In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Nhiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 194 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 113: Bụng Dạ Xấu Xa
hỉ thấy Tần Xuân Nhạn trầm ngâm, đề nghị với Thích Thăng: “Thích đại phu, có thể mượn chỗ nói chuyện một chút không?”
Thích Thăng nghe Tần Xuân Nhạn nói như vậy, biết chắc là việc không thể nói trước mặt người khác, đang muốn cáo từ, Tần Xuân Nhạn bỗng nhiên nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ta cũng muốn thỉnh giáo tỷ chút chuyện, có thể mời tỷ cùng ở lại không?”
“Chuyện này... Được rồi.” Tiểu Ngọc thấy hai đại phu bọn họ thảo luận y học, thật sự nhìn không được mình có thể giúp được chỗ nào.
Thích Thăng mời các nàng đến nội thất, ba người chia chủ khách ngồi xuống. Tần Xuân Nhạn cũng không khách sáo, trực tiếp nói với Tiểu Ngọc: “Bệnh của vị này, là suyễn chứng.”
“Suyễn chứng?” Tiểu Ngọc nhất thời không rõ đây là bệnh gì. “Là... Thở khó chịu sao?”
“Đúng,” Thích Thăng nói tiếp, “Thở dốc mũi sưng, khó thở, là đặc thù của suyễn chứng.”
“Suyễn chứng có hai nguyên nhân, thứ nhất là bị môi trường bên ngoài xâm nhập, thứ hai là nội thương, thất tình, lao tâm khổ trí.” Tần Xuân Nhạn giải thích với Tiểu Ngọc.
Sau khi được hai đại phu giải thích, Tiểu Ngọc hiểu được đây là một loại bệnh về đường hô hấp. Nhưng nàng vẫn đang không hiểu việc này với mình thì có quan hệ gì.
Thích Thăng nói: “Suyễn chứng là bệnh của phế phổi, bằng thuật châm cứu của Tần gia, kích thích huyệt vị, lưu thông khí huyết, vấn đề chắc sẽ không lớn.”
Tiểu Ngọc lại nghĩ đến một vấn đề khác. Nàng hỏi Tần Xuân Nhạn: “Có phải quy địnhh trong cung không cho châm cứu?”
Tần Xuân Nhạn chậm rãi gật đầu.
“Cha ta tuy rằng làm thái y, nhưng chữa bệnh trong cung, không giống tầm thường, có rất nhiều cấm kỵ. Châm cứu là phải dùng kim châm, mà nếu dùng châm với quý nhân, sẽ bị coi là bất kính. Thái y cũng không dám tùy tiện dùng châm, thử nghĩ nếu trong quá trình châm cứu xảy ra sai lầm gì, đó sẽ là tội ám sát hoàng tộc, ai có thể gánh nổi chứ?”
Thích Thăng nói: “Có phải dùng thuốc không đủ mạnh không? Đối với suyễn chứng, kỳ thật ta cũng có vài phương thuốc, nhưng dược tính rất mạnh...” Thích Thăng và phụ thân Thích Phong của hắn giống nhau, đều thích dùng thuốc mạnh.
Tần Xuân Nhạn phiền não nói: “Vị bệnh nhân này tuổi quá lớn, thân mình suy yếu, chịu không được thuốc mạnh. Cố tình từ mùa xuân tới nay suyễn chứng phát tác mạnh, cha ta và những thái y khác kê rất nhiều phương thuốc nhưng không có kết quả. Phụ thân gần đây càng ít tươi cười, ta biết là do trong cung bị quở trách... Cho nên ta mới nhớ tới thực liệu của Thích đại phu, muốn mượn thực liệu bồi bổ cho bệnh nhân.”
Tiểu Ngọc thế này mới biết rõ tiền căn hậu quả của Tần Xuân Nhạn.
Thích Thăng suy tư một phen, nói: “Đối với suyễn chứng ta cũng có mấy phương thuốc, nhưng dược thiện dưỡng bệnh, ta còn phải xem lại.” Thích Thăng hành y nghiêm túc, đối với những chuyện mình không quá am hiểu sẽ không vội vàng kết luận.
Tiểu Ngọc hỏi Xuân Nhạn: “Xuân Nhạn, vậy ta có thể giúp muội được chuyện gì đây?”
Tần Xuân Nhạn nói: “Lần trước ở hội thi ẩm thực, ta nghe Tiểu Ngọc tỷ tỷ giảng giải hiệu quả của cháo dưỡng sinh rõ ràng rành mạch, sau lại hỏi Thích đại phu, mới biết là những phương thuốc tỷ viết. Ta muốn hỏi một chút, tỷ còn biết phương thuốc nào, có thể hữu hiệu với suyễn chứng này đây?
Tiểu Ngọc cảm thấy khó khăn. Sở trường của nàng là trị mụn làm đẹp, cũng không phải xuất thân y học thế gia chính tông, làm sao biết kê đơn thuốc gì chứ.
“Xuân Nhạn, muội cũng đừng để ý tới người hiểu biết nửa vời như ta,” Tiểu Ngọc không phải khiêm tốn, “Ta chưa từng học y thuật, sợ là giúp không được gì.”
Thích Thăng đã chắp tay sau lưng đi vòng vòng suy nghĩ.
“Ừ, suyễn chứng, hẳn là phải dùng thuốc thông phổi, bách hợp, sa sâm, ngọc trúc, hoàng kì...”
“Hoàng kì?” Tiểu Ngọc chợt nghĩ tới, hình như trước kia trong [ Báo thầy thuốc với gia đình ] đã từng xem qua một món ăn. [ Báo thầy thuốc với gia đình] là tờ báo dưỡng sinh cho những người trung niên, trong đó có rất nhiều món ăn bài thuốc, Tiểu Ngọc cũng thường cắt những món ăn trên đó để cất giữ.
Tần Xuân Nhạn vui vẻ: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ đã nghĩ ra cái gì?”
“Ta nhớ hình như có món ăn gọi là hoàng kì nhũ cáp, là trị phế suyễn ho khan...” Tiểu Ngọc không chắc chắn lắm.
“Hoàng kì nhũ cáp? Này không sai!” Thích Thăng vừa đi trong miệng vừa lẩm bẩm:“Hoàng kì nhũ cáp... Tần cô nương, cô nói trong này nếu thêm chút lộc nhung có phải sẽ tốt hơn?”
Tần Xuân Nhạn cũng có chút hưng phấn: “Đúng, phối hợp như vậy có vẻ tốt, lợi thủy tiêu thũng, cũng có chút tác dụng thông phế.”
“Nhưng mà...” Tiểu Ngọc có chút không xác định nói: “Trực tiếp nấu thuốc cho bệnh nhân uống không phải nhanh hơn sao?”
Tần Xuân Nhạn nghe Tiểu Ngọc nói như vậy, than nhỏ một tiếng: “Cũng bởi vì phía bệnh nhân không muốn phải uống thuốc, ta mới phải dùng thực liệu giúp bà dưỡng khí.”
Tiểu Ngọc đột nhiên hỏi: “Xuân Nhạn, người bị bệnh, là thái hậu ư?”
Tần Xuân Nhạn thốt ra: “Làm sao tỷ biết?”
Thích Thăng không thể tin nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc nghĩ muốn biết cũng không khó, chỉ cần hơi chút chú ý đến hoàng thất có bao nhiêu thành viên sẽ biết. Bởi vì ở biến cố Tịnh Khang, tôn thất cơ hồ diệt sạch, bây giờ trong hoàng cung chỉ còn hoàng đế Triệu Cấu và Ngô hoàng hậu cùng với một ít phi tử, còn có Vi thái hậu và Vệ Quốc công chúa Tiền Vân Châu. Nếu Tần Xuân Nhạn nói phía bệnh nhân lớn tuổi, thân phận xem ra cũng không thấp, không phải Vi thái hậu thì còn ai?
Tiểu Ngọc nhớ lại tài liệu lịch sử đã từng xem, vị Vi thái hậu sống sót sau đại nạn này tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên cũng không phải bởi vì bà xinh đẹp, hiền đức hoặc tài năng, mà là bởi vì bà đủ may mắn.
Vi thái hậu năm đó có thể được Tống Huy Tông Triệu Cát sủng hạnh là một điều ngoài ý muốn. Tỷ muội tốt của bà Kiều quý phi được sủng ái, hai người trước khi tiến cung từng lập lời thề cùng phú quý, bởi vậy Kiều quý phi liền thỉnh cầu hoàng đế cũng sủng hạnh Vi cung nữ.
Ai ngờ chỉ một lần sủng hạnh duy nhất, Vi cung nữ còn mang long thai. Đương nhiên bởi vì bà không được sủng, cho nên thân là người con thứ mười chín Triệu Cấu cũng không được coi trọng, ai có thể nghĩ rằng Triệu Cấu lại trở thành con cá lọt lưới của tôn thất đây?
Triệu Cấu kế vị, liền vội vàng dùng một số tiền lớn chuộc lại mẫu thân trong đám nô lệ nước Kim, việc này Triệu Cấu tuyệt đối là một đại hiếu tử. Tiểu Ngọc nhớ trong lịch sử viết những nữ tử bị bắt sang nước Kim nhận hết tra tấn, nghĩ đến Vi thái hậu có lẽ mang bệnh từ những năm đó cũng nên.
Tần Xuân Nhạn thấy Tiểu Ngọc đã đoán được bệnh nhân, cũng không giấu diếm, nói: “Bệnh của Thái hậu, không phải ngày một ngày hai. Nhưng mấy năm nay thái hậu tuổi lớn, những thuốc có thể dùng đã dùng hết... Bây giờ ta tìm thương thuốc thực liệu, cũng chỉ cầu được an ủi thôi!”
Thân là đại phu, Tần Xuân Nhạn làm sao không biết uống thuốc so với ăn uống càng có hiệu quả hơn?
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, bệnh của Vi thái hậu, nhiều phần là vì tuổi già mà càng thêm nghiêm trọng.
Người hành y có thể trị bệnh, nhưng không thể trị mệnh. Vi thái hậu tuổi cao sức yếu, nên làm cái gì bây giờ mới tốt?
Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt ảm đạm của Tần Xuân Nhạn, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện có liên quan tới Vi thái hậu.
Vi thái hậu qua đời trước lúc Cao Tông Triệu Cấu băng hà, mà theo nàng biết, Triệu Cấu bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, so với tuổi tác ghi trong lịch sử cũng không cách biệt bao nhiêu ---
Chẳng lẽ nói, đại nạn của Vi thái hậu đã tới?
Chuyện này, thật ra không liên quan gì tới Tiểu Ngọc. Chuyện sống chết của một bà lão quá xa xôi với nàng, nhưng Tần Xuân Nhạn lại là bạn của nàng!
“Xuân Nhạn, ta cả gan hỏi muội một câu, muội nhất định phải thành thật trả lời ta.” Tiểu Ngọc cực kì nghiêm túc, Tần Xuân Nhạn không tự giác gật đầu.
“Tốt lắm, ta hỏi muội, nếu không trị hết bệnh, thái y có bị chịu tội hay không?”
Những lời này kì thực đại nghịch bất đạo, ám chỉ Vi thái hậu có khả năng bệnh chết @
Tần Xuân Nhạn sắc mặt trắng xanh, trong phòng nhất thời im lặng đáng sợ.
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng ai dám nói ra chuyện này cơ chứ?
“Xuân Nhạn, ta thật sự đang hỏi muội đó!“Tiểu Ngọc thúc giục nói.
“Có…”
Tần Xuân Nhạn yếu ớt đáp.
Nếu thái hậu thật sự bệnh chết, những thái y chữa bệnh cho bà, không thể nghi ngờ sẽ trở thành đối tượng tiết giận của Triệu Cấu.
“Muội cũng đừng để ý tới thực liệu gì nữa, Xuân Nhạn. Trở về khuyên phụ thân của muội, nhanh cáo bệnh rời khỏi đi.“ Tiểu Ngọc biết ở thời đại này, con gái của tội quan tuyệt đối không có kết quả tốt, không phải nhập vào nhạc tịch, thì bị bán làm nô tì.
Nàng rõ ràng biết Vi thái hậu có khả năng sẽ chết, sao có thể trơ mắt nhìn bạn mình đâm đầu vào ngõ cụt?
Tuy rằng không qua lại nhiều với Tần Xuân Nhạn, nhưng nữ đại phu huệ chất lan tâm này để lại ấn tượng rất tốt với Tiểu Ngọc, nàng tuyệt không hy vọng Tần Xuân Nhạn bị liên lụy vì chuyện này.
Tần Xuân Nhạn lắc lắc đầu: “Cha ta... Ông luôn trung thành tận tâm với triều đình, luôn cố gắng làm hết phận sự, ta khuyên không được.” Tần Xuân Nhạn nhớ tới phụ thân thường nói với nàng: Ăn lộc của vua, phải trung với vua, thân là thái y, phải cống hiến hết sức lực vì hoàng thất.
Phụ thân nàng tính tình còn cứng hơn đá, sẽ không bởi vì trị không hết bệnh cho thái hậu mà rút lui.
Thích Thăng vẫn không mở miệng, lúc này lại nói: “Ta có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Hai nàng đồng thời nhìn về phía hắn.
Thích Thăng đi đến trước thư án, cầm bút lưu loát viết một phương thuốc, sau đó đưa đến trước mặt Tần Xuân Nhạn.
Tần Xuân Nhạn cầm lấy đọc, nét mặt lúc đầu đầy nghi ngờ, tiếp theo kinh ngạc nhìn về phía Thích Thăng: “Huynh muốn nói ---”
Thích Thăng mỉm cười nói: “Kê đơn cho lệnh tôn!”
Tiểu Ngọc lúc này cũng hiểu được. Tên Thích Thăng này bụng dạ xấu xa có thừa! Tần thái y không chịu mượn cớ cáo bệnh nghỉ làm, vậy làm cho ông bị bệnh thật, bệnh càng nặng càng tốt, chỉ cần không rời giường được, ông sẽ không còn cách nào đi xem bệnh cho thái hậu.
Tần Xuân Nhạn nhìn phương thuốc kia, sợ hãi than: “Thích đại phu thật sự là kỳ tài... Phương thuốc này ta không biết kê.” Tần Xuân Nhạn cũng không phải khen bừa. Phương thuốc này của Thích Thăng hay ở chỗ làm cho người ta uống xong không lập tức bị bệnh, mà giống hiện tượng cảm mạo bình thường từ từ suy yếu, sau đó bệnh nặng khó có thể đứng dậy. Nàng có thể nhìn ra hiệu quả của phương thuốc, nhưng nàng không biết thì ra có thể kê đơn thuốc này.
“Đa tạ Thích đại phu, ta trở về... Sẽ nghĩ cách để phụ thân uống thuốc.” Tần Xuân Nhạn nghe những lời Tiểu Ngọc vừa nói, hiểu được tình cảnh khó khăn của phụ thân mình. Nàng làm sao không biết làm thái y mạo hiểm? Nhưng người trong cuộc u mê, cần một người đến đánh thức nàng thôi.
“Hì hì, Thích Chi Vấn chỉ giỏi cái bụng dạ xấu xa, Tần cô nương muội cần phải cẩn thận, đừng cảm ơn hắn.” Tiểu Ngọc thấy Thích Thăng đưa ra phương án đơn giản, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Gương mặt thanh tú của Tần Xuân Nhạn hơi hơi đỏ lên, Tiểu Ngọc tỷ tỷ nói như vậy, làm cho nàng có chút ngượng ngùng.
Thích Thăng không phát hiện Tần Xuân Nhạn khác thường, trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc nói: “Tống gia nương tử, nàng chỉ toàn thấy ta xấu, không thấy ta tốt ở đâu sao?”
“Đó là bởi vì ngươi vốn xấu xa như vậy mà!” Tiểu Ngọc cũng trừng mắt nhìn hắn, trở lại kéo tay Tần Xuân Nhạn nói: “Ta không để ý tới hắn, hừ hừ hừ...”
Mỹ Ngọc Thiên Thành Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu