An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 – Chương 94
☆Chương 94: Bày bố mê trận, bị “làn sóng hồng” lật đổ
Cuối cùng Triệu Trinh kết luận là: nếu đã bị lừa, vậy thì cứ bị lừa đi!
Việc hôm qua thật khiến cả thể xác và tinh thần thư sướng a, chẳng qua Triệu Trinh vẫn còn nhớ Chu Tử đang còn gởi lại ở chỗ mình một trăm cái đánh mông, chút hả hê đắc ý trong lòng liền mất hết, có một loại cảm giác giống như rõ ràng là phúc lợi thuộc về mình, lại bị đem treo lên thật cao, hơn nữa còn có khuynh hướng cách mình càng ngày càng xa.
Hắn nhìn Chu Tử đang còn say giấc nồng bên cạnh.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, rất thích hợp. Xem ra Chu Tử đã dặn người đem mấy lò than đặt cạnh tường dời đi. Triệu Trinh biết mình mà cảm thấy bình thường, Chu Tử nhất định sẽ cảm thấy hơi lạnh. Lúc này, thân thể của nàng đang gắt gao chui sâu vào trong lòng Triệu Trinh, đầu dính sát vào trong ngực Triệu Trinh, quệt mông ngủ say.
Triệu Trinh luồn tay vào trong chăn, bắt đầu vuốt ve đường cong trên lưng Chu Tử. So với nữ nhân, vóc dáng của Chu Tử xem như là cao lớn, nhưng là khung xương cũng không lớn, hiện tại mang thai đã ba tháng, vòng eo lại vẫn tinh tế; tiếc nuối duy nhất là cái mông, tuy rằng vểnh lên, cũng không coi là lớn, tuy nhiên Triệu Trinh vẫn rất hài lòng; chân Chu Tử thật sự rất dài, lúc ở thời điểm kia quấn lên người mình, thật sự là…
Triệu Trinh vuốt ve một hồi, tâm tư cũng có chút lay động. Bất quá, hắn nhanh chóng đã bắt đầu nghĩ đến việc khác để dời lực chú ý, đêm qua sợ là Chu Tử đã đến cực hạn, mình cũng không thể tùy ý làm bậy nữa.
Triệu Trinh lại bắt đầu nghĩ đến Hoàng đế ca ca kia của hắn, trong lòng liên tục suy tư, nên thử dò xét Hoàng đế thế nào đây, nên đối phó với việc Đông Xu quốc xâm phạm biên giới như thế nào? Nên phái ai đi? Hay là nên chờ Đông Xu quốc gây sự đến mức không chịu nổi, rồi xem thử Hoàng đế sẽ làm thế nào?
Chu Tử bị sờ làm cho tỉnh giấc, nàng đang ngủ cảm nhận được Triệu Trinh vuốt ve trên người mình, chỉ là vuốt ve như này thật quái dị thế nào ấy, nhẹ một chút, nặng một chút, một hồi nhanh, một hồi chậm, sờ sờ khiến trong lòng muốn nổi nóng, hận không thể hất bàn tay hư đốn đó ra!
Chu Tử vừa tỉnh lại, đã thấy Triệu Trinh đang cau mày trầm tư, không khỏi chột dạ, lặng lẽ dúi đầu lồng ngực Triệu Trinh, ý đồ giả bộ ngủ.
Triệu Trinh lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu rời giường chuẩn bị điểm tâm cho ta à!”
Chu Tử lại dúi đầu vào trong ngực hắn một lát, rồi mới chịu chui ra, mặc quần áo vào trước, rồi mới tìm y phục sạch sẽ cho Triệu Trinh thay. Triệu Trinh xốc chăn bước xuống giường, cả người trần trụi cầm y phục thẳng hướng phòng tắm.
Chu Tử rửa mặt xong, dặn dò Thanh Thủy ở tiểu phòng bếp hầm cháo đậu xanh Bách hợp cho Vương gia, chuẩn bị bánh bao ngũ cốc cùng chút rau dưa. Lúc Triệu Trinh đi ra, Chu Tử dịu dàng hầu hạ hắn, giúp hắn lau khô tóc, chải mái tóc thật dài, đeo ngọc quan, sau đó lại giúp hắn mặc thường phục, rồi tỉ mỉ sửa sang lại một hồi.
Chu Tử bận rộn như vậy khiến Triệu Trinh sung sướng cực kỳ.
Đối với cuộc sống vợ chồng, Triệu Trinh muốn điều gì nhất? Không phải là Chu Tử thật vui vẻ thật xinh đẹp sống cùng mình sao! Không phải là từ trên giường đến dưới giường Chu Tử đều mềm mại dịu dàng với mình sao! Không phải là Chu Tử giống như “hiền thê lương mẫu” hầu hạ mình sao!
Triệu Trinh cảm thấy lý tưởng cao nhất trong đời sống vợ chồng của mình đã thực hiện được, rất có một loại cảm giác thành tựu tuy thất bại nhưng lại vinh quang.
Dùng xong bữa sáng, Triệu Trinh mang Chu Tử đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện thăm tiểu Thế tử Triệu Tử đã hai ngày không gặp.
Bọn họ đi đến chính phòng trong chính viện, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy nữ quan Hỉ Thước và Nhũ Yến đang ôm tiểu Thế tử chơi đùa, tiểu Thế tử đang hôn lên mặt Hỉ Thước, Nhũ Yến ở một bên nhìn thấy, trêu chọc nói: “Tiểu Thế tử, người bất công nga, vì sao chỉ hôn Hỉ Thước mà không hôn nô tỳ a?”
Tiểu Thế tử cười hì hì nhào tới, hôn một cái “chẹp” thật kêu ở trên mặt Nhũ Yến.
Chu Tử cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng ngó qua Triệu Trinh, gương mặt tuấn mỹ tối sầm, trong lòng cả kinh, vội vàng kéo tay Triệu Trinh, nói: “Vương gia, họ chẳng qua là nữ quan bên cạnh Thái phi nương nương thương yêu tiểu Thế tử, vui đùa với con một chút mà thôi!”
Triệu Trinh lúc này mới không nói gì, sa sầm mặt đi vào. Hắn vẫn cảm thấy sống trong thâm cung, những phụ nhân chăm sóc bên người là đáng sợ nhất, Hoàng đế ca ca của hắn chính là như thế, không thiếu âm mưu quỷ kế, nhưng leo lên người nữ nhân liền trở nên vô cùng phóng túng, cuối cùng sẽ làm hỏng thân thể của mình!
Triệu Trinh quyết định, phải nhanh chóng tiến hành thiết kế xây dựng khu viện riêng cho các con, các viện này cũng phải ở bên cạnh Ngoại thư phòng của mình, để mỗi ngày tự mình có thể thuận tiện dạy dỗ, đốc thúc bọn chúng. Tuyệt đối không thể để cho nhi tử ngày ngày lẫn lộn cùng một đám nữ nhân, chờ tiểu Thế tử lớn thêm một chút, mỗi ngày sẽ mang hắn đến Ngoại thư phòng, đi theo mình, trở thành một nam nhân đúng nghĩa!
Ngay tại lúc Nam An Vương gia đang suy nghĩ kế hoạch dạy con, Hoàng đế nhị ca Triệu Chính của hắn không ngoài dự đoán của hắn, đang ở trên giường lớn trong Ngoạn Nguyệt các chơi trò 4P.
Cao Liễn ngây thơ lẳng lơ đang cưỡi trên người hắn, tay vịn cột giường, phập phồng lên xuống.
Đại Trác nằm bên trái Hoàng đế, muội muội Tiểu Trác nằm nghiêng bên phải.
Đại Trác và Tiểu Trác là tỷ muội ruột thịt, là con lai, mang dòng máu lai giữa Đại Kim và Tây Nhung, trên người tập trung ưu điểm của hai dân tộc của cả Đại Kim và Tây Nhung: ngũ quan rõ ràng lại tinh tế như điêu khắc, đôi mắt là bộ phận xinh đẹp nhất trên mặt — màu xanh như hai viên lục bảo, bộ dạng hai tỷ muội giống nhau như đúc, giống như tinh linh đi lạc xuống nhân gian, mang theo một loại xinh đẹp thần bí khó dò.
Sau một loạt động tác, Cao Liễn không thể tiếp tục nổi nữa, thân mình mềm nhũn, ngã xuống.
Đại – Tiểu Trác đều biết, Hoàng đế ở trên giường rất lười, tuyệt đối không thể làm hắn chủ động nhúc nhích, thấy Cao Liễn không thể cử động nữa, vội bò lại, giúp Cao Liễn di động thắt lưng, tiếp tục động tác cho Cao Liễn.
Nửa canh giờ sau, Triệu Chính về tới tẩm cung của hắn, tiến vào phòng ngủ, liền mềm nhũn bổ nhào lên giường, không thèm đứng lên nữa. Mọi thái giám, cung nữ đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ để lại Đại thái giám Tiền Liễu Đức mà hắn sủng ái nhất.
Tiền Liễu Đức ngồi ở mép giường, vừa giúp hắn xoa bóp đầu, vừa thì thào bàn bạc với hắn: “Hoàng thượng, sứ giả Đông Xu đã đến Kim Kinh, ngài có muốn gặp không ạ?”
Triệu Chính được hắn xoa bóp thật sự thoải mái, hừ hừ nói: “Ngươi sắp xếp một chút, vẫn nên gặp ở miếu Ni cô đi!”
Tiền Liễu Đức nở một nụ cười khẽ không thể nghe thấy tiếng, nói: “Dạ, nô tài sắp xếp ổn thỏa xong sẽ hồi bẩm Hoàng thượng!” Tay hắn từ trên đầu Triệu Chính xoa bóp đến cổ, nhắm ngay huyệt vị khéo léo ấn vào, miệng cũng không nhàn rỗi, lại hỏi: “Mấy vị võ sĩ được bồi dưỡng ở Đông Xu thì sao ạ? Họ cũng đã tới Kim Kinh rồi, Hoàng thượng ngài có muốn gặp không ạ?”
Triệu Chính tựa như đang suy tư, một lát sau mới nói: “Giao cho ngươi đi! Loại thích khách này, cần chất chứ không cần lượng, ngươi lựa chọn ra cho thật kỹ, chọn ra hai người có năng lực nhất, ra tay một đòn tất trúng!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiền Liễu Đức hiện lên một tia cười, dịu dàng nói: “Dạ, Hoàng thượng!”
Triệu Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu thật sự hưởng thụ.
***
Triệu Trinh cho gọi Triệu Hùng, hỏi tiến độ tu sửa Ngoại thư phòng.
Triệu Hùng bảo đảm: “Chậm nhất đến hai mươi tháng Chạp, Ngoại thư phòng sẽ sửa xong ạ!”
Triệu Trinh lại nghĩ một chút, nói: “Bổn Vương chuẩn bị xây viện riêng cho tiểu Thế tử và đệ đệ của hắn, ngươi dùng của danh nghĩa bổn vương triệu tập mấy người giỏi tay nghề và người khéo tay chăm sóc cây cối, đến thăm dò địa hình trước.”
Triệu Hùng thưa một tiếng, lui xuống.
Lúc này Chu Tử đang ôm tiểu Thế tử, nói chuyện với Cao Thái phi. Hai người đang thương lượng với chuẩn bị cho Tết âm lịch. Chu Tử không có ý kiến gì, nàng đều nghe theo Thái phi nương nương.
Bởi vì hàng năm Cao Thái phi đều ở trong thâm cung nội viện, đã rất nhiều năm không trải qua Tết âm lịch của dân gian, nên cảm thấy rất hứng thú, lại gọi vài ma ma bản địa tới, hỏi về phong tục của người dân Nhuận Dương. Cuối cùng, Cao Thái phi cùng Chu Tử ra kết luận: Nếu muốn tổ chức tiệc năm mới, nhất định phải tự mình đi mua đồ tết!
Đúng lúc này Triệu Trinh đi vào.
Hắn vừa bước vào, liền nhận được bốn đạo ánh mắt nóng bỏng, nhất thời có chút kinh ngạc, trên mặt cũng vẫn trầm tĩnh, đón lấy Triệu Tử từ trong tay Chu Tử — tiểu tử mập mạp này, làm mẹ hắn ôm đến mệt muốn chết rồi!
Triệu Trinh ôm Triệu Tử ngồi xuống cái ghế dựa lớn bên cạnh Chu Tử, đặt Triệu Tử ngồi trên đùi mình, sau đó chuẩn bị lắng tai nghe ý kiến của mẫu thân và nữ nhân của mình.
Cao Thái phi biết Chu Tử nhát gan, không dám vuốt râu hùm của Triệu Trinh, đương nhiên phải là bà xuất mã rồi, một chữ “Hiếu” đè xuống, không sợ Triệu Trinh không nghe theo.
Bà mỉm cười nhìn cha con Triệu Trinh, Triệu Tử.
Bởi vì Chu Tử thích màu trắng, cho nên hôm nay Triệu Trinh vẫn mặc bộ thường phục màu trắng bằng gấm thêu mây màu bạc; mà phần lớn quần áo của Triệu Tử đều là do Chu Tử chuẩn bị, màu trắng chiếm đa số, hôm nay trên người bé mặc một bộ áo vải bông lụa mềm màu trắng thêu chim yến màu bạc.
Hai cha con đều có làn da trắng nõn, mắt phượng xếch lên, nhìn qua giống nhau đến thần kỳ, Cao Thái phi nhìn mà cực kỳ vui vẻ, chỉ cười cười nhìn Triệu Trinh và Triệu Tử, không nói gì.
Chu Tử ở một bên nhìn mà sốt ruột, vội nhắc nhở Cao Thái phi: “Thái phi nương nương, đồ tết…”
Lúc này Cao Thái phi mới nói: “Trinh Nhi, hôm nay con có bận chuyện gì không?”
Triệu Trinh nhìn mẫu thân, thản nhiên nói: “Mẫu thân, xin nói trọng điểm.”
Cao Thái phi sớm đã quen với bộ dạng này của hắn, liền trực tiếp nói thẳng vào chủ đề: “Chiều nay ta muốn mang theo Chu Tử đến phường Diên Khánh đi dạo, con ở lại phủ trông tiểu Thế tử đi!”
Triệu Trinh thực bình tĩnh ôm tiểu Thế tử lên: “Được!”
Chu Tử thực kinh ngạc, thực vui vẻ, ánh mắt sùng bái nhìn Cao Thái phi: Thái phi nương nương, vẫn là ngài lợi hại!
Cao Thái phi cười rụt rè: Đây là phúc lợi của người làm mẹ a, bằng không sinh con làm cái gì!
Cao Thái phi cùng Chu Tử rời Vương phủ đi dạo phố, Triệu Trinh ôm tiểu Thế tử đến Ngoại thư phòng.
Đây chính là lần đầu tiên hai cha con Triệu Trinh, Triệu Tử ở chung một chỗ trong một khoảng thời gian dài nha!
Quay lại Mục lục
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ Nam An Thái Phi Truyền Kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức