Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Nhiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 194 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 126: Suy Nghĩ Của Dã Thú
iệt Diễm!
Thủy thủ đoàn vốn đã chịu đủ kinh sợ, giờ phút này nghe hắn nói danh tính thì trong lòng càng thêm vạn phần hoảng sợ.
Hải tặc Liệt Diễm là một nhân vật tiếng tăm ở vùng biển này!
Thương mại trên biển Nam Tống rất thịnh vượng, hơn hai mươi bến cảng ngoại thương, còn phát triển rất nhiều những thành trấn ven biển, hơn vạn dặm đường ven biển của Nam Tống hầu như được mở cửa tất cả, có hơn sáu mươi nước và khu vực có quan hệ thương mại với Nam Tống
Cùng với sự thịnh vượng của thương mại trên biển, là bóng dáng hoạt động của bọn hải tặc. Ở các châu gần với vùng biển, có không dưới trăm nhóm hải tặc, trong đó nhóm hải tặc lớn nhất tên là ‘Hải Uy bang’.
Nhưng cho dù thanh thế Hải Uy bang mạnh mẽ thì cũng có một kẻ địch khiến bọn họ kính sợ và sợ hãi nhất, đó chính là Liệt Diễm.
Liệt Diễm là con nuôi của thủ lĩnh hải tặc Liệt Hỏa, từ nhỏ đi theo Liệt Hỏa kiếm sống trên biển. Năm trước sau khi Liệt Hỏa chết, hắn liền kế thừa nhóm hải tặc của Liệt Hỏa, lên làm lão đại.
Mọi người đều cho rằng nhóm hải tặc này được một đứa nhóc mới mười sáu mười bảy tuổi nắm giữ, khẳng định không chống cự được bao lâu. Ai biết Liệt Diễm thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ hơn chứ không kém Liệt Hỏa trước kia.
Người cùng nghề đoạt mối làm ăn với hắn, tới bây giờ Liệt Diễm đều không bỏ qua. Đã từng có một nhóm người đoạt thức ăn trước miệng cọp, trước mặt Liệt Diễm chiếm sạch một chiếc thuyền chở trà, để Liệt Diễm ở phía sau đuổi tới chụp hụt. Buổi tối hôm đó, một mình Liệt Diễm ngậm gai Nga Mi mò mẫm lên thuyền của thủ lĩnh đám hải tặc kia, giết chết toàn bộ người trên thuyền, còn đục thủng đáy thuyền, làm cho băng hải tặc này từ đó trên biển mai danh ẩn tích.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, người người đều biết Liệt Hỏa nuôi được một con sói. Hải Uy bang cậy mình thanh thế to lớn, không để Liệt Diễm vào mắt, lúc ở đại hội triệu tập hải tặc khinh thường Liệt Diễm, kết quả bị Liệt Diễm dẫn người cùng nhau đánh lén, đục hư mười cái thuyền, tổn thất nặng nề. Hải Uy bang treo giải thưởng đuổi giết Liệt Diễm, nhưng tất cả các sát thủ của hắn đều bị Liệt Diễm giết chết, còn len lén nửa đêm đóng người chết lên mũi thuyền của Hải Uy.
Từ đó băng nhóm của Liệt Diễm độc hành trên biển, tuy đội ngũ của họ không lớn, nhưng không có ai dám khiêu khích. Chỉ là Liệt Diễm cũng không quá hung ác đối với khách thương mình cướp bóc, chỉ cần ngoan ngoãn đem tiền tài hàng hóa ra thì đại đa số người có thể giữ được một cái mạng.
Vì vậy, khi thủy thủ đoàn nghe nói người trẻ tuổi này chính là Liệt Diễm thì vừa sợ lại có chút may mắn. Chỉ cần mình không phản kháng hắn nữa thì có thể nhặt mạng nhỏ về.
Tiểu Ngọc lại không biết những chuyện này, nàng không có chút ấn tượng tốt nào với tên hải tặc anh tuấn cao lớn dọa người này.
“Ngươi nắm đau tay ta!”
Tiểu Ngọc bị Liệt Diễm nắm chặt, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra. Tay người này cứng rắn như sắt thép!
Liệt Diễm không phải là quý công tử thương hương tiếc ngọc, hắn cười ha ha, nói: “Ta đã nói cho nàng biết tên của ta rồi, bây giờ nàng cũng nên nói mình tên gì chứ?”
“Không nói!”
Tiểu Ngọc còn tranh luận với hắn. Làm sao mà nàng không biết lời nói của mình rất không ổn, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng chứ. Nhưng mà để nàng nhìn Thanh Tranh bị hải tặc mang đi, nàng không làm được!
“Không nói đúng không? Không sao, về sau chúng ta còn nhiều thời gian.” Tay Liệt Diễm vừa dùng lực nhấc nàng lên, Tiểu Ngọc “A” kêu lên một tiếng, cứ như vậy bị Liệt Diễm nhấc lên ôm vào lòng!
“Phu nhân, phu nhân!” Tiểu Trân, Huệ Nương nóng lòng muốn xông lên, Trần Phú và Ngưu Bưu bên này cũng muốn tới, bị mấy người áo đen đá mấy đá ngã lăn ra đất, hai thanh đao thép để trên đỉnh đầu: “Đàng hoàng một chút cho lão tử!” Hải tặc áo đen uy hiếp hai hộ vệ.
Thanh Tranh và Xuân Nhạn cũng bị hai người áo đen cản trở, trên mặt Thanh Tranh tràn đầy lo lắng, nàng kêu lên: “Tiểu Ngọc!”
Liệt Diễm cúi đầu nhìn nàng, nàng cảm thấy gương mặt hắn càng ngày càng đến gần, nộ hỏa công tâm, hung hăng “Phi” một cái lên mặt hắn!
Một hơi này khiến cho tất cả mấy người áo đen nhất thời xôn xao, có người muốn xông lên tấn công Tiểu Ngọc.
“Từ từ đã!”
Liệt Diễm càng cười vui vẻ hơn.
Hắn cũng không lau nước miếng trên mặt, ha ha cười nói: “Rốt cuộc để cho ta tìm được một cô nương cường hãn! Nhìn nàng quật cường như vậy, tương lai sinh con trai nhất định rất mạnh mẽ, rất tốt, đây mới là nữ nhân ta muốn tìm!”
“Ta đã có trượng phu rồi!” Tiểu Ngọc giãy giụa mấy cái, nhưng hai cánh tay Liệt Diễm tựa như vòng sắt, hoàn toàn không trốn được. Nàng ngừng chống cự, lạnh lùng nói.
Không ngờ Liệt Diễm mặt không đổi sắc nói: “Vậy thì sao, dù sao sau này nàng đi theo ta là được!”
Tiểu Ngọc không khỏi ngất, cường đạo quả nhiên là cường đạo!
Đi đến nơi thời đại dạy tam cương ngũ thường này lâu như vậy, Tiểu Ngọc tiếp xúc với đại đa số người để ý đến phép tắc tới mức kinh khủng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một hải tặc cuồng dã hoàn toàn không để ý đến thế tục luân lý.
Dù là một ngàn năm sau, biểu hiện của hắn cũng được gọi là kinh thế hãi tục, chớ nói chi là bây giờ!
Đột nhiên Huệ Nương ra sức đụng ngã người áo đen đang ngăn lại, “bùm” quỳ trước mặt Liệt Diễm nói: “Đại gia, đại gia, xin ngài thương xót, thả phu nhân chúng ta đi, nàng đã có thai ba tháng rồi, không chịu nổi kinh sợ đâu!”
“Huệ Nương!” Tiểu Ngọc đau lòng nhìn nữ bộc trung thành vì nàng mà liều mạng lao ra cầu cạnh.
“Hả?”
Liệt Diễm nhìn Tiểu Ngoc: “Nàng có hài tử rồi?”
Tiểu Ngọc cắn chặt môi dưới, phun ra một chữ: “Đúng.”
Nàng cũng không hi vọng xa vời người này vì nàng là phụ nữ có thai mà tha cho nàng, bởi vì ngọn lửa trong mắt hắn không giảm đi chút nào, ngược lại bùng cháy.
“Thú vị nha, thú vị! Ha ha.” Liệt Diễm lại cười nói: “Thế mà ta nhặt được tiện nghi lớn rồi, đoạt lão bà kèm theo con trai, thật là trùng hợp!”
Toàn bộ mọi người trên thuyền đều bị lời nói của hắn làm cho sợ đến trợn mắt há hốc mồm, này…người này, nhất định là suy nghĩ của dã thú!
Câu tiếp theo của Liệt Diễm khiến Tiểu Ngọc thiếu chút nữa choáng nặng: “Lúc mẹ ta đi theo cha ta cũng là mang theo ta, thật là trùng hợp đấy!”
Không trách được! Tiểu Ngọc kêu lên trong lòng, đây không phải là bản sao thật của Dương Khang sao! Chính hắn cũng có một cha nuôi tiện nghi như Hoàn Nhan Hồng Liệt, không phải lịch sử lại tái diễn một lần nữa chứ?
“Các huynh đệ, chúng ta đi!” Liệt Diễm không nói thêm nữa, ôm lấy Tiểu Ngọc gọi các huynh đệ rút lui: “Hàng trong thuyền mang đi hết chưa?”
Một người áo đen đến báo cáo: “Lão đại, xong rồi!”
“Được, đi!” Liệt Diễm đang muốn nhảy qua thuyền hải tặc của mình, đột nhiên nghe một nữ nhân nói: “Chậm đã, ta cũng muốn đi cùng các ngươi!”
Mọi người thất kinh, đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, chỉ thấy Tần Xuân Nhạn nhẹ nhàng đứng dậy.
“Ngươi cũng muốn đi theo ta?” Liệt Diễm tùy tùy tiện tiện cười nói: “Đáng tiếc ta vừa thu một phu nhân, tạm thời không muốn thu hai người! Con cọp mẹ nhỏ này cũng đủ để ta phiền toái rất lâu đấy!” Hắn lại nhìn qua Tiểu Ngọc.
“Xuân Nhạn, muội đừng dây vào.” Tiểu Ngọc thấy mình đã rơi vào hiểm cảnh, sao có thể làm cho Xuân Nhạn mệt mỏi thêm.
Tần Xuân Nhạn từ từ đi tới trước mặt Liệt Diễm, người áo đen cho rằng nàng có lời muốn nói với Liệt Diễm, rối rít tránh ra.
Thật kỳ quái, rõ ràng Tần Xuân Nhạn đã nở nụ cười.
“Ngươi không muốn mang ta đi sao? Vậy…” Đột nhiên tay trái nàng giơ lên nhanh như tia chớp, một kim châm bắn thật nhanh ra từ trong tay áo!
“Vậy ngươi cũng không đi được!”
Mỹ Ngọc Thiên Thành Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu