Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#11
Chap 11: Từ hôn và quyến định tương lai
Cô hiện giờ chỉ thầm nghĩ
"Ồ thì ra đây là nam chính trong truyền thuyết được bàn tay tác giả viết tỉ mỉ là soái ca trong lòng tất cả phụ nữ là sự đố kị của tất cả đàn ông sao? Mẫu người phù hợp để cưới của tất cả tiểu thư ư? Oẹ ôi trời tưởng gì cũng thuộc diện soái ca đấy nhưng không thể nào tới mức đó pla pla pla. Tác giả cũng miêu tả thái quá thật"
Khuôn mặt lạnh lùng mái tóc đỏ hung nhưng lại làm cho khí chất băng lãnh thêm nổi bật. Ánh mắt sắt bén, mũi cao. Hắn cao ngạo hắn băng lãnh hắn được lưu truyền với cái tên nam chính Âu Dương Tử Hàn. Hắn mặc một bộ vest màu đen càng tôn lên khí chất lạnh lùng kia. Ồ nếu ngắm kĩ cũng không tệ đấy chứ nhưng đây không phải là của mình mà là của nữ chính không thể giữ được. Haizz tiếc cho bông hoa đẹp đã có chủ. Mà tên này cũng hay thật rõ ràng luôn muốn từ hôn mình mà giờ lại đến trễ không lẻ không muốn. Thôi bỏ qua sau khi từ hôn cô sẽ trở lại thời kì trạch nữ thầm nghĩ đến những cuốn sách đang ở nhà, chúng đang kêu gọi cô hãy mau về đọc chúng, chúng đang chờ đây. Cảm giác phấn khởi trở dậy cô muốn nhanh chóng từ hôn để về đọc sách. (^_^)"
Tử Hàn do bận việc công ty nên mới đến trễ, màn xuất hiện của hắn khiến không ít người chú ý đặc biệt là phái nữ. Họ bắn ánh mắt hình trái tim về phía hắn, hắn cảm thấy chán ghét thầm nghĩ nhất định Ngọc Khuê cũng vậy, nếu là lần trước thì hắn đúng, vạn phần đúng nhưng hôm nay cô không chú ý đến hắn nữa. Cô, Mạc Ngọc Khuê đang đứng ở một góc khuất nhấm ly rượu sâmpanh của mình không hề để ý hắn. Cặp chân mày nheo lại, cô ta đang giở trò gì thế?
---//-----
Đông Phương Triệt đang hướng mắt về phía cô, những hành động đánh giá thưởng thức cuối cùng là không quan tâm của cô đều lọt vào mắt hắn. Tại sao cô lại không quan tâm đến Âu Dương Tử Hàn? Anh luôn nghe những lời đồn về cô, cô bám trai cô lẳng lơ cô đê tiện. Nhưng hôm nay cô lạnh lùng cô kiêu ngạo cô không quan tâm mọi người không còn bám theo Tử Hàn nữa?Câu nói 'Trăm nghe không bằng một thấy' thật sự đúng. Hay tại cô thay đổi đột ngột? Những câu hỏi cứ tuôn ra trong dòng suy nghĩ của Triệt đến khi Tử Hàn đã lên sân khấu lên tiếng thì hắn mới nhận ra:
-Bữa tối hôm nay tôi chính thức thông báo Âu Dương Tử Hàn và Mạc Ngọc Khuê không còn là hôn thê-Tử Hàn
Bọn phóng viên nhanh chóng đặt ra câu hỏi, đây là một mớ vàng dành cho họ. Nếu công ty Âu Dương xảy ra lục đục với Mạc thị thì bài báo này sẽ lên trang nhất.
-Xin hỏi ai là người đã đưa ra quyết định từ hôn ạ?
-Cả hai chúng t....-Tử Hàn
-Tôi!-Ngọc Khuê
-Rốt cuộc là ai ạ?
-Là tôi Mạc Ngọc Khuê-Cô đi từ góc khuất. Mọi người bất ngờ cô thật sự kiều mị như một thiên thần sa ngã xuống trần giang nhưng lại kiên định như một nữ hoàng cô không sợ ai. Tử Hàn nhíu mày nhìn về phía cô, cô đang muốn gì đây? Cô ta định dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' đấy à? Nhếch môi khinh bỉ. Nó sẽ không bao giờ có tác dụng với hắn. "Tôi sẽ xem cô làm gì?"
Đông Phương Triệt nhìn về phía cô nở một nụ cười thú vị đốt cháy bao trái tim nữ sinh và phụ nữ
"Mạc Ngọc Khuê sao tôi lại càng ngày bị cô cuốn hút thế nhỉ?"
Khi cô đã bước lên sân khấu, cha cô hiện không biết con gái có làm được không? Phóng viên tranh thủ hỏi cô
-Dạ cho hỏi cô là người đưa ra đề nghị huỷ hôn ước? Tại sao vậy ạ?
-Chúng tôi vốn dĩ được cha mẹ mong muốn bên nhau nhưng con người ai cũng có sự lựa chọn chúng tôi cảm thấy không hợp thì không thể giữ hôn ước này. Tôi cũng định ra nước ngoài rồi không thể ở đây. Chúng tôi đều có con đường riêng thôi
Cô thẳng thắn nói ra chính mình là muốn từ hôn với Âu Dương Tử Hàn không muốn giữ hắn làm gì.
-Chúng tôi vẫn sẽ là bạn bè phải không Tử Hàn-Khuê. Cô khẽ đưa mắt về phía Tử Hàn kèm theo ý cười.
-Đương nhiên tôi sẽ luôn xem Ngọc Khuê như em gái mình-Tử Hàn
"Nói dối trắng trợn xem mình là em gái hay là kẻ thù?"-Nhếch môi cười lại một phóng viên lên tiếng hỏi
-Vậy hai người đã có quyết định tương lai hay mẫu người muốn quen?
-Tôi hiện giờ chỉ muốn học hành tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài làm một thời gian-Khuê mỉm cười, ông Mạc cũng bình tâm hơn.
-Tôi vẫn tiếp quản công ty cha bây giờ buổi tiệc chính thức bắt đầu với màn mở đầu, tôi có thể mời Ngọc Khuê nhảy điệu đầu tiên chứ?-Khẽ đưa cánh tay ra mời Ngọc Khuê nhảy vốn cô định sẽ chuồn lẹ mà hắn lại muốn nhảy cũng miễn cưỡng đặt tay lên.
Tiếng nhạc vang lên~
Ánh đèn tắt giữa căn phòng án đèn chiếu sáng. Các cặp đôi bắt đầu nhảy một số thì cùng trò chuyện hoặc ngắm mọi người nhảy. Tâm điểm chú ý dưới ánh đèn hiện giờ là Mạc Ngọc Khuê và Âu Dương Tử Hàn, hai người quả rất hợp, một thiên thần tà mị một hoàng tử băng lãnh cùng nhảy màu tím và màu đen hoà hợp với nhau một bức tranh tuyệt đẹp. Các thiếuu nữ ganh ghét nhìn cô được nhảy cùng Tử Hàn.
-Cô cũng thích dùng chiêu trò 'lạt mềm buộc chặt' nhỉ?
-Âu Dương tổng đang nói gì thế? Chẳng phải ngài cũng muốn từ bỏ hôn ước này lâu rồi sao?-Khẽ đưa đôi mắt lạnh lên nhìn Tử Hàn nhưng đôi môi lại nở một nụ cười trông cô quả thật rất quyến rũ.
Tử Hàn khá bất ngờ khi cô gọi hắn là Âu Dương tổng nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười
-Nói thật cô đang có ý định gì thế?
-Cũng chẳng liên quan tới ngài bây giờ chúng ta có thể tự do kiếm người dành cho mình nhỉ?
-Đương nhiên rồi cô vẫn sẽ đi quyến rũ nam nhân à?
-Tôi có thể xem đó là một lời khen?
-Tuỳ cô chỉ cần cô đừng bám theo tôi nữa
-Không cần nói tôi cũng sẽ làm-cô khẽ cười
Hai người vừa nhảy vừa nói chuyện thêm nụ cười của cô khiến cho mọi người tưởng rằng họ đang rất vui vẻ một số phóng viên cũng chụp vài tấm. Luôn có một ánh mắt khá khó chịu bắn về phía cặp Tử Hàn và Ngọc Khuê, đó là Đông Phương Triệt. Hắn không hiểu hắn bị làm sao? Hắn cảm thấy khó chịu khi cô nhảy cùng Tử Hàn. Cô là người khiến hắn cảm giác thú vị nên cô phải là của hắn. Bực tức nhìn cặp đôi tình chàng ý thiếp trước mặt, Khuê còn cười nữa. Hắn định nhảy điệu đầu với Ngọc Khuê không ngờ Tử Hàn lại cướp trước
Trần Yến khi thấy Ngọc Khuê nhảy cùng Tử Hàn có phần ghen tị ganh ghét nhưng lại nghĩ kế bên mình cũng là một mỹ nam. Khẽ e thẹn nói với Triệt
-Triệt, tớ thấy cậu chưa có bạn nhảy, cậu....nhảy với mình nha-Trần Yến
Đang bực tức vì con mồi lại bị cướp mất hắn lại thấy Trần Yến giả vờ e thẹn làm 'Bạch Liên Hoa' trong mắt hắn có phần chán ghét nhưng nghĩ nếu đến phần điệp khúc đổi bạn nhảy thì Ngọc Khuê sẽ là bạn nhảy của hắn. Hắn đồng ý cầm tay Trần Yến bước vào giữ căn phòng bắt đầu nhảy.
--//----
Được cầm tay Triệt được Triệt ôm, Trần Yến hả dạ cảm nhận nhiều ánh mắt ghen tị cô ta càng vui. Làm tròn vai 'Bạch Liên Hoa' ngại ngùng cuối đầu đỏ mặt rồi giả vờ giẫm phải chân Triệt mà ngã vào người hắn. Đập vào lòng ngực rắn chắc, khẽ mỉm cười. Triệt khó chịu nhưng cũng gần đến điệp khúc rồi hắn phải nhẫn nhịn. Khẽ đỡ Trần Yến
-Em không sao chứ?-Cố tình lộ rõ sự lo lắng quyến rũ các quý cô và Trần Yến. Cảm nhận án mắt lo lắng của Triệt cô ta mừng thầm nói
-Em...em không sao đâu Triệt
Khẽ hừ một tiếng trong lòng nói hai chữ 'giả tạo' nâng cánh tay đỡ cô ta dậy cũng là lúc điệp khúc. Hắn muốn tranh thủ đổi bạn nhảy nhưng Trần Yến cứ ôm lấy hắn. Thật khó chịu.
Hiện giờ trong đầu của Ngọc Khuê chỉ có một ý muốn
"Mau về nhà với sách thân yêu"
Đến đoạn điệp khúc cô chào Tử Hàn rời tay khỏi hắn, bước ra một góc khuất. Tử Hàn khá bất ngờ khi cô không muốn nhảy tiếp với hắn nhưng cũng chẳnh nói gì. Cô cầm một ly rượu van đứng ra góc khuất chờ mọi người không còn chú ý đến mình mà chuồn về. Khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ
Cô sau khi tốt nghiệp cấp 3 sẽ qua đại học ở Mĩ học. Cô sẽ bắt đầu cuộc sống tự lập trạch nữ có thể cô sẽ trở lại là tay đua xe. Cô hiện giờ cũng muốn thử lại tay nghề. Chỉ cần học hết năm nay sẽ tốt nghiệp.
_____*****_____*****_____*****_____*****_____
Au đã đi học trở lại nên việc post truyện có thể chậm hơn lịch đã đưa ra mong các bạn thông cảm ╯.╰
Au sẽ post truyện sớm nhất có thể mong các bạn ủng hộ(ง •̀_•́)ง
Vote và bình luận cho mình nha (^o^)
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73