Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Nhiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 194 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 115: Mười Nàng Cung Nữ
ần Xuân Nhạn là con gái thái y, y thuật không phải tầm thường, giới nữ lưu quý tộc đều thích gọi nàng chẩn bệnh. Dù sao đây cũng là thời đại nam nữ thụ thụ bất thân, nam đại phu chẩn bệnh phải thủ lễ, không thể vọng, văn, vấn, thiết, mà mời nữ đại phu đến thì không cần cố kỵ nhiều như vậy.
--- --------làm phiền chút xíu---- ---------
Khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền gồm có bốn bước ( đông y gọi là tứ chẩn) đối chiếu sang tây y có Nhìn, sờ, gõ, nghe, thì đông y có Vọng, văn, vấn, thiết
Vọng: Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc măt, màu sắc của da,lông, tóc móng,…vv,và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.
Văn: Là Nghe, ngửi: Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh.
Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở thậm chí ngửi phân, nước tiểu của người bệnh.
Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau,
hỏi về tiểu tiện, đại tiện hỏi về kinh nguyệt hỏi về nguyên nhân gây bệnh
Thiết: sờ nắn- sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh.
Vì bệnh tật nhiều lúc diễn biến khác thường, việc chẩn bệnh cần phải tỉ mỉ thận trọng áp dụng triệt để cả bốn phương pháp trên (Vọng, văn, vấn, thiết) thì ít khi nhầm lẫn, bỏ sót, không như một số bệnh nhân cho rằng chỉ cần bắt mạch là biết hết thì đó là cách hiểu có phần phiến diện.
Nguồn: dongytranngocchan /
--- ------ --------mời các bạn đọc tiếp---- ------ -------
Tần Xuân Nhạn khẽ thở dài: “Chu phi thể chất không kém, không biết sao, nàng lại nôn nhiều lắm, uống bao nhiêu thuốc cũng không ngừng. Bây giờ hầu như mỗi ngày ta đều đến Phổ An Vương phủ, nhìn một người vốn rất có linh khí, bây giờ gầy đến lợi hại. Xem ra cuộc sống trong vương phủ, cũng có chút phí sức đó!”
Tần Xuân Nhạn nói mịt mờ, Tiểu Ngọc lại nghe hiểu. Thì ra Gia Nhi sống trong vương phủ cũng không vui vẻ.
Cứ nghĩ đến Gia Nhi thân mình không thoải mái, Tiểu Ngọc cũng ngồi không yên.
Từ lúc Gia Nhi đồng ý lời cầu hôn của Triệu Bá Tông, Tiểu Ngọc từng nghĩ tới cuộc sống trong vương phủ có lẽ không thích hợp với Gia Nhi một lòng nghiên cứu học vấn. Nhưng từ khi Gia Nhi bị một câu “tri kỷ” của Triệu Bá Tông làm động lòng, phía trước cho dù là núi đao biển lửa cũng không ngại, sao còn lo lắng khác.
Theo Tiểu Ngọc biết, nguyên phối của Triệu Bá Tông là Quách thị xuất thân danh môn, là cháu nhà ngoại của Quách hoàng hậu thời Tống Thực Tông. Vị Quách phu nhân này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đã sinh được ba người con cho Triệu Bá Tông, rất được Triệu Bá Tông kính yêu. Triệu Bá Tông không phải người đa tình, nhưng cơ thiếp trong nhà vẫn phải có, có điều dưới sự quản lí của Quách phu nhân cũng không có nhiễu loạn gì.
Gia Nhi là trắc phi Triệu Bá Tông cưới hỏi đàng hoàng, những cơ thiếp bình thường đương nhiên không thể đánh đồng địa vị với nàng. Nhưng dù sao cường long không áp địa đầu xà (rồng trên trời không tranh chấp được với rắn dưới đất), bên trên có một chính phi vô cùng cường ngạnh, phía dưới một đám tiểu thiếp bằng mặt không bằng lòng, trắc phi như Gia Nhi cũng không thoải mái.
“Xuân Nhạn, hôm nay muội có đi Phổ An vương phủ không? Ta đi cùng muội nhé.”
Tần Xuân Nhạn gật gật đầu, Tiểu Ngọc bảo Huệ nương sắp xếp người đi theo mình.
Chờ lúc nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Ngọc không khỏi chấn động. Mới nửa tháng không gặp, Gia Nhi sao gầy thành như vậy!
“Gia Nhi! Tỷ ốm nghén nhiều lắm sao?”
Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh Gia Nhi, nhìn đôi mắt nàng đã mất đi nhiều vẻ sáng rọi, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Gia Nhi thấy Tiểu Ngọc đến, cố gượng vui, cũng không nói mình không thoải mái, chỉ nói: “Người ta nói có những phụ nữ ốm nghén rất nhiều. Tiểu Ngọc muội muội, ta còn chưa chúc mừng muội đâu, chính muội vốn chính là phụ nữ có thai còn chạy đến thăm ta?”
“Cục cưng của ta rất ngoan, tỷ đừng lo cho ta. Phụ thân nó không ở đây, ta càng phải chăm sóc tốt cho nó, bằng không Thiên Thành đã trở về ta lại không thể ăn nói!”
Tiểu Ngọc chủ động nhắc tới chuyện Tống Tiềm không ở nhà. Nàng không phải Lâm muội muội liễu yếu đào tơ, không có Bảo ca ca thì sống không nổi (Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc là hai nhân vật trong truyên Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần). Hoàn toàn tương phản, bởi vì Thiên Thành không ở bên người, nàng mới phải sống thật tốt, đây là chuyện Thiên Thành hi vọng nhất.
Tiểu Ngọc nói: “Gia Nhi, rốt cuộc tỷ làm sao thế này? Nói với ta không được sao. Người sáng suốt đều nhìn ra được tỷ sống không tốt, rõ ràng bởi vì tâm trạng không tốt mới ăn gì nôn ra hết, ăn không vô --”
Gia Nhi nghe Tiểu Ngọc nói, đôi mắt dần rưng rưng.
Người ta nói vừa vào hầu môn sâu như biển, lời này tất nhiên phải có đạo lí của nó. Triệu Bá Tông tất nhiên sủng nàng yêu nàng, nhưng là trụ cột trong nhà, hắn phải bận tâm các mặt quan hệ, cũng không thể cứ suốt ngày ở bên nàng. Gia Nhi tính tình lại quật cường, không thích kể khổ, có gì khó chịu cũng nuốt vào bụng, dần dần sinh phiền não, âu sầu thành bệnh.
“Tiểu Ngọc --” Gia Nhi tựa đầu tựa vào vai Tiểu Ngọc, lúc đầu là nhẹ nhàng khóc thầm, sau đó dần dần biến thành lặng lẽ gào khóc. Nước mắt của nàng thấm ước áo Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vươn hai tay ôm Gia Nhi vào lòng, dịu dàng nói: “Khóc đi, khóc được thì tốt rồi --”
Tiểu Ngọc nhớ lại lần đầu gặp mặt Gia Nhi ở Tô Đê, khi đó nàng tay cầm quạt lông tóc chít khăn trùm đầu, là một thư sinh tuấn tú, thần thái trong mắt sinh động, làm xung quanh như sáng lên. Làm sao nghĩ đến nàng của hôm nay lại tiều tụy như vậy?
Gia Nhi khóc mệt mỏi, chậm rãi lau nước mắt, ngồi dậy chỉnh trang đầu tóc, ngượng ngùng nói: “Để hai vị muội muội chê cười rồi.”
Tần Xuân Nhạn đến bên chậu nước, vắt một chiếc khăn mặt ướt, đưa tới trước mặt Gia Nhi: “Có thể khóc hết ấm ức trong lòng, chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Gia Nhi lau mặt, trên mặt khôi phục hai phần khí sắc. Nàng nói với Tiểu Ngọc: “Kỳ thật cũng không có gì -- Tần đại phu cũng biết, đại phu nhân bệnh nặng thế nào. Thị không ngồi dậy nổi, thì mỗi ngày triệu ta đi giáo huấn, nói ta mê hoặc vương gia, không cho vương gia gặp thị -- ta -- ta nào có. Chẳng qua là đương lúc quốc tang, vương gia bận quá, xem nhẹ gia sự thôi. Chỗ của ta, vương gia đã nhiều ngày chưa tới.”
Tiểu Ngọc thở dài trong bụng, Gia Nhi ở nhà là đại tiểu thư như hoa như ngọc, chưa từng chịu ấm ức này. Phụ thân nàng là Chu Minh Am tính tình sáng sủa, chẳng những dạy nàng đọc sách, còn cho nàng ra ngoài du ngoạn, Gia Nhi trước khi xuất giá cũng không biết được thị phi bên trong hào môn, lần này coi như nàng lãnh đủ.
“Tiểu Ngọc -- ta biết ta không nên ghen tị, nhưng -- có lẽ đại phu nhân mắng đúng, ta hiện tại trong lòng vô cùng vô cùng khó chịu, rất ghen tị --”
“Ặc?” Tiểu Ngọc nghe có chút kỳ quái. Bây giờ Triệu Bá Tông sủng ái nhất không phải là nàng sao, nhìn bộ dạng ghen ghét của đại phu nhân, phỏng chừng căn bản không được Triệu Bá Tông mưa móc. Hay Gia Nhi đang ghen với cơ thiếp nào?
Gia Nhi dùng ánh mắt ngập nước nhìn Tiểu Ngọc, hỏi nàng: “Tiểu Ngọc, vì sao ta nhìn thấy vương gia, trong lòng cảm thấy vui mừng, nghe chàng đến phòng đại phu nhân, thì trong lòng giống như bị mèo cào vậy --”
Tiểu Ngọc đồng tình nhìn Gia Nhi. Nàng hiểu được tâm trạng của Gia Nhi, đây -- chính là tình yêu.
Duyên phận là một điều kỳ diệu. Gia Nhi gặp người yêu nàng, mà nàng cũng yêu người đó, nhưng mà nam nhân này lại không chỉ thuộc về một mình nàng.
Gia Nhi nói: “Không chỉ như thế, hơn nữa -- hơn nữa bây giờ trong nhà lại có thêm mười cung nữ --”
“Mười cung nữ?”
Tiểu Ngọc cả kinh.“Có phải hoàng thượng ban cho vương gia?”
“Đúng rồi, Tiểu Ngọc, sao muội biết biết?” Gia Nhi nhất thời quên đi buồn bã, kinh ngạc hỏi Tiểu Ngọc. Những chuyện hoàng gia này, rất ít người ngoài được biết.
Tần Xuân Nhạn cũng cảm thấy lạ: “Nay không phải quốc tang sao, hoàng thượng vì sao phải ban thưởng cung nữ cho vương gia?”
“Hoàng thượng -- nói vương gia hỗ trợ lo việc tang ma, rất vất vả, ban ười cung nữ cho chàng mang về trong phủ hầu hạ việc ăn ngủ.” Gia Nhi nói giọng chua sót. Hoàng thượng nói là cấp cho vương gia người sai vặt, nhưng nào có ai lại đi sai sử cung nữ bao giờ? Đây rõ ràng chính là ban thưởng thiếp! Cùng mấy phụ nhân trong nhà chia xẻ một trượng phu đã làm cho Gia Nhi lao tâm lao lực quá độ, cứ nghĩ sẽ có thêm mười nữ nhân, nàng làm sao sống bây giờ?
“Gia Nhi, bên Ân Bình vương gia, có phải hay không cũng được ban thưởng mười cung nữ?” Tiểu Ngọc sốt ruột hỏi.
Lần này Gia Nhi không chỉ có kinh ngạc, mà là vô cùng chấn động.“Tiểu Ngọc – muội từ nơi nào nghe được? Quả thật như thế.”
Tiểu Ngọc đứng dậy, đi vòng vòng trong phòng. Sự kiện nổi danh lịch sử thế nhưng lại đến nhanh như vậy, là điều Tiểu Ngọc hoàn toàn không dự đoán được.
Vì sao biết? Chỉ cần là người có chút hiểu biết với lịch sử Nam Tống, đều sẽ biết. Phổ An quận vương bây giờ, Tống Hiếu Tông tương lại, được người đời sau gọi là “Dựa vào mười cung nữ đi lên ngai vị hoàng đế”!
Mỹ Ngọc Thiên Thành Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu