A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàn Liệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 512 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:00:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Quấn Quýt Triêu Dương
riêu Dương họp với các quản lý trong công ty.
“Doanh thu buôn bán của Diệu Vũ Thai tháng này là ba ngàn vạn (30 triệu), trừ đi thành phẩm, lãi đạt 1200 vạn (12 triệu)...” Tất cả chủ quản chi nhánh báo cáo thành tích tháng trước.
“Việc kinh doanh của hội sở có tăng, so với tháng trước tăng năm trăm vạn (5 triệu).”
“Bây giờ khách sạn Giả Nhật là mùa ế ẩm, không lời không lỗ.”
Triêu Dương chăm chú nghe tất cả chủ quản báo cáo thành tích, nghe được việc kinh doanh của khách sạn Giả Nhật bình thường thì khẽ gõ tay lên mặt bàn, trầm ngâm.
Bây giờ kinh doanh khách sạn cạnh tranh kịch liệt, dù cho khách sạn cấp năm sao thì đôi khi cũng vắng khách vào mùa ế ẩm. Bọn họ cũng không phải khách sạn có lợi nhuận thảm nhất giữa mùa ế ẩm. Hắn cũng không bắt buộc có thể tốt đẹp trong hoàn cảnh đó. Khách sạn bọn họ có thể thật là phát đạt, hơn hẳn tất cả, nhưng nếu như thoát khỏi tình cảnh kinh doanh lỗ vốn thậm chí là không lời không lỗ trong mùa này thì không gì tốt hơn.
“Đối với tình hình vắng khách của khách sạn Giả Nhật, các vị có ý kiến gì không?” Triêu Dương lấy mắt kiếng xuống, day day mi tâm hỏi.
Tất cả chủ quản liền bắt đầu cho ý kiến một cách lộn xộn.
“Phát triển các dịch vụ đặc sắc, tỷ như SPA, tập thể hình miễn phí...”
“Giảm thành phẩm xuống, không cung cấp dụng cụ duy nhất...”
“Chúng ta cũng đã không sử dụng dụng cụ duy nhất rồi, anh em!”
“Chúng ta có thể cho rút thưởng, người thắng giải thưởng lớn có thể đến Diệu Vũ Thai thưởng thức bữa tối hoặc là cơm trưa phục vụ năm sao... Mọi việc như thế.”
“Cũng là đề nghị tốt.” Triêu Dương suy nghĩ một chút, hình như trong giới này chưa có nhà nào đẩy ra kiểu hoạt động tương tự.
“Cũng có thể làm cho vi tích phân chế, khách quen thông qua tích lũy điểm đổi lấy quà tương ứng.”
“Này vậy thì còn có thể cho khách được lên phòng tốt hơn...”
Tìinh thần mọi người sục sôi.
Triêu Dương mỉm cười, ra hiệu cho trợ lý ghi chép lại đề nghị của mọi người.
Đợi cuộc họp chấm dứt, tất cả chủ quản lục tục rời đi tổng công ty về chi nhánh.
Triêu Dương ở trong phòng làm việc xem biên bản ghi chép cuộc họp, trợ lý và thư kí ở bên ngoài châu đầu ghé tai.
“Anh có cảm thấy tâm trạng sếp không cao hay không?” Thư kí hạ giọng.
“Thoạt nhìn có chút hơi thấp.” Trợ lý ngầm hiểu.
“Tôi cảm thấy ông chủ không yên lòng, lâu mà cũng chưa mở bản ghi chép cuộc họp ra.” Thư kí nghiêng mắt nhìn vào văn phòng.
“Trước lễ bái không phải còn rất vui sao?” Trợ lý đoán mò.
“Chẳng lẽ bị cự tuyệt rồi?” Thư kí nói.
“Phỉ phui! Sếp mình anh minh thần võ như vậy, có tiền có thời gian, làm sao lại bị cự tuyệt?” Trợ lý quả quyết phủ nhận khả năng này.
“Cô nịnh bợ tốt lắm! Nhưng nịnh bợ thì sếp cũng không nghe thấy!” Thư kí khinh bỉ.
“Cô mới nịnh bợ đó!”
Triêu Dương không biết hai vị đại tướng dưới tay mình đang phỏng đoán tâm tình của mình ở ngoài phòng liền dùng điện thoại trong công ty gọi thư ký vào văn phòng.
Thư kí trừng mắt nhìn trợ lý, tôi đi dò hỏi sự tình.
Nhanh đi nhanh đi! Trợ lý phất tay đuổi người.
Thư kí bưng cuốn sổ vào văn phòng.
Triêu Dương trả biên bản ghi chép cuộc họp cho thư kí, “Cầm lấy lưu lại, gửi ý kiến bọn họ nói ra tới hộp thư của tất cả chủ quản đi, làm một dự toán. Nếu như được, tháng sau bắt đầu thử mở rộng đi.”
“Dạ” Thư kí gật đầu nhận lệnh định rời khỏi văn phòng.
“Tiểu Kiều.” Triêu Dương lên tiếng gọi thư kí lại.
Thư kí dừng bước lại, đôi mắt trông chờ nhìn sếp.
“...” Triêu Dương nhìn đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh của thư kí, do dự hỏi: “Cô sẽ đem chìa khóa trong nhà gi­ao cho người khác phái không liên quan gì cất giữ sao?”
A? Thư kí sửng sốt. Vấn đề này của sếp quá mãnh liệt rồi? Cái gì gọi là chìa khóa nhà, gi­ao cho người khác phái không liên quan gì cất giữ? Xã hội bây giờ đen tối, cho dù là người quen biết cũng không thể tùy tiện đem chìa khóa gi­ao cho hắn giữ gìn?
“Cô sẽ làm sao?” Triêu Dương lại hỏi một lần.
“Sẽ không!” Thư kí khẳng định lắc đầu, đôi mắt nhỏ phóng ra ngàn vạn ánh sáng nhiều chuyện, chẳng lẽ có cô gái muốn giao chìa khóa cho sếp cất giữ? Đây chẳng phải là ám hiệu sao?
“Vậy cô sẽ giao cái chìa khóa cho người nào cất giữ?” Triêu Dương vẫn không bỏ qua hỏi.
Thư kí suy nghĩ một chút “Người nhà.”
“Người nhà...”
Thư kí trông thấy sếp dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, sau lưng cảm giác mát lạnh.
“Còn có khả năng nào khác không?” Triêu Dương cười liếc nhìn biểu lộ trên khuôn mặt trắng mập như bánh mì của thư kí, lại hỏi.
Sếp ơi vì sao cứ muốn dây dưa vấn đề cái chìa khoá? Thư kí rơi lệ, còn có khả năng gì đây? “Đương nhiên là đối tượng nói chuyện cưới xin.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thư kí đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang từ hai mươi độ xuân về hoa nở hạ xuống điểm đóng băng.
Đối tượng nói đến cưới gả sao? Triêu Dương nhìn nhìn biểu lộ cẩn thận của thư kí mỉm cười, “Tiểu Kiều, cô làm thư kí hành chính của tôi mấy năm rồi?”
“Báo cáo sếp, bốn năm.” Thư kí chỉ cảm thấy trong không khí cũng có thể cảm giác được hoa băng.
“Bốn năm à ——” Triêu Dương thở dài một tiếng, bốn năm thôi mà đảo mắt đã biến một cô gái vừa tốt nghiệp đại học ra thành nữ thanh niên lớn tuổi. “Có đối tượng nói đến cưới gả chưa?”
Thư kí giống như con mèo béo xù lông “Ngao” một tiếng, ôm cuốn sổ và biên bản ghi chép cuộc họp xoay người chạy thục mạng.
Triêu Dương hé miệng cười. Cô thư kí này của hắn, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, lớn lên trắng trẻo mập mạp, hai mươi sáu tuổi mà vẫn giống tiểu cô gái nhỏ, một chút ý nghĩ kết hôn cũng không có. Khi hắn đi hỏi thăm gia đình các nhân viên, ba mẹ của thư kí lôi kéo tay của hắn nói: Chương tổng, anh xem trong công ty có người đàn ông thích hợp với Tiểu Kiều hay không thì tác hợp giùm. Tuổi của nó không nhỏ mà bình thường cũng không chịu đi ra ngoài kết gi­ao bạn bè...
Triêu Dương đẩy đẩy kính mắt, Tiểu Kiều, ai bảo tôi nghe cô nói tôi bị cự tuyệt rồi sao?
Tâm trạng Triêu Dương kỳ thật không có bình tĩnh như thoạt nhìn.
Đình Đình mời hắn ăn cơm, còn tự mình xuống bếp, với Triêu Dương mà nói, trong lòng vui vẻ khó có thể nói nên lời.
Triêu Dương thích biểu lộ sinh động tự nhiên của Đình Đình trong bữa tiệc, giống như hắn thích vẻ vui sướng tự nhiên phát ra khi Đình Đình ăn được món ngon trên TV.
Đình Đình không biết, khi cô miêu tả sự vật thì vẻ mặt cô thật đáng yêu mới là nguyên nhân chân chính khiến người muốn đi nếm thử theo cô, chân thật, hơn nữa không có dáng vẻ kệch cỡm chút nào.
Tâm trạng tốt của Triêu Dương một mực duy trì đến khoảnh khắc người đàn ông gọi Phan Công Tử, cầm lấy chía khoá nhà trọ của Đình Đình, mở cửa vào.
Người đàn ông kia mang theo một loại dường như rất quen thuộc tự nhiên, quen việc dễ làm vào toi­let rửa tay, thản nhiên ngồi xuống, trong giọng nói quen không giữ lễ tiết, tư thái giống như là nam chủ nhân làm Triêu Dương cảm thấy có chút phản cảm.
Triêu Dương nhìn ra được, Đình Đình không mời khách khác, bát đũa chén đĩa đều chỉ chuẩn bị hai bộ, Phan Công Tử rõ ràng là khách không mời mà đến.
Triêu Dương không muốn nhìn thấy biểu lộ khó xử của Đình Đình cho nên lên tiếng nói với Đình Đình: “Đình Đình, trong nồi còn nhiều cơm không? Nhiều người ăn cơm thì càng vui.”
Đình Đình mới thả lỏng một hơi đi vào bếp.
Người đàn ông kia nhíu mày cười với hắn “Chào anh, tôi là hàng xóm lâu năm, bạn bè lâu năm của Đình Đình, Phan Công Tử.”
“Tôi là Chương Triêu Dương.” Triêu Dương nhớ rõ hai người nắm tay cách bàn ăn, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng không thể nói rõ.
Tận đến khi Đình Đình trở về.
Không khí bữa tối trở nên xấu hổ, Triêu Dương trông thấy Đình Đình thừa dịp trừng mắt với Phan Công Tử, vẻ mặt hầm hừ như muốn túm cổ áo của y quăng ra.
Triêu Dương thật muốn cười, Đình Đình nhất định không biết dáng vẻ đó của cô có bao nhiêu đáng yêu —— lông mày thanh tú nhíu chặt, một bên khóe mắt gườm gườm, miệng hơi hé ra, đáng yêu đến nỗi khiến cho đàn ông nhịn không được muốn chọc cô tức giận.
Thời gi­an còn lại, đường như đều do Phan Công Tử chủ đạo tất cả chủ đề, hỏi cô thích xe gì, màu gì, mấy lần Đình Đình cố gắng đoạt lại quyền nói chuyện đều chấm dứt trong thất bại.
Triêu Dương mỉm cười nghe, ngẫu nhiên nói xen vào, biểu đạt một chút quan điểm của mình.
Triêu Dương biết là mình đã bị người kia lờ đi nhưng hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt áy náy của Đình Đình, khiến cho cô khó xử, đó không phải là phong cách của hắn.
Cho nên sau khi ăn xong không lâu, Triêu Dương liền cáo từ ra về.
Phan Công Tử xung phong nhận việc tiễn hắn xuống lầu, Triêu Dương có thể cảm giác được ánh mắt lo lắng của Đình Đình nhìn theo bóng lưng của hắn.
Xuống lầu thì hai tay Phan Công Tử để ở trong túi áo khoác ngoài, “Không biết anh Chương làm nghề gì?”
Triêu Dương nhún vai, “Nhà của tôi làm ngành khách sạn.”
“Sao anh quen Đình Đình nhà tôi?”
Triêu Dương mỉm cười, “Ngoài ý muốn biết.”
Hắn nghe thấy Phan Công Tử hừ lạnh một tiếng, không cho rằng đúng.
Đi xuống lầu, hai người mỗi người đi một ngả trong ga ra dưới mặt đất. Triêu Dương trở lại nhà ở Thạch Khố của mình, chào đón của hắn là một nhà quạnh quẽ. Triêu Dương đột nhiên liền nhớ đến cô gái có nét mặt tươi cười sáng sủa và ánh mắt sáng ngời kia.
Có cô, cả không khí đều trở nên tươi mát.
Triêu Dương rất muốn gọi điện thoại qua, nhưng ——
Hình ảnh Phan Công Tử cầm chìa khoá cửa nhà nhảy ra, thanh âm trong đầu nói: quan hệ của bọn họ không giống bình thường, cậu đừng ngây ngô dính vào.
Một thanh âm khác phản biện: nhưng Đình Đình không chào đón y, cậu cũng nhìn ra được.
Một thanh âm còn nói: đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bối cảnh của Triệu Đình Đình không đơn giản, người xung quanh cô không có mấy người đơn giản.
Triêu Dương thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn không gọi điện thoại qua.
Bây giờ nhớ tới, dù cho xuất phát từ lễ phép, hắn cũng nên gọi điện thoại cho Đình Đình mới đúng.
Nghĩ như vậy, Triêu Dương chạm vào điện thoại đặt ở trên bàn làm việc, bấm số của Đình Đình, đang định gọi qua, thì có điện thoại gọi đến.
Triêu Dương nhìn dãy số, đúng là Đình Đình.
Triêu Dương không cách nào hình dung tâm trạng giờ phút này của mình.
Hắn không có chú ý tới động tác hít sâu một hơi của mình.
“Chương Triêu Dương.” Triêu Dương tự báo tên.
“Triêu Dương, tôi là Đình Đình.”
“Chào cô, Đình Đình.” Triêu Dương ở bên cạnh vẫn mỉm cười.
“Triêu Dương...” Đình Đình dừng lại một lát ở đầu bên kia điện thoại, tựa như chần chờ.
Triêu Dương ở bên kia quyết định, “Buổi tối có thời gi­an không, Đình Đình?”
“... Có.”
“Vậy tôi mời cô ăn cơm xem phim.” Triêu Dương thoáng nhìn bên ngoài phòng làm việc, trên bức tường ở cao ốc đối diện, có áp-​phích phim cực lớn: mỹ vị tình duyên, trái tim khẽ động
“Hẳn là tôi mời anh ăn cơm mới đúng, ngày đó quá thất lễ.” Giọng Đình Đình có chút ngượng ngùng.
Triêu Dương cười, “Vậy cô mời tôi ăn cơm, tôi mời cô xem phim.”
Cô gái ngốc, đâu phải cô thất lễ mà cô lại cảm thấy ngại.
“Tôi...”
“Quyết định vậy đi, muốn tôi đi đón cô không?” Triêu Dương cười tủm tỉm nói.
“A, không cần, anh nói địa chỉ tôi tự mình đi là được.” Đình Đình bên kia đã ửng đỏ lỗ tai. Ăn cơm xem phim, đây có coi là tiến đến một hướng khác, bước thêm một bước không?
Triêu Dương nói địa chỉ nhà hàng rồi cúp điện thoại, cười híp mắt gọi thư kí vào.
“Tiểu Kiều, phiền cô thay tôi đặt hai vé xem phim, xem mỹ vị tình duyên vào lúc tám giờ rưỡi.”
“Vâng” Thư kí liếc sếp thấy sếp bỗng nhiên lại vui như tắm gió xuân.
Đi ra văn phòng, thư kí nói với trợ lý, tâm trạng ông chủ như ngồi xe cáp treo, lên cao xuống thấp, hoàn toàn là hội chứng tổng hợp do yêu đương.”
“Cô không phải nói sếp bị cự tuyệt sao?” Trợ lý ngắt lời thư kí.
“Cô mỏ quạ đen!” Thư kí nổi giận! Sếp giống như luồng không khí lạnh, và sếp giống như luồng gió xuân quất vào mặt, cô ngu mới chọn người trước?
Thư kí vòng hai tay quanh ngực, trời ơi, bất kể là ai xin hãy tiếp nhận vị sếp đã lâu không được tình yêu làm dịu này của chúng tôi đi, Amen!
Mỹ vị se duyên anh với em Mỹ vị se duyên anh với em - Hàn Liệt