Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#31
hap 31: Ác mộng
-Chị ngủ ngon-Vũ Phong cười tay kéo chăn vào cho chị
--//---
Nửa đêm, cô từ từ mở đôi mắt ra, cô lại ngủ không được rồi. Mọi thứ xung quanh tối đen, cô đang nằm lên người Vũ Phong nhỉ? Cô đưa mắt qua nhìn Vũ Phong, cậu ngủ cũng đẹp nữa. Làn da trắng nỏn nà còn hơn cả cô, ghen tị thật. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của Vũ Phong, đưa ngón tay chạm vào làn da mềm mại kia. Hàng mi dài, mũi nhỏ, môi hồng. Cậu còn xinh hơn cả nữ nhân. Ngón tay cô đang đi dọc xuống má thì cảm thấy một thứ gì đó ấm ấm.
Là nước mắt? Đôi mắt nhìn lên thì bắt gặp mi mắt của Vũ Phong đang run lên, miệng thều thào gì đó, những giọt nước mắt cứ tiếp tục rơi. Giọng thều thào càng rõ ràng
-Đừng...làm ơn...đừng làm vậy nữa
-Không!! Làm ơn...hãy dừng lại-từng tiếng nấc nghẹn cứ vang lên.
Ngọc Khuê nhanh chóng ôm Vũ Phong vào lòng, ánh mắt lo lắng, cậu bị gì thế? Cô luôn miệng trấn an cậu
-Chị ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chị ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi
Dường như cậu nghe được những gì cô nói, đã bình tỉnh hơn, tay ôm cô gắt gao như sợ cô sẽ rời khỏi bất cứ lúc nào. Cậu hiện giờ như đứa trẻ sợ sệt. Mi mắt cậu run nhè nhẹ, vẫn còn vài giọt nước mắt trên mi. Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia, ánh mắt hơi cụp xuống. Cậu đã xảy ra chuyện gì? Đã từng tổn thương giống cô?
Cô rất hiểu cảm giác đó,...thực sự rất cô đơn, đầy sợ hãi. Cảm giác con người trong lòng cô vẫn còn run lên từng đợt, cô đưa tay ôm chặt hơn, cất giọng hát
"Những tiếng chuông đêm văng vẳng thật ấm áp
Hoà lẫn trong giai điệu du dương ngọt ngào
Khẽ nhắm đôi mắt lại
Đắm chìm trong tiếng nhạc, mình sẽ kể cậu nghe một câu chuyện
Chuyện là thế này...
Khi mình nghĩ về những ngày đã qua
Tự hỏi sao có thể đớn đau đến thế
Những kỷ niệm xa xưa, những ký ức mơ hồ còn đọng lại
Khiến tâm hồn mình chơi vơi giữa thế gian xa lạ này
Oh, then there's you
Len lỏi vào trái tim mình đang lạc lối
Chính là cậu
Đã giúp mình tìm thấy bí mật bấy lâu ẩn dấu
Đã lâu rồi, sâu thẩm trong trái tim này
Một câu nói mà mình chưa từng dám lên tiếng
Giờ đây cảm xúc này sẽ giúp mình nói ra
Oh, then there's you..."
_Secret Taeyeon_
Giọng hát cô ấm áp, nhẹ nhàng xoa dịu con người trong lòng, cậu đã bình tĩnh hơn dần chìm vào giấc ngủ. Vài lọn tóc rũ xuống trán, cô khẽ đưa tay vuốt nó, cậu đã chịu những việc gì mà lại như vậy? Cô đau lòng ôm cậu, tiểu thụ đáng thương, chị sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu.
-Everything going to be ok-cô nhất định sẽ bảo vệ cậu nhóc này, nhất định... Cô dần chìm vào giấc ngủ
--//---
~Sáng hôm sau~
Cô khẽ mở mắt, cảm thấy bên cạnh trống không lại nhớ đến những giọt nước mắt của Vũ Phong. Cô choàng tỉnh dậy, hơi dụi mắt nhìn xung quanh thì thấy cậu đang ở trong bếp. Cô khẽ thờ phào
-Chị dậy rồi à? Mau lại đây ăn sáng nè-Vũ Phong cười như mọi chuyện cô thấy chỉ là một giấc mơ. Cô nhíu mày cậu không nhớ gì sao?
-Có chuyện gì thế chị?
-À..không có gì đâu để chị đi rửa mặt-cô bước đi tìm phòng vệ sinh. Tính ra căn nhà này cực nhỏ nhưng tiện lợi tạo cảm giác ấm cúng hơn căn biệt thự rộng lớn của cô.
Vào phòng vệ sinh, cô ngẫm nghĩ
"Cậu thật sự chẳng nhớ gì? Nhưng khi đó biểu cảm của cậu rất sợ hãi. Thật sự...đã có chuyện gì xảy ra? Cậu sẽ ổn chứ?... Hiện giờ cậu không nhớ gì? Ừm không nhớ cũng tốt"
--//---
Trong căn bếp, Vũ Phong hơi cụp mắt khi thấy biểu hiện của cô. Hôm qua cậu gặp ác mộng..., nhớ lại những ngày ở cái trại cô nhi viện đó, cái nơi chẳng khác nào địa ngục...
-Mày là thứ bỏ đi
-Chết đi, đồ con rơi
-Mày chết cũng chẳng ai quan tâm đâu hừ
-...-những kí ức ấy chợt hiện lại. Đôi mắt cậu một mảng hửng hờ, không một cảm xúc. Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? TẠI SAO?
KHÔNG!! Cậu không muốn nhớ đến những thứ này, không được.
Chợt bài hát của Ngọc Khuê đêm qua vang trong đầu cậu. Đúng vậy, cậu cần bình tĩnh lại, mọi thứ sẽ ổn thôi như chị Khuê nói, chị sẽ ở bên mình.
Đúng vậy, đêm qua cậu gặp ác mộng đã lờ mờ tỉnh, mỗi lần như vậy cậu luôn ở một mình. Nhưng lần này cậu thấy cô, cô dang tay ôm cậu, trấn an cậu còn hát cho cậu. Sẽ không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Khi cậu được chị ôm vào lòng, cảm giác lần đầu có người quan tâm mình, có người không bỏ mặc mình. Lúc đó cậu chỉ biết gắt gao ôm chị, không muốn chị rời khỏi tí nào. Cậu còn được chị hát cho nghe, bài hát thật sự rất ấm áp...
"Everything going to be ok!"
____________________
Chap này hơi ngắn nhỉ? Để chap sau au bù nha~~
Chap sau có nên hé lộ quá khứ của Vũ Phong không nhỉ? Ta ngược bé Phong, ta cũng buồn lắm nhé TT^TT
Vote và bình luận cho au
#MiYeon
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73