Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: baohan399
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 529 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 156: Quà Sinh Nhật Của Ren.
ột cảm giác nóng bỏng thoang thoảng lướt qua tim tôi. Không dừng lại ở mép môi, hắn thản nhiên lau luôn môi tôi, dù tôi chẳng có cảm giác gì là ở đó có vương lại sốt.
Khăn giấy êm dịu chạm vào môi tôi xoa qua xoa lại khiến tôi rùng mình, Ren thật đáng ghét... làm việc đó... với đôi mắt đó... với khuôn mặt đó... với biểu cảm đó.
Ngón cái hắn lấy việc lau chùi làm lí do, khẽ tách môi tôi ra, lại tiếp tục lau lau, tôi chết đứng, cả người nóng ran, bắt đầu mơ mơ màng màng. Bây giờ nếu để tôi nằm dài lên bàn, vứt thịt, cá,... lên người tôi, cũng không khác nướng thịt là bao nhiêu.
Cho đến khi Chito bên kia khẽ tằng hắng:
- E hèm... Dragon đến rồi, hai người... đừng có mà... làm chuyện người lớn.
Tôi giật mình đẩy hắn một cái, Ren xém tí té ghế. Tôi bối rối, khuôn mặt vẫn đỏ gay liếc sang hai người kia, cùng với Dragon trong hình dáng của một thằng nhóc... hức... thật muốn tự đào lỗ mà chôn mình a!
Chito và Ajita mặt có hơi hồng, trong khi Dragon cứng họng, mặt mày đờ đẫn như vừa trải qua tận thế vậy.
Hừ... hừ... chắc là tức điên lên với Ren quá!
Tôi thò tay sang chỗ hắn, véo thật mạnh vào mu bàn tay Ren, không ngờ hắn có thể dễ dàng trở tay, thản nhiên nắm chặt tay tôi, mà khuôn mặt vẫn vô tư điềm nhiên hết mức.
Không khí nơi đây thật là... quá kì dị, ai cũng mang một khuôn mặt hết sức ba chấm, trong khi người gây ra mọi chuyện thì thản nhiên như không có gì, gắp lấy miếng thịt nướng cho vào miệng, khuôn mặt cũng vô cùng hưởng thụ.
Tôi đến là bó tay với hắn!! Tôi run run lên tiếng, nhằm phá hỏng cái không khí kì quái này:
- A... ừm. Ngồi đi. Chúng ta tiếp tục ăn.
- À... ờ... – Dragon lắp bắp, trong vô thức nuốt nước bọt một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế còn lại.
Thịt trên bàn nhanh chóng bị xử sạch, chúng tôi bắt đầu ngồi bệt ra cỏ uống rượu. Lúc này, hoàng hôn buông xuống những tia nắng nhàn nhạt cuối ngày. Mặt trời dần khuất sau ngọn núi xa xa kia.
Những bóng đèn dây tóc đồng thời sáng lên, xen kẽ với những quả bóng đủ màu khiến khung cảnh hết sức lung linh, giống như đây là một thế giới lạ kì mới.
- Dragon không được uống. – bốn đứa chúng tôi đồng thanh khi thấy thằng nhóc đưa chai rượu lên miệng tu tu.
- Này. Đừng thấy bề ngoài của tôi là trẻ con liền cấm tôi này nọ. Tôi sống lâu hơn mấy người rất nhiều! – Dragon nhăn nhó, giận dỗi hệt mấy đứa con nít.
- Ờ rồi. Thích thì uống đi. Uống được là một lát nữa phải tự về nhà được nghe không? – Chito xoa đầu Dragon, bị thằng bé tức giận gạt tay ra.
- Đã nói là đừng xem tôi như con nít rồi... thật đáng ghét!
Tất cả cười ồ lên trước khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Dragon. Một lát sau, hắn đột nhiên rời chỗ ngồi chạy đi đâu đó, rồi nhanh chóng quay về với một tờ báo trên tay. Hắn đem theo tôi và mấy chai rượu đi sang một nơi vắng vẻ, tuy nhiên ánh sáng nơi đây còn rực rỡ hơn chỗ ban nãy.
Trang nhất rất huy hoàng a...
"REN KISUWAZU CÔNG KHAI BẠN GÁI."
Bên dưới là tấm hình lúc tôi và hắn hôn nhau trên cầu... hình như đã có một lần hắn hỏi tôi lấy tấm này công khai được không? Lúc đó tôi vô cùng ngây thơ còn chưa có hiểu cái gì hết... giờ thì hay rồi.
Lúc này tôi có cảm giác như thế nào nhỉ... vừa cảm động... vừa bức xúc! Đồ gia trưởng! Thích làm những gì mình thích chứ không thèm hỏi ý ai hết! Aaaaaa!!!
- Đọc đi. – hắn dúi tờ báo vào tay tôi, cười toe toét. Thấy tôi chăm chú vào nó thì hắn mới bắt đầu thấy xấu hổ, mặt hơi hồng lên, không dám nhìn tôi nữa mà đưa ánh mắt sang chỗ khác, đưa chai rượu lên mấp môi cho đỡ bối rối.
Bài báo rất dài, tôi đọc từng lời từng chữ đều vô cùng cảm động, có cảm giác như một luồn cảm xúc dồi dào kéo đến. Tất cả đều thể hiện sự quan tâm của hắn đến tôi... Đoạn chia sẻ của hắn rất dài... rất dài... hình như đây chính là phần do hắn tự tay mình viết vài hôm trước.
Tôi không giấu nổi nụ cười trên môi toe toét theo hắn, liền thích thú đọc lớn:
- E hèm... Từ trước đến nay, tôi vốn không hề hiểu được tình cảm là gì.
- A! Em đang làm cái gì vậy?
- Đọc báo. – tôi tinh nghịch cười đểu, nhìn mặt hắn đỏ ửng hết lên rất đáng yêu. Hắn thẹn quá hóa giận.
- Đọc bằng mắt thôi đồ ngốc này! – hắn bẹo má tôi.
- Haha... Đối với tôi trước đây, tình cảm chỉ được xem là một thứ đồ vật rất xa xỉ. – tôi vốn định trêu hắn tiếp tục đọc, nhưng khi đọc xong câu này, tôi không thể thốt lên một từ nào nữa, chỉ lặng lẽ chăm chú đọc tiếp. Ren trong khi chờ đợi nằm dài ra cỏ khẽ nhắm mắt vờ ngủ.
Tôi đã nghĩ, cuộc đời mình không bao giờ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ một người nào cả, sự ám ảnh về một tuổi thơ không tình thương khiến trái tim tôi trở nên băng giá... nhưng em đã phá vỡ nó rất dễ dàng. Rào chắn mà tôi cực công dựng ra với mọi người xung quanh, chỉ bằng một nụ cười, em đã kéo tôi lại gần mình, cho tôi biết đến những ấm áp mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận được, cho tôi biết đến những ngày tháng tràn ngập nắng vàng, cho tôi biết đến những điều tốt đẹp nhất.
Ở bên cạnh em, chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi từng có. Tôi yêu em không phải vì vẻ ngoài, cũng không phải vì gia cảnh, mà bởi vì em có một trái tim lương thiện, một nụ cười tràn ngập ánh nắng, ở bên em rất thoải mái, khiến tôi có thể quên đi hết những đau khổ trong quá khứ.
Những dòng chữ bắt đầu nhòe đi... những giọt nước nóng hổi bắt đầu tuôn ra, theo gò má tôi mà rơi xuống. Mắt tôi nóng ran, bỏng rát, nhưng tôi không muốn bỏ phí một thời gian nào tiếp tục đọc.
Tôi không phải yêu em từ cái nhìn đầu tiên, mà là yêu da diết sau khi tiếp túc với em. Tôi dần nhận ra, bên trong cái vẻ ngoài mạnh mẽ yêu đời đó, chính là một trái tim tổn thương, một tâm hồn mong manh, tôi và em có một điểm chúng đó là sở hữu một quá khứ không vẹn toàn... một quá khứ vô cùng cô đơn và đau đớn.
Số phận đã đem em đến bên tôi, xóa nhòa mọi vết thương trong lòng tôi, cho tôi những tháng ngày thật vui vẻ. Đối với một pháp sư từ trước đến nay chưa hề được cảm nhận cái gọi là niềm vui như tôi thì khi em đến, tôi có cảm giác như thể hạnh phúc cả đời của tôi đều đã dùng hết trong những ngày tháng đó. Không biết từ bao giờ, chỉ nhìn thấy nụ cười, ánh mắt sáng trong của em, tim tôi đã đập liên hồi, chỉ muốn kéo em lại ôm vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong.
Một ngón tay ấm áp từ đâu vươn ra, giúp tôi lau nước mắt, đồng thời, một bàn tay dịu dàng khác nhè nhẹ vỗ vỗ vai tôi... rất dịu dàng, hết sức trân trọng...
Có một quá khứ đau đớn khiến tôi rất tự ti về khả năng của mình, nó khiến cho tôi trở nên thật ích kỉ. Tôi không chắc mình có thể giữ em ở bên cạnh cả đời, vậy nên chỉ có thể cầu xin em ở cạnh tôi, tiếp tục mỉm cười với tôi. Trong đôi mắt lấp lánh đó, xin hãy chỉ có hình bóng của một mình tôi, và người khiến em có thể nở nụ cười, cũng chỉ là một mình tôi, trong hơi thở của em, cũng chỉ hy vọng em chỉ thở vì tôi, những thanh âm em nghe thấy, hy vọng đó cũng chỉ là giọng nói của tôi, những xúc cảm nơi em, hy vọng tất cả đều khiến em có thể hướng về tôi.
Dù tình yêu của chúng ta có bao nhiêu trắc trở, hy vọng em có thể mãi ở bên tôi, để tôi có thể tự mình che chở, xin em đừng nép vào vòng tay của một tên con trai khác, xin em đừng nhìn họ với ánh mắt cầu xin, bởi vì những việc đó, chỉ có thể làm với một mình tôi.
Quá khứ của em cũng chẳng hề dễ dàng gì, khi tôi yêu em, tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ mãi bảo vệ em, sẽ xem em là một báu vật nhỏ bé mà mãi mãi trân trọng... nhưng ngay sau đó, thật không ngờ em lại vì tình cảm đó của tôi mà tổn thương... hơn nữa còn tổn thương đến đau đớn, đến tiều tụy. Tôi không thể nhìn thấy em như thế... đã tự thề với lòng sẽ bảo vệ em, nhưng không ngờ tôi lại chính là kẻ đã khiến em phải đau, trong khoảng thời gian đó, tôi đã luôn dày vò mình.
Tình yêu của chúng ta không bình thường, chính là giữa DW và WW, chắc chắn sẽ có những cái nhìn tiêu cực về chúng ta, nhưng tôi tin em và tôi có thể cùng nhau vượt qua. Tôi không quan tâm liệu sẽ có ai xen vào giữa hai chúng ta hay không, tôi cũng mặc kệ những kẻ thích đứng trong bóng tối lấy đau khổ của người khác làm trò tiêu khiển, tôi nhất định sẽ bảo vệ tất cả.
Vì em và tình yêu giữa chúng ta, tôi có thể hy sinh mọi thứ, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc... bởi vì em là tiểu bảo bối của tôi.
Kết thúc bài báo, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt tôi, dù cho ai đó có ra sức lau lấy lau để, cuối cùng hắn không chịu được liền giằn lấy tờ báo, ôm lấy tôi vào lòng, giọng hắn nhè nhẹ như cơn gió bên tai tôi:
- Được rồi, em không cần đọc nữa. Đừng xúc động như thế, anh sẽ tự trách mình đấy.
Tôi lại không biết phải nói gì bây giờ, chỉ có thể ôm siết lấy hắn khóc òa lên, khóc như một đứa trẻ từ trước đến giờ chưa được khóc, cả người run rẩy trong lòng hắn. Tình cảm của hắn... gần như tràn ngập trong mỗi câu mỗi chữ... thì ra hắn cũng đã tổn thương, thì ra tôi lại đáng trân quý như vậy.
Từ 12 tuổi đã tự lập, đã có lúc tôi chán ghét cuộc sống này đến dường nào, đã có lúc tôi muốn tự tử đến dường nào... lúc đó tôi tổn thương đến dường nào. Một đứa trẻ 12 tuổi đói meo dơ bẩn lúc đó có cảm giác cả thế giới đều là kẻ thù của mình, tất cả đều quay lưng lại với mình.
Vậy nên, tôi cũng có cảm giác như hắn. Đã từ rất lâu không có cảm giác yêu thương, hạnh phúc đến quá nhanh khiến tôi cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ.
Cảm thấy mình bị siết hơi chặt, Ren liền nhíu mày siết chặt tôi hơn nữa. Ặc... tôi dù có đang khóc vì cảm kích, nhưng siết thế này sao thở nổi!!!
Tôi chậm rãi đẩy Ren ra, nở một nụ cười trong nước mắt:
- Cảm ơn anh, Ren... huhu...
- Đồ ngốc, đến cả cách khóc trông cũng thật giống đồ ngốc. – hắn áp hai tay lên má tôi, ngón cái liên tục lau nước mắt cho tôi, lau đến nỗi hai tay hắn cũng đã ướt đẫm.
Không biết nước mắt của tôi từ đâu tuôn ra như suối, có lẽ bao năm nay tôi không hề rơi giọt nước mắt nào ngoài đám tang của người đó... nên hiện tại vì chứa chấp quá nhiều mà tuôn rơi hết ra ngoài. Một lát sau khi tôi đã bình tĩnh trở lại thì Ren mới đưa tôi ra lại chỗ ngồi của ba người kia.
Thấy tôi mắt đỏ hoe, Chito thiếu chút nhào đến cấu xé Ren, tôi phải bối rối giải thích một hồi, cô nàng mới xìu xuống.
Năm chúng tôi ngồi thành hình tròn, ở giữa là hàng chục chai rượu đã cạn, ai cũng ngà ngà say.
Chúng tôi vừa cùng uống vừa đùa giỡn cho đến khi cả khuôn mặt đỏ hết cả lên, giọng cũng nhè nhè mới dịch chuyển về nhà. Tôi là con sâu rượu, nhưng lần này cũng rất say, hình như người còn tỉnh nhất chính là Ren, bởi vừa về đến nhà hắn đã bảo tôi đi tắm ngay khi tôi vừa đặt lưng xuống giừng và nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
- Mau đi tắm đi.
Hắn miệng thì nói, tay thì vơ quần áo chuẩn bị sang phòng khác tắm.
Chẳng hiểu sao tôi lại nghe lời hắn răm rắp, nhưng lúc bước ra chỉ quấn mỗi cái khăn rồi nằm dài lên giường ngủ, hơn nữa còn cuộn tròn trong chăn ấm áp, chẳng thèm lau tóc, cũng chẳng thèm mặc quần áo. Nói gì thì nói, tôi đuối quá.
Đang mơ mơ màng màng thì tôi nghe tiếng của Ren, cả người tôi bị giật đến thiếu chút đánh rơi hết tay chân.
- Này! Anh đang làm cái quái gì vậy? Để em ngủ! – giọng tôi lè nhè hệt người say.
Nói thì nói vậy, cơn say của tôi đã bị nước lạnh và mấy cái lắc đến thô bạo của Ren làm cho hơi tỉnh tỉnh. Hắn lôi tôi ra được khỏi chăn mới giật mình chằm chằm nhìn tôi. Ánh nhìn đó khiến tôi giật mình, cả người vô thức nóng ran lên. Ren buông tay lùi lại vài bước, mới ấp úng nói:
- Em.... Em mau đi thay quần áo.
Tôi im lặng một lát, mím môi nắm lấy tay hắn đẩy mạnh xuống giường, còn mình thì trèo lên trên.
- Hôm nay, em tặng em cho anh.
My devil! Don't go My devil! Don't go - baohan399