Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 – Chương 52
☆Chương 52: Trở về Nhuận Dương, Vương phủ thay đổi
Chu Tử cất thư và ngân phiếu xong, liền đi tìm Triệu Hùng.
Lúc nàng tìm được Triệu Hùng, Triệu Hùng đang đứng ở trên boong thuyền nói chuyện với Hiệu úy thống lĩnh Chiêu vũ mới – Tôn Triết. Chu Tử gọi Triệu Hùng, Triệu Hùng và Tôn Triết cùng xoay người lại.
Vị Tôn Triết trẻ tuổi này khoảng hai mươi hai – hai mươi ba tuổi, thân hình cao lớn, tay chân thon dài, làn da ngăm đen, diện mạo anh tuấn, mang theo một cỗ khí lực vạm vỡ, lúc này đang mỉm cười nhìn Chu Tử. Hắn biết vị thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp trước mắt này chính là nữ nhân của Vương gia, chỉ không ngờ lại có bộ dáng này, mặt mộc, không chút phấn son, một mái tóc đen dài xõa sau lưng, trên người là một bộ quần áo vải thô màu xanh hơi cũ, thoạt nhìn không lộ vẻ thanh bần, chỉ cảm thấy thanh nhã.
Triệu Hùng vội nói với Tôn Triết: “Tôn Hiệu úy, ta đi một chút sẽ quay lại!” Dứt lời, liền cùng Chu Tử rời khỏi boong thuyền.
Tôn Triết cũng không lập tức rời đi, mà là đứng ở đó nhìn bóng lưng Chu Tử. Hắn cảm thấy dáng đi của vị cô nương này không hề ưỡn ẹo, thong thả thoải mái, thật xinh xắn tao nhã không nói thành lời.
Đi được một đoạn, Chu Tử mới hỏi Triệu Hùng: “Người vừa rồi là ai vậy?”
“Là một người mới trong quân đội, Hiệu úy Chiêu vũ, họ Tôn.”
Triệu Hùng không nói cụ thể, Chu Tử cũng không định hỏi, vì vậy đề tài này liền chấm dứt.
Nghe Triệu Hùng báo lại, Triệu Trinh mới biết được số lượng ngân phiếu Chu Tử đã đưa cho Chu Bích. Hắn vừa nghe xong, lúc ấy liền vỗ trán — nữ nhân này, ai đời lại đem gởi hết toàn bộ ngân phiếu mình đưa cho nàng, không giữ lại một chút cho bản thân!
Tối hôm đó, hai người cùng ngồi chơi cờ — theo lời dặn của đại phu, nhiều ngày nay Triệu Trinh thành thành thật thật, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đơn giản ngồi chơi cờ với Chu Tử, cũng không có chút tà niệm gì.
Đương nhiên, dựa vào thực lực giữa hai người họ, Chu Tử thua liên tục, thắng nàng không có một chút hăng hái nào. Chu Tử suy nghĩ hơi lâu, Triệu Trinh chờ lâu, có vẻ buồn chán, liền hỏi Chu Tử: “Ngươi gởi hết toàn bộ ngân phiếu uội muội ngươi, vậy lấy gì mà tiêu?”
Chu Tử cảm thấy hắn hỏi rất buồn cười, hé miệng cười, nhìn Triệu Trinh, mắt lóe tia sáng lấp lánh tinh nghịch: “Không phải nô tỳ còn có ngài sao!”
Triệu Trinh nhìn nàng, cứng họng, sau đó buồn bực — ta thế mà lại giống kẻ coi tiền như rác sao! – Sau đó lại nghĩ sâu xa: Đây là Chu Tử tin tưởng ta, không muốn rời xa ta a! Cuối cùng, Triệu Trinh kiêu ngạo, rũ mắt khiển trách Chu Tử: “Cả ngày chỉ biết phung phí bạc, đúng là đàn bà phá của!”
Nói xong, gọi Triệu Hùng tới: “Đem hộp đựng bổng lộc của ta lại đây!”
Rất nhanh hộp đã được đưa tới.
“Cầm đi! “ Triệu Trinh đưa cái hộp cho Chu Tử, “Lúc chi tiêu phải biết kiềm chế, đừng có khiến ta phá sản!”
Chu Tử ôm cái hộp, mặt mày hớn hở: “Vương gia, nếu nô tỳ lỡ xài hết, vậy phải làm sao?”
“Ăn rau thay cơm!” Triệu Trinh có chút buồn bực, “Bổng lộc mỗi tháng được phát một phần, còn lại sẽ được phát vào cuối năm… Rốt cuộc có bao nhiêu, ta cũng không rõ lắm, ngươi hỏi Triệu Hùng là được!” Hắn cảm thấy thật phiền muốn chết, phải tắm một cái rồi ngủ mới được, nghĩ như thế liền nhấc chân đi tới phòng tắm.
Chu Tử biết hắn nhất định sẽ kêu mình, liền cầm trung y sạch sẽ đứng chờ sẵn ở ngoài cửa phòng tắm.
Quả nhiên, trong phòng tắm rất nhanh đã truyền ra tiếng của Triệu Trinh: “Chu Tử, tìm y phục mới cho ta…”
Đoàn tàu sắp tới thành Nhuận Dương, Chu Tử bắt đầu có chút sốt ruột: “Nô tỳ còn chưa chuẩn bị lễ vật cho Đào ma ma nữa, Đào ma ma tốt với nô tỳ như vậy, làm sao bây giờ?”
Triệu Trinh vô tình nói: “Không cần chuẩn bị.”
“…?”
Chu Tử đang chuẩn bị kéo hắn hỏi kỹ, Triệu Trinh đã đứng dậy sải chân rời đi.
Đến thành Nhuận Dương, đội tàu vừa cập bến, trên bến tàu đã sớm có hai ma ma đứng chờ, lên thuyền đón Chu Tử đi xuống, lặng lẽ ngồi xe ngựa trở về phủ Nam An vương.
Vào Vương phủ, Chu Tử trực tiếp bị đuổi về Diên Hi cư. Lúc này nàng mới phát hiện, người chờ nàng ở trong Diên Hi cư lại là Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh.
Chu Tử không biết Triệu Trinh đã sắp xếp, ngạc nhiên che miệng, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói, mình vẫn luôn ở trong khoang thuyền, cũng không ra ngoài đi dạo, không hay biết chút gì về việc này.
Chu Tử nhờ Triệu Hùng giúp một tay, đến Thu Hưng lâu – tửu lâu xa hoa rực rỡ mới mở ở thành Nhuận Dương đặt một bàn tiệc thịnh soạn. Sau khi bàn tiệc được đưa đến Vương phủ, bày ở trong phòng Trị sự ngoại viện Diên Hi cư, Chu Tử mời Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh cùng đến đây, chỉ nói muốn cùng mọi người tụ họp. Trong bữa tiệc, nàng chưa hề nói lời xin lỗi, nhưng Hồ ma ma và Ngân Linh trong lòng cũng ngầm hiểu, không ai nhắc gì ở trước mặt Đại Nhạn cô cô – thân tín của Quý phi nương nương.
Uống cạn một vò Hạnh Hoa Xuân, bốn người đều đã hơi say, nói chuyện cũng thoải mái một chút.
Lúc này Chu Tử mới biết, Trương ma ma và Đào ma ma đều được Vương gia trả lại khế ước bán thân, trở lại kinh thành dưỡng già. Bây giờ ở Phủ Nam An vương này, ngoại quản gia là Triệu Hùng, nội quản gia là Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma quản lý Diên Hi cư, Triệu Phúc, Triệu Anh, Triệu Dũng cùng với Triệu Tráng – mà Chu Tử chưa từng gặp mặt đi theo Vương gia giúp việc trong quân.
Sau khi biết được mấy tin tức này, Chu Tử không thể nói rõ cảm nhận trong lòng, yên lặng uống một chén rượu, lại đứng dậy rót cho ba người kia mỗi người một chén, ba người cụng ly, một hơi cạn sạch.
Tháng sáu trôi qua rất nhanh.
Tháng bảy có lẽ là tháng nóng nhất trong năm ở Nam Cương, Triệu Trinh cũng giảm cân trong mùa hè (do ăn ít đi), lại gầy đi một chút.
Cuối tháng bảy thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ hơn, Chu Tử bắt đầu mỗi ngày quan tâm việc giúp Triệu Trinh bồ bổ thân thể. Bởi vì Triệu Trinh quá bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể trở lại Diên Hi cư, cho nên Chu Tử thường dặn dò phòng bếp chuẩn bị các loại thức ăn khuya dinh dưỡng cho hắn.
Hôm nay là canh gà nhân sâm, ngày mai lại chuẩn bị cháo trắng rau dưa, ngày kia sẽ là canh cá linh tinh gì đó…. Ăn xong bữa khuya, Chu Tử còn bưng trái cây đến.
Dụng tâm như vậy đương nhiên là có hiệu quả, chưa tới mười lăm tám tháng, thân thể của Triệu Trinh đã khôi phục như cũ, làn da ngăm đen do bị phơi nắng cũng dần dần trắng lên mềm mại hơn, thoạt nhìn khí sắc xem ra rất tốt.
Chu Tử càng nhìn hắn càng thấy đẹp, hơn nữa cảm thấy tầm mắt của Quý phi nương nương trong cung cũng rất biết thưởng thức, những tấm tơ lụa đã ban ình đều là màu trắng ánh bạc, may thành quần áo mặc ở trên người Triệu Trinh thật sự là nói không nên lời vẻ tuấn mỹ tiêu sái, như ngọc thụ lâm phong của hắn.
Vì thân thể Chu Tử, gần đây Triệu Trinh thường đè nén nhu cầu của mình, mấy ngày mới làm một lần, còn không dám phóng túng, luôn nhã nhặn từ tốn, chẳng qua “có chút ít còn hơn không có” thôi.
Chu Tử không biết Triệu Trinh phải đèn nén, chỉ cảm thấy kỳ quái: Hiện tại Triệu Trinh ngày ngày đều được mình tẩm bổ không ngừng, tư thái “gió lớn cũng không cản nổi” như ngày xưa đâu rồi? Trước kia hầu như mỗi ngày đều quấn lấy nhau, hiện tại dăm ba ngày mới làm một lần; trước kia luôn mạnh mẽ bừa bãi, hiện tại cứ luôn nhẹ nhàng cọ xát; trước kia thích cảm giác từ sau lưng, hiện tại căn bản đều dùng tư thế truyền thống… Chu Tử vốn đoán rằng có phải mình không còn lực hấp dẫn, nhưng Triệu Trinh vẫn luôn ngày ngày trở về, chưa từng qua đêm ở bên ngoài.
Chu Tử đâm ra nghi ngờ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tối hôm nay, Triệu Trinh uống xong một chén canh ba ba mà Chu Tử chuẩn bị, cầm một quyển sách tựa vào đầu giường đọc.
Lúc này Chu Tử đã tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, Triệu Trinh vô tình liếc nàng một cái. Gần đây Chu Tử cũng ăn khuya cùng Triệu Trinh, kết quả cũng tẩm bổ khiến cơ thể hao gầy vì sinh bệnh hồi phục trở lại, gương mặt trắng hồng, ánh mắt trong suốt ẩn tình, thân mình nở nang hấp dẫn — chỉ một cái liếc mắt này, ánh mắt Triệu Trinh liền không dời đi được, hắn cảm thấy trong lòng bốc hỏa, huyết mạch sôi sục, hô hấp nóng như lửa, xương cốt ngứa ngáy.
Cuối cùng, Triệu Trinh dùng hết ý chí, ép buộc hai mắt của mình trở lại quyển sách cầm trong tay.
Vừa rồi Chu Tử cố tình dụng tâm thử Triệu Trinh một chút, xem thử Triệu Trinh rốt cuộc bị làm sao. Nàng bưng một khay nho đi đến bên người Triệu Trinh, đụng vào Triệu Trinh: “Ăn nho đi!”
Triệu Trinh há miệng ra.
Chu Tử dùng hai đầu ngón tay non mịn ngắt một quả nho, đưa tới bên miệng Triệu Trinh.
Triệu Trinh há mồm ngậm quả nho và cả ngón tay nàng, không chịu buông ra.
Chu Tử lập tức đỏ mặt, mắt to ướt át, thân thể kề sát Triệu Trinh, bầu ngực đầy đặn cách lớp áo tắm mỏng manh cọ xát.
Đối mặt với dụ dỗ trắng trợn như vậy, Triệu Trinh không muốn nhịn nữa, ôm Chu Tử, ném lên giường.
Hắn trước kia ở trên giường vẫn luôn có chút phóng túng, giống như không như vậy thì thật chán; hiện tại lại cố ý dịu dàng, càng thêm cẩn thận, đè nén tính tình. Dù như thế, khi hắn động thân mà tiến vào, Chu Tử vẫn kêu lên một tiếng.
Triệu Trinh không dám động mạnh, vừa chậm rãi đẩy vào, vừa quan sát phản ứng của Chu Tử. Lúc hắn vừa mới tiến vào, Chu Tử nhắm mắt lại, cắn môi giống như là đang nhịn đau. Triệu Trinh nhẫn nại chậm rãi tiến vào, lại từ từ rút ra. Sau ba lượt như thế, Chu Tử vươn hai tay ôm lấy hắn. Lúc này Triệu Trinh mới dám buông thả lỏng tay chân, ra nhanh vào mạnh.
Hoan ái qua đi, hai người không quan tâm đến mồ hôi trên người, rúc vào nhau, mặt kề mặt, chân chạm chân, thân thiết cọ tới cọ lui.
“Chu Tử, ngày mai ăn mặc xinh đẹp một chút!”
“Để làm gì ạ?”
“…”
“Rốt cục là để làm gì a?”
“…”
Triệu Trinh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, hàng mi thật dài dưới ánh nến tạo ra một bóng râm dưới mắt, đôi môi mím lại thật chặt.
Chu Tử nhỏm dậy, hôn lên môi hắn một cái, dập tắt nến, rúc vào trong khuỷu tay hắn, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Quay lại Mục lục
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ Nam An Thái Phi Truyền Kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức