Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Nhiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 194 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 125: Hải Tặc Đứng Đầu – Liệt Diễm
ọi người trong khoang đều lâm vào trong không khí tĩnh lặng khiến người khác sợ hãi.
Bây giờ không một ai nói chuyện, chỉ nghe từng tiếng hít thở nặng nề trong không khí, lòng của mỗi người cũng bị níu thật chặt.
Trên boong tàu không ngừng truyền đến tiếng bước chân, mọi người có thể tưởng tượng ra bên ngoài đang diễn ra một cuộc chém giết kịch liệt như thế nào. Mọi thứ trên thuyền hầu như là hàng chuyên chở, có đầy đủ đồ sứ, trà và tơ lụa, đang chuẩn bị vận chuyển về cảng Minh Châu để bán ra bên ngoài. Hành khách không nhiều lắm, đều là những người có quan hệ với gia đình phú hộ, có thân phận tương tự như Tiểu Ngọc, nhưng khách nữ không nhiều.
Trên thuyền trừ thuỷ thủ ra, vẫn còn một đội bảo vệ, giờ phút này vật lộn với Hải Tặc chính là đội ngũ do những binh lính này tạo thành. Bọn họ có thể chống cự lại đợt tấn công của hải tặc sao?
Đột nhiên cửa khoang bị người hung hăng đẩy vào!
"Bọn họ muốn xông vào đây rồi!" Mọi người không còn lý trí hét ầm lên, có vài khách nữ đã khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum. Các nam nhân đều đi đến phía cửa khoang, hơn mười nam nhân áp mạnh lên cửa khoang thuyền, cố gắng giữ vững một lần.
Tay Tiểu Ngọc nắm thật chặt váy, các đốt ngón tay dần trắng bệch.
Hải tặc sắp xuất hiện trước mặt nàng rồi sao?
Ngưu Bưu và Trần Phú theo bản năng chặn trước người nữ quyến. Hai hộ vệ trung thành này đã theo Tiểu Ngọc gần một năm, vẫn luôn yên lặng làm việc, bình thường cũng không nhiều lời, nhưng cũng không kêu khổ kêu mệt. Lần này Tiểu Ngọc hỏi bọn hắn có nguyện ý đi theo hay không, bọn họ không chút do dự đã nói phải đi theo nàng.
Tiểu Ngọc lại nhìn một chút Tiểu Trân và Huệ Nương yếu đuối bên cạnh, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn, còn có Tần Xuân Nhạn, Thanh Tranh và Đinh Hương mạnh mẽ trấn định. Bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, không phải hối hận vì mình ra ngoài tìm Tống Tiềm, mà là hối hận vì đã lôi kéo nhiều người như vậy cùng đi lội vũng nước đục này, nếu không phải vì nàng, bọn họ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy ——
"Bùm!" Cửa khoang lần nữa bị đụng, thiếu chút nữa thì đụng vỡ.
Người ngoài cửa chợt ngưng động tác. Không biết đã trôi qua bao lâu—— có lẽ chỉ là nửa khắc đồng hồ ngắn ngủn, nhưng Tiểu Ngọc cảm thấy thật sự quá dài——
Khoang cửa gỗ trong giây lát bị một nguồn sức mạnh đánh thẳng vào hóa thành phiến gỗ bay chung quanh, hơn mười nam nhân kêu thảm ngã về phía sau!
"A ——"
Người bên trong khoang rối rít sợ hãi kêu không nghỉ, mỗi người đều ở đây tìm kiếm vũ khí ở bên cạnh xem có thể đọ sức cùng những hải tặc này không.
Nhưng Hải Tặc ngoài cửa cũng không có xông vào.
Tiểu Ngọc theo cửa lớn đã mở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mấy đại hán áo đen tay cầm cây đuốc đứng ở ngoài cửa khoang, quả nhiên đều là miệng vuông rộng rãi gương mặt hung ác, tướng mặt tiêu chuẩn của đạo tặc.
Mà đang đứng trước người hắn, là một thanh niên đang mặc bộ quần áo bố màu xanh, hình thái uy vũ cực kỳ. Từ thế đứng hắn xem ra, cái phiến cửa khoang này hẳn là bị hắn đánh vỡ.
Công phu thật là cao thâm!
Tiểu Ngọc đưa ánh mắt chuyển qua trên mặt nam tử kia, cho dù ở dưới tình huống khẩn trương nguy cấp như thế, nàng cũng không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc.
Nam tử này cao thẳng tuấn vĩ, hình dáng trên mặt rõ ràng, hoàn mỹ giống như pho tượng tạc bằng đá cẩm thạch. Trên trán hắn có buộc một tấm vải đỏ, vòng qua đầu thành một nhúm buộc sau ót, trông rất tùy ý.
Trong mắt của hắn bắn ra vẻ bén nhọn, thần thái lại có vẻ hết sức nhàn nhã, giống như không phải đang cướp bóc thuyền hàng, mà chỉ là hắn đang tản bộ ở hậu viện.
Trực giác, Tiểu Ngọc cảm thấy hắn chính là thủ lĩnh của nhóm hải tặc này.
Thanh niên anh vĩ lên tiếng, âm thanh cũng không khó nghe, còn có thể được xưng tụng là dồi dào từ tính, đáng tiếc giờ phút này Tiểu Ngọc không còn lòng dạ nào để thưởng thức.
"Các vị không cần phải sợ, mời lên trên boong thuyền. Chỉ cần các vị ngoan ngoãn hợp tác, ta bảo đảm sẽ không làm tổn hại gì các vị. Đi thôi!"
Dứt lời, hắn dẫn đầu đi lên boong thuyền. Mà mấy người thủ hạ áo đen đã đi vào trong khoang thuyền xua đuổi mọi người mau mau ra ngoài cửa, mọi người mới vừa rồi còn kích động muốn cùng Hải Tặc quyết tử đấu chí toàn bộ tiêu tán hết, từng người một lặng lẽ đi ra ngoài.
Ý chí của con người rất là kì quái. Nếu bọn hải tặc vừa phá cửa vào đã chém giết, nói không chừng những hành khách này sẽ phấn khởi phản kích, liều mạng ngươi chết ta sống. Nhưng sau khi Hải tặc phá cửa, lại cố ý trầm mặc một hồi, mới mở miệng muốn mang bọn họ đi. Ý chí muốn phản kháng của mọi người giống như quả bóng da bị chọc thủng, không ngừng nản lòng, dĩ nhiên càng không có tâm tình phản kích.
Đây chính là cái gọi là nhất cổ tác khí thế như hổ, tái nhi suy, tam nhi kiệt!
(Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt)
Tiểu Ngọc len lén phân tích nhóm Hải tặc này, càng nghĩ càng thấy cho bọn họ không đơn giản, chẳng những có sức mạnh mà còn hiểu được sử dụng chiến thuật tâm lý, không đánh mà thắng, tiết kiệm cho bản thân không ít hơi sức.
Đi tới trên boong thuyền, chỉ thấy lính cận vệ và thuỷ thủ bị buộc ném qua một bên, mọi người đều chảy máu, nhưng hình như không có ai chết.
Trên boong thuyền đứng đầy người áo đen, thuyền của bọn chúng dừng ở bên cạnh chiếc thuyền bị cướp đoạt này, hai thuyền hợp với nhau bằng một cái neo sắt và dây thừng lớn. Xem ra vừa rồi Hải tặc chính là lái thuyền đến gần sau ném neo sắt níu chiếc thuyền này, sau đó nhảy đến trên thuyền cùng quan binh và thuỷ thủ đánh nhau.
"Khách nam và nữ khách tách ra đứng!"
Người áo đen chỉ huy bọn tù binh phân nam nữ đứng ngay ngắn. trong lòng của những khách nữ bắt đầu có những liên tưởng không tốt —— đây chính là một đám Hải tặc đó! Chẳng lẽ —— rất nhiều khách nữ ngay cả đứng cũng không được, lại không dám khóc ra thành tiếng khiến bọn hải tặc chú ý, cả người run giống như cái sàng.
Tiểu Ngọc cũng không khá hơn chút nào. Nàng một tay ôm bụng, nụ cười trắng bệch. Nếu như những thứ ác ôn này muốn vũ nhục bọn họ—— chung quanh đều là biển rộng mênh mông, nàng nhảy xuống khẳng định cũng không giữ được tính mạng!
Một cái tay đưa tới nhẹ nhàng nắm cánh tay nàng, Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Tranh đang nhìn lại nàng, nàng khẽ gật đầu.
Một dấu hiệu mờ ám như vậy, làm cho lòng Tiểu Ngọc thoáng chấn định lại.
Sớm có người chuyển một cái ghế ra, nam tử tuấn vĩ hào sảng ngồi dựa trên ghế, gác một chân lên tay vịn, chẳng hề để ý nói: "Các ngươi không phải sợ, ta nói không làm tổn thương các ngươi thì sẽ không tổn thương các ngươi. Nữ nhân thì đợi một lát, nam nhân, lấy hết tiền ngọc bội nhẫn của các ngươi ra cho ta!"
Những tiểu quan lại và phú thương hai mặt nhìn nhau, mặc dù không tin tưởng cam kết của tên thủ lĩnh hải tặc này "Không làm tổn thương các ngươi", nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo. Có rất nhiều đại đao đang kề sát bên người đấy!
Bọn họ cắn răng lấy hết những thứ đáng giá trên người ra, có người muốn giấu giếm chút vật quý trọng không lấy ra, bị người áo đen phát hiện dùng chuôi đao gõ mạnh vào mặt, khóe miệng hắn chảy máu, liên tiếp cầu xin tha thứ. Có người này làm ví dụ, những người còn lại không dám tác quái, cũng đành phải lấy hết đồ vật ra.
Thủ lĩnh hải tặc anh tuấn rất không vui nhìn một đống tiền bạc, ngọc bội trên đất, lẩm bẩm nói: "Ít như vậy —— lần này buôn bán thật lỗ vốn! Tiếp tục lục soát cho ta, xem còn ai không có mắt dấu đồ đi không? Phát hiện thì ném xuống biển cho ta!"
Lại có mấy nam nhân gào khóc liên tiếp, liên tục không ngừng từ trong đáy ủng hoặc trâm cài đầu móc ra ngân lượng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Lấy ra sớm không phải tốt hơn sao? Mọi người không nên ảnh hưởng đến hòa khí, đúng không!"
Tên thủ lĩnh hải tặc này lộ ra nụ cười bướng bỉnh, nụ cười này của hắn, Tiểu Ngọc cũng nhìn ra tuổi của hắn rồi, sẽ không quá hai mươi tuổi. Còn trẻ như vậy đã làm người đứng đầu của đám hải tặc, bản lĩnh không nhỏ.
Nhớ tới hắn mới vừa rồi dùng võ công bá đạo phá cửa, Tiểu Ngọc biết cái tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn này tuyệt đối không đơn giản như những gì hắn thể hiện. Đây là một con hồ ly!
"Được rồi, nam nhân trước đi một bên. Này, nữ nhân, giao tất cả tiền riêng và trang sức của các ngươi ra đây đi chứ?"
Tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn lên tiếng, các nữ nhân cũng đành phải rối rít noi theo các nam nhân lúc trước nộp hết tất cả tiền tài của bản thân ra. Tiểu Ngọc, Xuân Nhạn và Thanh Tranh vốn không có mang trang sức gì, lấy cây trâm cài trên đầu, vòng trên tay xuống, vứt tất cả xuống boong thuyền.
"Chỉ có ngần ấy?"
Tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn nhìn chằm chằm mấy khách nữ, Tiểu Trân, Đinh Hương, Huệ Nương bị ánh mắt của hắn trừng, cơ hồ sắp té xỉu. Có một phu nhân nhà giàu đã sớm bị sợ đến mềm nhũn ngã trên mặt đất, thị nữ của nàng cũng không đoái hoài tới dìu nàng, dựa vào lan can thuyền run lẩy bẩy.
Một người áo đen đến gần tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn nói: "Lão đại, chuyến này trừ mang chút hàng hóa, những thu hoạch khác nhưng không nhiều lắm. Chỉ là dáng dấp mấy tiểu nương tử này cũng không tệ ——" ánh mắt của hắn lưu luyến hồi lâu ở trên mặt Thanh Tranh, Tiểu Ngọc không khỏi đứng cản ở trước mặt Thanh Tranh.
"Ừ, dáng dấp cô nương này đúng là không tệ! Lá gan xem ra cũng không nhỏ, các ngươi nói ta mang nàng trở về có được hay không?"
Tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn nhìn Thanh Tranh một chút, hài hước hỏi bọn thủ hạ.
"Tốt, ha ha, lão đại, ngươi cũng nên nạp phu nhân rồi! Cô gái này xem ra có thể tốt hơn so với những kia kỹ nữ nhiều!"
Thanh Tranh còn là một bộ dáng sóng nước chẳng xao động, hình như không có chuyện gì là có thể khiến nàng chấn động. Tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn đi tới trước người họ, Tiểu Ngọc mới phát hiện hắn cao hơn Thích Thăng và Thời Quỳ Phong, cao hơn chính mình hai đầu!
"Ai, đi theo ta, như thế nào!" Tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn đứng trước mặt Thanh Tranh cười nhẹ một tiếng, nếu không phải gặp phải loại trường hợp này, có lẽ Tiểu Ngọc sẽ tán thưởng sự phóng khoáng của hắn. Nhưng bây giờ Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy một cỗ tức giận giơ xông lên, lôi kéo Thanh Tranh về phía sau mình, nghiến răng nghiến lợi hung hăng mắng một câu: "Vô sỉ!"
"Cái gì?"
Vẻ mặt tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn ban đầu khí định thần nhàn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo. Hắn giống như khí hậu bất định trên biển, mới vừa rồi còn là trời xanh mây trắng, chỉ chớp mắt lại biến thành bão tố.
Khóe miệng hắn giương lên một nụ cười lạnh lùng: "Ngươi mắng ta cái gì?"
Tiểu Ngọc bất cứ giá nào, cùng lắm thì nhảy biển tự vẫn, nói không chừng còn có thể lại quay lại hiện đại đấy.
"Ta mắng ngươi vô sỉ, ngươi không nghe thấy sao? Vẫn muốn nghe thêm nữa hả? Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ!" Tiểu Ngọc không thối lui chút nào liền mắng ba tiếng"Nghe đủ chưa?"
Toàn bộ người trên thuyền, bao gồm người áo đen và bọn tù binh, đều đổi sắc mặt. Nữ tử này cũng quá lớn mật rồi! Rơi vào trong tay người này, rất có thể sẽ rơi vào cảnh muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Không ngờ tên thủ lĩnh hải tặc anh tuấn lại lấy tay ngắt cằm mình, lại triển khai một nụ cười lớn hơn: "Có can đảm! Rất có can đảm, ha ha ha!!!!"
Hắn quay đầu nhìn về phía thủ hạ của hắn: "Các huynh đệ, ta đã lâu chưa từng thấy người có can đảm như vậy..., chớ nói chi là một nữ nhân! Này" hắn đột nhiên một phát bắt được tay Tiểu Ngọc mạnh mẽ kéo nàng đến trước người, "Ngươi tên là gì?"
"Buông ta ra!" Tay Tiểu Ngọc bị bàn tay hắn bắt được, không thể nào giật ra được.
"Phải nói tên tuổi của mình trước khi hỏi tên tuổi người khác, không ai dạy ngươi sao?" Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ên trộm anh tuấn này, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười đến càng vui vẻ hơn.
"Ngươi nói đúng, không có ai dạy cho ta! Chỉ là, ta có thể nói cho ngươi biết tên của ta."
"Ta tên là —— Liệt Diễm!"
Mỹ Ngọc Thiên Thành Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu