Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Haina
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 602 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 48: Mắc Bẫy
————Chap 48: Mắc bẫy————
Bầu trời buổi hoàng hôn hôm đó âm u đến kì lạ bởi một màu xám trắng lạnh lẽo bao phủ. Gió thổi nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho ta rợn người. Khu rừng hoang vắng và lặng lẽ như đang chìm trong giấc ngủ say. Thú vật chắc đang nằm rúc mình trong những hang động ẩm thấp nên giờ đây ta không hề thấy được sự hiện diện của bất kì loài vật nào. Cây cối rậm rạp, vài cành cây to rũ xuống mặt đất khiến lá cây không thể tiếp nhận ánh sáng mặt trời nên có màu xanh đậm ảm đạm thiếu sức sống. Âm thanh mà mọi người có thể nghe rõ nhất là tiếng sột soạt phát ra từ việc ma sát của đế giày của chính họ và mặt đất sần sùi cứng còng trong lúc di chuyển.
Yukino khẽ rùng mình bởi cảm giác u ám nơi đây. Nơi thực hiện nhiệm vụ là tòa nhà cổ nằm sâu trong khu rừng này. Cô nhìn hai hàng cây ven lối món mà mình đang đi và tự hỏi không biết đã đến nơi chưa thì thấy Sting đột ngột dừng lại.
Sting: Chúng ta đến nơi rồi.
Nghe thấy thế Yukino ngẩn đầu lên nhìn thì đập vào mắt cô là một tòa nhà cũ, rất cũ với rất nhiều dây leo chằn chịt bám xung quanh. Thiết kế của nó mang phong cách phương Tây cổ kính nhưng không quá xa hoa. Mái ngói qua thời gian dài chịu gió chịu mưa nên giờ đã ngả qua màu nâu sẫm. Muốn vào ngôi nhà phải đi qua một cánh của cao luôn dài dần như nhìn mũi thuyền.
Rogue đưa tay gõ nhẹ cửa. Âm thanh "cộc, cộc" vang lên khô khốc giữa không gian im ắng.
Rogue: Chúng tôi đến từ hội Sabertooth để nhận nhiệm vụ.
Không có lời đáp lại. Một lúc sau, cánh cửa tư động nhé ra. Sting mặt đầy bất mãn vì sự thiếu tôn trọng của chủ nhân ngôi nhà bước vào với vẻ cáu gắt.
Sting: Chúng ta đã tốt bụng nhận nhiệm vụ tại một nơi vắng vẻ xa xôi thế này mà một màn đón tiếp tử tế cũng không có. Bực bội thật!
Yukino chỉ biết cười trừ trước thái độ trẻ con của vị hội trưởng trẻ tuổi này. Rogue cảnh giác nhìn xung quanh, anh luôn cảm giác có kẻ đang nhìn cả ba người từ lúc đến gần ngôi nhà. Nhưng Rogue không cảm nhận được nguồn mà lực nào quanh đây. Đang nghĩ chắc rằng mình đa nghi quá thì thoáng thấy một bóng người lướt qua. Tốc độ quá nhanh khiến anh không thể nhìn rõ.
Rogue: Sting! Yukino! Cẩn thận đấy!
Sting: Cậu cứ làm quá Rogue. Lo lắng quá mức rồi đấy.
Sting vừa dứt lời thì cánh cửa họ đi vào bỗng đóng sầm lại. Ánh sáng ít ỏi phát ra từ khe cửa biến mất. Một không gian mờ ảo u tối bao trùm gian phòng nơi ba người đang đứng.
Sting: Cái quái gì thế?
Bỗng nhiên từ tứ phía hàng tá bóng đen lao tới với vận tốc chóng mặt. Đó là rất nhiều người mặt áo choàng đen với vũ khí trên tay. Rogue do có dự tính trước nên nhanh chóng thủ thế, nâng chân đá vòng thật lớn để kéo lớn khoảng cách của ba người họ với bọn chúng. Sting chẳng có sự đề phòng nên khi bị mai phục bất ngờ phản ứng có phần cảm hơn Rogue nên bị lưỡi kiếm sắc bén cứa một đường bên đùi. Vết thương không sâu nhưng khiến cho việc di chuyển của cậu có phần khó khăn hơn.
Sting: *giọng gấp gáp* Chuyện gì đang xảy ra thế?
Rogue: *thấp giọng* Không rõ. Nhưng chúng ta bị lừa rồi. Nhanh chóng thoát ra khỏi đây thôi.
Sting hừ một cái rõ to. Rogue nghĩ chắc chắn cậu ta đang tức giận lắm, có lòng tốt giúp người khác mà lại bị mai phục như thế này.
Yukino nhanh nhẹn luồn lách tránh né các đòn tấn công liên tục. Đưa tay sờ những chiếc chìa khóa cung hoàng đạo bên hông. Cô rút chìa Libra vì trong tình thế này, cần có sự thay đổi trọng lực để thoát thân trước tiên.
Yukino: Thiên Bình môn khai mở! Libra!
Đáng lẽ chìa khóa phải phát ra ánh sáng vàng kim như mọi khi và Libra xuất hiện nhưng lúc này đây không có bất kì điều gì xảy ra. Chiếc chìa khóa không có sự biến đổi gì khác, vẫn tỏa ánh sáng vàng le lói trong không gian thiếu ánh sáng này. Yukino cả kinh, sao chuyện này lại xảy ra vào lúc này chứ.
Trong trận chiến, chỉ cần một khoảnh khắc lơ đễnh coi như mất mạng. Vì vài giây bất ngờ trước việc không triệu hồi được Libra, Yukino đã không chú ý đến có một tốp người gần đó đang thi triển pháp thuật kết hợp. Lúc chợt nhận ra đã quá trễ, một đòn ma pháp mạnh mẽ giáng thẳng vào cô.
Sting chỉ kịp hét tên Yukino trong vô vọng. Rogue mở to mắt cùng vẻ mặt kinh hoàng. Ánh sáng bất ngờ khiến người khác nhức mắt ấy từ từ biến mất. Sting và Rogue muốn lao ngay đến hỗ trợ cho Yukino nhưng không thể. Số người mặc áo choàng tấn công họ càng lúc càng nhiều. Chỉ cần một chút sơ suất có thể khiến hai người mất mạng.
Sting: *hét lên* YUKINO!!! CẬU CÓ SAO KHÔNG?
Sting không nghe tiếng đáp trả. Lòng cậu cồn cào lo lắng. Nỗi bất an tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Tiếng nói quen thuộc yếu ớt vang lên giữa những âm thanh hỗn tạp.
Yukino: St...sting...
Bất chấp tất cả, Sting lao như điên về phía phát ra tiếng nói đó. Những lưỡi kiếm sát nhọn cứa vào người cậu. Máu đỏ bắt đầu tuông ra thấm vào áo. Cơ thể cảm thấy đau nhưng đôi chân không thể dừng di chuyển.
Sting: *gào lên* BỌN BÂY TRÁNH RAAAAA!!!! BẠCH LONG HỐNG!!!!
Ánh sáng chói lóa từ miệng Sting dội thẳng vào đám người khiến họ phải nhanh chóng né sang và tạo ra một lối đi. Sting lập tức nắm bắt thời cơ nhảy vào cứu Yukino lúc này đây đang khụy gối trên đất, một tay ôm lấy bụng đầy máu. Nhanh tay đỡ cô đứng dậy và tựa vào người mình, cậu vừa đá mấy trên gần đó ra xa.
Rogue lúc này đang cố gắng mở đường thoát cho cả ba. Anh tập trung đánh về phía cửa. Trong lòng hết sức lo lắng cho Yukino nhưng anh phải cố gắng tin tưởng vào Sting.
Sting: *giọng gấp gáp* Yukino!!! Cố chịu dựng đi! Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây ngay.
Yukino không đáp trả, cô chỉ gật đầu một cái thật nhẹ. Hàng lông mày thanh tú vẫn nhíu chặt vì đau đớn, mắt chỉ mở he hé cố gắng nắm bắt tình hình xung quanh.
Bỗng Yukino mở to mắt, đẩy Sting đang đỡ mình ra xuống đất. Một luồng ma pháp màu đen dội thẳng vào người cô.
Giây phút đó...
Cô đưa mắt nhìn Sting...
Trên môi nở một nụ cười yếu ớt...
"H...ãy...sống..t..ốt..."
Lời nói vừa dứt, cả thân người cô đổ rạp xuống đất như một loài hoa đến đẹp đẽ mất đi sự sống.
Sting gào tên cô trong vô vọng...
Tiếng hét đau đớn của bạch long vang vọng khắp gian phòng...
————End chap 48————
Haina: Ta đã trở lại đây mọi người ^^. Còn ai nhớ tôi không nhỉ?
Nếu được 20 người khác nhau comment trước 11 giờ tối ngày mau thì ngay thứ 2 sẽ có chap mới.;)
Nalu story (Fairy Tail fanfic) Nalu story (Fairy Tail fanfic) - Haina