No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Rudoft
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
ày độ với nó hả? – Thằng Phong hỏi tôi.
-Ờ…! Cứ tưởng mày xe ngon nhất thì thắng chớ… - tôi trả lời
-Haizz… thằng đó bựa lắm mày… mày độ cái gì với nó?
-Một bữa nhậu...
-Uầy! may mà nó nhẹ tay á… Hahaha
-Vậy mai đi hả?
-Ờ… chắc vậy, cho tao số mày…
-Ờ, số tao là…
Chia tay thằng Phong và thằng Duy, tôi về nhà trọ thì cũng đã 4h sáng. Cảm thấy mệt mỏi nên cũng dễ đi vào giấc ngủ hơn. Được đà, tôi làm một giấc tới trưa.
Những ngày bị đình chỉ ở nhà như vầy thật là chán. Tối thì còn đi làm thêm cho bận bịu một tí, chứ cả ngày chả biết làm gì. Mà rảnh rỗi lại khiến tôi nhớ Thúy kinh khủng, không biết ẻm có nhớ đến tôi như tôi nhớ ẻm không… haizzz… càng nghĩ càng đau lòng. Nhưng cũng chắc chỉ giận một vài hôm thôi, lần sau tôi đi học chắc lại bình thường í mà.
Nằm suy nghĩ mãi cũng chán, tôi dậy để xuống nhà kiếm cái gì giết thời gian cho qua ngày.
Bước xuống nhà tôi gặp lão hung thần đang vừa phì phèo điếu thuốc, vừa ngồi vặn vặn, chỉnh chỉnh con xe Su GSX cũ của ổng. Tôi mon men lại lên tiếng:
-Con gái bác không nói bác bỏ thuốc bao giờ àh?
-Sao không mày! lải nhải suốt, mà khó bỏ quá - Ổng trả lời
-Dạ… àh mà con xe này bác chưa bán àh?
-Không… tao không bán nữa… để đi, dù sao nó cũng theo tao chinh chiến bấy lâu nay rồi… dàn máy tao đắp vào cũng thuộc loại hàng khủng nên chạy còn ngon hơn cả xe mới nữa… àh mà kêu tối tao dạy ày chạy xe mà sao chạy đâu mất hút cả đêm mày?
-Ủa… vậy ạ? Tại hôm qua khó ngủ cháu ra ngoài dạo mấy vòng…
-Chịu khó dạo vãi… tới sáng mới mò về… mà sao mày không đi học? hôm nay con bé LA vẫn đi mà..
-Dạ… cháu bị đình chỉ 2 tuần… - tôi thở dài.
-HAHAHA!.... Ngu! Nhớ rồi! Tao có nghe bé LA kể lại rồi…
-… - tôi không biết nói gì hơn.
-Thế giờ rảnh àh? tập không con giai?
-Bây giờ á?
-Ừ… tao biết một chỗ rộng rãi. Không có xe qua lại…
-Dạ nếu vậy thì tốt quá…
-OK…
Sau bữa trưa, Ông bác chở tôi ra một cảng biển bằng con su GSX. Nơi đây có một bãi đất cực kì lý tưởng để tập xe. Dừng xe xuống, ổng bắt đầu hướng dẫn tôi những điều cơ bản cần thiết trước khi lái xe. Sau một hồi lâu làm quen với số, máy, côn… tôi cũng được chạy thử vài vòng quanh cảng.
Tuy nhiên, vì quen với 67 nên tôi lại sinh ra chủ quan khi cưỡi em GSX này. Tôi nổ máy và nhả côn, đồng thời vặn ga. Ngay lập tức con xe rú lên rồi bốc đầu lao thẳng về phía trước mà không theo sự kiểm soát của tôi. lạng lách một rồi tôi cũng lao thẳng vào đống thùng xốp xếp gần đó. Bị một phen hú vía, mặt mày tôi trở nên xanh như đýt nhái. Lão hung thần được một phen cười no bụng.
Những lần tiếp theo thì đã có kinh nghiệm một chút nên khởi đầu cũng bắt đầu trở nên khá hơn. Nhưng vì vẫn còn hoảng nên tôi đi cà rề cà rề khiến ông bác dần dần mất bình tĩnh mà phải quát lên: “chạy gì như đàn bà á thằng nhãi, nhanh lên chút coi”. Thế là tôi hoảng hồn phải tăng ga chạy nhanh hơn. Nhưng vẫn rất khó để kiểm soát nên nhiều phen suýt nữa không đâm vào mấy thùng hàng thì cũng phi ra biển.
Tôi kiên trì tập đến xế chiều dưới sự hướng dẫn hơi bị phát xít nhưng tận tình của ông bác thì tôi cũng đã có thể chạy moto với tốc độ cao. Đã có thể phi con này như phi 67 được rồi, có điều là nhanh hơn nhiều thôi.
Đến tối tôi lại đi làm như thường lệ. Đúng 11h thì tôi bỗng có điện thoại gọi đến, là số lạ. Bắt máy lên nghe thì hóa ra là thằng Phong. Nó gọi tôi tới bãi đỗ xe hôm nọ để trả kèo cho thằng Duy. Tôi biết trước nên thủ sẵn tiền rồi, chỉ chờ gọi là tập trung lại thôi.
Một lúc sau thì tôi cũng gặp tụi nó ở bãi. Tuy nhiên, chúng lại không có nhiều người như tôi tưởng. Chỉ có thằng Phong, con ghệ của nó với thằng Duy. Tôi chạy xe tới ngạc nhiên hỏi:
-Ủa? chỉ có chừng này đứa thôi hả?
-Ờ… gọi nhiều tội nghiệp mày – thằng Duy trả lời..
-Ơ… thế người yêu của mày đâu?
-Tao làm gì có. – nó cười.
-Ủa? thấy hôm qua đông lắm mà…
-Haha… mấy con đó thì nói làm gì mày, Bitch không á mà. Có tiền thì đông thôi.
-Bó tay
Tôi bắt đầu thấy ớn ớn thằng này rồi, cùng là bạn với nhau mà thằng Phong thì có vẻ nghiêm túc hơn thằng Duy. Thằng này có vẻ gì đó bất cần đời. Lúc đó, tôi đã nghĩ tên này chắc chắn không phải là người đàng hoàng nên nhất định phải thật cẩn thận đề phòng.
Sau đó cả đám dắt nhau đến một quán cút nướng vỉa hè. 4 người, 3 nam 1 nữ đi vào quán và gọi món. Đã gần 12h nên quán cũng thưa khách. Chúng tôi gọi bia cho 3 tên đực và nước ngọt cho em gái. Cả đám hết dô hò lại ừng ực phải gần hết nửa thùng 333. Cứ một lần lên là chúng tôi lại thân nhau và hiểu rõ nhau hơn. Cả đám ngồi lại tự giới thiệu về mình.
Thằng Phong cũng là học sinh của trường CB và cùng lớp với thằng Duy. Lớp tụi nó ngay sát cạnh lớp tôi mà đến bây giờ nghe tụi nó kể tôi mới biết. Gia đình tên này thì làm lớn nhưng lại gây ra nhiều áp lực cho nó về cuộc sống tương lai. Nó bị phụ huynh bắt phải thi vào trường kiến trúc, trong khi trình độ học hành của tên này không thể đạt chỉ tiêu mặc dù đã cố gắng rất nhiều. Đồng thời chịu sức ép quá lớn từ phụ huynh nên tên này sinh ra tính thích phong trần, bụi bặm để xả stress. Hắn từ nhỏ đã hay bị trêu chọc vì có khuôn mặt còn xinh xắn hơn cả con gái nữa. Thế nên hắn rất nhạy cảm mỗi khi có ai chọc hắn về điều này. Và một điều nữa là tên này cực kì nóng tính. Độ nóng tính của hắn thì thôi rồi, còn hơn cả tôi nữa…
Thằng Duy thì lại là con một gia đình thương nhân. Nó cũng là một học sinh chuyển từ huyện xuống thành phố học giống như tôi. Tên này cũng giống tôi ở chỗ, có một gia đình tuyệt vời. Có một người cha thương con hết mực, một người mẹ tâm lý đủ đường. Công việc bộn bề nhưng vẫn lo cho nó ăn học đầy đủ. Và nó hiểu rất rõ điều đó, nó thương cha mẹ nó rất nhiều. Tuy nhiên, sau khi thi đậu vào CB thì không hiểu sao học lực của nó bắt đầu giảm sút một cách kinh khủng. Mặc cảm với cha mẹ nên tên này không dám đối mặt với họ, luôn tìm cách né tránh cha mẹ mình mặc dù nó thương họ hơn ai hết, chỉ biết bất lực cam chịu cô đơn một mình. Chính vì thế hắn đi tìm niềm vui ở những cuộc chơi đường phố, gái gú, đua xe… Tính cách tên này thì phải nói đến chữ “Bựa”… Độ bựa thì tôi cũng phải bái làm sư phụ…
Tôi cũng kể cho tụi nó về gia cảnh, cuộc sống và ước mơ của mình. Và cũng chính từ lúc đó, tôi đã tìm kiếm thêm được 2 người bạn tri kỉ ình…
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã - Rudoft