Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 110
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1208 / 8
Cập nhật: 2023-03-26 22:06:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Nơi Chấp Nhận Tình Yêu Của Chúng Ta
hương 80: Nơi chấp nhận tình yêu của chúng ta
Ngày ngày, Tô Tiểu Mễ lên mạng tình cờ thấy một chuyên mục của một cặp đôi đồng tính tự chụp hình rồi đăng trên mạng, kết quả dẫn đến một đống người thóa mạ, Tô Tiểu Mễ chỉ xem vài dòng rồi không có dũng khí nhìn nữa, cậu cảm thấy chuyện này rất đỗi ngọt ngào vì sao không được sự đồng tình cùng chúc phúc của người khác. Muốn tiếp nhận đồng tính thật sự khó vậy sao?
Đều là tình yêu tại sao đại đa số mọi người đều cho rằng tình yêu này lại thấp hèn?
Không biết Nghiêm Ngôn đã đứng phía sau Tô Tiểu Mễ từ khi nào, hắn nhìn thấy chuyên mục đó, nhìn lại biểu tình Tô Tiểu Mễ, biết cậu lại đang suy nghĩ nhiều liền giơ tay tắt máy.
“Ngôn, nơi chúng ta đang sống dường như rất khó tiếp nhận tình của yêu chúng ta ” Tô Tiểu Mễ nói ra lời trong lòng, bị Nghiêm Ngôn đoán trúng lại đang suy nghĩ lung tung.
“Quản người khác làm gì, mắt em chỉ cần nhìn anh sẽ không thấy ánh mắt người khác” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc đi tới phòng khách, Tô Tiểu Mễ theo sát phía sau. Nghiêm Ngôn đi tới chỗ nào cậu liền theo tới chỗ đó, một canh giờ sau, Nghiêm Ngôn không nhịn được nữa quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ: “Em bám đuôi anh làm gì”
“Không phải anh nói em chỉ cần nhìn vào anh à?”
Nghiêm Ngôn giận đến nghiến răng ken két: “Em rốt cuộc có hiểu ý của anh không hả”
“Em hiểu, em hiểu, chỉ cần em nhìn vào anh thì sẽ không cảm giác được ánh mắt của người khác, nên em chuẩn bị nhìn anh đây nè” Nói xong Tô Tiểu Mễ tròn xoe đôi mắt nhìn vào mắt Nghiêm Ngôn.
“Ông đây chỉ nói câu đó để hình dung, trừu tượng, tỷ dụ có biết không” Nghiêm Ngôn rốt cục phát điên.
Thế nhưng Tô Tiểu Mễ căn bản không hiểu, bộ dạng cứ như cảnh sát trừng phạm nhân, không lấy một giây rời khỏi người Nghiêm Ngôn, ngay cả lúc Nghiêm Ngôn đi nhà cầu cũng len lén mở hé cửa ở bên ngoài nhìn lén, còn phát ra tiếng cười quỷ dị. (T/g: Thế này đã coi là biến thái chưa…) ”Ngôn~ buổi chiều hôm nay em không có đi làm, có thể cho em đi cùng anh được không”
“Buổi chiều em có cuộc họp”
“Vậy, em có thể đi không?” Tô Tiểu Mễ cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi, không nghe thấy câu trả lời, cậu lại bồi thêm một câu: “Em chỉ muốn đi xem, một lần thôi, có được không?”
“Em đến chỗ Tào Ức cầm một quyển bút ký, khi đi họp thì nhớ ghi lại” Tào Ức là thư ký kia đó mà.
Tô Tiểu Mễ nghe thấy Nghiêm Ngôn đồng ý, hơn nữa còn được như thư ký đứng bên cạnh Nghiêm Ngôn giúp hắn ghi chép, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cậu vốn nghĩ rằng buổi chiều quá nhàm chán muốn thăm dò thử, không ngờ Nghiêm Ngôn lại đồng ý.
Dĩ nhiên khi Tô Tiểu Mễ ôm cặp văn kiện ngồi bên cạnh Nghiêm Ngôn thì bị hai người đang đi tới xem thường, một người là Lô Y Y, người còn lại là Âu Dương Giai. Bắt đầu vào họp Tô Tiểu Mễ làm ra vẻ giữ trọng trách ghi chép mấy lời họ nói mà cậu hoàn toàn nghe chẳng hiểu, mới bắt đầu còn vô cùng thật lòng nghe, sau đó lại bắt đầu ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Ngôn, đã không còn ngây thơ như hồi ở trường học mà nhiều thêm mấy phần thành thục, ấy mà cậu ngày ngày ở cùng hắn sao lại không phát hiện nhỉ? Bất quá bộ dáng này đẹp trai hơn, Tô Tiểu Mễ cười trộm.
Luôn ở bên cạnh nhau, tại sao hắn thay đổi còn mình lại dậm chân tại chỗ, chênh lệch giữa mình và hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng xa, xa đến mình đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Tiểu Mễ không nhịn được lén viết tờ giấy rồi chuyển nó đến bàn Nghiêm Ngôn: “Ngôn, tại sao anh càng ngày càng ưu tú, tại sao em vẫn luôn không thay đổi, một ngày nào đó anh sẽ cảm nhận được chênh lệch giữa chúng ta, quá xa, xa đến em không thể nhìn thấy anh”
Nghiêm Ngôn đem tờ giấy vo thành một nhúm không thèm để ý tựa vào băng ghế, tiếp tục nghe các ngành báo cáo. Về phần Tô Tiểu Mễ cậu rất muốn cho mình mấy cái tát, Nghiêm Ngôn đang họp hội nghị quan trọng mà cậu còn làm hắn phân tâm, tại sao cứ hay làm mấy chuyện kỳ quái khiến người xem thường. Đang chuẩn bị chuyên tâm, bàn tay của Nghiêm Ngôn lại từ dưới bàn đưa qua cầm bàn tay Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn sang Nghiêm Ngôn nhưng hắn vẫn rất chân thành nghe báo cáo, xem như không xảy ra bất cứ việc gì. Trong lòng bàn tay Tô Tiểu Mễ truyền đến nhiệt độ ấm áp để cậu biết đây là sự thật.
Tan họp mọi người ra khỏi phòng, Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn theo phía sau Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, nói: “Dù có xa hơn nữa, anh cũng sẽ ở phía trước chờ em”
Tô Tiểu Mễ nhìn không thấy khuôn mặt Nghiêm Ngôn nên không nhìn được phản ứng của hắn, tuy nhiên cậu đã bị những lời tràn ngập con tim này làm cho vui mừng vô cùng, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Ngôn: “Anh nói thật hả? Anh sẽ chờ em vượt qua anh?”
“Lừa em đó!” Nghiêm Ngôn nhe răng cười xấu xa.
“Tại sao chứ, anh, anh thật là quá đáng” Thoáng chốc tâm tình Tô Tiểu Mễ từ trên Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục.
“Em và anh đều biết dù em có tiến bộ thế nào cũng không thể vượt qua anh”
“Anh lại đang hoài nghi trí thông minh của em”
Nghiêm Ngôn đem văn kiện trong tay gõ nhẹ lên đầu Tô Tiểu Mễ: “Sao em cứ nhất định phải đuổi theo anh, anh dù có trở nên ưu tú thế nào không phải vẫn luôn ở bên em đó ư” Nói xong liền hướng phòng làm việc đi tới. Tô Tiểu Mễ sửng sốt một lát, sau đó liền đuổi theo: “Ngôn ~~ chờ em với”
Kết quả trong sổ ghi chép tất cả đều là tên Nghiêm Ngôn không thì vẻ nguệch ngoạc hình hai người, dù rất muốn biến mất Tô Tiểu Mễ vẫn chạy không thoát vận mệnh bị Nghiêm Ngôn mắng một bữa xối xả.
Về đến nhà Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu bận rộn lo chuẩn bị một ít đồ vật, lấy ra quyển nhật ký trước kia của mình, 100 nguyên, quần bơi mấy năm trước Nghiêm Ngôn mua cho mình, hình mình và Nghiêm Ngôn, còn có khăn thêu chữ thập, sắp xếp mọi thứ thật chỉnh tề đặt lên bàn, bên cạnh để một lư hương, phía trước đặt một đĩa trái cây, không biết từ nơi nào lấy ra nhang đốt.
Nghiêm Ngôn nhìn trận thế trước mắt, nổi giận ngụt trời: “Mẹ nó, em cho rằng em chết rồi à”
Tô Tiểu Mễ ủy khuất nhìn Nghiêm Ngôn: “Em chỉ nghĩ làm vậy nó sẽ phù hộ cho tình yêu của chúng ta”
“Em lại giống như mấy lão cụ bà mê tín, lấy ra hết mấy thứ này cho anh, nhìn thôi đã sởn cả da gà, không khác gì linh đường”
“Phi, phi, phi, anh không được nói lung tung.”
“Anh đã nói với em, ngày ngày làm mấy chuyện linh tinh này còn không bằng xem sách”
“Đọc sách rất mất sức”
“Làm những chuyện này thì có sức hả, nhanh lấy ra” Nghiêm Ngôn nhìn thấy tấm hình mình lại càng cảm thấy không thoải mái.
Thấy Nghiêm Ngôn thật sự chán ghét những món đồ này, cậu tức giận chạy đi dọn dẹp mọi thứ, đem những thứ đồ quý báu bỏ vào trong thùng. Thật là, thế này không đúng, thế kia cũng không đúng, không biết người này rốt cuộc thích món gì nữa, đúng là quái nhân. (T/g: Quái nhân hình như là cậu nha)
Chờ Tô Tiểu Mễ dọn đâu vào đấy, cậu lại bắt đầu kể lại năm đó: “Ngôn~ anh có biết lúc em mới vào trường, trong lớp học mấy nữ sinh ngày nào cũng thảo luận chuyện của anh, sẽ không ai nghĩ đến chúng ta lại ở cùng nhau. Nếu bây giờ mấy cô gái ấy biết được nhất định tức chết”
“Ngôn ~ lần đầu tiên gặp anh lúc đó em cảm thấy anh thật đẹp trai, cũng cảm thấy ông trời thật không công bằng, em muốn có ngày được giống như anh”
“Ngôn ~ có chuyện này hình như em chưa nói với anh, lần đầu tiên chúng ta nói chuyện anh lại cười với em, kết quả khiến em thấy rằng nụ cười của anh thật tuyệt, lúc đó em đã yêu anh, anh nói có phải em rất ngốc?”
“Ngôn ~ em thích anh lâu lắm rồi, lâu đến ngay cảm em cũng cảm thấy bản thân không còn hi vọng, không ngờ có ngày anh lại tiến vào cuộc sống của em. Giống như lúc em biết anh cũng yêu em, em thật sự đã phát điên cứ nghĩ rằng đang nằm mộng, anh đừng cười a, em nói thật mà” Tô Tiểu Mễ nắm lấy áo Nghiêm Ngôn nhắc nhở hắn xem lại hành vi chính mình.
“Ngôn~ em chưa bao giờ dám nghĩ anh chịu sống cùng em, đêm hôm đó ở KTV anh nắm tay em, anh có biết lúc đó em cảm thấy thật hạnh phúc, em nghĩ tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi, mãi mãi, có đôi khi em cũng suy nghĩ muốn nhanh chóng đem nửa đời còn lại phó thác cho anh, mà sao anh không nói chuyện =.=? Nãy giờ chỉ có mỗi em nói thôi”
Tô Tiểu Mễ cúi đầu nằm lên đùi Nghiêm Ngôn, giương mắt nhìn hắn.
“Em cứ nói đi, không phải anh luôn ở bên cạnh lắng nghe đó sao?”
“Nếu tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta, người chung quanh lại không tiếp nhận thì làm sao bây giờ? Tỷ như thân thích, đồng học và.v.v..Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này em đều rất nhức đầu, tuy anh bảo em không cần để ý nhưng nói thì rất dễ, làm được không mới là quan trọng. Anh cũng biết em không có kiên cường như anh, nếu có tình yêu lại không có nơi chấp nhận chúng ta, em cảm thấy có chút không hoàn mỹ ”
Nghiêm Ngôn rít một ngụm thuốc, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Tô Tiểu Mễ: “Em muốn đến nơi nào, chỉ cần em muốn anh sẽ đưa em đi tìm”
Muốn Làm Ông Xã Của Em Muốn Làm Ông Xã Của Em - Angelina Muốn Làm Ông Xã Của Em