Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#6
hap 6: Bạn mới?
"Thôi chết bà rồi, ông thầy giám thị, ngày đầu đi trễ còn gặp ổng không biết xui cỡ nào"-mấy năm còn là học sinh cô là học sinh được thầy giám thị cưng nhất vì cô luôn là người đi trễ nhiều nhất cũng là người vinh dự được nêu tên gần chục lần.
Khi nhớ tới cảnh tượng thầy cầm cây cười với cô, cô chợt rùng mình. Không được ngày đầu đấy đã trễ còn bị giám thị bắt là đời kết thúc từ đây. Phải tìm đường vào thôi. Trèo tường! Hahaa hồi đó cô từng trèo một bức tường mấy mét. Cô chạy qua phía sau sân trường, trường gì to dữ mệt thật. Nhìn bức tường gần 4 mét cô sắn tay áo leo lên.
~Sau 5 phút~
-Gần tới rồi, cố lên
~Sau 10 phút~
-Vì sự nghiệp cả đời không vắp phải sai lầm bị giám thị bắt
~Sau 15 phút~
-Ha, xong rồi. Hộc hộc mệt thấy bà, lẹ vào lớp-cô ngồi trên thành tường thở rồi nhảy một hơi xuống đất. Bất ngờ.....cô té đè lên một người
-A đau chết. Đứa nào?-người đó hét lên
-Azi, mệt ghê ai vậy-cô hét lên người ta đang trốn giám thị gặp tên chết bầm nào
-Thôi, tự xử đi chế đi trước trễ giờ lắm rồi-cô đứng dậy chạy vào lớp để lại người kia cái mặt đơ mấy phút sau đó là mặt người đó đen như đít nồi.
-Mạc Ngọc Khuê-người đó đứng dậy tìm được thẻ học sinh nhìn vào khẽ nhếch môi cười
-Tôi nhớ tên cô
~Vào lớp~
Cô mở cửa cả lớp đổ mắt về phía cô. Cô chào cô rồi về chổ, may mắn cô có chút ký ức nữ phụ nên biết chổ ngồi mình ở đâu, ngồi gần cửa sổ chót lớp không ngồi kế ai. Ngồi vào chổ cô lấy tập ra lật qua lật lại mặt cô đen. Cô nữ phụ này không chép bài mà lại đi viết.....tên trai đẹp trong trường--! Hết nói nỗi luôn. Chợt cô cảm thấy có người nhìn cô quay lại thì thấy đám con gái trong lớp quay đi chổ khác. Ha quá rõ nhìn cô xì xào bàn tán nữa. Thật phiền phức! Ngồi nghe giảng chút thì buồn ngủ, cô giáo kiểu gì giảng mà nghe buồn ngủ mà không sao các kiến thức này cô dư sức làm. Mi mắt hơi nặng rồi cô gục xuống bàn ngủ luôn. Ngủ được một lúc thì bà cô lại quay xuống hét lên
-Em Ngọc Khuê, giờ học của tôi không phải để ngủ
-Dạ oaaaa-cô từ từ thức dậy ngáp một cái
Bà cô máu nóng lên tới não, cô chẳng hề để bà vào mắt bà ta tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn nói
-Ngọc Khuê nếu em giỏi thì lên giải bài này cho tôi-
Bà ta cười đắc chí bài này rất khó kể cả đứa giỏi nhất khối còn chẳng làm nổi. Hahaa nếu cô không làm được bà lập tức đuổi cô xuống phòng giám thị
-Hả?-cô khẽ nheo mắt do mới dậy mắt hơi mờ, cô nhìn bài toán chớp chớp mắt. Quá Đơn Giản! Đó là những từ cô chỉ cho bài toán. Bài đơn giản vậy mà bả kêu cô làm còn vẻ mặt đắc chí nữa hừ nếu bà cứ tự tin tôi sẽ coi bà còn tự tin nổi không
Cả lớp bắt đầu xì xào đổ ánh mắt về phía cô
-Ê, đây là lần mấy con Khuê bị đuổi?-Huỳnh Nhi
-Lần thứ 6 rồi, hahaa cỡ mấy lần là đuổi học. Lần này chắc chắn cũng bị đuổi ra khỏi lớp-Hoàng Lan nhếch môi nhìn Ngọc Khuê
Đa số đều cá cô không làm được sẽ bị đuổi tiếp, cô nghe được chỉ nhếch môi. Hừ. Cô bước lên cầm phấn cả lớp đều nhìn xem cô đang cố làm gì. Một vài đứa cười khinh bảo cô không biết mà cứ thích giả vờ. Cô bắt đầu làm nét chữ, nhanh gọn và vô cùng chính xác. Xong, đặt phấn xuống môi nở một nụ cười bước xuống chổ ngồi. Bà cô nghi ngờ nhìn lại bài trên bảng mắt không thể tin được
-Đ..đún..đúng rồi-Bả hơi bất ngờ quay xuống nhìn cô
Cô hiện một tay chống cằm mặt ngước ra cửa khi nghe bà cô nói cô quay mặt qua nở nụ cười. Nụ cười của cô làm nhiều thằng con trai trong lớp phải tròn mắt nhìn. Bọn con gái bàn tán
-Không thể tin được, con Khuê làm được kìa-nữ sinh 1
-Nghe nói bài này học sinh giỏi nhất khối còn không làm được-nữ sinh 2
Huỳnh Nhi nghiến răng cô hôm nay tại sao lại giỏi thế. Đã vậy lại làm bọn con trai nhìn đắm đuối.
-Hoàng Lan, mày thử nghĩ sao hôm nay nó làm được
-Chắc chắn chỉ là may mắn-Hoàng Lan nghiến răng liếc mắt nhìn Ngọc Khuê
-Tất cả im lặng chúng ta tiếp tục-bà cô liếc mắt nhìn Ngọc Khuê rồi tiếp tục giảng bài
Lớp bàn tán xôn xao ai cũng nghi ngờ khi cô giải được bài toán nếu cô làm được sao lại vào lớp C. Cô chẳng hơi đâu lo mà tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình.
RENG~
Giờ ra chơi bắt đầu, bà cô thu dọn đồ đạc vẫn nhìn về phía Khuê đang ngủ
-Em Khuê mau đứng dậy chào
-Dạ? À...vâng-cô nghe thấy tiếng bả hét lên nghe thật nhức đầu khẽ mở mắt đứng dạy chào
Bà cô vừa rời khỏi lớp thì một tên đến trước cửa lớp hét lên
-Ai là Mạc Ngọc Khuê-tên này mặt khá đẹp trai nét mặt sắc lạnh lùng.
Mấy đứa con gái trong lớp xì xào vài đứa hét lên
-Dương Thiên Hạo kìa, má đẹp trai quá-nữ sinh 1
-Mà ảnh tìm con Khuê làm gì?-nữ sinh 2
-Ê, Dương Thiên Hạo của mày kìa Lan-Nhi cười nói với Hoàng Ngọc
-A aaa anh ấy đẹp trai quá mà anh ấy đi tìm con Khuê làm gì?-Lan khẽ nhíu mày liếc qua Ngọc Khuê đang nằm ngủ
-Ngọc Khuê là ai-Thiên Hạo
-Azi, muốn gì?-Ngọc Khuê đang ngủ cứ nghe tên nào kêu tên mình, thích mình lắm hả?
-Cô đi theo tôi
-Để làm gì?-cô nhíu mày
-Giờ cô có đi không?
-...
Cảm thấy nhiều ánh mắt của hắn như định giết người trong lớp học này, cô đứng dậy bước ra ngoài đi theo hắn lên sân thượng trường
-Muốn gì?-cô
-Cô đạp lên người tôi, không xin lỗi mà còn tỏ thái độ-hắn nhếch môi
-Ừm, xin lỗi. Rồi xong-cô định quay người bước đi
Bỗng khựng lại cô cảm thấy cánh tay của hắn nắm chặt tay cô nói
-Xin lỗi là xong à
Cô nhếch môi cười, cô đã hạ mình xin lỗi rồi còn lên mặt. Xin lỗi là hết rồi còn muốn gì? Đứng lại vài giây. Hắn cảm giác lạ
. Cô cười nhanh chóng ra tay khi hắn không đề phòng. Tay trái đấm vào bụng hắn, do hắn không kịp đề phòng thì hưởng trọn cú đấm. Người hắn thụt lùi về phía sau.
"Đau thật, không ngờ một cô gái như vậy lại ra tay với mình"-Thiên Hạo
"Tên này khá đấy thường thì nhiều người đã ngất luôn rồi, không thể xem thường. Chơi một chút"-cô cười nụ cười đầy tự tin
Hắn đứng dậy cười thú vị. Lấy thân thủ lại chuẩn bị ra tay. Cô phòng bị suy đoán xem hắn sẽ ra tay thế nào. Bất ngờ hắn giơ nắm đấm tiến về phía trước. Cô khinh thường chỉ là một cú đấm, dễ dàng né tránh nhưng khi hắn đánh hụt lại nở nụ cười nguy hiểm, cô nhìn thấy nụ cười ấy thì nghi ngờ. Hắn dùng tay đập vào gáy cô điểm huyệt. Cô dùng tay chặn lại kịp thời, hắn lại dùng tiếp cánh tay kia đánh vào bụng cô. Cơn đau dâng lên, tên này ra tay không thương tiếc, cô khẽ nhăn mặt, hắn thì đắc chí cười. Cả hai cứ tiếp tục những đòn đánh ngang tài ngang sức. Đến khi cả hai mệt lữ đi thì mới chịu dừng.
-Hộc hộc hộc, anh...anh khá lắm-cô cười, thân thủ của giảm nhiều quá. Nhưng hắn có thể đấu ngang bằng thì cũng không phải loại thường
-Cô cũng vậy, đây là lần đầu có người đấu ngang bằng tôi, hộc hộc-hắn hơi kinh ngạc khi cô có thể đấu ngang bằng hắn, cô lại con gái. Hên là ngang bằng chứ thua trước một đứa con gái thì là nỗi sỉ nhục của Dương Thiên Hạo này. Đường đường là người của tổ chức hắc đạo hàng đầu lại thua trước con gái, đàn em mà biết thì nhục cỡ nào:v
-Ừ tại năng lực hơi bị giảm nên thua anh thôi-cô nhếch môi. Sát thủ như cô lại có một ngày thua trước một tên xa lạ thật mất mặt.
-....
Mặt hắn đen lại. Cô nói năng lực giảm vậy nếu năng lực còn là hắn thua cô đó hả!? Cô ta là nữ nhân sao? Mà sao hắn lại tin lời cô nói đến vậy
Thấy mặt hắn đen trông cực buồn cười cô không nhịn được
-Hahaaa, anh...anh đang...làm..cái....quái gì vậy haaahaaa-cô cười không để lại hình tượng mặt hắn đen hơn nữa
"Là con gái sao? Có thật không? Không để hình tượng gì trước mặt thằng con trai như hắn, kĩ thuật đánh cũng không thể xem thường. Rốt cuộc cô là ai?"
Thấy bản mặt đen hơn cô cười lớn hơn nữa, đầu hắn như bốc hoả
-Cười đủ chưa-lạnh giọng nói
-Đủ..đủ rồi hahaaa-cô vẫn cười
-...
-Được...được rồi...tôi không cười...cười nữa
•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73