Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Nhiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 194 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 82: Vị Đậu Nha
râu Chú vẫn không hiểu, Chu Minh Am đã đem một xâu tiền nhét vào tay hắn, lén lút nói: “Đợi cuộc thi kết thúc, ngươi đem số thịt nướng còn lại lặng lẽ đưa đến Trúc Lâm thư quan cho ta, lặng lẽ thôi nha! Đừng để người ta thấy!”
Nói xong, Chu Minh Am nhanh chóng bước tới gian bếp kế tiếp, miễn cho Thích Thăng nhìn ra sơ hở gì. Ông còn đang tưởng tượng đến lúc được lén ăn thịt nướng, ha ha......
Trâu Chú nhìn xâu tiền trong tay, không nói thành lời. Giám khảo hối lộ người dự thi? Chưa từng nghe nói tới! (ta nói chứ, tự nhiên thèm thịt nướng quá ^^)
Ban giám khảo từ từ đi đến các gian bếp, đầu dê luộc, vịt quay, gà quay, tôm hấp, cua chưng rượu, nhung hươu gì gì đó đều được đám đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ, nhưng trừ bỏ món thịt nướng vừa rồi của Trâu Chú, không có món nào lọt vào mắt xanh của Y phu nhân, những giám khảo khác đi theo phía sau, khen chê vài món. Còn Mông Bạch thì đối với ai cũng cười hề hề, bộ dáng hòa khí sinh tài.
“Đây là...... Đậu nha sao?”
Y phu nhân dừng trước một gian bếp, trên mặt thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tại trận đấu quan trọng như vậy, lại lấy một dĩa đồ ăn hàng ngày mọi người vẫn thường ăn ra thi, người này không phải tài cao gan lớn, thì là bất cần đời phải không?
Y phu nhân lặng lẽ đánh giá vị đầu bếp này, nhưng không thấy có gì đặc biệt. Chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng? Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn như vậy, không giống như nhân vật gì xuất sắc cả.
“Đúng vậy, phu nhân, đây là đậu nha ạ.”
Đứng bên cạnh đầu bếp là một cô gái mặt tròn tròn tươi cười vui vẻ, Chu Minh Am ghé mắt nhìn qua, người đứng cạnh cô gái nọ là đệ tử Tống Thiên Thành, chắc vị nữ tử này chính là Mai thị. Chu Minh Am nghe con gái nói Mai thị này là người rất có tài, Thiên Thành lại là đệ tử mà ông rất yêu quý. Không khỏi thiên vị vài phần, mở miệng nói giúp mấy câu: “Thức ăn không chú trọng hình thức, món ăn bình thường có lẽ cũng mang hương vị khác? Ta nếm thử trước.”
Vương sư phụ ở Mỹ Vị cư làm một món bí đao, một món đậu nha, tuy nói không phải tệ, nhưng bốn chữ “Vẻ ngoài xấu xí” luôn đảm bảo.
Chu Minh Am không được ăn thịt, vẫn thường ăn các món chay nên thấy rất nhạt nhẽo, nhưng đĩa bí đao này hoàn toàn không giống những đĩa bí đao tầm thường, hương vị đầy đủ, ăn cũng ngon.
“Không tệ không tệ!” Chu Minh Am thiên vị đệ tử, liên tiếp khen ngon.
Y phu nhân không phản ứng gì, nếm hai đũa đậu nha, nói: “Hương vị này...... Không phải dùng mỡ heo sao, là hấp chín trước rồi trộn dầu vừng. Ừ...... Dầu vừng còn thêm hành và gừng, đây là các món chay sao? Danh cho các ni cô trong am miếu, sao để nơi này!” Món đậu nha này, Y phu nhân chưa từng thấy, đúng là có chút mới mẻ. Nhưng Y phu nhân là người đã quen làm các món ăn tinh tế, vẫn chướng mắt loại thức ăn tầm thường này.
Về phần đĩa bí đao kia, Tiểu Ngọc giới thiệu là “Bí đao xào thập cẩm”. Chần sơ bí đao, rồi cắt lát, xào trên lửa nóng, sau đó thêm tương, đường trắng và hương liệu -- Tiểu Ngọc mồm miệng lanh lợi, lúc Y phu nhân ăn thử đã đem phương pháp chế biến nói rõ ràng.
Y phu nhân không khỏi để ý cô gái này kĩ hơn. Từ lúc bà vào cung, đã rất ít người bên ngoài nói như vậy với bà. Y phu nhân hơi hòa nhã, hai đĩa đồ ăn này...... Vẫn tốn chút tâm tư, so ra cũng tốt hơn những người kia đôi chút.
Vẻ mặt Y phu nhân hòa nhã hơn, gật đầu với Tiểu Ngọc, đi đến gian bếp kế tiếp.
Tiểu Ngọc nhìn bóng dáng Y phu nhân, khẽ thở phào.
Hôm qua nàng nghe Y Từ Tâm nói Y phu nhân sẽ tới làm giám khảo, nên để ý hỏi thăm vài câu, biết Y phu nhân cũng giống Y Từ Tâm hay tìm kiếm món ngon, thích các món mới lạ. Nàng cũng biết đầu bếp của mình rất bình thường -- nếu Mỹ Vị cư có đầu bếp giỏi, nàng tội gì phải đề nghị Mông Bạch tổ chức cuộc thi này đâu? Nếu làm các món bình thường trong tiệm nhất định thất bại thảm hại, chi bằng đi một đường khác, làm vài món mới lạ khiến Y phu nhân chú ý.
Bây giờ xem ra, Y phu nhân coi như chừa cho đồ ăn nhà họ chút mặt mũi, vậy cũng đủ rồi. Nàng quay đầu nhìn Tống Tiềm giơ hai ngón tay hình chữ V (Victoria – có nghĩ là chiến thắng), Tống Tiềm mơ hồ hỏi: “Tiểu Ngọc, nàng giơ hai ngón tai làm chi vậy?”
Ban giám khảo đi một vòng, trong lòng đều đã có tâm đắc. Cuối cùng đạt được “Trạng nguyên”, tất nhiên là đầu bếp Trâu Chú mà Y phu nhân coi trọng, còn “Bảng nhãn”, “Thám hoa” thì có đầu bếp của hai tửu lâu nổi tiếng đạt được.
Mông Bạch thấy trận đấu đã trần ai lạc định, trong lòng có hơi thất vọng. Tay nghề của những người này...... So với mình năm đó, vẫn còn kém xa! Lão nhìn Y phu nhân đề nghị: “Phu nhân, bây giờ nguyên liệu gì cũng có sẵn, nếu không mời bà làm vài món, để chúng tôi đại khai nhãn giới?”
Y phu nhân hôm nay tâm trạng không tệ, theo tính của bà, bản thân cao ngạo nên không muốn trình diễn tài nghệ trước mọi người. Nhưng Mông Bạch vừa nói xong, những người xung quanh lại reo lên, ai cũng trầm trồ mong được thưởng thức. Y phu nhân nhìn thịnh tình không thể chối từ, mỉm cười, quay đầu nói với Y Từ Tâm: “Từ Tâm, con thay ta bêu xấu, làm hai đĩa đồ ăn đi!”
“Dạ, mẫu thân!”
Y Từ Tâm lên tiếng, liền đi tới gian bếp của Tiểu Ngọc, nhìn Tiểu Ngọc cười nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ cho ta mượn dụng cụ dùng được không?”
Tiểu Ngọc nói: “Muội nói gì vậy, đây là vinh hạnh của chúng ta đó!”
Y phu nhân còn không biết nữ nhi có giao tình với Tiểu Ngọc, nhìn bộ dáng cười cười nói nói của các nàng, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Y Từ Tâm mặc tạp dề, cầm lên một chút đậu nha vừa rồi Vương sư phụ nấu còn dư, chỉ bỏ thêm một chút dầu muối, đinh đinh đang đang xào nấu một hồi đã làm ra một đĩa đậu nha thơm nức mũi.
Tiểu Ngọc bị mùi vị kia hấp dẫn, nhịn không được thử trước một miếng, ăn vụn cũng không thấy xấu hổ.
Làm sao có thể xào được một đĩa đậu nha có mùi vị phong phú như vậy? Mặn ngọt ngon miệng, thơm lừng, có chút thanh mát, chỉ là một đĩa đậu bình thường, nhưng còn ngon hơn ăn thịt nữa!
Mọi người một đũa nhanh chóng gắp sạch đĩa đậu.
Mông Bạch nếm lần nữa vị đậu nha này, chắp tay nói với Y phu nhân: “Y phu nhân, lệnh ái thật sự là chân truyền của bà!”
Y phu nhân lạnh nhạt cười nói: “Ông chủ Mông quá lời rồi, trẻ nhỏ đùa vui mà thôi.”
Mặt trời đã ngã về tây, ngày hội món ngon ở Tây Hồ đã kết thúc. Tiểu Ngọc thầm hạ quyết tâm, muốn mời vị đầu bếp Trâu Chú được Y phu nhân khen ngợi về Mỹ Vị cư làm bếp trưởng. Nếu có thể mời Y Từ Tâm tới nhà mình huấn luyện nghiệp vụ cho các đầu bếp mới, vậy thì càng hay hơn!
Tống Tiềm cùng Tiểu Ngọc đi trên đường, rời khỏi Tây Hồ, trở về Tống phủ. Tống Tiềm nhìn nàng đang vui vẻ cười, tay nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một chút: “Đang nghĩ trò gì nữa vậy?”
“Đau nha!” Tiểu Ngọc ôm mặt trốn qua một bên, phòng ngừa Tống Tiềm lại lấy tay nhéo nàng. Người này gần đây ngày càng thích động tay động chân, người xấu, hừ hừ! “Ta đương nhiên là đang nghĩ làm thế nào mới tốt cho Mỹ Vị cư......”
Tống Tiềm đang muốn nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa có một chiếc xe ngựa xa hoa đang lao thẳng về phía bọn họ, xa phu còn vung roi lên: “Tránh ra! Tránh ra!”
Tống Tiềm nhìn thấy Tiểu Ngọc đang đứng đối diện với chiếc xe, sắc mặt trắng bệch. Hô to: “Tiểu Ngọc, quay lại!”
Mỹ Ngọc Thiên Thành Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu