If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 110
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1208 / 8
Cập nhật: 2023-03-26 22:06:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Một Viên Kẹo
✿◕ ‿ ◕✿ Chương 86: Một viên kẹo ✿◕ ‿ ◕✿
Sự thật Tô Tiểu Mễ không có bị dã thú bắt đi cũng không ngủ ngoài trời, cậu cùng Nghiêm Ngôn tới một nhà nghỉ dọc đường, mướn một gian phòng, Tô Tiểu Mễ vừa vào liền gục trên giường, ban nãy mới leo núi người ngộm đầy mồ hôi, nghĩ ngơi một lát Tô Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy nơi này thật lạnh, quên mất cả cái nóng ban ngày chỉ cảm thấy rét run.
Nghĩ đến chút nữa còn phải đi tắm khuôn mặt Tô Tiểu Mễ nhăn nhúm như ăn phải mướp đắng
Phòng ốc nơi đây điều kiện không tính là tốt nhưng đối với bọn họ hiện nay đã coi là tốt nhất, có phòng tắm riêng tuy nhiên giá tiền đắt đến dọa người, Tô Tiểu Mễ cảm thấy nơi đây căn bản là hắc điếm không hơn không kém, thức ăn khó nuốt muốn chết, cậu đột nhiên rất nhớ mấy món ăn vặt ban nãy trên xe, sớm biết đã ăn tiết kiệm một chút.
Nghiêm Ngôn chuẩn bị đi tắm, Tô Tiểu Mễ lại thừa dịp Nghiêm Ngôn còn chưa đóng cửa liền vọt vào, phòng đã nhỏ chen chúc hai người lại càng chật, Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ: “Em muốn làm gì, cả ngày leo núi, hiện tại không còn tinh lực đút em ăn no đâu”
Tô Tiểu Mễ đỏ mặt: “Phi, phi ~ em cũng không còn khí lực làm chuyện đó, sao anh cứ nghĩ mấy chuyện bậy bạ thế hả, em chỉ nghĩ hai người cùng tắm sẽ ấm áp hơn thôi” Tô Tiểu Mễ không để ý sự phản đối từ Nghiêm Ngôn bắt đầu rửa 囧囧, Nghiêm Ngôn đóng cửa, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người, Tô Tiểu Mễ nhìn thân thể trần truồng của Nghiêm Ngôn bất giác lại có chút xấu hổ, không biết xấu hổ cái gì, tuy rằng cố hết sức giữ vững bình tĩnh, ánh mắt lại không chịu nghe lời cứ đăm đăm nhìn nơi đó của Nghiêm Ngôn.
“Nhìn đủ chưa” Nghiêm Ngôn cười gian một tiếng, mở vòi sen bắt đầu tắm rửa, vì đang ở trên núi nên sức nước không mạnh, Tô Tiểu Mễ đứng cách một khoảng, nói: “Ngôn, anh thử xem nước có ấm không, ấm thì nói với em” Mới vừa nói xong câu liền bị Nghiêm Ngôn kéo đến trước vòi nước, Tô Tiểu Mễ bị nước trên cao xối xuống không tài nào mở mắt, thét chói tai: “Nước rõ ràng ấm thế này, mẹ nó, anh thật độc ác”
“Em thỏa mãn chưa, vẫn còn trên núi, tắm nhanh lên”
Nghiêm Ngôn đứng bên cạnh chờ Tô Tiểu Mễ tắm rửa, Tô Tiểu Mễ nặn ra chút dầu gội xoa xoa trên đầu: “Anh có muốn đến cùng không, đứng đó mãi sẽ cảm?”
“Em đó, tắm nhanh lên, ai mượn em để ý” Nghiêm Ngôn mạnh miệng
Bất đắc dĩ Tô Tiểu Mễ đành phải tự mình hưởng phần nước nóng, trong lòng vẫn vô cùng băn khoăn, tự trách mình vọng động muốn cùng Nghiêm Ngôn tắm lại không phải dùng bồn tắm. Vừa nghĩ vừa dùng tay xoa xoa đầu, rồi xoa xuống thân thể, ánh mắt không cẩn thận nhìn đến hạ thân Nghiêm Ngôn, thấy nơi đó có phản ứng, trái tim lại bắt đầu nhảy thình thịch, đúng là háo sắc, còn nói không có tinh lực rõ ràng tinh lực dồi dào thế cơ mà
Thật ra Nghiêm Ngôn nhìn bộ dạng Tô Tiểu Mễ thì trong lòng đã chộn rộn, cuối cùng không nhịn được đi tới dán lên người Tô Tiểu Mễ: “Là em trêu anh trước nha”
Đương nhiên Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn muốn làm gì, tuy nhiên vẫn không hài lòng cách nói của Nghiêm Ngôn: “Cái gì em trêu anh trước, rõ ràng tự anh có phản ứng, đừng có đem trách nhiệm ném lên đầu em”
“Giúp anh rửa” Nghiêm Ngôn kề vào tai Tô Tiểu Mễ lẩm bẩm
Tô Tiểu Mễ nghe lời đem dầu gội đầu thấm ít lên đầu Nghiêm Ngôn mới nhẹ nhàng xoa xoa, bọt khí càng ngày càng nhiều bị nước cuốn trôi chảy xuống làm người Nghiêm Ngôn trơn mượt, Tô Tiểu Mễ không còn tâm tư giúp Nghiêm Ngôn tắm rửa nữa, vì bàn tay không an phận của ai kia cứ không ngừng vuốt ve trên người cậu, kèm theo bọt xà phòng làm cả một mảnh lầy lội, Tô Tiểu Mễ ỡm ờ nói: “Ai da, tắm xong lên giường hãy…”
“Nhưng nó không đợi được nữa”
Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn chỉ ‘nó’ là người nào, thì chính là cái thứ nóng như lửa đang đính trên bụng cậu chứ đâu, Tô Tiểu Mễ cảm nhận sự nóng rực, Nghiêm Ngôn đem ngón tay nương theo bọt khí chen vào thân thể Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ rên rỉ một tiếng vô lực ngã vào trong ngực Nghiêm Ngôn: “Ưm, Hmm, Hmm….
“A, a ~ đúng, Hmm. Hmm, a, a….”
Hai chân Tô Tiểu Mễ đã chống đỡ hết nỗi, môi nhẹ nhàng mút hôn phần ngực Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn xoay người đem Tô Tiểu Mễ đặt tại trên tường, từ cổ bắt đầu hôn một đường xuống dưới cho đến khi ngậm vào phân thân Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ dựa trên tường miệng bật ra rên rỉ khe khẽ, ngón tay 囧囧 bấu lấy mái tóc Ngiêm Ngôn: “Ưmm, a, a, thật thoải mái, a a ~”
Trong phòng tắm hơi nóng ngày càng nhiều, ánh mắt Tô Tiểu Mễ đã trở nên mơ hồ, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi Nghiêm Ngôn giải đất nhạy cảm không ngừng liếm mút dẫn đến Tô Tiểu Mễ một trận lại một trận run rẩy.
“A ~ a, ưmmm, ô, Ngôn ~ a, a ~ umm, đúng ~”
“Chính là nơi đó, ưmm, Ngôn~ em muốn anh, em muốn tất cả của anh”
”Em muốn bao nhiêu anh cũng sẽ cho em” Nghiêm Ngôn đứng lên bế cao Tô Tiểu Mễ, dễ dàng mượn bọt khí trượt vào bên trong, Tô Tiểu Mễ vội vàng ôm chặt lấy bả vai hắn tránh để mình rơi xuống, tận lực đem chân tách ra: “A, ưmm ~ Ngôn, a a ~Ngôn ~”
Ngoài phòng không khí rét lạnh, trong phòng tắm lại xuân sắc khôn cùng.
Đến khi ra ngoài Tô Tiểu Mễ đã hoàn toàn kiệt sức, hối hận ban đầu không nên tự cho thông minh theo Nghiêm Ngôn vào phòng tắm, rùn mình một cái, cởi bỏ áo ngoài nhảy đến trên giường dùng chăn bao lấy cả người giống như pho tượng đại Phật ngồi thiền trên giường, Nghiêm Ngôn theo sau ra ngoài mặc quần áo tử tế, đứng cạnh cửa sổ, phun ra làn khói.
Về đêm bên ngoài ngày càng lạnh, gió cũng đặc biệt lớn, Nghiêm Ngôn vừa mới phun làn khói ra ngoài đã bị gió thổi không thấy bóng dáng, Tô Tiểu Mễ ngồi trên giường xuyên qua cửa sổ nhìn ánh sao bên ngoài, hướng về phía Nghiêm Ngôn gọi lớn: “Ngôn ~ nhanh tới đây đi, ngồi bên cạnh em này, chúng ta cùng ngắm sao” Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
“Nhàm chán”
“Mau tới a”
“Không”
“Tới đi mà”
“Không là không ”
Tô Tiểu Mễ quấn chăn giống như một người mũm mĩm lăn lộn trên giường: “Còn nói chuyến du lịch này cho em ngon ngọt, cả ngày hôm nay đều đau khổ, cứ thế này trở về căn bản không cách nào chuyên tâm làm đề cương luận văn rồi, đây chính là kết quả anh muốn sao?”
Nghiêm Ngôn ném xuống tàn thuốc đi tới, một cước đá vào người Tô Tiểu Mễ nhưng Tô Tiểu Mễ được chăn bông dày cộm bao bọc căn bản không cảm giác được đau, nhưng nhìn thấy Nghiêm Ngôn đã đi tới liền túm lấy hắn, mở ra một góc chăn: “Ngồi vào đây sẽ ấm áp hơn”
Nghiêm Ngôn bị Tô Tiểu Mễ lôi tuột vào chăn, sau đó ngã đầu tựa vào trên bả vai Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ dung mạo của anh rất dễ nhìn”
“Anh biết”
“Cũng bởi vì dễ nhìn nên ngoại trừ em còn có rất nhiều người thích anh, đôi khi em cũng rất ghen tị, bất quá nghĩ tới anh là người của em, chỉ như vậy thôi đã làm em rất thỏa mãn”
“Thế nào? Em muốn có người thích mình sao?” Nghiêm Ngôn nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Em mới không muốn, em không muốn có người yêu thích em cũng không muốn có người thích anh, em chỉ muốn có hai người chúng ta ở cạnh nhau”
Rạng sáng ngày thứ hai, hai người liền sắp xếp mọi thức chuẩn bị tiếp tục leo núi, khí trời vẫn còn rất lạnh, Tô Tiểu Mễ dán sát vào Nghiêm Ngôn oán trách: “Ngôn ~ anh thật là, trời lạnh thế này anh đáng lý nên nhắc nhở em chuẩn bị áo dày hơn”
“Anh cũng lần đầu đến, sao biết nó lạnh thế này”
“Lần đầu tiên này thuộc về em hi hi” Tô Tiểu Mễ cười ngây ngô.
Nghiêm Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Tô Tiểu Mễ: “Dài dòng cái gì, hôm nay nhất định phải đi tới đỉnh núi”
“Nếu anh luôn nắm tay em, em nhất định có thể đi đến đích” Tô Tiểu Mễ hăng hái trùng trùng kéo tay Nghiêm Ngôn tiếp tục lên đường, hai người cứ thế mà đi, mệt thì ngừng lại nghỉ chốc lát rồi đi tiếp, mà dọc theo đường đi Nghiêm Ngôn vẫn nắm tay Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ dù có mệt hơn nữa vẫn lẽo đẽo theo sau lưng hắn.
Gần đến buổi chiều hai người mới leo đến đỉnh núi, Tô Tiểu Mễ không quản nhiều gục trên mặt đất ngụm lớn thở hổn hển: “Ngôn~ lần leo núi này đã làm em giảm mất mười năm tuổi thọ”
“Nhìn lại bộ dạng của mình đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt, mau đứng dậy” Nghiêm Ngôn hối thúc Tô Tiểu Mễ
Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn nói mới ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi đây có thật nhiều người, rõ ràng lúc leo núi không lấy một bóng sao bây giờ lại nhiều người thế này, Tô Tiểu Mễ không nhìn thì thôi nhìn rồi thiếu chút đem Nghiêm Ngôn đẩy xuống vách núi, ông nhịn được mắng thô tục: “Mẹ nó, rõ ràng có cáp sao anh còn bắt em leo lên đây?”
“Chú ý cách nói chuyện của em đấy” Nghiêm Ngôn chỉ ra chỗ sai Tô Tiểu Mễ
Tô Tiểu Mễ chỉ vào cáp treo: “Rõ ràng có thể ngồi cáp treo lên đây, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả”
“Anh thích” Nghiêm Ngôn cho Tô Tiểu Mễ một đáp án không cách nào phản bác, nếu Nghiêm Ngôn đã nói thích leo núi thì Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải ôm bọc hành lý ngoan ngoãn nghe theo. Sau khi tiêu tan tức giận, Tô Tiểu Mễ phát hiện phong cảnh nơi đây so với dọc đường đẹp hơn rất nhiều, mặt trời dường như cũng gần cậu hơn một chút, chung quanh bao phủ một màng sương rậm, Tô Tiểu Mễ thậm chí cảm nhận được chỉ cần cậu giơ tay liền có thể chạm vào đám mây, bỗng nhiên cậu cảm thấy mấy ngày nay leo núi rất đáng giá, rất thành tựu, vui vẻ chạy loạn, réo to: “Ngôn, anh thấy em giống tiên nữ không”
Nghiêm Ngôn lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Mễ: “Anh chỉ thấy em giống người điên”
Trên đỉnh núi có bán rất nhiều vật lưu niệm, Tô Tiểu Mễ kéo Nghiêm Ngôn mua rất nhiều món quà nhỏ đương nhiên tất cả đều dùng tiền Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn cũng không ngăn cản, chỉ theo phía sau Tô Tiểu Mễ ôm một đống đồ có khuynh hướng ngày càng nhiều, sau đó cả hai bắt đầu đi dạo chùa miểu, Nghiêm Ngôn ôm một đống đồ rốt cục không nhịn được mắng: “Em cũng vừa vừa thôi, mẹ nó, đi dạo xong mua không được à”
“Chú ý cách nói chuyện của anh đấy” Tô Tiểu Mễ học khẩu khí Nghiêm Ngôn nói chuyện, đổi lấy bị Nghiêm Ngôn hung hăng đá cước, bởi vậy mới nói vĩnh viễn không nên chọc giận Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ hiểu đạo lý này nhưng vẫn thường xuyên quên mất.
Dù mỗi ngày Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn ở chung đã cảm thấy vui vẻ, nhưng cùng Nghiêm Ngôn đơn độc ở nơi đây vẫn là lần đầu, nghĩ đến đây cậu đã cảm thấy phấn chấn huống chi Nghiêm Ngôn quả thực giống như chồng cậu vậy, chịu đi theo sau phụ cậu xách đồ, bình thường căn bản không được đãi ngộ như vậy. Không biết nắm chặt cơ hội mới thật là kẻ ngốc.
Hiện tại hai người xách theo một đống đồ đi vào xe cáp, Tô Tiểu Mễ vào trong nhiền ngắm nghía cảnh sắc chung quanh hết nhìn Đông tới nhìn Tây, Nghiêm Ngôn an tĩnh ngồi xuống, nhìn phong cảnh phía ngoài, chợt nói: “Tô Tiểu Mễ!”
“Chuyện gì a”
“Chờ tốt nghiệp rồi anh lập tức cưới em”
Tô Tiểu Mễ đầu tiên trố mắt kinh ngạc, sau đó nở nụ cười hạnh phúc, Nghiêm Ngôn như đã cho Tô Tiểu Mễ một viên kẹo ngọt, ngọt đến hỏng trái tim Tô Tiểu Mễ mất rồi.
Muốn Làm Ông Xã Của Em Muốn Làm Ông Xã Của Em - Angelina Muốn Làm Ông Xã Của Em