Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#36
hap 36: Thất vọng?
-Ồ, đây không phải là Mạc Ngọc Khuê lẳng lơ sao?
-Ngọc Khuê?
Ngọc Khuê ngước mặt lên nhìn nụ cười nhếch moi trên khuôn mặt đầy son phấn cùng ánh nhìn khinh thường
"Là Trần Yến"-cánh tay của ả ta nắm chặt tay người kế bên. Cô đưa mắt nhìn
"Âu Dương Tử Hàn? Sao hắn lại ở đây?"-cô đưa ánh nhìn khó hiểu. Trần Yến lại tưởng là ánh mắt si mê nhìn Tử Hàn thì lên giọng trêu chọc
-À, cô đang nghĩ Tử Hàn sao lại đi với tôi nhỉ? Tôi và anh ấy đang hẹn hò, phải không anh?-Ả ta dùng bộ ngực silicon chà xát vào tay Tử Hàn
-À,...ừm-hắn miễn cưỡng nói.
"Sau khi cô và hắn từ hôn, liên tục có các ả đàn bà câu dẫn hắn. Mẹ hắn còn bắt máy bay về hỏi hắn tại sao từ hôn? Hắn có bạn gái chưa? Thật sự rất phiền phức. Hôm nay Trần phu nhân tới nhà chơi đã vậy dẫn theo Trần Yến. Hắn bị ép buộc phải cùng Trần Yến đi chơi. Dù sao hai công ty cũng thân thiết. Không ngờ lại gặp Mạc Ngọc Khuê ở đây"
Hắn đưa mắt nhìn người ngồi đối diện Ngọc Khuê. Một tên gầy gò, ốm yếu. Hừ đây là loại cô thích? Hắn nhếch môi, xem ra thị lực của cô giảm rồi nhỉ
-Cô đang hẹn hò với loại này?-hắn nhìn cô nhếch môi. Trần Yến tưởng hắn đang cùng ả đả kích cô thì vui mừng. Tử Hàn quan tâm ả
Vũ Phong nãy giờ im lặng. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu cúi đầu, thân người khẽ run rẩy, bọn người này có làm gì cậu không?
Khi nghe được câu nói của Tử Hàn, trước mắt Vũ Phong chỉ toàn màu đen. Những kí ức kia cứ hiện về, những câu sỉ vả cậu. Cậu càng run rẩy sợ hãi hơn.
...
Nghe được câu nói kia của Tử Hàn và Trần Yến, hừ cô không chọc họ, họ vẫn tìm cô.
-Thể loại gì ư? Anh có quyền nhận xét sao?-Cô nhếch môi, ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Hắn có quyền gì để nói Vũ Phong như vậy? Người của cô, ai cho hắn xem thường
-Mày...!-Trần Yến tức giận hét lên
-Trần Yến-hắn nhẹ giọng khiến Trần Yến im bật
-Miệng cô càng ngày càng giỏi nhỉ? Mà cô cũng không chừa tật đi quyến rũ đàn ông. Lại chọn loại này, nói thật mắt nhìn người của cô giảm rồi nhỉ?-hắn nhếch môi
-...Tôi? Quyến rũ đàn ông? Loại này?-khuôn mặt cô đen lại, cô khẽ đứng dậy khuôn mặt đối diện Tử Hàn
-Thì sao?-cô cười, ánh mắt như mọi chuyện chẳng là gì. Đôi mắt màu nâu như hút mọi thứ vào trong, nụ cười kia càng khiến cô quyến rũ hơn bao giờ hết. Hắn chưa từng thấy cô như vậy
-Có vẻ Âu Dương tổng là người nhiều chuyện, thích quan tâm đời tư của hôn thê cũ, đúng hơn là người dưng. Sao thế nhỉ?-Ngọc Khuê cười. Xung quanh phát lên tiếng cười khúc khích vì lời nói kia. Họ thật sự hứng thú xem màn kịch này
-Tôi như thế thì sao nào? Quyến rũ đàn ông? Anh đang nói 'bạn gái' của anh à"-Cô cười, lướt qua người của hắn.
Chưa bao giờ hắn có cảm giác này, cảm giác thua cuộc. Hắn không ngờ cô thay đổi như vậy. Từng lời nói như vang vọng trong tai hắn, mỗi lời đều khiến hắn khó chịu nhưng hắn lại không đáp lại lời nào? Vì sao? Vì cô đúng. Hắn cư nhiên đi quan tâm cô làm gì? Tại sao lại để tâm cô quen ai?
Nụ cười đắc thắng trên môi cô, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy. Lúc ấy trông cô rất quyến rũ nhưng nụ cười chết tiệt càng khiến hắn lung lay, cảm giác thua cuộc. Hắn không chấp nhận, hắn chưa bao giờ thất bại và cũng sẽ không bao giờ thất bại. Tay Tử Hàn siết chặt lại
...
Cô bước tới quầy tính tiền. Trả cho chị nhân viên rồi bước tới chổ Vũ Phong đang ngồi run rẩy. Ngọc Khuê lo lắng nhìn cậu
-Em có sao không?-ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Tử Hàn nhìn thấy chỉ cảm giác chướng mắt, hắn chưa bao giờ thấy cô nhìn vậy với hắn
-Em...không sao-Vũ Phong nói với giọng sợ hãi
-Chúng ta đi nhé!-Cô cười, đưa tay vuốt má Vũ Phong
-Vâng
Cô nắm tay Vũ Phong đứng dậy, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ kia.
-Chào Âu Dương tổng, Trần tiểu thư. Nếu hai người kết hôn cứ gửi thiệp mời nhé, hai người hợp lắm-cô cười rồi nắm tay Vũ Phong bước ra
Âu Dương Tử Hàn cảm giác như bị người xúc phạm nhưng chẳng thể đáp trả một lời. Như một con chó bị mắc nghẹn. Cảm giác cực kì khó chịu đã vậy cô lại ngang nhiên ra vẻ dịu dàng đầy giả tạo kia trước mặt hắn. Khuôn mặt hắn đen lại. Cô thay đổi rõ rệt nhỉ? Vậy xem ra hắn có cần thay đổi không nhỉ? Hắn nhếch môi mỉm cười, tay bỏ vào túi quần. Bước ra về để lại Trần Yến chẳng hiểu gì ở đó.
Ả ta giậm chân. Tất cả tại con khốn Ngọc Khuê. Không phải tại nó Tử Hàn đã không mất hứng đi chơi với ả như vầy. Con khốn đó luôn phá hỏng mọi chuyện của ả. Xung quanh nhiều người bàn tán, ả tức giận
-Nói gì? Im hết đi
Trần Yến ghen ghét, chân giậm xuống sàn bước ra cửa hàng.
"Vết nhục này tao nhớ rõ"
...
Ngọc Khuê cứ kéo Vũ Phong đi trong tâm trạng cực kì khó chịu. Khuôn mặt cô đen lại khi nhớ những lời nói của tên khốn Tử Hàn
-Chị,...đau-Vũ Phong lên tiếng nói. Nghe được giọng nói kia, Ngọc Khuê bừng tỉnh. Cô xoay qua nhìn Vũ Phong, thấy được đôi mắt có hơi sưng lên
"Em ấy lại khóc?"-cô nheo mày, đưa tay sờ vào khoé mắt hơi đỏ kia
-Em có sao không?
-Em,...em không sao-cậu hơi ngượng
-Ừm. Em có cảm thấy thất vọng không?
-Thất vọng?
-Vì chị bị gọi là lẳng lơ. Vì chị bị cho là đi quyến rũ đàn ông. Vì em bị xúc phạm...!!!-cô đưa mắt nhìn lên. Khuôn mặt mệt mỏi còn thấy khoé mắt cô hình như cô vài giọt nước. Chưa kịp nói xong thì...Vũ Phong ôm cô.
Cái ôm của cậu càng ngày càng chặt hơn. Cậu dường như sắp khóc nói
-Chị...mọi thứ...mọi thứ sẽ...không sao đâu. Em không...sẽ không bao giờ...thất vọng về chị đâu. Chị không giống...mấy lời nói đó-từng tiếng nấc nghẹn của Vũ Phong vang lên.
Ngọc Khuê bất ngờ, cô thở dài. Lấy tay lau đi nước mắt, môi nở nụ cười. Đưa tay ôm Vũ Phong
-Cám ơn...em-cô cười, trong lòng ấm áp hơn.
...
Sau khi hai chị em có màn khóc lóc kia, Ngọc Khuê ngồi dậy, đưa tay lai đi giọt nước mắt của Vũ Phong
-Chị xin lỗi...vì chị...mà hôm nay em không vui mà còn phải khóc
-Không sao đâu chị
-Ừm, để đền bù chị tặng cho em cái khăn quàng cổ này nhé. Cô lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen của cô đeo vào cho Vũ Phong
-Dạ, còn chị?-Vũ Phong hơi đỏ mặt. Khăn quàng cổ của chị, cậu đang dùng nó tức là dùng chung đó. Cậu ngượng hơn
-Chị không sao. Chị khoẻ lắm. Về thôi-Ngọc Khuê nắm tay Vũ Phong về
...
Vũ Phong đứng trước cửa nhìn Ngọc Khuê ra về. Chợt nhận ra mình chưa nhận được câu trả lời câu hỏi nhưng chị đã về rồi.
"Lần sau hỏi vậy"-cậu cúi người hít một hơi trong chiếc khăn quàng cổ. Cậu đang dùng chung chiếc khăn quàng cổ của chị. Khoé môi của Vũ Phong không khỏi nhếch lên
"This winter,...I'm not alone anymore"
_________________________
Kỉ niệm truyện được 50k view. Không thể tin được số view nó cao thế Thật sự cám ơn các bạn rất nhiều. Love u~ ❤️❤️
Chap sau có thể Lãnh Hàn Phong xuất hiện. Thêm vài chap nữa, nữ chính sẽ xuất hiện. Kịch tình còn dài a~~
Vote và bình luận cho au~~
#MiYeon
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73