The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Bernard Glemer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 946 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 -
ôi hốt hoảng tỉnh dậy lúc 8h. Đây là một trong những đêm, khi ta rất ghét phải ngủ, cố cưỡng lại cơn buồn ngủ từng phút một, và luôn cảm thấy khối nặng khổng lồ đè trên ngực. Tôi vẫn nhớ mình phải dậy sớm để đến bệnh viện, nhưng không sao trốn thoát những cơn ác mộng, vẫn không sao mở được mắt. Thật đáng sợ.
Giường Donna vẫn bỏ không, nhưng đó không phải việc của tôi. Chiếc băng đen buộc tóc của Alma vẫn còn đó. Cửa thông hai buồng để ngỏ, Jurgy đã dọn giường đệm và đi rồi, chắc là lại đi với Luke Lucas.
Tôi gọi cho Ray nhưng không thấy trả lời. Tôi tắm vội vàng cho sạch lớp mồ hôi của cái đêm khốn khổ, rồi bôi thật nhiều nước hoa và mặc váy áo trắng, đi giày trắng, vì hôm nay là chủ nhật. Tôi gọi điện cho Ray lần thứ hai, nhưng vẫn không ai nhấc máy. Tôi đội thêm chiếc mũ trắng, mang cái xắc trắng cho đủ bộ, rồi xuống quầy cà-phê xem có anh ở đó không. Anh ở đó thật, mắt không mang kính, đang ngồi bên bàn uống nước cam.
Tôi đến bên anh, bất ngờ nói vào tai anh: "Chào anh, Ray"
Anh giật mình quay lại: "Ồ, chào em"
"Anh đang ăn sáng à?"
"Không, chỉ mới uống nước cam thôi. Em uống gì?"
Tôi ngồi xuống cạnh anh. "Em uống cà-phê"
Anh gọi cà-phê, rồi ngồi lơ đãng nhìn tôi. Mắt anh có vẻ rất lạ, hình như không thấy gì cả. Vì thế tôi hỏi: "Anh mệt hả Ray?"
"Cũng hơi mệt"
"Anh yêu, anh có cần nghỉ không? Em tới bệnh viện một mình cũng được"
"Ồ, không được"
Tôi bảo: "Em ngủ quên. Em định dậy chậm nhất là 7h. Ray, em rất sốt ruột muốn đi"
"Được rồi. Em cứ uống cà-phê xong rồi ta đi"
10 sau chúng tôi đi. Chiếc MG đỏ bóng lộn đang đỗ ngoài đường. Trước khi vào xe, anh cởi bỏ chiếc áo màu nâu nhạt mà anh đang mặc. Bên trong anh mặc áo sơ-mi cộc tay trắng, đeo cravat màu vàng sẫm, còn quần màu xám nhạt. Màu quần áo anh mặc hơi tương phản với màu xe, nhưng anh không hề tương phản với tôi chút nào.
Xe chúng tôi chạy vào đường Collins, rồi dọc theo Suối Indian và qua cầu. Chúng tôi hầu như không nói chuyện. Rồi sau khi đã chạy được khoảng 20, tôi đột nhiên hỏi anh: "Có đúng đường không anh?"
"Đến bệnh viện ấy à? Không phải đâu"
"Ray, chúng ta đi đâu thế này?"
Anh nói nhỏ và dịu dàng: "Đến bệnh viện làm gì nữa. Alma đã chết lúc 5h sáng nay"
"Ôi, Ray!"
"Lúc 3h30 sáng, bác sĩ Walker gọi điện cho anh. Anh đến đó ngay. Cô ấy bị xuất huyết nội, họ không thể làm gì để cứu vãn được nữa. Anh lấy làm tiếc, Carol ạ"
Anh cho xe chạy chậm và cẩn thận trên con đường dài vô tận qua khu rừng rậm rạp. Rất ít xe trên đường, nên chẳng sợ ai nhìn và tôi cứ khóc cho đến khi cạn nước mắt, và không còn đủ sức mà khóc nữa. Tôi ngồi nhìn khu rừng và lũ chim lông màu vàng đang hót loạn xạ, rồi cuối cùng tôi hỏi anh: "Ray, ta đi đâu?"
"Chúng mình đang ở Everglades"
Đến thăm vùng đất này rất thích, vì nó cho ta cảm giác hư ảo, xoá đi cái thực tế là Alma đã chết, gã đàn ông mũi bẹp đã chết cùng chiếc xe lật ngược, bốn bánh vẫn còn quay tít trong không khí.
"Lúc chết Alma có đau đớn lắm không Ray?"
"Không. Walker là người tử tế lắm. Anh ta nắm vững công việc của mình và đã chăm sóc cho cô ấy"
"Giá đêm qua anh để em thấy Alma thì hay bao nhiêu"
"Anh nghĩ nếu em không thấy thì tốt hơn"
"Em không thể tin sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa. Ôi, lạy Chúa, bây giờ thì sao hả Ray?"
"Anh đã nói chuyện với Arnie Garrison. Ông ấy và bà Montgomery sẽ lo các việc cần thiết"
Lũ chim rừng trông thật kỳ dị, vừa loè loẹt, vừa luôn chân nhảy nhót. Alma không bao giờ còn thấy chúng nữa. Có những cây cò trắng đậu đầy mà Alma cũng không còn được thấy; có những con giống như chim ưng đậu trên những gốc cây cụt, nhưng Ray bảo đó là diều hâu. Dọc hai bên đường, từng đàn lợn rừng đang dũi cỏ, theo sau là một lũ lau nhau giống hệt chúng. Đó là lợn bố, lợn mẹ và lợn con. "Lưng chúng sắc như dao cạo", Ray bảo, "Chúng mình phải tránh xa vì chúng rất hung dữ, nhất là vào mùa này". Xe chúng tôi phải chạy chậm lại để tránh những con rắn hổ trâu, rắn chuông đã bị các xe trước cán chết. Ray giải thích chúng không thể thoát chết trên đoạn đường như thế này, khi con rắn chuông chẳng hạn bò nhanh nhất cũng chỉ được bốn dặm một giờ. Tôi cứ tưởng rắn bò nhanh hơn cả ngựa đua, hoá ra không phải.
Tôi không biết xe chạy bao lâu. Tôi ngồi lòng đau như xé. Mỗi khi tôi tưởng đã tự kiềm chế được thì tôi lại oà lên khóc. Ray thật tốt bụng và dịu dàng, nhưng anh không thể ngăn được những ý nghĩ và hình ảnh cứ đến trong đầu óc tôi. Tôi vẫn còn như thấy Alma trong bộ quần áo tối hôm qua và tôi bật khóc. Tôi còn nhớ đủ mọi chuyện lúc trước có vẻ tức cười, như việc nó tranh luận với bác sĩ Schwartz về cách đỡ đẻ, thế là tôi lại khóc như mưa. Tại sao một việc kinh khủng và vô nghĩa như vậy đã xảy ra với nó? Tại sao chứ?"
Cuối cùng chúng tôi lại nhìn thấy biển. Tôi hỏi Ray: "Đây là đâu thế anh?"
"Mũi Chồn Nâu"
"Tên mới đẹp chứ! Mũi này thuộc đâu hả anh?"
"Trên vịnh Mexico"
Chúng tôi ăn trưa dưới mái hiên của một tiệm ăn nhìn ra biển, và tôi dần dần bình tâm lại. Rồi vào khoảng 2h30, khi chuẩn bị đi, tôi nhận thấy Ray có vẻ rất mệt. Tất nhiên rồi, vì anh đã thức gần suốt đêm qua. Vì vậy tôi thuyết phục anh để tôi cầm lái, và sau khi xem mấy phút để biết chắc là tôi lái xe được, anh ngồi nghỉ và ngủ thiếp đi. Trước khi về đến Miami, anh tỉnh dậy và cầm lại tay lái.
Anh dừng xe ngay trước khách sạn. Trước khi ra khỏi xe, anh nhìn đồng hồ và bảo: "6h18. Em định tối nay làm gì?"
"Em chỉ muốn ở bên anh, được không?"
"Em cần uống thuốc an thần rồi đi ngủ"
"Không. Em muốn được ở bên anh
Cuối cùng anh chịu thua: Thôi được. Nhưng anh phải lên phòng gọi điện thoại cho vài người. Em đợi anh ở tầng 1 vào lúc 6h30 được không?"
"Được, anh yêu".
Tôi sẽ phải xa anh 45, nhưng cũng đành vậy.
Bước vào khách sạn, anh bảo: "Anh cần mua ít thuốc lá và qua thường trực xem có thư từ gì không. Em có muốn về phòng không?"
"Không". Tôi chẳng muốn xa anh, dù chỉ một phút. Và tôi đi cùng anh tới quầy bán thuốc lá, tới bàn thường trực khi anh hỏi thư từ của anh.
Cô nhân viên nói: "Bác sĩ Duer phải không ạ? Ồ, có đây", rồi lôi từ trong ngăn ra một xấp thư cho anh. Anh đọc lướt qua, rồi nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng mặt anh bỗng đanh lại, mắt anh trở nên giận dữ. Khi quay lại, tôi thấy Donna đang khoác tay Elliot Ewing đi trong hành lang chính. Elliot mặc quân phục sĩ quan, còn Donna mặc bộ đồ tơ nhện Schiaparelli, chiếc áo vét trắng nhỏ vắt ở trên vai và cả hai đều say.
Đúng là họ, không thể nhầm đi đâu được, và đang say bí tỉ. Tôi không thể bảo Ray: "Kệ họ, họ đang sung sướng, đang cảm thấy say sưa". Họ đang say, đồ quỷ tha ma bắt, say khướt cò bợ, chân nam đá chân chiêu và mồm cười toe toét. Mọi người trong khách sạn đều nhìn họ.
Tôi bảo: "Ray..." nhưng anh không nghe thấy. Anh đứng đó, mặt cau lại và không nói một lời, mắt trừng trừng nhìn họ lại gần. Rồi Donna nhìn thấy tôi, chứng tỏ mắt nó vẫn còn tinh. Lẽ ra phải kéo Elliot đi cho khuất mắt càng nhanh càng tốt, thì nó lại hét toáng lên: "Carol! Carol! Cậu đấy ư? Vui quá!" và ngật ngưỡng phóng lại chỗ tôi, theo sau là Elliot.
Mặt Donna đỏ gay, mớ tóc rối bù mà trông vẫn đẹp và mồm sực mùi rượu. "Chào cậu, Carol", nó cười sằng sặc. "Cô bạn vàng. Cô ong chúa nhỏ. Chào bác sĩ Duer. Bác sĩ Duer tốt bụng, ông còn nhớ đại uý Glug chứ? Nào, đại uý Glug yêu quý, đến chào Carol và bác sĩ Duer hiền dịu đi nào"
"Ồ, chào cả nhà", Elliot vừa nói, vừa nháy mắt với chúng tôi. "Gặp các bạn ở đây thật tuyệt vời, tuyệt vời"
Ray nói nhỏ với tôi: "Anh nghĩ em nên đưa cô Steward về phòng"
"Này, gượm đã", Elliot nói, mắt nhấp nháy như thằng ngốc. "Chúng tớ chuẩn bị đi uống ở quầy Souvenir, hiểu chưa? Đi không? Nào, mời cả nhà"
Donna hét lên như điên: "Nhất rồi. Mời mọi người. Hãy mở cuộc chơi. Hãy ăn mừng nào!"
Giọng Ray nghe dứt khoát: "Cô Steward, tôi nghĩ cô nên về phòng"
"Này, anh bạn", Elliot nói. "Nào gượm đã, gượm đã nào". Anh ta bỗng hung hăng đứng len vào giữa Donna và Ray. Anh ta cao hơn Ray mấy insơ và to con hơn nhiều.
Ray nói với anh ta, giọng vẫn dứt khoát: "Xin đại uý đừng xen vào chuyện này"
Elliot quát: "Cô em, ở đây với anh, hiểu chưa? Cô ấy đi với tôi anh bạn ạ. Đi uống rượu. Quầy Souvenir"
"Cô Steward", Ray nói.
"Này, anh kia", Elliot nạt nộ. "Bạn gái của tôi, anh không thể ra lệnh cho cô ấy như thế được". Anh ta giơ bàn tay hộ pháp lên, dùng hết sức đẩy mạnh vào mặt Ray.
Ray không thể tự cứu được mình, tôi không thể cứu được anh. Anh tối tăm mặt mũi và hoàn toàn mất thăng bằng. Anh loạng choạng giật lùi, mất đà và khuỵu xuống, kính rơi đâu mất. Mấy bao thuốc lá và xấp thư anh cầm vương tung toé, và khi tôi chạy vội đến với anh, người anh như đã hoá đá.
"Ray, anh có sao không, Ray?"
Anh không trả lời, không nhìn tôi. Mắt anh đang như dán vào Elliot đang cười sằng sặc. Lúc này đã có tới ba bốn chục người kéo đến xem, và từ trong đám đông, Luke Lucas cao to lừng lững, đầu đội chiếc mũ Stetson màu rêu bước ra. "Không sao, cô bé ạ", ông bảo tôi và bắt đầu giúp Ray đứng dậy. "Không sao đâu con ạ", ông bảo Ray. "Chấp hắn làm gì con"
Ray không nghe thấy Luke nói gì. Anh vùng ra khỏi tay Luke, gần như rón rén đến gần Elliot, nói với giọng tức giận: "Quân ngu xuẩn chó chết", rồi tay trái tống mạnh vào bụng Elliot và khi Elliot rúm người lại, tay phải anh quai một quả rất mạnh vào quai hàm, đến nỗi tôi tưởng đầu Elliot phải bay khỏi cổ. Elliot chới với giơ cả hai tay lên trời và ngã sấp xuống ngay tại chỗ. Chân anh ta giật giật mấy cái, rồi nằm bất động.
"Giêsuma lạy Chúa tôi", ai đó thốt lên với vẻ rất thán phục, và tôi liền đoán cổ phần của Hãng hàng không quốc tế Magna sẽ tăng mười lăm điểm.
Nhưng không ai nhúc nhích. Sau đó Ray cúi xuống, lật ngửa Elliot và lật mi mắt anh ta lên kiểm tra. Chỉ có Chúa biết anh nhìn thấy gì trong đó, nhưng hai ba giây sau, anh đứng dậy, thở hổn hển, quay người trở lại chỗ tôi. Anh nói như thể đang ra lệnh cho cô hầu phòng ngốc nghếch: "Đưa cô Steward về phòng và lo cho cô ta gói ghém đồ đạc ngay lập tức. Nửa đêm sẽ có máy bay từ đây về New York và cô ta sẽ đi ngay chuyến đó"
Anh đi ngay, không cả đợi cho tôi trả lời "Thưa ông vâng", hoặc chỉ đơn giản là "Không, thưa ông". Luke đưa lại cho anh cặp kính gọng sừng và vui vẻ hỏi: "Thế nào con, hắn chết rồi à?" và Ray trả lời: "Không, hắn chưa chết đâu", rồi lách qua đám đông đi về phía thang máy. Tay trái anh giữ bàn tay phải như thể nó bị bong gân. Ông Courtenay cùng mấy người gác cửa bỗng từ đâu hiện ra, thở hổn hển và nhìn Elliot đang nằm chết giấc. Tôi nghĩ họ sẽ chữa chạy cho anh ta và khiêng về trả cho tướng Wuzzy Goof.
Tôi bảo Donna: "Lên chứ?"
Nó ngần ngừ.
Tôi nói: "Cậu muốn hôn tạm biệt Elliot ư?"
Nó rùng mình: "Không. Trước mắt mọi người thì không đâu"
"Vậy thì đi".
Nó có vẻ đã tỉnh táo hẳn. Lúc qua đám đông, nó bảo: "Kể cũng hào hứng đấy chứ?"
"Hào hứng cái khỉ gì", tôi đáp.
Mọi người tránh ra nhường lối cho chúng tôi đi. Trong thang máy, nó đứng mặt cúi gầm, lấy mũi giày nhọn đá mạnh vào tấm thảm dày trải trên sàn.
Khi chúng tôi về phòng, Jurgy đang cố đóng chiếc va-li đầy quần áo. Nó bảo: "Ôi may quá, cậu giúp tớ với. Tớ đánh vật với nó đến 20 mà vẫn không đóng lại được"
"Va-li của ai thế? "Donna hỏi.
"Của Alma", Jurgy đáp.
Nó cười: "Đừng có nói với tớ là Alma cũng bị tống khỏi nhà này"
Jurgy nhìn tôi. Tôi bảo: "Nói cho cậu ấy biết"
Jurgy nói: "Alma chết vì tai nạn ô-tô tối qua
"Ồ, không!, Donna hét lên. Bỗng nhiên trông nó như một bà già.
Tôi bảo: "Nào Jurgy, tớ sẽ đè cái nắp xuống, còn cậu ấn khoá vào nhé".
Hai chúng tôi đóng được nắp va-li lại.
Donna bảo: "Tin ấy làm tớ đau thắt cả bụng"
Tôi kéo chiếc va-li vào góc phòng cho khỏi vướng. Donna đứng cạnh giường, quay lưng lại tôi và đang cởi áo. Tôi hỏi: "Cậu có cần tớ kéo phecmơtuya giúp không?"
"Không cần. Tớ tự cởi được"
Jurgy nhìn tôi ngơ ngác. Tôi bảo: "Donna bị đuổi về". Rồi tôi lại bắt đầu khóc. "Jurgy, đây là kỳ cuối tuần đẹp nhất đời tớ. Tớ thề với cậu đây là kỳ cuối tuần đẹp nhất đời tớ. Tới đây sẽ còn chuyện gì nữa, tớ cứ tự hỏi như vậy. Còn chuyện gì nữa đây?"
Donna bảo: "Carol, cậu im đi cho tớ nhờ nào"
Người tôi run như tàu lá: "Cái đồ ngu nhà cậu! Đồ tóc đỏ to đầu mà ngu! Cậu biết là cậu say. Cậu biết cậu đang say bí tỉ. Tại sao cậu không rúc vào đâu đó cho tỉnh rồi hãy vác mặt ra?"
"Lạy Chúa, đừng có hét toáng lên làm gì"
"Tớ phải giết cậu. Chỉ còn 4 ngày nữa chứ có nhiều nhặn gì cho cam. Tại sao cậu lại phải làm hỏng hết cả, hả?"
Jurgy bảo: "Ngồi xuống đây, Carol, tớ sẽ pha cà-phê cho cậu"
"Tớ uống làm đếch gì"
"Không việc gì phải thế, Carol", Donna bảo". "Đấy cũng chỉ là một việc thôi. Cũng còn khối các loại việc khác, lo gì". Nó đi về phía nhà tắm, rồi dừng lại: "Jurgy, chuyện Alma là thật đấy à?"
"Ừ"
"Chuyện xảy ra thế nào?"
Tôi bảo: "Tớ sẽ nói cho cậu biết nó xảy ra thế nào. Nó đi chơi với cái thằng con hoang vớ được trong khách sạn. Hắn đưa nó ra bãi biển và cưỡng hiếp. Rồi hắn phóng xe hơi với tốc độ hơn 100 dặm / h và chiếc xe khốn nạn bị lật. Đấy, nó xảy ra như thế đấy".
Jurgy hỏi: "Cậu nghe chuyện ấy ở đâu"
"Tối qua tớ đến bệnh viện", tôi trả lời. "Cậu còn muốn biết thêm nữa không? Họ phải gọt tóc con chó cái đáng thương ấy vì đầu bị vỡ. Cắt hết cả tóc!"
"Ôi, tội nghiệp", Donna thốt lên.
Jurgy nói: "Tớ không biết chuyện đó. Tớ cứ nghĩ chỉ là chuyện tai nạn ô-tô".
"Chỉ là thôi ư?", tôi bảo. "Bây giờ làm gì có chuyện chỉ là nữa. Sự đời không bao giờ đơn giản. Cậu phải biết điều đó"
Donna vào phòng tắm, đóng cửa lại và tôi nghe nó vặn nước. Jurgy bảo tôi:" Đến ngồi đây, Carol. Trông cậu xanh như tàu lá ấy. Để tớ pha cho cậu cốc cà-phê nhé"
"Tớ không sao đâu"
"Không sao là thế nào? Donna có chuyện gì vậy?"
Tôi kể hết cho Jurgy những gì tôi thấy.
Nghe xong, nó lạnh lùng nói: "Ừ, tớ nghĩ sớm muộn gì chuyện ấy cũng xảy ra".
"Đừng nói thế Jurgy. Không đúng đâu"
"Cậu thừa biết là tớ nghĩ đúng"
"Jurgy, giá nó qua được mấy ngày nữa, giá nó học xong được cái khoá tàn ác này, nó sẽ trở thành người khác hẳn. Jurgy, khi thực sự là chiêu đãi viên, người ta sẽ phải làm tròn trách nhiệm của mình. Nó sẽ không hành động như bây giờ nếu nó làm việc trên máy bay. Cậu có thấy thế không?"
"Này cậu, bây giờ có bực cũng chẳng ích gì. Thôi ngồi xuống đây một lát"
"Không", tôi trả lời rồi ra khỏi phòng. Tôi vẫn có thể làm một cái gì đó để cứu vãn tình thế.
Tôi đi thang máy tự điều khiển xuống phòng 1208. Tôi gõ cửa, nghe Ray từ trong nói vọng ra:
"Cửa mở đấy, xin mời vào"
Cửa không gài chốt. Tôi tìm thấy anh đang đứng trong nhà tắm, tay phải để trong bồn nước. Anh đang vặn nước lạnh ngâm tay.
"Ray, tay anh bị thương à?"
"Không có gì nghiêm trọng lắm"
"Đưa em xem nào"
"Đừng lo, Betty Schwartz sắp đến đây băng bó cho anh"
Anh cố cười cho tôi yên tâm.
Lạy Chúa, kỳ nghỉ cuối tuần mới nhiều chuyện làm sao, mà toàn chuyện tai hại. Tôi lại như sắp phát điên lên, nhưng trước hết tôi phải gỡ cho Donna đã. Tôi bảo: "Anh yêu, em muốn nói chuyện với anh một lát được không?"
"Tất nhiên. Nhưng mình hãy ra khỏi đây đã" Anh tắt vòi nước lạnh, rồi dùng khăn mặt lau nhẹ cho khô tay. Sau đó anh đưa tôi ra phòng khách và hỏi: "Nào, em muốn nói chuyện gì?"
Người tôi run run: "Chuyện của Donna Stewart, cô bạn cùng phòng với em"
Anh điềm tĩnh hỏi: "Cô ta làm sao?"
Anh là người đàn ông tuyệt vời. Chính vì thế tôi yêu anh. Anh sẽ nghe theo lời nói phải. Tôi bảo: "Anh yêu, em muốn anh cho cô ấy một cơ hội khác"
Môi anh mím lại: "Anh e rằng đã quá muộn"
"Ray, không muộn đâu. Cô ấy vẫn còn ở đây, trong khách sạn"
"Rất tiếc. Anh đã nói với Arnie Garrison và bà Montgomery. Họ đã quyết định đuổi cô ta khỏi trường. Người ta đã lấy vé cho cô ta đi chuyến máy bay lúc 12h đêm"
"Ray, anh hãy nghe em nói một phút được không?"
"Vô ích, Carol ạ"
"Thì anh hãy nghe đã nào!"
"Thôi được"
Anh ngồi xuống tay của chiếc ghế bành và nhìn tôi. Mặt anh xanh tái. Tôi đoán chắc anh đau lắm. Song tôi phải làm anh hiểu về việc vừa rồi của Donna, tôi phải cứu nó. Tôi nói với anh: "Ray, em biết hành động vừa rồi của nó thật đáng xấu hổ. Anh chàng ngốc Elliot Ewing chắc đã ăn trưa cùng Donna và đã ép nó uống hơi quá nhiều..."
"Ép cô ta?"
"Anh yêu, anh cũng hiểu chuyện ấy vẫn xảy ra luôn"
"Carol..."
"Gượm đã anh, để em nói nốt. Ray, chỉ một lần sai phạm mà đã bị đuổi thì thật phi lý. Anh phải thừa nhận nghề này rất hợp với Donna. Nó đẹp, mặc đồng phục lại càng đẹp mê hồn. Ngay cô Webley có hôm cũng phải nói Donna chắc chắn sẽ làm nhiều hành khách vừa lòng. Và Donna còn là một trong những học sinh thông minh nhất lớp, thực sự là nhanh nhẹn, tháo vát. Những cái đó chẳng đáng sao?"
"Không. Anh xin lỗi..."
"Hãy để em giải thích đã. Nó hành động như vậy là cũng có lý do. Có lẽ anh không hình dung nổi tuần rồi bài vở nặng như thế nào. Cô Webley bắt chúng em học đến ngất xỉu. Không được nghỉ lấy một giây. Anh có biết bọn em phải học đến hai, ba, thậm chí bốn giờ sáng không? Mà đêm nào cũng như vậy, Ray ạ. Thật ghê rợn. Đến chiều thứ bảy, bọn em mụ hết cả người. Anh yêu. Sau một tuần như thế, anh không thể trách cứ một cô gái nếu cô ta có hơi quá đà một chút, đúng không?"
"Những việc tuần rồi anh đều biết cả", anh nói. "Anh cũng biết cường độ làm việc đã được tăng gấp đôi"
"Đấy, anh thấy chứ!"
"Nhưng bọn anh đã tính trước điều đó"
"Anh tính trước?"
"Đúng vậy. Bọn anh phải biết các cô gái phản ứng như thế nào trong tình huống căng thẳng. Em đã chịu được. Cô bạn kia của em cũng chịu được. Các cô khác cũng qua được nhưng Donna Stewart thì không. Chính vì vậy bọn anh cho cô ta thôi học"
"Nhưng như vậy là không công bằng, là quá đáng. Đuổi cô ấy chỉ vì cô ấy sai phạm có một lần"
"Một lần sao?", anh nhìn tôi bực bội. "Cuối tuần trước cô ta đã uống rượu trước khi đến sân jai-alai. Một lần khác, người ta thấy cô ta trong quán rượu. Nhưng lần ấy bọn anh còn nghi hoặc. Lần này thì thật quá quắt". Anh đứng dậy, vòng tay ôm tôi. "Carol, anh cũng lấy làm tiếc về việc này chẳng kém gì em. Bọn anh đâu có sung sướng gì khi phải đuổi một học sinh ra khỏi trường; nhưng trách nhiệm của bọn anh rất lớn, không thể liều mạng được"
"Donna là bạn của em, Ray ạ"
"Anh biết. Song điều đó không thể thay đổi được thực tế"
Tôi gần như sắp khóc. "Em chỉ xin anh có một việc này thôi, anh yêu. Cho Donna một cơ hội khác"
Anh buông tôi, bước ra xa trong cơn giận dữ: "Carol, em phải để cho anh quyết định chuyện này. Đó là việc của anh. Em muốn anh làm gì bây giờ? Gọi điện cho Arnie Garrison nói rằng anh đã thay đổi ý kiến ư? Rằng cô gái này chiều nay không say rượu ư? Rằng cô ta không phải là bắt đầu nghiện rượu ư? Em muốn anh làm như thế chứ gì?"
"Ray, nếu anh cho Donna một cơ hội nữa, em hứa sẽ răn đe nó bằng roi da, nếu cần"
"Anh không thể làm thế được"
"Anh yêu. Tối qua Alma bị chết. Hôm nay anh lại đuổi một bạn khác của em về trong ô nhục. Điều đó quá sức chịu đựng của em. Anh hãy vì em..."
"Em đòi hỏi những việc không thể được"
Nước mắt tôi chảy dài trên má. Tôi nói: "Anh có biết anh đang làm gì không, Ray? Hiện giờ nó chưa hề, chưa phải là kẻ nghiện rượu. Nhưng nếu bị đuổi, nó sẽ trở nên nghiện ngập, chắc chắn là như vậy. Anh yêu, chúng ta đừng để chuyện ấy xảy ra."
"Việc ấy không thuộc trách nhiệm của anh"
Tôi bảo: "Không ư? Thôi được, để em nói với anh điều này. Câu vừa rồi phản ánh đúng bản chất con người anh. Anh không có trái tim, Ray ạ. Anh không có máu trong huyết quản, anh không còn suy nghĩ và cảm nhận như một con người nữa. Phá hoại cuộc đời Donna Stewart không là vấn đề gì đối với anh. Anh có biết anh là gì không? Anh chỉ là một cái máy của Hãng Magna mà thôi. Lạy Chúa, họ cần phải đêm đêm đưa anh vào nhà để máy bay và phủ vải bạt lên để anh khỏi bắt bụi"
"Carol, em nên về nằm nghỉ đi"
"Anh nghĩ tôi lên cơn điên chứ gì?"
"Em đã gặp những chuyện quá nặng nề"
"Ừ thì tôi điên. Ừ thì tôi gặp chuyện nặng nề. Ray, tôi không còn yêu anh nữa. Tôi không muốn gặp anh, chừng nào tôi còn sống trên đời này"
Anh cố ôm tôi, nhưng tôi tát lấy tát để vào mặt anh, rồi đi ra.
Năm Cô Gái Trường Bay Năm Cô Gái Trường Bay - Bernard Glemer