Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#32
hap 32: Quá khứ
-Mày chết đi, sao không đem được tiền về cho tao? Hả?
-Mình...mình xin lỗi...Mình xin không được. Làm làm ơn...đừng...đánh mình
Trong một con hẻm nhỏ, một tên nhóc liên tục la hét, chửi mắng. Trên mặt của tên nhóc kia đầy nét khinh thường, cậu ta liên tục đá vào một thân hình nhỏ bé dính đầy bụi bẩn dưới đất. Trên mặt tên nhóc hiện lên nụ cười nửa miệng, cậu ta xách áo thân hình nhỏ kia lên
-Không có tiền thì không có cơm ăn-tên nhóc đó nhếch mép rồi thả tay cho thân hình nhỏ bé kia rơi xuống đất.
-Tụi bây muốn làm gì thì làm-tên nhóc kia cười bỏ đi để lại thân hình nhỏ kia cùng một đám con trai.
...
Đám con trai thay nhau trêu chọc, phỉ nhổ thân hình nhỏ bé dưới đất
-Haha một đứa như mày thì có nên chết quách đi cho xong không?
-Làm...làm ơn đừng đánh mình
-Hahaa đánh mày? Tụi tao không muốn bẩn tay chân cho một thứ như mày
-...-giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhem nhuốc sau chiếc khăn choàng cũ kỉ
Đúng vậy, con người đang nằm dưới đất kia là tôi. Khi ấy tôi chỉ mới 14 tuổi. Thân hình nhỏ bé, yếu đuối, nhu nhược. Khuôn mặt lúc nào cũng nhem nhuốc, cơ thể đã từng chịu những trân roi đòn của 'mụ' ta và sự bắt nạt của bọn chúng. Tôi chỉ mặc một bộ áo cũ kỉ mà 'mụ' ta đã đưa tôi chắc là 'mụ' đã tìm thấy nó trong thùng rác, tôi khoác lên chiếc áo lụa che đi sự nhem nhuốc kia. Tôi là đứa trẻ 14 tuổi, bạn sẽ tin? Những đứa trẻ cùng tuổi như tôi thì được chơi đùa cùng bố mẹ, được ăn ngon mặc đẹp còn tôi?
...
Tôi phải đi xin tiền, xin từng miếng ăn từ mọi người, hy vọng họ có lòng từ bi giúp đỡ cho tôi. Mỗi khi tôi thấy cảnh một gia đình hạnh phúc nào đó, tôi sẽ đứng ngắm nhìn họ, ngắm nhìn thế giới tươi đẹp mà tôi vĩnh viễn không thể chạm tới.
Mỗi khi về cái nơi kia, cái nơi tôi phải gọi là nhà, bước chân tôi sẽ khựng lại đứng trước bảng hiệu trước cổng
"Nhà Tình Thương"-tôi nhếch môi, đây là nhà tình thương? Sao họ có thể đặt cái tên như vậy? Nếu mọi người đến căn nhà này đều nghĩ ở đây có con người tốt bụng, có những đứa trẻ đáng yêu đang chờ mong bạn đón chúng về. Hừ đó là khi có các bạn,...
Về đêm, mỗi đứa trẻ đều phải ra ngoài xin tiền về cho 'mụ' ta. Những đứa trẻ không xin được tiền sẽ không được ăn và ngủ ở ngoài. Vài ngày còn phải làm công cụ cho 'mụ' ta trút giận. Về đêm 'mụ' ta như một con quỷ hiện hồn. Tra tấn, hành hạ chúng tôi.
...
Tình trạng hiện tại của tôi? Tôi đang bị bắt nạt và tôi coi đó chuyện bình thường. Những đứa trẻ yếu đuối sẽ bị những đứa trẻ lớn hơn trêu chọc, bắt nạt và phải làm theo lệnh của bọn chúng. Nếu không làm chúng sẽ đánh cậu, đổ lỗi cho cậu,...
-Hahaa đánh mày? Tụi tao không muốn bẩn tay chân cho một thứ như mày
-...-giọt nước mắt của tôi lăn dài trên má. Cảm xúc hiện giờ tôi là uỷ khuất, tức giận, sợ hãi. Tôi không làm được gì bọn chúng...
-Mày khóc? Khóc cái gì? Tức lắm à?-hắn ta trêu chọc tôi. Hắn ta là một đứa trẻ trong xóm, có gia đình, có hạnh phúc mọi thứ hắn đều có khiến tôi ganh tị. Hắn cùng đám bạn mỗi ngày đều trêu chọc, hành hạ tôi
-...-tôi chỉ biết giương ánh mắt căm hận về phía hắn. Vì ngoài việc đó tôi chẳng thể làm gì
-Hừm, người mày dơ bẩn quá nhỉ? Có cần đi tắm rửa lại không? Tụi bây vác nó ra sông rồi quăng xuống-hắn nở nụ cười trong mắt tôi là nụ cười của quỷ
-Được, đại ca. Haha mày chuẩn bị đi
-Không, làm ơn...đừng mà...tôi...tôi không biết bơi. Làm ơn...đừng như vậy...-tôi khóc nhiều hơn, giọng tôi khô khốc nhưng vẫn phải gào thét, tôi đưa tay đẩy bọn chúng ra. Tôi sợ hãi, tôi không muốn ở đây nữa, làm ơn..., tại sao? Tại sao... phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao?
-KHÔNG, TRÁNH RA...TRÁNH RA-tôi gào lên, tay đánh loạn xạ. Trước mắt tôi, bọn chúng như những con quỷ đang lôi kéo tôi về phía cái chết.
CHÁT, CHÁT
-Thôi gào thét, mày sẽ gây sự chú ý-hắn ta tát vào mặt tôi, rít lên.
-...hức...hức...hức, tại...sao? Tại...sao?-giọng tôi khàn đi, nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhơ nhuốc in hàn hai dấu bàn tay đỏ chót. Hơi thở yếu đuối, từng lời nói đứt quãng
-Hử? Tại sao à? Mày muốn hỏi tại sao tao đối xử với mày như vậy à?-hắn ta cười khẩy nhìn tôi
-...-tôi cố gắng đưa mắt nhìn hắn, hai tròng mắt đều ngấn nước.
-Biết tại sao tao đối xử với mày như vậy không? Đơn giản, tại tao thích. Mày chỉ là thứ đồ chơi để tao hành hạ, đến khi tao chán, tao sẽ vứt bỏ mày. Mày chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ hừ đáng sống không?-Hắn chế nhạo tôi, tôi như điên lên. Như một con quái vật, hắn không được chế nhạo tôi, chế nhạo cha mẹ tôi. Tôi đã rất tức giận. Tôi như con thú lao tới chổ hắn đấm vào khuôn mặt kia một đấm. Đôi mắt của tôi lúc ấy hằn đỏ, tay đã không kìm chế cứ theo cảm xúc.
Hắn bị đấm một cái bất ngờ, khẽ lùi về sau. Đám đàn em của hắn nhanh chóng chặn lại tôi lại quay qua định đấm tôi.
-Dừng lại-hắn vuốt nhẹ vệt máu trên môi, cừoi khẩy. Nụ cười đó thật sự rất đáng sợ, lúc ấy thân người tôi run rẩy. Tôi đã đấm hắn... Tiếp theo hắn sẽ còn hành hạ tôi. Tôi phải làm gì đây?
Hắn khẽ nhìn tôi nhanh chóng bước tới, nụ cười ác quỷ trên môi, ánh nhìn bình thản càng làm tôi lo sợ. Mỗi bước chân của hắn, tim tôi lại càng run rẩy đầy sợ hãi. Hắn bước tới, tay đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt nhem nhuốc của tôi. Môi vẫn là nụ cười
-Mày cũng giỏi nhỉ? Dám đánh tao...-ánh mắt hắn hiện lên hàn khí, nụ cừoi trên môi biến mất, tay dùng lực nắm cằm tôi. Tôi giương ánh mắt sợ hãi, hắn sẽ giết tôi mất
Tay hắn men xuống cổ tôi, động tác nhẹ nhàng
-Dám làm thì dám chịu nhé-hắn lại nở nụ cười ác quỷ kia, tay bốp cổ tôi. Tôi như từng chút từng chút bị trút đi hơi thở
-L..làm ơn...đừng...đừng giết tôi-tôi chỉ biết cầu xin hắn
-Hửm?
-Làm...làm...ơn..đừn..đừng giết tôi
-Tao sẽ không giết mày, tao không muốn bị bẩn tay đâu nhỉ?-hắn buông tay ra, tôi như cứu vớt được mạng sống liên tục thở
-Lột đồ nó, quăng xuống sông-hắn lấy khăn lau tay đưa mắt nhìn về tôi
-...Hả?-Tôi sợ hãi, dường như không tiếp thu được những câu hắn nói. Hắn vừa nói lột đồ tôi? Rồi quăng xuống sông?
Bọn đàn em hắn nhanh chóng cởi đồ tôi ra. Tôi khiếp sợ nhìn hắn, tay chỉ biết vung những nắm đấm như kiến cắn vào người bọn chúng.
Bọn chúng cởi hết đồ tôi ra, thân người tôi cuộn tròn dưới đất, run rẩy từng đợt. Chợt tôi nghe tiếng
"Tách, tách, tách"-rồi nụ cười man rợ
-Cái này sẽ được lên trang mạng nhé! Nó sẽ là kỉ niệm giữa tao và mày-hắn cười tay cầm chiếc điện thoại chỉa vào người tôi chụp thật nhiều bức, đám đàn em hắn cũng thay phiên lấy điện thoại chụp lại hình. Tôi lúc ấy cảm thấy nhục nhã, mọi thứ xung quanh thật đáng sợ. Tôi lại khóc nấc lên, tôi thật muốn biến mất khỏi thế giới này. Tại sao tôi lại phải chịu những cảnh này? Tại sao?
Chụp xong, bọn chúng kéo thân hình nhỏ bé, yếu ớt của tôi quẳng xuống sông. Tôi lại không biết bơi, nước sông lại lạnh, tôi chỉ biết chới với giữa dòng nước. Nước sông liên tục tràn vào vòm họng của tôi. Tôi sợ hãi kêu lên từng tiếng mong được sự giúp đỡ
-Cứu...cứu...làm ơn...tôi tôi...không biết bơi-dòng nước như một cái hố đen hút tôi xuống sâu hơn, tôi sẽ chết mất
Đáp lại tôi là những tiếng cười cùng tiếng "tách, tách" của điện thoại. Tôi nhìn thấy nụ cười của hắn, nụ cười của con quỷ,... Tôi dần mất ý thức, trước mắt tối xầm, cơ thể cứ theo dòng nước rơi xuống dòng nước kia. Và thứ tôi thấy trước khi mất ý thức chính là nụ cười đáng sợ của hắn.
.....
....
...
..
.
Tôi dần tỉnh dậy do hơi lạnh, cơ thể tôi run rẩy. Trời càng ngày càng lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi. Lạnh quá!
Tôi đưa đôi mắt sưng lên vì khóc nhìn xung quanh. Trời đã tối rồi, tôi phải về nơi đó thôi. Và chắc chắn tối nay 'mụ' ta sẽ tiếp tục hành hạ tôi.
Tôi khẽ lết thân tàn tạ này, nhu nhược là một từ diễn tả tôi và cơ thể này. Khẽ tìm quần áo còn có thể mặc được. May thay còn chiếc quần và chiếc áo khoát. Tôi khẽ bước đi, đây là mùa đông, không khí thật lạnh, trên người tôi chỉ có mảnh áo khoát bọc đi cơ thể đầy xương này. Bước chân tôi khập khiễng, tuyết rơi càng dầy dặc. Tôi khẽ liếc nhìn xung quanh, mọi người đều bắn ánh mắt khinh thường về phía tôi. Tôi đáng khinh thường thế sao? Chắc là có nhỉ, tôi khẽ cười.
...
Ánh mắt tôi chạm vào một gia đình nhỏ đầy tiếng cười trong quán ăn. Cậu bé mỉm cười, khuôn mặt dính dầu ăn. Mẹ cậu hình như đang trách cậu, dùng chiếc khăn lau đi khuôn mặt, bà hẳn là một người mẹ đảm đang và lo cho gia đình. Cha cậu hẳn là làm việc trong nhà máy, bộ quần áo xanh cũ kỉ nhưng ông vẫn vui vẻ cười nhìn cậu con trai của mình. Cậu con trai đột nhiên nói gì đó, cha cậu lấy một hộp quà nhỏ tặng cậu con trai. Cậu con trai mở ra, đó là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mới toanh. Cậu cười với cha và mẹ, mẹ cậu giúp cậu quàng nó vào.
"Một gia đình hạnh phúc"-tôi nhìn gia đình kia, họ đang rất hạng phúc. Niềm vui đơn giản thể hiện qua từng cử chỉ nhỏ nhặt. Tôi đã luôn ước mình có một mái ấm, có cha có mẹ có anh chị, một cậu em trai khấu khỉnh hay một đứa em gái đáng yêu. Mỗi ngày tôi sẽ phụ giúp cha, mẹ và được đi học... Tôi sẽ trò chuyện với anh chị, sẽ chơi đùa cùng các em. Đến mùa Giáng Sinh cả nhà sẽ quây quần, xem tivi và cùng trò chuyện. Nhưng...đó chỉ có trong những giấc mơ của tôi...
--//---
Tôi đã đứng đây gần một tiếng đồng hồ chỉ để ngắm nhìn gia đình hạnh phúc kia. Đã nhiều người lướt qua tôi, có người ngoái đầu đưa ánh mắt thương hại không thì khinh bỉ nhìn tôi. Tôi vẫn đứng đó cho đến khi gia đình đó ra về, tôi vẫn chôn chân tại đó nhìn về phía hướng họ đi. Chân tôi tê tái, tôi dường như không còn cảm giác gì ở chân nữa.
Tôi có nên ngất không? Nếu ngất thì sẽ có người tốt tới cứu tôi? Tôi không nghĩ vậy, ai lại đi cứu tôi? Tôi nhìn xuống đôi chân lạnh ngắt, chúng trắng bệt như không còn giọt máu. Một bông tuyết rơi xuống chân tôi. Tôi ngắm nhìn nó... Bông tuyết đẹp thật, vẻ đẹp nhanh chóng lụi tàn.
Tôi lại muốn ngắm thật nhiều bông tuyết hơn, tôi khẽ đưa tay ra. Những giọt bông tuyết rơi đều không trúng lòng bàn tay tôi. Chắc có lẽ chúng cũng chẳng thích tôi. Ánh mắt tôi hơi rủ xuống. Đột nhiên cảm giác vật gì lạnh lạnh ngay tay, tôi đưa mắt lên là một bông tuyết. Nó đẹp nhưng đối với tôi nó đặc biệt hơn vì nó đã không tránh tôi, nó đã không như những bông tuyết khác.
Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gặp một người chịu ở bên cạnh tôi, không tránh tôi như bông tuyết này? Có thể không nhưng bông tuyết này đã cho tôi thấy tôi có cơ hội. Môi tôi khẽ nhếch lên, một nụ cười trong đêm tuyết.
"You're special to me"
-to be Continued-
_______________
Mình đã hoàn thành lời hứa chap này dài hơn~~ Ngược bé Phong au cũng buồn lắm nha TT^TT
À chap này còn nữa nhưng mình thấy dài quá rồi nên để dành chap sau nha~
Vote và bình luận cho au~
#MiYeon
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73