Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 – Chương 76
☆Chương 76: Bị khiển trách, Chu Tử tức giận
Triệu Trinh nhìn thấy động tác của Chu Tử, trong lỗ mũi hừ hừ hai luồng khí lạnh, bước đến bên giường ngồi xuống, hậm hực nhìn Triệu Tử, nói: “Nàng cũng không ngại bẩn à, đứa bé béo phệ suốt ngày tiêu tiểu, thật là bẩn!”
Chu Tử không thèm để ý tới hắn, ôm Bánh Bao Nhỏ xoay người, để lại cái lưng cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh lại quay đầu nói với ngoài cửa: “Còn không tiến vào!”
Thanh Thủy mang một cái hộp đựng thức ăn tiến vào. Nàng ta đặt hộp đồ ăn xuống, đang muốn nói chuyện, Nam An vương xua xua tay, nàng vội nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Triệu Trinh đợi Thanh Thủy đi ra ngoài, lúc này mới thản nhiên bước qua, mở nắp hộp ra, lại lấy ra một cái bình, mở nắp ra, liếc nhìn Chu Tử một cái, nói: “Ta ôm Triệu Tử cho, nàng qua ăn đi!”
Chu Tử vốn không định để ý đến hắn, nhưng cơm trưa cùng cơm chiều nàng cũng chưa ăn, trong hộp thức ăn lại có món Phật khiêu tường (*) mà nàng thích nhất, mùi thơm từng đợt bay vào mũi. Chu Tử hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giao Triệu Tử cho Triệu Trinh, mình ngồi xuống bàn ăn.
*Phật khiêu tường: (Phật nhảy qua tường) là món ăn truyền thống nổi tiếng của Phúc Châu, được liệt vào hàng sơn hào hải vị. Có giá trị dinh dưỡng cao, ăn nhiều mà không ngán.
坛启荤香飘四邻. 佛闻弃禅跳墙来
(Mùi hương trên bếp bay bốn phía. Phật ngửi thấy hương cũng muốn vượt tường.)
Triệu Trinh đem Triệu Tử đặt ở trên giường, vươn đầu ngón tay trêu đùa Triệu Tử.
Hắn duỗi đầu ngón tay đến khóe miệng Triệu Tử, Triệu Tử liền há miệng ra, hắn lập tức rút tay về. Cứ như thế sau vài lần, Triệu Tử rút kinh nghiệm, y y nha nha kêu vài tiếng, huơ huơ cánh tay béo muốn đánh Triệu Trinh, không đánh trúng, rốt cuộc cũng không há mồm nữa.
Triệu Trinh càng chọc càng hưng phấn, dứt khoát rút ngọc bội ra giơ phía trên Triệu Tử, trêu đùa.
Thấy Chu Tử ăn xong, Triệu Trinh gọi Thanh Thủy vào thu dọn, rồi mới trả đứa nhỏ lại cho Chu Tử.
Triệu Trinh cũng biết mình hôm nay có hơi quá đáng, nghĩ thầm muốn xin lỗi, nhưng cả nửa ngày, lời xin lỗi vẫn không nói nên lời, cuối cùng mở miệng, vẫn là chất vấn Chu Tử: “Nàng chuyển đến đây ở? Ta đây làm sao bây giờ?” Hắn nghe Triệu Hùng nói Thái phi nương nương lệnh cho Nhũ Yến dẫn người đến chuyển đồ đạc của Chu Tử lại đây.
Chu Tử hừ một tiếng, vẫn không quan tâm Triệu Trinh.
Nàng đem Triệu Tử đặt trên giường, sau đó không ngừng trêu đùa với con. Triệu Tử vừa học được cách lật người, rất thích lật, nhưng lúc bé lật người thì cái mông béo núc ních rất khó nghiêng qua, Chu Tử liền giúp bé một tay, đến thời điểm mấu chốt sẽ vươn đầu ngón tay đẩy nhẹ lên cái mông nhỏ nhắn một chút, Triệu Tử rất giỏi mượn lực a, mẫu thân khẽ đẩy một cái, bé liền thuận thế lật được qua.
Một lớn một nhỏ chơi vui vẻ quên cả trời đất, Triệu Trinh thấy thật thú vị, liền đặt cánh tay lên vai Chu Tử, mỉm cười xem hai mẹ con chơi đùa. Chu Tử dời bả vai, hất cánh tay hắn xuống.
Triệu Trinh biết Chu Tử thật sự rất tức giận rồi, không khỏi cũng trầm mặc. Hắn suy tính, việc hôm nay hắn làm thật sự là không cân nhắc kỹ lưỡng, có nên chịu ủy khuất nhún nhường một phen không? Cái loại chuyện này quả thật hắn đúng là chưa từng làm, cho nên cần đắn đo cân nhắc.
Hoàng Oanh thấy Vương gia bước vào Đông sương phòng, còn an bài cho Thanh Thủy và Ngân Linh trực đêm ở bên ngoài, liền tránh ra xa xa.
Nàng không dám đuổi Vương gia ra ngoài, càng không dám đi đón tiểu Thế tử ra. Đối với nàng mà nói, Thái phi nương nương cùng Chu trắc phi hoàn toàn không đáng sợ, người đáng sợ nhất chính là vị Nam An Vương gia này. Trước mặt Thái phi, hắn không thèm để ý đến người hầu hạ bên cạnh Thái phi, giống như nể mặt Thái phi, nhưng chỉ cần ngươi phạm lỗi bị hắn bắt được nhược điểm, một khi không có mặt Thái phi, hắn sẽ đối xử với ngươi tựa như với một đống phân chó, hận không thể kêu người lập tức xúc ngươi ra ngoài, ngay cả liếc mắt cũng thấy ghê tởm.
Cho nên, Hoàng Oanh nhìn trời thấy cũng đã khuya, bèn đi ngủ, dù sao ngày mai nói với Thái phi cũng được.
Đêm đã khuya, Triệu Tử cũng đã buồn ngủ. Chu Tử thấy Hoàng Oanh vẫn chưa tới, nhũ mẫu cũng không, nghĩ người ta có ý tốt, muốn nàng được ở với Bánh Bao Nhỏ nhiều hơn, trong lòng rất là cảm kích, hận không thể lập tức lấy ngân phiếu ra ban thưởng, tuyệt không biết tất cả nguyên do đều nhờ cái vị sát thần bên cạnh này.
Triệu Trinh bị lạnh nhạt cả đêm, bởi vì trong lòng đuối lý, cho nên hiếm khi khoan hồng độ lượng, không so đo với Chu Tử, bưng một chén trà ngồi trên ghế, vừa xem Chu Tử chơi cùng Triệu Tử, vừa chậm rãi thưởng trà.
Chu Tử trải một cái đệm nhỏ ở trên giường, đặt Triệu Tử nằm lên. Không biết Triệu Tử bị làm sao, vốn đang rất ngoan, nhưng hễ cứ đặt lên giường là khóc, Chu Tử vội bế con lên.
Triệu Tử được mẫu thân ôm vào trong ngực, đầu nhỏ cọ tới cọ lui, cái miệng nhỏ nhắn theo mùi sữa dán vào trước ngực Chu Tử, phút chốc đã làm thấm ướt một đốm trước ngực nàng. Chu Tử mừng rỡ, vội một tay bế Triệu Tử, một tay cởi cái yếm lụa trắng. Triệu Tử đầu tiên là lấy tay sờ một chút, tiếp theo liền “Ô ưm” một tiếng, ngậm lấy.
Trong nháy mắt bé ngậm lấy đầu vú, Chu Tử đau đến nhướng mày — lúc sáng nơi đó của nàng bị Triệu Trinh hút sưng lên.
Nhưng mà, Bánh Bao Nhỏ dù sao cũng khác, tuy có đau, nhưng trong lòng Chu Tử tràn đầy tình thương của mẹ, nàng chậm rãi xê dịch thân mình beo béo của Bánh Bao Nhỏ, để cho bé bú càng thoải mái.
Triệu Trinh trơ mắt nhìn cái gì đó của mình rơi vào trong miệng Triệu Tử, trong lòng vô cùng chua chát, ghen tỵ nói: “Nếu con đói, thì đưa cho nhũ mẫu đi!”
Chu Tử căn bản không quan tâm đến hắn.
Triệu Trinh cảm thấy thật mất mặt.
Bánh Bao Nhỏ ăn xong bên này lại ăn qua bên kia, rất nhanh liền ngậm ti mà ngủ thiếp đi.
Bởi vì Bánh Bao Nhỏ đang ngủ, mà trong miệng còn mút chùn chụt, Chu Tử nghĩ Bánh Bao Nhỏ còn chưa ngủ sâu, không lấy đầu ngực ra.
Ai ngờ bên cạnh có người nhìn không thuận mắt, đi tới giơ tay liền giải cứu đầu ngực ra, kết quả Triệu Tử vốn đang ngủ mơ mơ màng màng lập tức nhắm mắt gào khan.
Chu Tử trừng mắt liếc nhìn Triệu Trinh một cái, vội nhét đầu vú vào, Triệu Tử lúc này mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Trong trận chiến này, Triệu Trinh hoàn toàn thua Triệu Tử, trơ mắt nhìn Chu Tử đặt Triệu Tử ở tận cùng bên trong giường, sau đó cũng nằm lên, kéo chăn đắp.
Triệu Trinh đứng dậy đóng cửa phòng, sau đó cũng ngồi xuống bên giường, đang muốn cởi quần áo, chợt nghe Chu Tử lạnh lùng nói: “Nay đang lúc quốc tang, chàng về Diên Hi cư đi, không thì ngủ ở thư phòng cũng được!”
Triệu Trinh “hừ” mũi, cởi y phục chỉ còn lại trung y, nằm xuống sát bên Chu Tử, nghiêng người ôm Chu Tử vào trong ngực.
Chu Tử từ chối vài lần không có hiệu quả, lại sợ đánh thức Bánh Bao Nhỏ, đành phải mặc hắn.
Triệu Trinh cũng nghiêm túc, chỉ sờ soạng “meo meo” Chu Tử vài cái, nhằm phục thù Triệu Tử, vãn hồi một chút lãnh thổ, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi — hắn đã không ngủ hai ngày hai đêm, sáng nay lại cùng Chu Tử một canh giờ, sớm mệt nhọc không chịu nổi.
Nửa đêm Chu Tử tỉnh lại, bởi vì Bánh Bao Nhỏ nhích tới nhích lui, mặc dù nàng chỉ chăm sóc Bánh Bao Nhỏ một tháng, cũng đoán được đại khái bé muốn đi tiểu, cho nên đẩy đẩy Triệu Trinh: “Triệu Tử muốn đi tiểu!”
Triệu Trinh đang ngủ say, lập tức bị đánh thức, không nói không rằng, ôm lấy Triệu Tử đi ra bên ngoài. Đến bên ngoài, hắn giao Triệu Tử cho Ngân Linh và Thanh Thủy đang trực đêm: “Đưa tiểu Thế tử đến chỗ nhũ mẫu!” Nói xong, quay đầu về phòng, còn đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Ngân Linh đón lấy tiểu Thế tử, trước kêu Thanh Thủy đi gọi nhũ mẫu, sau đó tự mình cho tiểu Thế tử đi tiểu. Tiểu đệ đệ của Triệu Tử vểnh lên, nhưng mắt vẫn còn nhắm tịt, ngủ ngon. Ngân Linh giữ một lát, không thấy nước tiểu ra, bắt đầu huýt sáo, ai ngờ nàng vừa thổi một cái, tiểu Thế tử lập tức liền tiểu ra. Vừa tiểu xong, Thanh Thủy, nhũ mẫu và Nhũ Yến cùng lại đây.
Chu Tử nằm ở trên giường, chờ Triệu Trinh cho Triệu Tử đi tiểu xong quay lại. Ai ngờ, Triệu Trinh đã trở lại, nhưng không thấy Triệu Tử! Nàng kinh hãi, vội ngồi dậy từ trên giường, cũng mặc kệ đã hạ quyết tâm là không để ý đến Triệu Trinh, vội vàng hỏi: “Con đâu?”
“Nhũ mẫu đến đây ôm đi rồi!” Triệu Trinh lười biếng nói. Hắn nằm xuống, cũng kéo Chu Tử nằm xuống, ôm vào trong ngực, than thở: “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải thỉnh an mẫu phi đấy!”
Lửa giận hừng hực thiêu đốt muốn phun trào của Chu Tử bị một câu nói nhẹ nhàng của hắn dập tắt “Xèo” một tiếng, im lặng không lên tiếng nằm xuống, sôi trào một lát, cuối cùng dùng sức nhéo thật mạnh lên hông Triệu Trinh, có thể phát tiết một ít phẫn nộ, rồi cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Triệu Trinh xoa xoa thắt lưng bị nhéo đau, trong lòng cũng rất vui sướng, cảm thấy Chu Tử đã nguyện ý quan tâm đến mình, nhưng nghĩ lại, thấy mình cũng thật vô sỉ, trái lo phải nghĩ, cũng nhanh chóng ngủ đi.
Sáng sớm Cao Thái phi tỉnh lại, rửa mặt xong vừa ngồi xuống, Chu Tử đã tiến vào, ngoan ngoãn dâng lên một chén trà xanh.
Cao Thái phi nhìn nàng một cái, thấy Chu Tử mặc một bộ y phục thường ngày nửa mới nửa cũ, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, trên mặt không dùng son phấn, cũng rất là xinh đẹp, bà thấy như vậy rất trắng trong thuần khiết, trong lòng cũng thư thái không ít, nhấp một ngụm nước trà, đang muốn nói chuyện, Triệu Trinh liền tiến vào thỉnh an.
Triệu Trinh thỉnh an xong, cũng không rời đi, đứng yên một chỗ nhìn mẫu thân cười.
Cao Thái phi nhìn bộ dạng lấy lòng của cái đứa con Triệu Trinh không thích cười kia, liền nghiêm mặt hỏi: “Biết sai rồi sao?”
Triệu Trinh rũ mắt, nói: “Đây là trong phủ của nhi tử, bất kỳ lời nào cũng không thể truyền ra ngoài!”
Cao Thái phi trừng mắt, liếc hắn một cái, nói: “Vậy cũng phải cẩn thận, con không sợ kẻ khác buộc tội sao?”
Triệu Trinh hai mắt nhìn trời: “Ai dám buộc tội, cứ để hắn thử một lần!”
Cao Thái phi giận dữ, đứng lên nhấc tay đánh Triệu Trinh, Triệu Trinh cứng đầu cứng cổ chịu đánh một lúc, sau mới mỉm cười nhìn Cao Thái phi, nói: “Mẫu thân, đánh thêm vài cái cho hả giận đi!”
Nghe thấy hắn gọi “Mẫu thân” mà không phải “Mẫu phi”, Cao Thái phi không khỏi cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tay giơ lên cao rồi lại thả xuống, hạ giọng nói: “Ngày bé, con rất biết nghe lời hơn a!”
Triệu Trinh nhân cơ hội nói: “Mẫu thân, nhi tử làm việc mà người còn không yên lòng sao? Ngài yên tâm đi!”
Cao Thái phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Trinh, lại nhìn sang Chu Tử yên lặng đang đứng một bên, ở trong lòng thở dài, nói: “Con cũng nên vì Chu Tử mà lo lắng một chút đi!” Lại nói: “Hôm nay, mợ cả, mợ ba, mợ tư của con sẽ đến đó!”
Triệu Trinh im lặng một lát, nói: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử có biện pháp!”
Vừa đến giờ Thìn, phủ Cao Thừa tướng, trừ Nhị phu nhân theo trượng phu ra biên cương, Đại phu nhân thuộc chi lớn, Tam phu nhân chi thứ ba cùng Tứ phu nhân chi thứ tư cùng mang theo đám nha hoàn ma ma ngồi xe ngựa, chậm rãi tới đây.
Chiều hôm qua, trong cung phái người đến phủ Cao thừa tướng thông báo ý chỉ tuyển phi, trong phủ Cao thừa tướng, phàm là những cô nương con dòng chính, chưa từng hứa hôn đều được ghi vào danh sách, được tuyển vào cung, ngay cả tiểu nữ Cao Quân mười hai tuổi, con dòng chính của Cao Đại phu nhân, từng náo loạn trong ngày đính hôn của Nam An vương, khiến tiếng xấu lan xa cũng được liệt vào danh sách.
Người khác đều hâm mộ Cao phủ càng thân thuộc với vua, Cao phủ lập tức như nổ tung.
Cao Đại phu nhân thật rất nguyện ý.
Trận náo loạn Cao Quân gây ra ở phủ Nam An vương ngày đó, bịt kín con đường vào làm Vương phi phủ Nam An vương của nàng ta, chỉ có thể chọn chốn nhà cao cửa rộng khác mà lập gia đình. Chẳng qua là, tuy phủ Thừa Tướng thuộc dòng dõi cao quý, nhưng Cao Quân từng dây dưa đến Nam An vương, ai cũng không muốn tranh giành “gáo nước đục” này, làm liên lụy đến nhà mình. Cao Đại phu nhân hao tâm tổn trí, tìm mấy mối đều không thành, đang chuẩn bị hạ thấp tiêu chuẩn, thử tuyển chọn bên ngoài kinh thành, lại nhận được tin tức tốt này.
Cao Đại phu nhân thật sự mừng rỡ — mặc dù nữ nhi của mình không thông minh, nhưng nói không chừng cái bụng cũng không chịu thua kém, một lần có thể sinh được con trai thì sao — Cao Đại phu nhân ôm nguyện vọng tốt đẹp, dẫn đầu đám chị em dâu đi tới cửa, muốn cầu xin Cao Thái phi, thông qua Nam An vương, giúp Cao Quân lên vị trí ột chút.
Cao Tam phu nhân cũng đi theo, thuần túy là do từ trượng phu biết được cha chồng là Cao thừa tướng dự bị kết thân cùng Nam An vương, bà muốn cho nữ nhi Cao Châu gả vào phủ Nam An vương làm Vương phi, cho nên đến đây. Trước kia, Cao Đại phu nhân thế cao lực mạnh, có ý muốn gả con gái Cao Quân của mình vào phủ Nam An vương, Cao Tam phu nhân đành phải né tránh. Hiện tại Cao Quân không được, bà cảm thấy đã đến phiên khuê nữ của mình rồi, liền đến đây muốn cầu xin Nam An Thái phi, gạt tên Cao Châu ra khỏi danh sách tiến cung.
Cao Tứ phu nhân có hai nữ nhi dòng chính trúng cử, một đứa mười tám tuổi, một đứa mười hai tuổi. Cao Phân mười tám tuổi, bộ dạng rất xấu, cho nên Cao Tứ phu nhân chuẩn bị chờ sau khi Tân hoàng đăng cơ, theo lệ sẽ tổ chức thi khoa cử, đến lúc đó chọn một tân khoa tiến sĩ làm con rể; Cao Liễn mười hai tuổi, dáng dấp thì cũng tạm được, nhưng tuổi còn quá nhỏ lại được nuông chiều quá thành tánh, chuyện gì cũng ngờ nghệch, bà sợ Cao Liễn vào hoàng cung bị người ta ăn tươi nuốt sống. Cho nên, cũng đến cầu xin Cao Thái phi.
Mấy vị phu nhân mỗi người có mục đích riêng, họp nhau lại bàn tán một hồi, liền đồng loạt đến phủ Nam An vương tìm Cao Thái phi.
Hoàng Oanh bẩm báo xong, Chu Tử vừa nghe là người nhà mẹ đẻ của Cao Thái phi, liền chuẩn bị lảng tránh lui ra. Cao Thái phi lại nói: “Chu Tử, về sau mọi chuyện trong phủ đều giao cho con, anh em họ hàng con cũng phải nhận biết được, con không cần phải đi, ở lại học một ít đi!”
Chu Tử vội thưa một tiếng “Dạ”, rồi yên lặng đứng sang một bên.
Quay lại Mục lục
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ Nam An Thái Phi Truyền Kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức