The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Thị Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 638 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 041
hương 41 – Động phòng
Trước mắt là một gương mặt tuấn tú hiền hòa, phong thái thanh nhã, mắt ẩn ý cười, giấu chút ranh mãnh.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng thoảng thốt, chẳng lẽ là hắn?
Mọi người vui vẻ nói: “Bỏ quạt rồi, bỏ quạt rồi.”
“Quả là tuyệt sắc giai nhân.”
Trưởng công chúa vỗ vỗ tay, ra hiệu ọi người im lặng, “Được rồi được rồi, uống rượu hợp cẩn đi.”
Cung Khanh không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng kèm chút ranh mãnh vui vẻ của Mộ Thẩm Hoằng. Sao có thể chứ? Sao có thể là hắn? Tim nàng đập thình thịch, không biết là kinh hoàng hay mừng rỡ hay kích động. Nàng đối với người kia nhớ mãi không quên, lại xuất hiện ngay đêm động phòng hoa chúc, thật sự khiến nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng người kia là Mộ Thẩm Hoằng, điều này lại khiến nàng thấy không thể ngờ được.
Trong lúc ngẩn ngơ vì bất ngờ, Triệu Quốc phu nhân và phu nhân An Quốc công đã mang đến một mâm vàng, trên mâm là chén rượu hợp cẩn long phượng sóng sánh men say.
Mộ Thẩm Hoằng cầm chén, mỉm cười nhìn nàng.
Cung Khanh hoảng hốt như mộng, cũng cầm chén rượu lên.
Mộ Thẩm Hoằng gần trong gang tấc và người cứu nàng đêm Nguyên Tiêu rốt cuộc nhập vào làm một.
Nàng bị thân phận Thái tử của hắn che mắt, vì thế dù tiếp xúc với hắn vô số lần, bị hắn trêu chọc vô số lần, cũng không bao giờ suy nghĩ theo khả năng đấy. Giờ nghĩ lại, giọng điệu hài hước, ánh mắt ranh mãnh của người kia có chỗ nào khác thái độ điển hình của Mộ Thẩm Hoằng khi ở riêng cùng nàng. Tim nàng đập thình thịch hỗn loạn, không tập trung được để mà suy nghĩ, chén ngọc trong tay, uống xong ly rượu giao bôi, những người đang có mặt trong phòng tân hôn kêu lên: “Kết thúc buổi lễ, phúc lộc kéo dài.”
Trưởng công chúa cười nói: “Thái tử chắc là sốt ruột lắm rồi, chúng ta đừng ở lại làm kẻ phá đám nữa.”
Trong tiếng cười đùa, mọi người tản đi, cung nữ cũng lặng yên lui xuống, tẩm điện im lặng trở lại, chỉ còn đôi nến long phượng chiếu sáng cho đôi tân lang tân nương.
Mộ Thẩm Hoằng nhẫn nại đã lâu lập tức hóa thân về bản chất lang sói, vươn tay ôm mỹ nhân, cười hỏi: “Có phải là rất bất ngờ không?”
Mỹ nhân xấu hổ, vội vàng lấy tay chống vào lồng ngực hắn, vẫn ngoan cố nói: “Ta không tin.”
“Ta có tín vật.” Hắn giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một viên trân châu, đúng là viên trân châu làm khuy áo trên xiêm y của nàng tối đó.
Nàng cắn môi, không còn lời nào để nói, mặt càng lúc càng đỏ, mắt long lanh như nước mùa xuân.
Dáng vẻ này thật vô cùng dễ thương.
“Đã biết nàng sẽ trở mặt mà.” Hắn cười một tiếng đắc ý, vòng tay ôm nàng chặt hơn, nàng đang thất thần không đẩy nữa.
Mộ Thẩm Hoằng một tay vòng qua eo nàng, một tay đưa ra trước mặt, xoay cổ tay cho nàng nhìn, “Nàng xem đi, chỗ này vẫn còn vết sẹo, là do gắp than của tên Ba Tư làm bị thương.”
Cung Khanh cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên cổ tay hắn có một vết thương. Đêm hôm đấy, đúng là tên Ba Tư kia dùng gắp than nung nóng tự vệ. Nhân chứng vật chứng đều có, người đấy đúng là hắn. Lòng nàng vừa mừng vừa sợ, rồi lại âm thầm ảo não, tại sao không nói sớm, tại sao giấu giếm lâu như vậy, thật đáng ghét.
Mỹ nhân cắn môi anh đào, nhớ lại nửa năm qua nhiều lần bị hắn trêu chọc, lại nhiều lần được hắn giải cứu, đối với ân nhân cứu mạng này, đúng là vừa yêu vừa hận.
Ánh mắt người đẹp nửa thẹn thùng nửa hờn dỗi, gò má ửng hồng như thoa son, bờ môi căng mọng như anh đào, hương thơm thoang thoảng như có như không, thật là sắc hương vị câu toàn, làm Mộ Thẩm Hoằng thần hồn điên đảo.
Đột nhiên nàng thấy cổ áo chợt lạnh, hắn đã thả viên trân châu vào trong áo nàng.
“Ai nha, tín vật của ta.” Vừa nói hắn vừa thò tay sờ mó, viên trân châu đã lọt đâu không biết, tay của hắn thản nhiên sờ mó tới lui, tìm kiếm “tỉ mỉ nghiêm túc”.
Cung Khanh biết hắn là giả tìm chân trâu, thật lòng trêu chọc, vừa thẹn vừa ngượng, nhưng trốn không xong, bị hắn ôm trong lòng, ăn đậu hũ chán chê, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, không chỗ nào thoát được móng vuốt sói, tất nhiên, viên trân châu vẫn mất hút.
“Là đây sao?” Hắn sờ mó ngực nàng, chạm vào đầu ngực.
Nàng xấu hổ không nói được lời nào, dùng sức đẩy hắn ra, người nào đó nghiêm mặt nói: “Có lẽ nên cởi xiêm y để tìm.”
“Không.”
“Không làm thế làm sao tìm được tín vật, nàng trở mặt thì sao?”
Dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng đưa tay cởi bỏ xiêm y của nàng, tất nhiên nàng sẽ không cam chịu, tả che hữu chắn, đáng tiếc không phải đối thủ, thoắt cái đã bị hắn cướp đoạt chỉ còn lớp đồ lót.
Quần lụa trắng mỏng manh, yếm màu đỏ tươi, da thịt mềm mại nõn nà, cảnh xuân thấp thoáng.
Sau một phen giãy dụa ngoan cố, Cung Khanh đã thấm mệt thở hổn hển, cảm thấy kế hoạch báo thù của bản thân rất không biết lượng sức, đọ sức với kẻ luyện võ từ nhõ như hắn thật là lấy trứng chọi đá.
Hắn cũng chẳng cần nóng vội nữa, thuận tay cởi lễ phục bản thân, nhẹ nhàng xuất trận.
Kề cận nhau trong cảnh quần áo mỏng manh, thật là tên đã lên cung, nàng liếc mắt thấy vật như cái chày trong quần hắn, vừa sợ vừa thẹn, theo bản năng muốn trốn tránh. Đáng tiếc là chưa kịp hành động đã bị hắn tóm vào lòng.
Hắn không nhẫn nại được hung hăng nhay mạnh môi nàng, “Tiểu nha đầu, vừa rồi cố tình làm khó ta, không chịu bỏ quạt, nàng nói xem ta phải phạt nàng thế nào.”
Cung Khanh sẵng giọng: “Ai bảo ngài làm ta thiếu chút nữa là không lấy được chồng, còn phá hoại hôn sự tốt của ta.”
Mộ Thẩm Hoằng lập tức để lộ lúm đồng tiền vô tội, “Nàng thật sự là tướng mẫu nghi thiên hạ mà, chuyện này ta không hề bịa đặt.”
Cung Khanh bĩu môi, không tin nhưng cũng không phản bác được. Không có chứng cớ, ai dám chất vấn thiên cơ.
Mộ Thẩm Hoằng dùng một ngón tay day lên bờ môi nàng, cười nói: “Lại còn bắt ta làm mười ba bài thơ, giờ phải báo thù thế nào.”
“Ngài muốn thế nào?” Cung Khanh không ngờ rằng hắn sẽ trả đũa, lúc trước nàng tính toán tỉ mỉ một kế hoạch trả thù thật chi tiết, kết quả hai câu thơ của hắn gạt phăng, nàng không thể lấy oán báo ân.
Hắn nói với vẻ hung dữ: “Ta muốn cắn nàng mười ba cái.”
“Á, đừng.” Cung Khanh đưa tay che miệng hắn, không ngờ lại thành tự chui đầu vào lưới, bàn tay búp măng nhỏ xinh bị hắn nắm chặt, ngón tay ngọc ngà còn bị hút ngậm lấy.
Bị cắn ở đầu ngón tay sẽ rất đau, nàng kêu một tiếng, “Đừng mà.”
Hắn nhìn nàng hằm hè, làm bộ cắn.
“Á… ” Nàng không khống chế được hô lên, thật ra chưa đau chút nào, chỉ là bị dáng vẻ “hung ác” của hắn dọa nạt.
Hắn cười cười, mút ngón tay nàng rồi mới cười hì hì buông ra, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: “Tiếp theo nên cắn ở đâu?”
“Đầu ngón chân.” Trong tâm trạng cấp bách nàng buột mồm nói.
“Tốt.” Không ngờ hắn làm thật, tháo giày nàng, rồi cầm lấy bàn chân ngọc ngà.
Tư thế đấy lập tức khiến nàng nhớ đến tình cảnh ở xe ngựa, hắn cũng cầm bàn chân thế này, thấy trọn vẹn đùi nàng, lại nghĩ đến một chuyện lâu hơn, hắn dùng nhẫn ngọc làm rách váy nàng, sờ mó đùi nàng, trong lúc nhất thời, thù mới hận cũ bùng lên, trong thẹn thùng lại sinh ra sự ảo não.
“Tối đó ngài làm rách váy của ta, là cố ý đúng không?”
“Chuyện đó sao, thật sự không cố ý, là gió đông đa tình, thổi làn váy lụa đến chiếc nhẫn của ta.”
“Thật không?”
Hắn cười hì hì nói: “Thật.”
Nàng hừ một tiếng, vẫn không tin.
Hắn cười ha hả: “Ta là quân tử mà.”
Nàng bĩu môi: “Quân háo sắc thì có.”
“Nếu đã vậy thì không thể chịu tiếng oan.” Dứt lời, hắn cầm chân nàng đưa lên miệng, há miệng cắn.
“Đừng!” Nàng sợ nhắm tịt hai mắt, lại cảm thấy mu bàn chân ngưa ngứa, thì ra là hắn hôn.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng, hắn hôn chân nàng sao. Nói ra liệu có ai tin?
“Tiếp theo cắn chỗ nào đây?” Hắn đặt chân nàng xuống, đưa ánh mắt lên dừng ở bắp đùi.
“Đừng.”
Hắn cầm mắt cá chân nàng, vừa nhấc lên, quần lụa trơn mỏng như cánh ve tuột xuống, dồn ở cuối đùi.
Hắn nhìn bắp đùi trắng như tuyết, cười híp mắt nói: “Tiếp theo cắn ở đây là ổn đấy.”
“Đừng mà.” Nàng cuống quít kéo quần để che, lại bị tay của hắn chặn lại, cúi đầu cắn nhẹ lên bắp đùi.
Da thịt nàng rất non, chỉ cắn rất nhẹ cũng để lại dấu bầm, vô cùng gợi cảm.
Cung Khanh cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng cũng có phần kích thích, muốn tránh không được, lòng căng thẳng, tiếp theo hắn định cắn ở đâu?
Ánh mắt của hắn cố ý di chuyển tới chỗ không nên nhìn.
Nàng kéo chăn muốn che người, ai ngờ động tác của hắn còn nhanh hơn, giật chăn ra, nhào lên người nàng.
“Để ta làm chăn cho Khanh Khanh được không?” Hắn đè lên nàng, cười cắn vành tai nàng, đầu lưỡi tinh tế liếm một vòng, trong nháy mắt, một luồng điện kỳ quái truyền khắp toàn thân, nàng vừa ngứa vừa sợ, thân thể càng thêm yếu đuối vô lực.
Môi hắn chuyển đến bờ môi anh đào, khẽ cắn một cái, sau đó đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy lưỡi nàng, sau một nụ hôn cuồng nhiệt nàng như bị rút hết không khí khỏi phổi, lần đầu tiên hôn thân mật thế, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
“Khanh Khanh thích không?” Hắn buông nàng một chút, hỏi đứt quãng bên tai.
Nàng thẹn thùng không chịu trả lời, nhắm mắt lại, chợt thấy ngực căng chặt, thì ra là tay của hắn.
Nàng lập tức mở mắt, vội đẩy tay hắn. Hắn dùng một tay tóm cổ tay nàng giữ trên đỉnh đầu, hai bầu ngực trắng nõn căng tròn ẩn hiện thấp thoáng.
Tay đã bị hắn giữ trên đỉnh đầu, chỉ có thể dùng đầu ngón tay cào như mèo vào lòng bàn tay hắn.
“Ngứa quá.” Hắn cười một tiếng, cúi đầu cắn dây buộc yếm, dùng sức kéo tuột.
Trong lúc né tránh, hai bầu ngực tuột khỏi yếm, hai viên tròn đỏ tươi rung rinh, kiều diễm ướt át.
“Cắn một cái nữa ở đây.” Hắn nói đứt quãng một câu, dứt lời cúi đầu.
Nàng xấu hổ muốn ngất, giãy dụa tránh né. Đáng tiếc, viên tròn đỏ tươi kia đã nằm gọn trong miệng hắn.
Một luồng khoái cảm đến nhũn người làm nàng suýt nữa thì kêu ra tiếng.
Nàng khẽ nức nở, giãy dụa tránh né, nhưng làm thế nào cũng không thoát, hắn ngậm mút chán chê lại cắn nhẹ, nàng giật mình kêu lên, “Đừng.”
Hắn buông tha cho viên tròn đỏ tươi, lại cắn xung quanh, qua mấy phen hành hạ kích thích, mỹ nhân thở hổn hển, sắc mặt hồng như hoàng hôn, ánh mắt long lanh.
Yết hầu hắn giật giật, giọng đứt quãng: “Một lúc nữa cắn tiếp.”
Cung Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cho là hắn muốn buông tha, gắng gượng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại định thoát khỏi, kết quả phát hiện một vật cứng kề lên bắp đùi.
Tất nhiên nàng biết đấy là gì, trong nháy mắt, mặt đỏ như xuất huyết.
Hắn nâng eo nàng, kề sát vào người mình. Da thịt trắng nõn mịn màng, mềm mại mị hương, hai viên tròn đỏ tươi rung rinh gợi cảm, quyến rũ mê người.
Hắn đưa tay thăm dò đào nguyên, tìm kiếm nguồn nước, nàng liều mạng né tránh, muốn lôi ngón tay đang xông vào của hắn ra.
“Đừng động, nếu không ta sẽ cắn chỗ này.” Hắn nói đứt quãng, xoa tiểu hạch, nàng xấu hổ, bàn tay chống ở lồng ngực hắn ra sức đẩy, kết quả cảnh xuân bại lộ, nàng lại vội vàng dừng tay.
Đến khi bên dưới đã ướt át, hắn tách chân nàng, nâng mông.
“Khanh Khanh ngoan, để ta đi vào.”
Biết rõ là sẽ phải làm, nàng vẫn không tự chủ được run sợ, lại liều lĩnh giãy dụa.
Hắn khó mà nhẫn nại thêm, toàn thân bốc hỏa, giữ eo nàng tiến vào.
Mỹ nhân đau đớn hô một tiếng, nước mắt tràn mi. Vốn được yêu chiều nâng niu, đã bao giờ chịu đau đớn thế này, khiếp sợ như đóa hoa còn đang nụ, bị thúc phải nở.
Hai chân nàng kẹp chặt, nghẹn ngào kêu đau, không tiếp nhận được.
Hắn dừng một lát, hơi nhích ra, hôn nàng thật sâu. Chờ nàng thả lỏng, lại tiến vào.
Nàng lại nức nở, run rẩy ướt át, rõ ràng là đau đến xiết chặt.
Hắn thật sự khó xử, không nỡ bắt nàng đau, lại hận không thể hung hăng chà đạp.
“Đừng, đau quá.” Nàng nước mắt lưng tròng, thấp giọng cầu khẩn, dáng vẻ nức nở này lại càng động lòng, hắn nhẫn nại hôn tai nàng, dịu dàng dỗ dàng: “Khanh Khanh ngoan, để ta đi vào, một lát thôi sẽ hết đau, được không?”
Hắn dỗ dành ngọt nhạt, nàng cắn môi nức nở không đồng ý.
Giằng co một hồi lâu, Mộ Thẩm Hoằng thật sự không chịu đựng được nữa, quyết tâm tiến thẳng vào, tách mật đạo chật hẹp.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như ngoài tẩm cung cũng nghe thấy rõ ràng.
Lý Vạn Phúc xoa tai, thầm nhủ: Thái tử điện hạ thật là uy mãnh.
Hắn vừa vào đào nguyên liền sung sướng quên hết lý trí, lực đạo vốn khống chế dần mạnh lên, nụ hoa khó lòng chịu nổi, qua một phen vùi dập sưng đỏ đáng thương.
Mỹ nhân dưới thân nỉ non cầu khẩn.
“Gọi một tiếng ca ca, ta sẽ nhẹ hơn.”
“Huhu, đừng.”
Hắn thúc mạnh, nàng không nhịn được hét lên, vội hô: “Ca ca.”
Nàng ấm ức mắt nước mắt lưng tròng, càng lúc càng động lòng.
Hắn yêu không đủ, hận không thể hòa tan trong nàng, lực đạo càng lúc càng mạnh mẽ.
“Được rồi được rồi, ca ca tha cho ta.” Mỹ nhân nức nở, không chịu nổi mưa gió, lại nghẹn ngào xin tha.
Sau hồi mưa gió, hắn đứng dậy, ôm nàng vào ngực, dùng yếm đỏ lau qua cho nàng.
Trên khăn trắng có hai khối lạc hồng. Hắn cắn vành tai nàng, cười nói: “Nàng nhìn xem, có giống bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’ không?”
Nàng chẳng còn lòng dạ nào nhìn, vì thân thể mệt mỏi rã rời.
“Quả nhiên là ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’.” Hắn trêu ghẹo làm nàng vừa xấu hổ vừa ảo não, oán hận trừng mắt, “Đồ xấu xa.” Vừa rồi mạnh bạo như vậy.
“Ta chỉ xấu xa với nàng, được không?” Hắn lại nói đầy ẩn ý, tay cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng xoa chỗ sưng đỏ.
Nàng xấu hổ đưa tay đập lên tay hắn.
Hắn cười hì hì cầm tay nàng, áp lên ngực, mập mờ hỏi: “Còn muốn nữa không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khăn Ướt: điện hạ ngài đã hài lòng chưa?
Thái tử: làm sao đủ, ta nhịn lâu như vậy, ăn kiêng lâu như vậy, làm sao thỏa mãn ngay được
Khăn Ướt: vậy, làm uyên ương hí thủy trong bồn tắm thì điện hạ thấy thế nào?
Thái tử: hay lắm.
Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) - Thị Kim