A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Want To Stay Alive?
Dịch giả: Phạm Mạnh Hùng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 185 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:39:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
eg thức giấc đột ngột, như bị thúc mạnh, tuy họ ngủ chỉ quá lắm là một giờ. Ngẩng đầu khỏi chiếc ba lô dùng làm gối, cô đưa mắt lo lắng nhìn khắp căn phòng trống không tràn ngập ánh trăng. Ở phía trên, cô nhìn thấy một tấm mạng nhện thõng xuống, nom như một tràng hoa dày đặc, một con nhện khổng lồ bò đi trên trần.
— Có cảm giác hơi rờn rợn, – cô nói với Chuck khi họ phá cửa vào. – Một nơi thích hợp nhất cho các hồn ma.
Nhưng Chuck không mắc tật có thừa trí tưởng tượng. Anh ta phá lên cười hô hố.
— Tốt thôi… Ta sẽ đánh bạn với chúng. Vẫn còn tốt hơn là những cơn ác mộng quái ác này.
Họ bắt gặp căn nhà bỏ hoang này khi rời khỏi đường nhựa số 4 để tìm chỗ trú đêm. Ít lâu sau khi rời khỏi Goulds, một thị trấn của chanh và khoai, họ hết sạch tiền. Chuck thử xin vào làm việc ít lâu tại một xí nghiệp đóng gói, nhưng người ta tống khứ anh ta đi. Tóc dài đến vai, râu ria xồm xoàm, còn mùi thân người? Lần cuối cùng anh ta kịp tắm táp là ở Jacksonville – đối với những người cần thuê nhân công thì đó là sự giới thiệu không thích hợp chút nào.
Căn nhà hoang vắng nằm giữa đám cọ tàn úa và lùm cây bụi um tùm. Đấy là một dinh cơ hai tầng thời thuộc địa, phía mái đằng trước tựa vào sáu cây cột vuông vức. Ngôi nhà trước kia có lẽ là của một người miền Nam giàu có và tạo cho khách ấn tượng về sự bề thế.
Meg thậm chí thở dài: chẳng nhẽ chủ nhân không tìm nổi người mua một cung điện như thế này ư?
— Chúng mình cần quái gì? – Chuck giải đáp câu hỏi băn khoăn của cô, tới gần cửa ra vào và co chân đạp mạnh vào cái ổ khóa sắt đồ sộ. Cái cửa quá cũ bật mở. Một cánh bật khỏi bản lề và đổ ầm xuống đất, làm bốc lên đám mây bụi ngột ngạt.
Meg lùi lại.
— Em không muốn ngủ ở đây… ghê ghê là!
— Đừng có làm người ta mệt người! – Chuck không bụng dạ nào nghe nốt sự thảng thốt mê tín đó. Anh ta đói, mệt, tâm trạng u ám. Anh ta nắm lấy tay Meg, lôi cô vào bóng tối bụi rậm.
Họ quyết định ngủ trên tầng hai – cửa sổ tầng một đã bị bít ván. Tầng hai thì có kính, tuy là kính bám bẩn, nhưng vẫn cho ánh trăng lọt qua, và có thể mở cửa ra được. Còn cầu thang lên gác lại rộng rãi – tốt rồi! Meg tưởng tượng chẳng hạn Scarlett O’Hara đang bước xuống những bậc thang này với tất cả sự lộng lẫy của nàng, còn ở bên dưới, trong phòng lớn, những người hâm mộ và tôn sùng đang nhìn nàng bằng cặp mắt hân hoan.
Nhưng cô không dám thổ lộ những ý nghĩ đó với Chuck – cô biết rằng anh ta sẽ chế giễu cô, Chuck sống bằng ngày hôm nay, và chỉ thế thôi. Tương lai đối với anh là chuyện hoàn toàn mờ mịt. Thế rồi không rõ vì lý do gì, cô chợt thức giấc; tim đập hết sức bập bỗng. Cô nhìn Chuck – anh ta nằm ngửa, miệng hé mở, một mảng tóc dài không tắm gội xõa xuống mặt. Thậm chí từ chỗ của mình cô cũng cảm thấy mùi hôi hám của anh, nhưng làm thế nào được? Bản thân cô có lẽ cũng hôi hám không kém. Thôi được, rồi đây họ sẽ ra tới biển, sẽ tắm táp, vấn đề đó tự nó sẽ xong.
Cô đã quen với cuộc sống đầy thiếu thốn, quen bằng lòng với phận nhỏ mọn. Điều này có ưu thế của nó, ít ra, cô tùy ý muốn đi đâu thì đi, sống thế nào thì sống, mà với cô như thế là khá nhiều rồi.
Cô nhớ lại, bố cô làm nhân viên hãng bảo hiểm với đồng lương mạt hạng, bà mẹ đáng chán kinh người. Cho đến mười bảy tuổi, Meg cam chịu sống với bố mẹ, tuy năm mười bốn tuổi cô đã quyết định: cô sẽ bỏ ra đi, hễ cảm thấy mình đủ sức làm điều đó. Cái thế giới tù hãm này của tầng lớp trung lưu đúng là khiến cô ngạt thở. Khi Chuck xuất hiện trong đời cô, cô tự bảo: đến lúc rồi.
Chuck hơn cô bốn tuổi. Hôm ấy cô đi xem phim một mình – chuyện như thế hiếm khi xảy ra, cô bao giờ cũng có khối bạn gái. Nhưng chính tối hôm ấy cô muốn chỉ có một mình mình. Với cha mẹ, cô nói rằng cô đi xem phim với Shirly. Cha mẹ bao giờ cũng cần phải biết cô đi với ai và đi đâu, và lần nào cô cũng nói dối, bởi vì cô biết: cha mẹ chẳng bao giờ có ý định kiểm tra, họ thật thà lắm mà. Cô nói dối ngay cả khi đi đâu cùng với Shirly, cô nói rằng cô đi với Edna. Bịp cha mẹ có cái khoái đặc biệt. Vả chăng họ chưa chắc đã nghe thấy cô nói gì. Họ cứ ngồi chúi mũi vào ti vi và bao giờ cũng vẫn một lời cầu chúc: “Chúc con hạnh phúc, con yêu quí, đi chơi đi, nhưng đừng về muộn.” Cô cứ ngứa miệng muốn nói với họ rằng hôm nay cô có cuộc hẹn hò với Frank Sinatra, nhưng họ sẽ thây kệ cho mà xem.
Phim quá chán, cô không nán ngồi được và bỏ ra về giữa chừng. Nhưng ra đến đường, cô lại tự trách mình. Buổi tối ngột ngạt, oi nồng, mà không thể lang thang trên phố được. Chẳng biết đi đâu, chỉ có về nhà… Nhưng buổi tối ngồi cùng với cha mẹ bên ti vi, ngay cả với kẻ thù cô cũng không thể cầu mong cho nó phải chịu đựng nhiều như thế.
— Có mỗi một mình thôi mà không buồn chán ư?
Chuck từ trong bóng tối bước ra, đứng trước mặt cô. Cô nhìn anh ta từ đầu đến chân bằng cái nhìn đánh giá. Cô đã gặp khá nhiều đàn ông thích hợp với lứa tuổi của mình và cho phép họ làm nhiều điều, nhưng không bao giờ để họ vượt ranh giới cuối cùng. Cô thích bị ép trong ô tô, chống cự kịch liệt và cuối cùng trao hết vị trí này đến vị trí khác, trừ pháo đài cuối cùng. Mẹ đã bao nhiêu lần báo trước cho cô: phải tránh xa những người đàn ông không quen biết, lời cảnh báo đó đã chẹn ngang cổ họng Meg.
Chuck có sức hấp dẫn riêng. Người tầm thước, vạm vỡ, chắc nịch. Mái tóc dài màu hung nhạt và chòm râu hợp sở thích của cô. Mặt ung dung chững chạc, vô tư lự, mặc dù đường nét không cân đối, nhưng mà đẹp. Ở anh ta, người ta cảm thấy rõ tính đàn ông.
Họ ra bãi tắm, tắm truồng. Chuck hoàn toàn không ngượng ngập về sự trần truồng của mình, điều đó khiến Meg cũng mất nốt chút e dè cuối cùng.
Khi họ ra đến biển, anh ta đề nghị: “Ta bơi chứ?” Lập tức anh ta cởi hết cả ra. Meg chưa kịp định thần, anh ta đã lao mình xuống nước. Ngần ngừ giây lát, cô theo gương anh ta, sau đó cô nhượng bộ những ve vuốt dai dẳng của anh ta.
Cuộc sinh hoạt tình dục đầu tiên trong đời cô thật là tuyệt diệu. Chuck có vô khối khuyết điểm, nhưng anh ta biết làm cho phụ nữ thỏa mãn.
— Anh thích em, Meg ạ. – Anh ra nói, khi ngọn lửa tình đã tàn và họ nằm cạnh nhau, – Em có tiền không?
o O o
Chẳng bao lâu mới rõ ra rằng Chuck chỉ thực sự quan tâm đến hai điều: tiền và đàn bà. Thực ra Meg đã dành dụm được ba trăm đô la – những người họ hàng giàu có đã cho cô, cô tích cóp nhiều năm đề phòng gặp “ngày đen tối”, như mẹ cô thường nói với cô. Ngày đen tối chưa tới, nhưng có nên chờ nó tới không?
Chuck nói với cô rằng anh ta định đi Florida. Anh ta muốn sưởi ấm dưới ánh mặt trời. Không, anh ta không làm chuyên một công việc gì. Sắp hết tiền, anh ta tìm một việc làm, bất cứ một việc gì gặp được, để dành được ít tiền là nhổ neo. Với anh ta, lối sống như thế là hay nhất. Còn với cô, có lẽ cũng thế. “Ba trăm, – Chuck nói, – đủ cho ta sống cả đời. Ta cùng đi Florida chứ?”
Meg đã chờ đợi giây phút ấy suốt cả năm gần đây. Anh ta chính là người đàn ông đã làm cô xao xuyến, và quan điểm về cuộc đời của họ cũng giống nhau. Anh ta tự chủ, khỏe mạnh, liều lĩnh, và là người tình đáng mặt.
Họ hẹn sáng mai gặp nhau ở bến ô tô và cùng đi Florida. Hôm sau, khi mẹ đi đến các cửa hàng, Meg nhét vào ba lô những đồ vặt vãnh đơn sơ của mình, và viết nguệch ngoạc mấy chữ nói rằng cô sẽ không trở về, cô mượn năm chục đô la bố cất giữ để phòng “ngày đen tối”, và vĩnh viễn lìa bỏ nhà cha mẹ.
Ba trăm đô la và năm chục đồng của bố hết khá nhanh – làm gì có chuyện đủ sống suốt đời! Ngoài những điểm yếu khác, Chuck còn có thói ham mê chơi bạc bất trị. Tim lặng đi, Meg theo dõi Chuck nhởn nhơ nướng tiền của cô, ngồi chơi xúc xắc với hai gã trai bám lấy họ trên đường tới Jacksonville. Khi năm chục đô la cuối cùng được tung ra, Meg nói lắp bắp bằng giọng run run: “Có lẽ nên thôi chăng?”
Hai gã trai nhìn Chuck. Gã lớn tuổi hơn hỏi:
— Sao, cho phép cô ả chỉ huy à?
Chuck áp bàn tay to rộng vào mặt Meg và đẩy thật mạnh, Meg văng đi, lộn nhào, vập xuống mặt đất mấp mô, đến nỗi suýt tắc thở. Khi cô hoàn hồn lại, Chuck đã thua nhẵn túi, còn hai gã trai vớ được tiền của cô đã tan biến trong bóng tối.
— Thì người ta nghĩ ra tiền cũng chỉ nhằm mục đích thế thôi mà! – Chuck cằn nhằn đáp lại tiếng than khóc của cô. – Không việc gì phải than vãn. Chúng ta sẽ kiếm ra tiền… xung quanh vô khối tiền, chỉ cần đừng bỏ lỡ cơ hội.
Họ nhận khoán việc hái cam, và làm việc cật lực dưới trời nóng nực suốt một tuần, cho đến khi cóp được ba mươi đô la. Thế là họ lại lên đường đi về hướng Miami.
Nhưng số tiền ấy chẳng đủ được bao lâu: cần phải ăn, trả tiền đi đường. Bây giờ họ chẳng còn lấy một xu và Meg đói cào đói cấu. Đã mười hai tiếng đồng hồ cô không ăn uống gì. Món cuối cùng cô ăn là thịt băm viên rán bằng dầu hôi,… nhưng dẫu sao cô không hối tiếc gì cả. Phải, bây giờ cô bẩn thỉu, đói, không cửa không nhà, nhưng vẫn hơn gấp bội sống trong cái nhà tù gớm ghiếc của cha mẹ.
Chẳng sao, ngày mai sẽ tìm được việc gì đó. Chuck sẽ nghĩ ra cách gì. Cô nằm lại cho thoải mái hơn, định ngủ một chút, nhưng bỗng lại giật mình, ngẩng đầu lên.
Ở tầng trệt có người nào đang đi.
Cô nghe rõ tiếng đế giày da cọt kẹt, tim cô đập gấp. Cô nhích lại gần Chuck, nắm lấy tay anh và khẽ lắc.
— Chuck!
— Đồ quỷ! – Anh ta thức giấc, chống khuỷu tay nhòm dậy.
— Có người đang đi ở phía dưới.
Cô cảm thấy những bắp cơ thép của anh ta căng lên, và cô yên tâm. Cô tôn sùng sức mạnh thể lực.
— Nghe xem! – Cô thì thầm.
Chuck hất tay cô ra, đứng lên. Anh ta bước đi không tiếng động, tới gần cửa ra vào, hé mở cửa. Anh ta lắng nghe một lúc lâu, rồi đóng cửa quay trở lại.
— Ờ. Em nói đúng. Có người nào ở dưới ấy,… có lẽ là một tên cớm.
Cô nhìn chằm chằm vào anh.
— Cớm à?
— Chúng ta xâm phạm quyền sở hữu của người khác. Nếu một tên cớm nào tò mò muốn biết… – Anh ta cắn môi dưới. – Chúng ta hoàn toàn có thể vào tù vì tội lang thang.
— Chúng ta chẳng làm gì xấu… Tội lang thang ư?
Nhưng Chuck không nghe cô nói nữa. Anh ta rút trong túi quần ra một vật và giúi vào tay Meg.
— Giắt vào trong quần: Nếu đây là cớm thì tốt nhất là không nên để nó trong người anh, kẻo hắn tìm thấy…
— “Nó” là cái gì?
— Con dao, ngốc ạ.
Anh ta đến gần cửa ra vào, mở cửa không tiếng động.
Meg thấy anh ta đi ra cửa, dừng lại ở đầu cầu thang. Rồi cô đưa mắt nhìn cái cán sừng của con dao và bất giác ấn cái nút. Lập tức cô giật nảy mình: từ cái cán bật ra lưỡi thép sáng lóe dài khoảng bảy xăng ti mét. Cô không biết làm cách nào cho lưỡi dao thụt vào cán, bởi thế cô đứng phắt dậy, đi đến đầu kia phòng và giấu con dao xuống đống giấy bồi tường rách bươm. Rồi cô ra theo Chuck. Anh ta ra hiệu cho cô: khẽ chứ! Họ cứ đứng như thế, không nhúc nhích, lắng nghe. Nhưng ngoài tiếng tim đập âm vang. Meg không nghe thấy gì.
— Ta xuống phía dưới đi! – Chuck thì thầm.
Meg bíu chặt lấy tay anh.
— Không nên!
Dường như anh ta chỉ đợi có thế. Xem ra anh ta sợ không kém gì cô, cô hơi thất vọng về anh ta. Họ lắng nghe thêm một lúc nữa, và trong căn phòng ở phía bên trái phòng lớn có tiếng bước chân rành rọt. Chỉ trông thấy bóng dáng lờ mờ của một người bước vào phòng lớn. Thấy đốm lửa thuốc lá, Chuck yên tâm ngay. Dù sao đây cũng không phải là một tay cớm. Cớm không hút thuốc khi trực.
— Ai đấy? – Anh ta hỏi, và Meg cảm thấy tiếng của anh ta nghiêm nghị và oang oang.
Ngừng lặng giây lát. Cái bóng không động đậy, rồi một tia đèn phim cực mạnh chiếu vào họ, bắt họ phải lùi lại. Lát sau, tia đèn biến mất, thế là họ không còn nhìn thấy gì nữa.
— Đưa con dao đây. – Chuck thì thầm.
Meg vấp giúi vấp giụi, trở lại buồng, chạy đến đống giấy bồi và tim thấy con dao.
— Vào lối nào thì hãy ra lối ấy. – Chuck gầm gừ – Chúng tôi được hưởng quyền là người đầu tiên vào đây. Vậy cậu hãy xéo đi!
— Theo tôi, ở đây đủ chỗ cho tất cả. Tôi có cái ăn. Ăn tối một mình không lấy gì làm thích thú.
Nghĩ tới ăn, Meg lập tức cảm thấy dạ dày cào cấu, nước miếng ứa ra. Cô nắm chặt tay Chuck. Anh ta hiểu cô: chính anh cũng đói lắm.
— Tớ nghĩ đằng ấy là tên cớm, – Chuck giải thích một cách ôn hòa. – Lên đây.
Người ở bên dưới đi vào căn buồng cạnh phòng lớn và trở lại ngay, mang theo chiếc ba lô. Anh ta dùng đèn bấm soi đường, bắt đầu lên thang.
Chuck chờ anh ta với con dao trong tay, gạt Meg ra xa, về phía căn phòng mà họ ngủ. Cô đứng ngây ra ở cửa, nhìn ông khách không mời mà đến tới gần.
Cả Chuck cũng không rời mắt khỏi anh ta. Chuck nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, người này cao hơn Chuck một đầu, nhưng hơi gầy và vai không rộng. Nếu có chuyện gì, ta có thể trị được thôi, Chuck quả quyết và hoàn toàn yên tâm.
— Thôi được, chúng tôi sẽ xem xét anh, – Chuck tuyên bố với giọng chủ nhân. – Đưa đèn pin đây.
Người kia đưa đèn pin. Chuck cầm lấy, chiếu tia đèn vào mặt anh ta.
Nhìn thấy gương mặt đó, Meg sững sờ. trước mặt họ là một người da đỏ Seminole. Trên đường từ Jacksonville đến, họ đã gặp mấy người da đỏ của bộ lạc này, và bây giờ cô nhận ra mái tóc rậm màu đen ánh xanh, làn da thẫm màu, hai gò má dô và cặp mắt đen hẹp. Người da đỏ đẹp và trẻ, tuổi tầm hai mươi hai đến hai mươi tư, chỉ có khuôn mặt thản nhiên, đờ ra khiến Meg bứt rứt không yên. Anh ta mặc chiếc sơ mi màu vàng có hoa trắng, chiếc quần bò màu xanh sẫm, hai bàn chân màu nâu xỏ trong đôi xăng đan bện bằng dây thừng.
— Tên anh là gì? – Chuck hỏi, chiếu đèn pin xuống sàn.
— Poke Toholo. – Người da đỏ trả lời. – Còn anh?
— Chuck Rogers… Cô gái này là bạn tôi, Meg.
— Ta ăn tối đi.
Dùng đèn pin soi đường, Chuck dẫn ông bạn không mời mà đến vào phòng. Meg đã ngồi ở đấy bên chiếc ba lô của mình, dạ dày cô phát những tín hiệu tai họa.
Poke ném phịch chiếc ba lô của mình xuống sàn, cởi dây buộc lấy ra hai cây nến, thắp lên và dính xuống sàn. Rồi anh ta cầm lấy đèn pin từ tay Chuck và cất vào ba lô, lấy trong ba lô ra một túi nhựa trong, ở đó có một con gà rán nom ngon lành và mấy khúc giăm bông.
— Chà! Ở đâu ra mà sang thế này? – Chuck tròn mắt kêu lên. Anh ta thậm chí không thể nhớ mình ăn thịt gà lần cuối cùng khi nào.
Poke nhìn anh ta:
— Anh cần gì biết điều đó? – Dùng con dao cán sừng, gã khéo léo xẻ con gà thành những phần bằng nhau.
Họ lẳng lặng ăn, hăm hở và thích thú gắp thịt gà. Meg nhận thấy anh chàng da đỏ chốc chốc lại nhìn Chuck. Gã không nhìn về phía cô lần nào.
Ăn xong bữa tiệc, Chuck ngả lưng, tì khuỷu tay xuống sàn.
— Này, người anh em! Chúng ta đã chén một bữa tuyệt diệu! Cậu đi về đâu vậy?
Poke lấy ra một gói thuốc lá.
— Về Paradise City. Còn các bạn?
— Chúng tôi định đi về Miami.
Họ châm thuốc vào ngọn lửa nến.
— Hiện giờ cậu có công ăn việc làm không? – Poke hỏi.
— Tớ sẽ tìm được.
— Cậu tin chắc thế à? – Poke chăm chú nhìn Chuck. – Bọn cớm không ưa gì mọi loại cặn bã của xã hội.
Chuck sững sờ vì sự xấc xược như vậy.
— Cậu gọi tớ là thứ đồ cặn bã ư?
— Thế cậu là cái thá gì? Bẩn thỉu từ đầu đến chân, người thì hôi hám.
Meg giật mình. Chuck cầm dao nhảy xổ vào tay da đỏ bây giờ cho mà xem. Nhưng lạ thay, Chuck vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
— Tớ thà làm thứ cặn bã còn hơn là tên mọi da đỏ. – Chuck lên tiếng. – Cậu tưởng người ta sẽ đặt công việc lên đĩa dâng lên cho cậu chắc?
— Tớ không cần việc làm.
Chuck cảnh giác.
— Sao, vậy ra cậu có nhiều tiền à?
Poke gật đầu.
— Bao nhiêu? Mười đô la ư? Tớ đánh cuộc là không hơn!
— Ngày mai tớ sẽ mua một chiếc ô tô.
Chuck huýt sáo qua kẽ răng.
— Ô tô ư? Loại nào?
Poke nhún vai.
— Thứ nào rẻ rẻ một chút… đã dùng rồi. Cái chính là đi được. Tớ cần một chiếc ô tô.
— Giỏi thật! – Chuck nhìn người da đỏ lúc lâu, ngẫm nghĩ điều gì. – Này! Ba chúng ta cùng nhập bọn với nhau thì sao? Ta sẽ cùng đến Paradise City, cậu thấy thế nào?
Meg nghe mà thán phục Chuck – cừ lắm, không hề có mặc cảm. Đúng là phải như thế. Không cầu xin thì không thể được cái gì cả.
— Chúng ta nhập bọn để làm gì kia chứ? – Poke hỏi sau một lúc im lặng.
— Cậu chẳng thiệt hơn chút nào. Đi đường một mình thì buồn. Có chúng tớ vẫn vui hơn.
Poke đứng lên, mang chiếc ba lô tới đầu kia buồng, xa Chuck và Meg hơn, và ngồi xuống sàn ở đó.
— Thế nào, cậu điếc à? – Chuck thét lên. – Cậu sẽ không thiệt gì kia mà.
— Tớ nghĩ đã. Còn bây giờ thì tớ buồn ngủ. Tắt nến đi… nến đắt đấy. – Poke vươn dài người trên sàn, quay lưng về phía họ và gối đầu lên ba lô.
Meg thổi tắt nến. Bóng tối trùm lấy họ. Mấy phút sau trước khi mắt họ kịp quen với ánh trăng, Poke dường như đã ngủ. Ít ra gã thở đều và êm ả.
Cả Chuck và Meg cũng đi nằm.
Đã hết đói, nhọc lử sau một ngày. Meg ngủ luôn, còn Chuck… Chuck không nghĩ tới chuyện ngủ, óc anh ta hoạt động ráo riết.
Gã da đỏ này có nói dóc không? Gã định mua ô tô thật chăng? Hay gã định đánh lừa… nếu thật thì sao? Thế thì tiền hoặc ở trong người gã, hoặc ở trong ba lô.
Người Chuck đẫm mồ hôi. Ít nhất gã cũng có hai trăm đô la! Gã da đỏ súc sinh này có hai trăm đô la!
Những ngón tay to mập, ngắn ngủn của anh ta xiết lại trên cán dao. Chẳng có gì là khó: len lén tới đầu kia buồng, vung dao lên, thế là xong chuyện.
Chuck có chút ít kinh nghiệm về việc này. Nếu như hắn giết người lần đầu thì… nhưng đã có hai kẻ chết bởi tay hắn. Thêm một kẻ, bớt một kẻ, có gì khác nhau lắm đâu?
Rồi hắn nhớ đến Meg và cau mặt. Chẳng nên lôi cô ta theo mình. Nếu hắn giết gã da đỏ, cô ả sẽ gào khóc toáng lên, đúng thế đấy. Những ngón tay hắn xiết chặt cán dao hơn nữa. Hai trăm đô la! Được, hắn sẽ ra tay, và sẽ đưa cô ả theo địa chỉ ấy. Khi họ tìm thấy hai cái xác thì hắn đã ở cách xa đây nhiều dặm… còn phải tìm ra hai người này đã.
Hắn dùng mu bàn tay lau khuôn mặt đẫm mồ hôi.
Cứ thế thôi! Chỉ cần chờ thêm lát nữa. Giấc ngủ của gã da đỏ chưa sâu. Cứ để cho gã chìm trong giấc ngủ sâu… khi ấy thì cứ thẳng tay!
— Chuck đấy ư?
Nghe thấy tiếng nói của người da đỏ, Chuck sững người.
— Tớ sẽ ngủ rất thính, và tớ có khẩu súng ngắn. – Im lặng một lát, Poke nói thêm. – Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện.
Khẩu súng ngắn!
Những ngón tay của Chuck tự nó doãng ra. Gã ký sính này tuồng như đọc được ý nghĩ của hắn.
— Cậu cứ nghỉ đi. – Hắn làu bàu. – Tớ cũng buồn ngủ rồi.
— Ngày mai ta sẽ nói chuyện.
Lát sau quả thật Chuck cũng ngủ thiếp đi.
Đến bữa ăn sáng, Poke lại đưa ra giăm bông, một ít bánh mỳ khô cứng và một chai Cô ca Cô la.
Họ lẳng lặng ăn, nhưng Meg lại nhận thấy Poke vẫn luôn luôn nhìn về phía Chuck và trong cặp mắt đen của gã lóe lên những đốm lửa như thể gã cân nhắc có nên dính dáng tới Chuck không.
Ăn xong, Chuck hỏi không một chút khách sáo:
— Nếu cậu mua xe thì cậu có cho chúng tớ đi nhờ không?
Poke tới chỗ chiếc ba lô của mình, lấy ra con dao cạo điện với bộ pin, chiếc gương bỏ túi. Đặt chiếc gương tựa vào khung cửa sổ, gã bắt đầu cạo mặt.
Chuck nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng.
— Cậu không nghe thấy tớ nói gì sao? – Hắn nổi đóa.
Poke nhìn hắn và tiếp tục cạo mặt. Cạo xong, gã nói buông thõng:
— Tớ còn nghĩ đã. – Thổi vào lưỡi dao, gã xếp máy cạo điện lại và lấy ra chiếc khăn và mẩu xà phòng. – Gần đây có con kênh. Ta đi chứ?
Tim Chuck đập dội trong lồng ngực. Cơ hội đây rồi! Cách xa Meg. Hắn sẽ giết gã da đỏ này, rồi sẽ trở lại và nói với cô rằng gã da đỏ đã chết đuối. Cô ta tin hay không tin thì mặc, nhưng sẽ không phải là người chứng kiến.
— Ta đi thôi.
Hắn theo Poke ra khỏi phòng. Nhưng ở cầu thang hắn chợt nhớ ra:
— Khỉ quá! Quên khăn tắm rồi.
Poke nhìn Chuck, mặt gã như bằng đá.
— Hãy bảo cô ta đừng lục lọi vô ích. Tiền tớ mang theo người. – Gã đi ngang qua phòng lớn và ra ngoài trời.
Chuck trở lại buồng, mặt méo đi vì cuồng nộ: hắn lục ba lô, lấy ra chiếc khăn tắm ẩm ướt bẩn thỉu. Meg hỏi:
— Anh nghĩ thế nào, gã có cho chúng ta đi theo không?
— Làm sao anh biết được? – Chuck gầm lên và đi ra.
Hắn đuổi kịp Poke và họ qua khu rừng cây bụi ra kênh.
Cởi quần áo xong ta sẽ giải quyết gã, Chuck nghĩ. Không việc gì phải để quần áo vấy máu. Thúc đầu gối vào bẹn, rồi dùng dao, thế là ổn.
Con kênh đây rồi. Trên mặt nước có những vệt nắng nhảy nhót. Phía bên kia kênh sẽ nhìn thấy con đường nhựa số 27 chạy về Miami. Vào lúc tinh mơ này, trên đường không có xe cộ nào qua lại.
Chuck lột chiếc sơ mi lem luốc vết mỡ qua đầu, vận chuyển cơ bắp. Poke lánh sang bên kia một chút. Gã cởi quần áo và đến đứng phía bên kia rìa kênh.
Chuck nhìn thấy eo lưng thon mảnh của gã thắt chiếc đai bằng chất dẻo để đựng tiền. Và rõ ràng là không phải đai rỗng không. Mắt Chuck thu hẹp lại. Nhưng khi nhìn khắp thân hình Poke thì hắn thấy trong lòng không yên. Hắn chưa từng thấy một thân hình phía trên nào như thế. Những bắp thịt nổi phồng rung chuyển với mỗi cử động, như vệt sóng trên mặt nước. Không phải là cơ thể, mà là thép dẻo… Chuck bỗng cảm thấy mất tự tin vào sức mạnh của mình. Phải, tay không thì không thắng nổi gã da đỏ này. Nhưng sao lại tay không? Chuck thọc tay vào túi, và đụng vào cán dao. Trong lúc đó Poke nhào xuống nước và sải tay cực khỏe, bơi tới đầu bên kia kênh. Chuck quay đi, lấy trong túi ra một dải băng đàn hồi và quấn quanh cổ tay. Hắn nhét con dao vào đó. Rồi hắn cởi quần, cởi giày và cũng nhào xuống nước. Hắn bơi xoàng và không bao giờ cảm thấy mình như cá trong nước. Poke thư giãn, nằm ngửa trên mặt nước. Sải tay một cách nặng nề làm nước bắn tung tóe, Chuck bơi tới gần gã da đỏ. Một động tác đột ngột từ dưới lên trên, thế là hết đời gã da đỏ, chỉ cần kịp rút chiếc thắt lưng trước khi cái xác chìm xuống đáy.
Họ chỉ còn cách nhau vài yard (1). Chuck giữ vị trí thẳng đứng.
1. 1 yard xấp xỉ 1,09 m. (ND)
— Nước dễ chịu đấy chứ nhỉ? – Chuck hỏi bằng giọng khàn khàn. Poke gật đầu.
Chuck bơi tới gần hơn. Họ đã ở sát cạnh nhau, đột nhiên Poke biến mất dưới nước. Gã biến mất, như chưa hề có gã, chỉ còn lại những làn gợn lăn tăn.
Thầm chửi rủa, Chuck chờ đợi, mắt lục tìm trên mặt nước. Bỗng những ngón tay rắn chắc túm chặt lấy mắt cá chân Chuck và hắn bị kéo xuống phía dưới, nước xộc vào mồm, vào mũi. Hắn quẫy cựa dữ dội, đạp chân lung tung, rút cục nắm tay nới ra, những ngón tay nắm mắt cá chân hắn buông lỏng. Hắn ngoi lên mặt nước, nhổ bọt và há hốc miệng hớp không khí.
Gạt hết nước trên mặt, hắn nhìn thấy Poke: gã bình tĩnh bơi ra xa. Còn con dao nhét dưới dải băng ở cổ tay đã biến mất!
Tức giận đến mê mụ, quên thận trọng, Chuck điên cuồng bơi về bờ, nhưng Poke bơi vượt hắn không khó khăn gì. Gã đã đứng trong tư thế ung dung khi Chuck leo lên khỏi mặt nước.
Như con bò điên, Chuck xông vào Poke, cổ rụt lại, những ngón tay như có móc. Poke tránh đòn tấn công và dùng một cái ngáng chân khéo léo làm Chuck mất điểm tựa, ngã vật xuống.
Ngay tức thời, Poke xông tới, đè Chuck xuống đất, đầu gối đè lên ngực hắn, và Chuck nhìn thấy con dao của mình trong tay gã da đỏ. Lưỡi dao sáng lóe, sắc như dao cạo kề vào họng Chuck.
Chuck lạnh người. Hắn nhìn cặp mắt đen sáng quắc và hiểu rằng bây giờ sinh mạng sắp chảy ra khỏi người hắn thành một dòng mảnh.
Poke không rời mắt khỏi Chuck và lưỡi dao nhọn đã gây nhói buối trên da hắn.
— Cậu muốn giết tớ phải không? – Gã khẽ hỏi. – Đừng có nói dối! Nói thật đi!
— Tớ muốn cướp tiền. – Chuck thở dài.
— Cậu cần tiền đến nỗi sẵn lòng giết người ư?
Họ nhìn nhau, rồi Poke đứng lên và ra xa vài bước. Chuck cũng đứng lên một cách khó nhọc. Hắn run lật bật, mồ hôi chảy rong ròng trên mặt.
— Cậu cần tiền của tớ ư? – Poke hỏi – Tước đoạt đi, nếu có thể làm được… – Gã vỗ vào chiếc dây lưng bằng chất dẻo. – Ở đây có hai trăm đô la. – Gã nhìn con dao và cầm đằng lưỡi, chìa cán dao cho Chuck. – Cầm lấy.
Sững sờ, Chuck giật lấy con dao. Poke bình tĩnh nhìn hắn.
— Chiếm đoạt tiền của tớ đi, nếu có thể làm được.
Chuck nhìn gã da đỏ. Cặp mắt sáng quắc này, sự bất động này… như thể con rắn cô bra chuẩn bị nhảy. Chuck sợ hãi. Thần kinh không chịu đựng nổi. Con dao tuột khỏi tay hắn và rơi xuống cỏ.
— Như vậy dù sao cậu cũng không phải là thằng ngốc. – Poke tổng kết. – Đi tắm rửa đi. Người cậu hôi hám lắm.
Chuck lặng thinh cầm lấy mẩu xà phòng Poke chia cho và đi xuống nước. Hắn tắm rửa và lau chùi, trong lúc đó Poke đã kịp mặc quần áo, lên bờ và ngồi châm thuốc hút. Gã chờ cho Chuck mặc xong bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, rồi ra hiệu gọi Chuck.
Chuck như con thỏ bị thôi miên, tới gần và ngồi xuống bên cạnh.
— Lâu nay tớ vẫn tìm một người như cậu. – Poke nói. – Một người không có lương tâm. Cậu sẵn sàng khử tớ vì hai trăm đô la… thế thì cậu sẽ giết bao nhiêu người để có hai ngàn đô la?
Chuck liếm môi. Gã da đỏ này đáng vào bệnh viện tâm thần. Hắn nhớ con dao suýt cắm vào cổ họng hắn, và rùng mình.
— Cậu sống như con lợn mạt hạng. – Poke nói tiếp. – Nhem nhuốc, suốt đời đói ăn, người hôi hám khiến người khác phải bịt mũi. Nhìn tớ đây này! Tớ cần cái gì là tớ lấy luôn. Tớ cạo mặt vì tớ đã đánh cắp con dao cạo. Tớ đã ăn cắp con gà và giăm bông ở một siêu thị. Tiền này tớ cũng ăn cắp. – Gã vỗ vào thắt lưng. – Hai trăm đô la! Nói rõ tớ đã ăn cắp thế nào ư? Rất đơn giản. Tớ cho một người lên xe, và tớ dọa hắn. Bằng súng ngắn. Khi đã sợ thì người ta sẵn sàng nhả tiền ra, miễn là được yên thân. Tớ chỉ giơ khẩu súng ra, thế là hắn nộp tiền ngay. Chẳng có vấn đề gì cả. Sự sợ hãi bắt kẻ giàu phải mở ví và túi sách tay. – Gã quay về phía Chuck và nhìn Chuck chằm chằm. Tớ đã sáng chế ra công thức khiến người ta sợ hãi.
Chuck chỉ hiểu một điều: dính líu tới gã da đỏ này thật nguy hiểm. Rõ ràng là kẻ mắc bệnh tâm thần!
— Hãy kể cho biết về bản thân cậu. – Poke ra lệnh – Song không được nói dối. Cậu có thể được việc cho tớ.
Chuck cảm thấy ghê rợn: gã da đỏ này không bốc phét. Hai ngàn đô la.
— Thế tớ phải làm gì?
— Hãy kể về bản thân đi đã.
Thôi được, Chuck quyết định, chẳng còn chuyện gì đặc biệt mà hắn không liều. Và hắn bắt đầu kể.
Hắn chưa biết đọc biết viết hẳn hoi. Đọc thì được, nhưng viết thì thật chật vật. Mẹ là đĩ. Chưa từng giáp mặt bố. Tám tuổi Chuck đã là thủ lĩnh một bọn trẻ con chuyên ăn cắp trong các cửa hàng. Sau này hắn trở thành tên ma cô làm việc cho mẹ hắn. Bọn cớm không lúc nào để hắn yên, và rút cục phải khử một tên trong bọn chúng. Hồi đấy Chuck chưa đầy mười tám tuổi. Còn tên cớm nọ thì cả khu phố họ đều căm thù ghê gớm. Hai mươi tuổi gã diệt một tên định quét hắn khỏi địa vị thủ lĩnh bọn ăn cắp. Đã xảy ra một cuộc đấu dao và Chuck thắng. Mẹ hắn chết một cách bi thảm. Chuck tìm thấy mẹ đã bị cắt cổ. Mẹ để lại cho hắn một di sản nghèo nàn: một trăm đô la. Chuck biết làm gì? Hắn vĩnh viễn rời bỏ khu phố thân thuộc và đi lang thang. Hắn vứt mẩu thuốc lá xuống kênh.
— Có lẽ đầy đủ hết rồi đấy. Thế còn về hai ngàn đô la thì sao?
— Như vậy cậu đã hai lần giết người. – Poke chăm chú nhìn hắn. – Nếu cậu làm việc với tớ thì sẽ phải giết người thêm nữa. Cậu có sẵn sàng làm việc đó không?
— Không nên tự phơi mình ra là hơn. – Chuck nói sau một lúc ngừng lâu. – Thế còn về tiền?
— Hai ngàn, đó là phần cậu.
Chuck nghẹn thở.
— Để được số tiền như thế thì phải làm gì?
— Kế hoạch của tớ đã được cân nhắc tới từng chi tiết vặt vãnh nhất, nó sẽ trót lọt, không thể nghi ngờ gì cả, nhưng một mình tớ thì không làm nổi. Hãy kể về cô bé của cậu đi.
— Meg ấy à? – Chuck nhún vai. – Cô ấy bỏ nhà trốn đi. Một con bê cái được đấy. Tớ không có gì để nói thêm nữa về cô ta.
— Cô ta có thể cũng được việc cho ta đấy.
Chuck lim dim mắt, ngẫm nghĩ. Rồi hắn miễn cưỡng lắc đầu.
— Cô bé sẽ không dính dáng đến việc giết người đâu.
— Tớ cần một cô gái. Đấy là phần trong kế hoạch của tớ. Có thể thuyết phục cô ta được không?
— Làm sao tớ biết được? Cậu có nói rõ là cần làm gì đâu? Kế hoạch ấy là thế nào?
Poke lạnh lùng nhìn hắn. Cái nhìn của cặp mắt đen sáng quắc ấy khiến Chuck lại bứt rứt không yên.
— Có vẻ như cậu muốn biết phải không?
— “Có vẻ” là thế nào? Rõ ràng là tớ muốn biết.
Poke chăm chú nhìn hắn không dứt.
— Nếu tớ nói với cậu rồi sau đó cậu lại có ý định từ chối thì cậu sẽ không còn sống để ra khỏi đây đâu. Kế hoạch này tớ đã ấp ủ từ lâu. Nếu tớ bộc lộ với cậu thì nó sẽ không còn là bí mật của tớ nữa, đúng không? Vì vậy là không có đường rút lui. Hoặc là cậu đi với tớ, hoặc cậu sẽ thành người thiên cổ.
Trong tay gã da đỏ xuất hiện khẩu súng ngắn. Vừa nãy không có, vậy mà bỗng nhiên… như trong tay nhà ảo thuật. Chuck lùi lại. Hắn sợ súng.
— Vậy thì quyết định đi. Không muốn thì cứ bình yên ra đi, tớ sẽ tìm một người khác. Nhưng nếu bây giờ nói “đồng ý” rồi lại từ chối thì…
— Những vụ giết người ấy… tất cả sẽ kín như bưng chứ?
— Sẽ phải giết ba kẻ… Tất cả sẽ kín mít như bưng. Kế hoạch của tớ chắc chắn. Bản thân tớ không có ý định lộ diện, nhưng phần của tớ sẽ lớn hơn phần của cậu.
Hai ngàn đô la! Đấy là cả một tài sản!
— Tớ đồng ý. Nào, kể đi. – Chuck tuyên bố.
Poke cất khẩu súng vào trong túi.
— Thế còn cô gái?
— Tớ chịu trách nhiệm về cô ấy. Tớ sẽ thuyết phục.
— Sự sợ hãi là chiếc chìa khóa mở ví tiền và túi tiền. – Poke nói. – Tớ đã khám phá ra cái công thức gây cho người ta nỗi sợ hãi.
Khuôn mặt da nâu bất động, cặp mắt long lanh, sự bình tĩnh thiếu tự nhiên… Chuck suýt kêu lên: không nên, đừng nói gì cả! Nhưng gã lại nghĩ đến tiền và bắt mình im miệng.
Nghe kế hoạch của gã da đỏ, Chuck hiểu rằng trong việc này quả thật có thể kiếm bẫm.
— Chúng ta cần khẩu súng trường có bộ ngắm quang học. – Poke kết luận. – Tớ biết ở Paradise City có một tay lành nghề về súng, ở đấy sẽ không có vấn đề gì. Kiếm được súng là ta bắt tay vào việc ngay.
— Cậu biết rõ Paradise City chứ? – Chuck hỏi.
Một nụ cười có phần chua xót, kỳ lạ thoáng hiện trên môi Poke.
— Phải, tớ đã từng sống ở đó.
Chuck nổi tính tò mò. Hắn đã thổ lộ với gã da đỏ tất cả mọi bí ẩn của mình. Gã hẳn sẽ phải nói điều gì về bản thân gã để đáp lại chứ?
— Cậu đã từng làm việc ở đấy ư?
Poke đứng lên.
— Bây giờ đến chuyện chiếc ô tô. – Gã chăm chú nhìn Chuck. – Cậu đi với tớ chứ?
Chuck gật đầu.
— Tớ đi với cậu.
— Hãy nói chuyện với cô gái đi. Nếu cậu không tin chắc ở cô ta thì hãy để cho cô ta ở lại đây. Chúng ta sẽ tìm một cô gái khác.
— Được.
Poke đi về phía đường nhựa. Chuck nhìn theo gã, rồi lượm chiếc khăn tắm lên và lòng nặng trịch, đi về phía ngôi nhà vô chủ.
Chuck để Meg tắm trong kênh, và khi cô bắt đầu hong tóc cho khô, hắn đến ngồi cạnh cô trên bờ.
Nửa giờ trước, Meg héo hắt vì chờ đợi, nhảy xổ đến đón Chuck: thế nào, Poke có cho ta đi cùng không?
— Đi tắm táp đi. Chuck nói với cô. – Rồi ta sẽ nói chuyện.
Bây giờ khi hắn đến ngồi bên cạnh, cô lại hỏi:
— Chúng ta đi với anh ta chứ?
— Anh thì có. – Chuck trả lời, không nhìn cô.
Meg buông rơi chiếc khăn. Cô sợ đến lạnh người.
— Anh thì có, thế còn em?
Chuck dứt một túm cỏ và tung lên không.
— Có lẽ từ nay em nên đi con đường của em thì hơn.
— Thế là thế nào? Meg nhỏm dậy. – Vậy là anh bỏ em à?
Hắn nhìn thấy sự hoang mang trong mắt cô, nhưng hắn ẩn giấu nụ cười mỉa. Hắn ngả lưng, lót hai tay dưới đầu và đăm đắm nhìn bầu trời xanh.
— Bé ạ, em nên hiểu, với anh thì cuộc sống như thế này thật đáng ghê tởm. Anh cần tiền. – Hắn rút trong túi áo sơ mi ra một bao thuốc lá nhàu nát…
— Chuck, chẳng lẽ anh định bỏ em mà đi à?
Hắn thong thả châm thuốc hút.
— Em nghe anh nói nhá? Thế này này, muốn kiếm được món thật to cần phải liều. – Cuối cùng hắn thốt lên, còn Meg quỳ gối bên cạnh và sợ hãi nhìn hắn. – Anh không muốn lôi em vào một việc gì như thế, bởi vậy anh nghĩ rằng chúng mình nên chia tay thì hơn.
Meg nhắm mắt lại.
— Cần hiểu rằng anh không cần em nữa… anh chán ngấy em rồi chứ gì?
— Anh có nói thế đâu cơ chứ? – Chuck hít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra đằng sau mũi. – Sao, em không nghe anh nói à? Anh thì anh chăm lo cho em. Anh thích em và không muốn đẩy em vào một việc nguy hiểm như thế. Anh không muốn mất em, nhưng quả thực em không đủ gan để làm chuyện đó. Thành thử chia tay là hơn.
— Làm chuyện đó? Nhưng chuyện đó… là chuyện gì kia chứ?
— Poke dự định chơi một trò khôn khéo kỳ lạ. Để làm việc đó gã cần anh và một cô gái. – Chuck tự hài lòng về mình, hắn đã sắp xếp cuộc nói chuyện một cách đúng đắn. – Có điều, việc có thể bị bại lộ, như vậy thì em sẽ phải ngồi tù hai mươi năm.
Meg lạnh người. Như vậy là họ mưu tính một việc gì tội lỗi. Cô đã ở với Chuck hai tháng, và tuy hắn thường ba hoa về việc ăn cắp, song vẫn chỉ là chuyện trò về việc ấy mà thôi. Sự việc không xảy ra, vì cô đã làm tròn vai trò của mình. Lần nào cô cũng van vỉ hắn đừng ăn cắp, tuy đôi khi cơn đói làm dạ dày họ co thắt lại. Bây giờ thì cô hiểu: Chuck chịu ảnh hưởng của gã da đỏ này! Gã kể chuyện bịa đặt đẩy Chuck xuống vực thẳm!
— Chuck! – Cô vồ lấy tay hắn. – Chúng ta chạy khỏi đây đi, trong lúc gã còn chưa trở lại! Gã hấp tỷ độ! Em thấy thế mà. Chúng ta sẽ xin được công việc ở một nơi nào đó. Hiện thời chúng ta vẫn xoay xỏa được mà. Em sẽ làm tất cả vì anh… em…
— Thôi câm miệng đi! – Chuck cằn nhằn. – Anh sẽ đi với gã, vì vậy em đừng làm một cuộc hòa nhạc với những tiếng nức nở. Em tự tìm lấy nơi làm việc đi… nếu em thích. Sao, em muốn cho đến chót đời cứ còng lưng dưới nắng hái những trái cam chết tiệt đó sao? Thế thì cứ việc, con đường rộng mở!
Meg run lên vì tuyệt vọng. Đi hái cam ư? Hoặc là như thế, hoặc trở về nhà! Mà ở nhà thì… cha mẹ, bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, những công việc tởm lợm, đến chỗ bố làm việc, đánh máy đến mụ người, buổi tối đi ngủ, sáng lại trở dậy, công việc, và cứ thế bất tận.
— Thế anh cũng bị hai mươi năm chứ? – Cô hỏi.
Chuck vò nhàu điếu thuốc lá.
— Cố nhiên, nếu bọn anh bị lộ, nhưng bọn anh sẽ không bị, vả lại nói chung anh bất cần! Anh muốn nhanh chóng có được nhiều tiền, và làm việc này bọn anh sẽ có tiền. Poke nói rằng hắn sẽ trả cho em năm trăm đô la. Gã cho rằng em sẽ nhận việc đó, còn anh thì anh cho là không. Anh đã nói với gã rằng những trò rắc rối như thế không hợp với em. – Hắn gãi râu. – Em không đủ gan.
Triển vọng phút chốc giàu to không làm Meg hào hứng, nhưng ở lại một mình…
— Thế em sẽ phải làm gì?
Chuck quay đi để cô gái không nhìn thấy tia đắc thắng trong mắt hắn.
— Gã sẽ bảo. Bé ạ, em nên hiểu rằng em càng ít biết về mọi chuyện thì sẽ càng an toàn hơn cả cho em và cho anh. Chúng ta nhận em với một điều kiện: em thực hiện tuyệt đối mọi điều Poke bảo làm mà không hỏi gì cả. Phần của em là năm trăm đô la. Hớt xong phần béo bở là chúng ta cuốn gói, đi Los Angeles!
— Nhưng anh Chuck ơi, như thế không ngay thẳng! Thế là thế nào! Em thậm chí không biết em đồng ý làm việc gì! – Meg nắm chặt hai tay đấm xuống đùi. – Chính anh nói rằng em có thể bị hai mươi năm tù, vậy mà đấy là việc gì thì anh lại không kể rõ… Như vậy không ngay thẳng!
— Em nói đúng nhưng điều kiện là như vậy. – Chuck đứng lên – Bé ạ, không ai ép buộc em, em có thể không chấp nhận. Em có thời gian để suy nghĩ. Nửa giờ nữa anh với Poke sẽ nhổ neo. Vì vậy có đi với bọn anh hay không, em tự quyết định lấy.
Hắn tin chắc rằng cô sẽ chẳng lẩn đi đâu được.
Hắn toan bước đi, nhưng chợt nghe thấy:
— Chuck…
— Sao kia?
— Anh tin gã ư?
— Anh chẳng tin ai, kể cả em. – Chuck sẵng giọng. – Và chẳng bao giờ anh tin cả, nhưng anh biết trong việc này có thể kiếm bẫm. Và anh biết một điều khác: anh với gã có thể vớ được món tiền cực lớn, còn thì anh cóc cần. Em có nửa giờ để suy nghĩ. – Hắn chăm chú nhìn cô. – Và em nên nhớ, bé ạ, đi với bọn anh là đi… không có đường rút đâu… em hiểu chứ? – Nói đoạn hắn bỏ đi.
Meg ngồi một lúc lâu, nhìn mặt nước lấp lánh. Poke khiến lòng cô tràn ngập sợ hãi. Nếu bây giờ cô nói “Không” thì cô sẽ mất Chuck. Ờ, nếu như tình thế trở nên không thể nào chịu đựng nổi nữa, bao giờ cô cũng có thể chấm dứt đời mình. Nếu có cái gì thực sự thuộc về cô thì đó là tính mạng của cô. Nuốt một nắm thuốc, lưỡi dao cứa vào cổ tay, thế là xin chào… muốn gì thì gì, miễn là đừng ở lại đây không có Chuck, không một xu dính túi, độc trọi một mình.
Cô đứng dậy và đi về căn nhà vô chủ. Chuck đã đang xếp ba lô và ngồi trên bậc cầu thang trên cùng, miệng ngất nghểu điếu thuốc lá.
— Em sẽ sửa soạn ngay bây giờ. – Cô nói. – Em đi với các anh.
— Em sẽ làm tất cả những gì người ta bảo làm… không hỏi han lôi thôi chứ?
Cô gật đầu.
Cái cười nhếch mép của Chuck biến thành nụ cười ấm áp và thân mật.
— Thế thì tuyệt. Em có biết thế nào không?
— Sao kia?
— Thật tình anh chẳng muốn mất em tí nào.
Meg cảm thấy tắc nghẹn trong họng, cô suýt òa khóc. Khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò của cô sáng lên. Chuck hiểu rằng hắn đã nói trúng những điều cần nói. Hắn đứng lên và cô gái đâm bổ tới gieo mình vào vòng tay hắn.
— Chuck… Nhưng anh có tin chắc việc sẽ thành công tốt đẹp không? – Cô ớn rét. – Em khiếp sợ. gã da đỏ ấy… gã loạn trí… Em cảm thấy.
— Hãy trông ở anh, bé ạ. Anh sẽ tìm hiểu rõ về gã. Đi gói ghém mọi thứ đi.
Hai mươi phút sau, Poke Toholo lái chiếc xe Buick cũ bỏ mui đến. Chiếc xe không có gì đáng chú ý: nó màu xanh sẫm, mui cũng màu xanh sẫm, ghế ngồi bọc da đỏ đã bạc màu; trong luồng xe hàng ngàn chiếc phóng trên đường số 4, nó tất nhiên không lôi cuốn sự chú ý.
Thấy Chuck và Meg ngồi trên bậc cầu thang với những chiếc ba lô, Poke hiểu: Chuck đã chơi xong ván cờ thành công. Gã ra khỏi xe và tới gần họ.
— Ổn cả chứ? – Poke vừa nhìn Meg vừa hỏi.
Cô gật đầu, trong thâm tâm cô cảm thấy co rúm lại dưới cái nhìn của cặp mắt đen sáng quắc của gã.
Khi ấy gã quay về phía Chuck.
— Chúng ta dừng xe lần đầu tiên ở Fulford. Cậu sẽ cạo râu và cắt tóc. Ở Paradise City chúng ta nom phải lịch sự, những người đáng kính đến đấy để nghỉ ngơi. Và cậu sẽ phải giặt quần áo sạch sẽ.
Chuck cau mặt bực bội. Hắn tự hào về bộ râu và đầu tóc bù xù của mình.
— Được. – Hắn đồng ý. – Cậu bảo sao làm vậy.
Muốn Sống Thì Hãy… Muốn Sống Thì Hãy… - James Hadley Chase Muốn Sống Thì Hãy…