Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 590 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Tâm Nguyện Chưa Hoàn Thành
gôn Hi kiên trì tập đi nhưng kết quả chưa thật như ý. Dần dần sang mùa đông, khí huyết ở chân càng khó thông, anh thường xuyên cảm thấy lạnh cóng.
Tối đến A Hoành vẫn thường đọc sách y vừa ôm chân anh vào lòng, đợi cho ấm rồi ới dám ngủ.
Ở bên cô, anh luôn giở trò trẻ con.Anh chui cả người vào chăn,quay lưng lại phía cô, không cho cô đụng vào chân.
Cô hất chăn ra,sầm mặt nói: " Anh định làm gã thọt suốt đời à?"
Ngôn Hi mở đôi mắt to tròn lặng lẽ nhìn cô.
Cô dịch chuyển chân cho anh, vô tình chạm vào chỗ nào đó đang cộm lên, ngượng quá, cô dừng tay lại, buông ra rồi hậm hực nói: " Ngôn Hi, anh là gã lưu manh."
Anh cũng hậm hực đáp: " Ôn tiểu thư, năm nay tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn là cậu bé sáu tuổi nữa!"
A Hoành: " Thế có cần em đi ra ngoài để anh...ờ...tự giải quyết không?"
Anh kéo chăn lên người, nhắm mắt lại nói: " Không cần, em đừng chạm vào anh là được rồi."
Cô càng ngại hơn, dưới ánh đèn bàn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, cô chọc nhẹ vào anh nói:"Có khó chịu không? Đứng trên góc độ y học, cái...thể xốp đó, mặc dù máu có thể rút đi, nhưng...hình như...không...tốt cho sức khỏe..."
Ngôn Hi co giật." Đã bảo đừng chạm vào anh rồi mà, biến đi ngủ đi!"
A Hoành: " Ờ, chúc ngủ ngon."
Cô tắt đèn, mắt nhìn trân trân lên trần nhà trong bóng tối, nghĩ một lát rồi nói nhỏ: " Hay là bọn mình làm đám cưới đi."
Trong đầu anh lúc này chỉ toàn mùi tùng hương trên người cô, anh nhấc chân trái lên thì thấy đau nhói, trán lấm tấm mồ hôi.
Bàn tay anh nắm chặt rồi lại buông ra, vắt lên trên gối, mỉm cười nói:"Trước khi hôn lễ bắt đầu, chú rể phải bế cô dâu lên xe hoa chứ, anh có làm được việc đó không?"
Cô lặng lẽ nhìn lên trần nhà rồi phì cười." Anh đang khéo léo thông báo rằng em quá mập ư?"
Anh nói: " A Hoành, ngày trước ở trong quán bar...có người nói với anh rằng, trái đất mà chúng ta đang sống có một chức năng là,nếu em liên tục làm phiền nó, liên tục nói cho nó biết nguyện vọng của em thì nó nhất định sẽ nghe thấy và hoàn thành tâm nguyện của em."
A Hoành hỏi: " Thế nguyện vọng của anh là gì?"
Ngôn Hi hắng giọng đáp: " Anh mong ngực của vợ anh to hơn chút nữa!"
" Ngực anh to đến đâu mà dám yêu cầu em chứ."
" Ờ, anh đang nói với trái đất kia mà."
" Ờ, chúc cho nguyện vọng của anh sẽ sớm thành hiện thực. Còn em...em muốn được quay lại hai mươi sáu năm về trước."
"Sau đó rồi sau?"
"Sau đó đánh cắp đứa trẻ có đôi mắt to, nói với nó rằng em là mẹ nó, rồi chăm cho nó lớn, không cho nó kén ăn, không cho nó làm nũng, không cho nó bắt nạt mọi người.Sau đó nhất định phải nói với nó rằng, nếu nó dám đến gần hai mẹ con nhà họ Lục thì sẽ đánh gãy chân nó!"
" Ờ, anh cũng chúc cho nguyện vọng của em sẽ thành sự thật."
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Cô nói:"Em còn có một nguyện vọng nhỏ nữa, không biết có nên nói không?"
Anh nói: " Trái đất vẫn đang lắng nghe đấy..."
Cô nhắm mắt lại, lấy chăn che lên mặt, giấu đi vẻ xấu hổ rồi nói liên hồi: " Mặc dù em không muốn nghe lắm nhưng em chưa bao giờ được nghe anh nói anh có thể nói câu " anh thích em " được không?"
" Ha ha, còn lâu trái đất mới thích em, lúc nào cũng ngớ ngẩn mang món sườn ra để hại anh, hơn nữa, ngực lại nhỏ như thế..."
A Hoành:"Ngôn Hi, em nói cho anh biết nhé, em không thể sống với một người như anh!"
Ngôn Hi: " Em không thể oán trách anh, không có cảm giác thì sao anh nói được."
A Hoành mỉm cười hỏi: " Vậy hả?"Rồi cô hôn nhẹ lên môi anh.
Toàn thân Ngôn Hi cứng đờ." Em không coi anh là đàn ông hả?!"
Cô liền cười: " Nụ hôn chúc ngủ ngon thôi mà, anh ngủ đi."
Anh như muốn phát điên."Ngủ cái con khỉ, nó lại nhổm dậy rồi, không được ngủ, nói chuyện với anh đi!"
Ba ngày sau khi A Hoành tranh cãi với Edward, mặc dù đúng như cô nói, tốc độ sinh sản của vi khuẩn trong phòng thí nghiệm nhanh hơn trước đó, nhưng không thể thu hút được sự chú ý của người khác, điều này vẫn nằm trong phạm vi sai số bình thường của thínghiệm, chẳng mấy chốc đã bị kiểm soát. Nửa tháng sau đó thí nghiệm vẫn ổn định, khả năng phân tách và sinh sản của các loại vi khuẩn giảm đi bốn lần, cả phòng thí nghiệm ai cũng tỏ ra phấn chấn.
Sau khi hết giờ làm việc, Edward chặn A Hoành ở góc tường, vừa nhìn chằm chằm cô vừa hỏi với giọng giễu cợt: " Cô nàng, những câu nói đanh thép của cô đâu rồi?"
A Hoành liền đẩy anh ta ra, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà hắt xì hơi liên tục." Edward, mặc dù anh không hài lòng về tôi nhưng cũng không cần thiết phải dùng nước hoa mưu sát tôi đâu."
Anh ta nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt xanh lam, nâng cằm cô lên, giọng nói ngọt ngào như đang nói với tình nhân: " Winnie, cô nói đi, tôi nên giải quyết thế nào về bài viết lãng nhách đó của cô?"
Cô gạt phắt tay anh ta ra, mỉm cười hỏi: " Edward, tại sao không đợi thêm mấy ngày nữa nhỉ?"
Anh ta cười khẩy nói: " Vì tôi đã phải kiên nhẫn chờ đợi lời sấm truyền của cô nửa tháng nay, cô vẫn nghĩ tôi sẽ tiếp tục để tâm đến những điều cô nói ư?"
Cô nheo mắt đáp: " Bây giờ tôi có nói gì thì anh vẫn ngủ quên trong chiến thắng ngắn ngủi, không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác. Trong bài viết tôi đã nói rất rõ,trước khi hậu quả xấu xuất hiện lần thứ hai sẽ có kết luận phản trắc được đưa ra, tất cả vẫn còn quá sớm."
Đôi mắt xanh lam của Edward lại tỏ ra rất hào hứng: " Phụ nữ Trung Quốc đều khăng khăng bảo vệ lòng sĩ diện như cô ư? Đáng yêu thật đấy.Ê, cô làm bạn gái của tôi được không? Tôi chưa sưu tập được cô nàng nào ở phương Đông cả."
A Hoành sầm mặt rồi khom người nói: " Cảm ơn tổ trưởng đã để mắt đến một cô nàng Trung Quốc như tôi.Mặc dù rất áy náy nhưng tôi vẫn phải nói rằng tôi đã có chồng chưa cưới rồi, thật ngại quá."
Anh ta nhướng mày nói:"Vậy hả,chúng ta đánh cược nhé?"
Cô lùi ra sau ba bước, đáp: " Anh cứ nói."
Anh ta nhún vai: " Chẳng có gì cả, nếu như bài viết của cô kết luận đúng thì tôi sẽ chấp nhận mọi lời đề nghị của cô về các thí nghiệm, bao gồm đầu tư toàn bộ kinh phí. Còn ngược lại thì cô phải lên giường với tôi, well, tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm, và cô cũng không phải cảm thấy có lỗi với chồng chưa cưới của cô, cô thấy thế nào?"
Ngôn Hi đã vẽ được một nửa bức tranh tường, mỗi lần vẽ xong đều làm bẩn quần áo. A Hoành biết anh thích mặc áo sơ mi hồng nên ra chợ chọn cả bịch mười hai chiếc cho anh thoải mái mặc, bẩn thì cố gắng giặt, không giặt được thì bỏ đi.
Ngôn Hi và Isso ngày ngày qua lại con ngõ, dần dần cũng quen với hàng xóm.
Hàng sớm đều thích gọi Ngôn Hi là " sơ mi hồng ", anh ngại ngùng nói: " Sơ mi hồng, A Hoành mua." Thế nên, già trẻ trong ngõ đều biết "Sơ mi hồng " là của A Hoành.
Bức tranh tường trong nhà thờ phải được hoàn thành trước Noel, đêm Noel nhà thờ tổ chức lễ misa, sẽ sử dụng bức tranh tường mới.Đám trẻ hát thánh ca thường đến nhà thờ tập hát, lúc nghỉ lại ngồi thành hàng xem Ngôn Hi vẽ tranh.
Bọn trẻ rất quý Ngôn Hi, chúng kể cho anh nghe giáo lý của đạo tin lành, nói với anh rằng nếu tin vào đạo sẽ nhận được lời chúc phúc của thần linh.
Anh liền lẩm bẩm bằng tiếng Trung: " Chẳng lẽ bây giờ mình đang bị nguyền rủa ư?" Rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn tranh Đức mẹ mình vẽ rồi mỉm cười.
Đám trẻ liền nói: " Anh xem, sơ mi hồng, trong lòng anh vẫn ngưỡng mộ vẻ đẹp dịu dàng của Đức mẹ Maria đúng không? Đây chính là sự bắt đầu của một tính ngưỡng đấy."
Ngôn Hi liền cười lớn." Đúng rồi, đây là tín ngưỡng của anh."
Sau đó, đám trẻ ngồi ngắm bức tranh, càng ngắm càng thấy có điều gì đó bất thường. Lần này, sao Đức mẹ Maria lại giống một người,hình như...hình như...
Chỉ có Isso ôm đầu phản đối: " Là Maria, Maria chứ,không phải Winnie, chắc chắn không phải Winnie!"
A Hoành đang ngồi trong phòng nghỉ thì hắt xì một cái, nhìn đồng hồ, bốn giờ mười lăm, đang định đứng dậy gọi điện thoại thì thấy Edward hớt hải chạy vào.
Anh ta nắm chặt cổ tay cô, lông mi cũng dính mồ hôi." Shit, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc thí nghiệm làm sao vậy? Tại sao vi khuẩn lại sinh sôi với tốc độ gấp bốn trăm lần trước đó?Nói cho tôi biết, Winnie!" Cơ bắp trên người anh ta cứng đờ, đôi mắt xanh không còn vẻ quyến rũ như lúc tán tinh phụ nữ mà trở nên hết sức nghiêm túc.
A Hoành vội vàng đến phòng thí nghiệm, các đồng nghiệp đang cuống cuồng sử dụng các liều thuốc khác nhau để ngăn chặn sự sinh sôi chóng mặt của vi khuẩn.
Cô bước đến bên bàn thí nghiệm, lấy kính hiển vi quan sát một hồi rồi quay sang, bình thản nói với Edward: " Anh vẫn còn định tiếp tục nữa ư? Phản ứng xấu tiếp theo sẽ gấp hai trăm lần lần này. Edward, trước khi viện nghiên cứu của chúng ta bị vi khuẩn lấp kín, anh phải chịu trách nhiệm về hành vi ngu xuẩn của mình."
Anh nghiến răng nói: " Shut up!" Rồi anh ta dang hai tay, nói nhanh với mọi người bằng tiếng Anh:"Vấn đề của tôi tôi sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ lập tức dừng ngay mọi quy trình thí nghiệm lại!"
Cuối cùng A Hoành mới thở phào, cô đứng trong góc lén quệt mồ hôi trên trán, gọi điện thoại cho giáo sư Lý xong mới bình tĩnh lại được. Mặc dù từ đầu đến cuối cô đều rất chắc chắn, nhưng dù sao tất cả chỉ là dự đoán, mặc dù lần này cô đã thắng nhưng quả thật con đường mà cô chọn vô cùng mạo hiểm.
Ngày hôm sau Edward viết một bản báo cáo giám định và xin dừng cuộc thí nghiệm, tiện thể nộp cả bản kiểm điểm viết bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. A Hoành và các đồng nghiệp của cô lại bị gọi lên phê bình một hồi, sau khi cắt một tháng lương mới cho về. Nghe nói Edward còn bị cắt lương một năm.
Cô đến quầy bán nước tự động mua một lon cà phê, Edward bước đến với vẻ mặt vô cảm nói: " Tôi thua rồi, cô có thể đưa ra lời đề nghị thí nghiệm của cô."
Cô uống một ngụm cà phê, mỉm cười nói: " Cóthể nghiên cứu bệnh về tai được không?"
Anh ta nhìn cô đáp: " Đây là đề tài do đội Anna phụ trách, cô cũng biết nó thuộc khoa tai mũi họng."
Cô nắm chặt lon cà phê nói: " Dự án của Anna không chuyên, rất khó có sự đột phá. Cái mà chúng ta cần làm là nghiên cứu sâu hơn."
Anh ta nhếch môi cười, nhìn cô chăm chú." Winnie, cô hãy nói cho tôi biết lý do."
Nét mặt A Hoành rất bình tĩnh, cô nói: " Chồng chưa cưới của tôi bị điếc, như thế đã đủ chưa?"
Ánh nắng của nước Pháp rất đẹp, hắt xuống tóc và đôi mắt cô.
Cô nói:"Edward, tôi muốn đích thân trị bệnh cho anh ấy. Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cho người mình yêu, được ích kỷ một lần mới có thể vô tư cả đời."
Mười Năm Thương Nhớ Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh