài, kéo Viên Tử Hàm lên lầu.
____________
Nam Nam Thú Thụ Bất Thân Nam Nam Thú Thụ Bất Thân - Ý Phóng