You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 530 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hi Gia Phong ôm bạn gái mới dễ thương về nhà, đây là người phụ nữ anh gặp ở San Francisco trước khi về nhà mới quen nhau mấy ngày nhưng Thi Gia Phong vẫn quyết định mang về nhà, cũng không phải vì người phụ nữ này quan trọng, có thể khiến anh xác định, mà là để anh khỏi bị mẹ mình bức hôn.
“Anh yêu, anh thật sự muốn giới thiệu em ẹ anh biết sao?” Nhạc Âm không che giấu được hưng phấn nói.
Khóe miệng Thi Gia Phong giương lên. “Dĩ nhiên! Anh luôn luôn giữ lời.” Chỉ giới thiệu mà thôi, không có dụng ý khác.
Đã bao lâu anh không gặp mẹ? Hình như cũng được mười năm rồi! Thật ra thì anh cũng không muốn trở về, không muốn nhìn thấy người phụ nữ vô cùng chướng mắt đó.
Nhưng đã kéo dài đến bây giờ, không về thì không được, lễ mừng thọ 60 của mẹ, anh nhất định phải trở về, vừa bước vào nhà họ Thi, anh lập tức nhìn thấy mẹ mình đang đứng chờ ở cửa ra vào.
“Mẹ!” Thi Gia Phong cười tiến lên ôm bà Thi.
Bà Thi cũng hài lòng ôm lấy anh, mười năm không gặp, đứa con này còn nhớ bà sao? Khuôn mắt bà tràn ngập nước mắt nói. “Thằng nhóc này, con còn biết đường về sao?”
Thi Gia Phong cười hì hì. “Dĩ nhiên là biết! Mẹ đang ở nhà nhà chờ con mà!”
“Biết là tốt rồi! Lại có thể để cho bà mẹ này đợi mười năm!”
“ĐƯợc rồi, mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là Nhạc Âm.” Thi Gia Phong giới thiệu.
Lúc này bà Thi mới chú ý đến người phụ nữ đi bên cạnh Thi Gia Phong, không ngờ anh lại dẫn một người phụ nữ về nhà, bà nhìn người tên là Nhạc Âm, lớn lên cũng không tệ, nhưng ánh mắt hồ mị lại khiến bà rất không hài lòng.
“Chào bà! Phu nhân!” Nhạc Âm ngọt ngào nói.
“Chào cô!” Sau khi đáp lại một câu, bà Thi lập tức quay đầu kéo Thi Gia Phong vào nhà, muốn nhìn kỹ con trai út của mình một chút.
“Con nói xem, những năm này con ở bên ngoài làm gì? Tại sao lại không chịu về nhà?” Bà Thi chỉ trích.
“Thi Gia Phong tươi cười nói. “Còn không phải vì con muốn xây dựng sự nghiệp sao? Hiện tại có một ít thành tựu, đường nhiên muốn về gặp mẹ rồi!”
“Lời của con vẫn không để mẹ tin tưởng, có phải bên ngoài có nhiều mỹ nữ, cho nên vẫn không chịu về nhà?” Bà Thi vẫn hơi hiểu về công việc ở nước ngoài của Thi Gia Phong, bất kể là sự nghiệp hay đời sống tình cảm, đều vô cùng ‘xuất sắc’! Không ngừng có những bài báo viết về anh, bà có thể không biết không?“Mẹ, mẹ xem con trai mẹ là hạng người như vậy sao? Người phụ nữ con thích nhất là mẹ mà!” Thi Gia Phong dịu dàng nói.
Tang Văn Nhi giúp Tang Tuấn làm bài tập xong vừa đúng lúc đi ra, nhưng Thi Gia Phong đưa lưng về phía Tang Văn Nhi nên vẫn không thấy cô, mà cô cũng không thấy bộ dạng của Thi Gia Phong.๖ۣۜdiễn
-
Bà Thi nhìn thấy Tang Văn Nhi, vội vàng nói: “Tiểu Tuấn đâu? Đã làm xong bài tập chưa?”
“Vâng! Đã làm xong rồi, thằng nhóc đang ở trong phòng đọc sách!” Tang Văn Nhi trả lời.
Lúc này, thấy Thi Gia Phong quay đầu lại, cô vội vàng chào hỏi anh, nhưng lại phát hiện người đàn ông trước mắt rất quen thuộc.
Tang Văn Ni kinh ngạc phát hiện, người đàn ông trước mắt không phải là Charles cô gặp ở San Francisco sao? Anh lại là con trai của bà Thi! Khiếp sợ đã không cách nào hình dung tâm trạng Tang Văn Nhi lúc này, cô chưa bào giờ nghĩ tới chuyện gặp lại anh ở chỗ này, cô cho là đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa.
Thi Gia Phong nhíu mày, người phụ nữ này là ai? Sao vừa thấy anh lại giống như đang nhìn thấy quỷ vậy?
“Văn Nhi, sao vậy?
Tang Văn Nhi không biết phải làm sao, nét mặt Thi Gia Phong bây giờ là có ý gì? Chẳng lẽ anh nhận ra cô rồi? Nhưng đã mười năm, lúc đó anh còn uống say, sao có thể nhớ cô được? Vì cô còn tỉnh táo nên mới nhớ anh, dù ấn tượng của cô cũng đã mơ hồ, nhưng đại khái vẫn nhớ rõ diện mạo của anh.๖ۣۜd
Tang Văn Nhi làm việc ở đây cũng gần được chín năm, lại chưa từng bước vào phòng của Thi Gia Phong, cũng không biết đây là nhà anh, hơn nữa dù bình thường bà Thi hay xem tạp chí, người trong hình cũng rất giống với đại thiếu gia, nhưng cũng không khiến cô biết được đó là Thi Gia Phong.
Không ngờ, hiện tại anh lại xuất hiện trước mặt cô, cô nên tin rằng Thi Gia Phong không phải người đàn ông đó sao? Rất dễ để nhận ra, cô không có cách nào để lừa gạt bản thân mình, vì anh đúng là người đang ông đó.
“Con… không có gì!” Tang Văn Nhi lúng túng nói.
“Cô ấy là ai vậy?” thi Gia Phong tò mò hỏi.
Bà Thi mỉm cười nói. “Con bé là người chăm sóc mẹ, nhưng năm này con và anh con đều không có ở đây, đều do con bé chăm sóc mẹ, đi theo mẹ.”
Người giúp việc sao? Thi Gia Phong nhìn người phụ nữ trước mặt một cách cần thận, anh không có cảm giác gì quen thuộc với cô, phải nói là chưa từng thấy qua, nhưng những năm này đúng là đã làm phiền cô, mới có thể khiến mẹ anh khỏe mạnh như vậy.
“Mẹ thích con trai con bé nhất, nhưng con bé lại không chịu ẹ nhận nó làm cháu nuôi.” Bà Thi vẫn còn suy tư về vấn đề này.
Thi Gia Phong cười mỉm. “Mẹ muốn có cháu đích tôn, còn không bằng nói anh cả và chị dâu sinh ột đứa, đứa bé nhà người khác sao có thể so với nhà mình được?”
Trước kia, Tang Văn Nhi không đồng ý, vì cô cảm giác mình không thể với cao, nhưng hiện tại mới phát hiện, thì ra Tang Tuân chính là cháu ruột của bà Thi, lòng cô rối loạn rồi, không biết rốt cuộc mình nên làm gì? Nhìn phản ứng của anh thì có vẻ anh không nhận ra cô, cho nên cô nên tiếp tục giả vờ như không biết, không nói chuyện đứa bé cho anh sao?”
Nhưng Tang Văn Nhi không dám kết luận lung tung, nếu Thi Gia Phong chỉ giả vờ không biết cô thì sao?
“Hai người họ kết hôn lâu như vậy, ngay cả trứng cũng không ấp ra, cộng thêm việc đến bây giờ con cũng chưa kết hôn, điều này có thể trách mẹ không muốn bồng cháu sao?” Bà Thi đau lòng nói, hai đứa con này, không ai có thể khiến bà yên tâm.
Tang Văn Nhi nhìn bà Thi, đột nhiên cũng cảm thấy đau lòng, cô ở bên cạnh bà rất lâu, dĩ nhiên cũng biết khát vọng muốn bồng cháu của bà, nhưng đúng là điều đó rất khó đạt thành.
“Được rồi! Mẹ, mẹ gọi con về không phải chỉ vì nói chuyện này chứ? Mẹ phải biết con không có hứng thú nào với việc đó.” Thi Gia Phong cảm giác sẽ không có ngày anh kết hôn, hôn nay mang Nhạc Âm về đây, cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi, nhưng anh nhìn ra được, mẹ anh cũng không thích Nhạc Âm.
Bà Thi cũng biết Thi Gia Phong không thích nghe lời mình nói, cho nên cũng ngậm miệng lại không nói.
“Phu Nhan, bữa tối đã chuẩn bị xong, nhưng đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân vẫn chưa về, có nên ăn cơm trước không?” Tang Văn Nhi nhìn vào phòng bếp một chút mới hỏi.
“Không đợi, đến lúc bọn nó sẽ qua?” Bà Thi tức giận, buồn bã đi về phía bàn ăn.
Thi Gia Phong đi tới bên cạnh Tang Văn Nhi. “Anh cả rất ít khi ăn cơm với mẹ sao?”
“Vâng, nhị thiếu gia!” Tang Văn Nhi cúi đầu trả lời.
Thi Gia Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng rất dễ nhận ra mẹ mình không vui, nhưng cũng may, lúc cả nhà chuẩn bị dùng cơm, gia đình Thi Gia Diệp cũng chạy đến.
Tang Văn Nhi chú ý thấy, lúc Thi Gia Phong nhìn thấy hai người này, biết lộ hơi kỳ quái, không giống tính tình cợt nhả vừa rồi, ngược lại có phần lúng túng, tại sao? Vì Thi Gia Diệp và Lương Tiểu Tuyền sao? Tiểu Tuyền? Cô từng nghe qua cái tên này từ miệng anh, mười năm trước, người phụ nữ rất quan trọng với anh là Lương Tiểu Tuyền? Vợ của anh trai anh? Thì ra anh yêu người không nên yêu, mới có thể đau lòng như vậy.
“Gia Phong, đã lâu không gặp!” Lương Tiểu tuyền ngồi bên cạnh chồng mình, mỉm cười hỏi thăm.
“Đúng vậy, chị dâu, chúng ta không gặp nhau cũng gần mười năm rồi.” Thi Gia Phong khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ.
Lương Tiểu Tuyền không phát hiện Thi Gia Phong có gì khác biệt, chỉ mười năm không gặp, quả thật trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa cũng có cảm giác có hơi thở của đàn ông.
Thi Gia Diệp nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh. “Vị này là bạn gái em sao? Là nguyên nhân khiến em chịu về nhà? Không phải đã xác định rồi, nên mới đưa vợ tương lại về ẹ xem?”
Thi Gia Phong chỉ cười không nói, Nhạc Âm ngồi bên cạnh anh nghe Thi Gia Diệp nói vậy, mà Thi Gia Phong vẫn không trả lời, quả thật vui vẻ đến chết rồi, không ngờ mình lại có thể leo vào ngôi nhà như vậy.
Tang Văn Nhi bưng các món ăn lên, mặc dù cô không muốn đi tới bên cạnh Thi Gia Phong, rót rượu cho anh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi tới, dù sao cô cũng chỉ là người giúp việc.
“Tiểu Tuyền, ngày mai con đi đến bệnh viện với mẹ một chuyến đi!” Bà Thi nói.
Mọi người vội nhìn về phía bà. “Sao vậy? Thân thể mẹ không thoải mái sao?”
Từ Lúc bắt đầu, bà Thi vẫn rất bực mình. “Mẹ thấy mẹ bị bệnh tức giận, cỗ tức giận trong lòng làm thế nào cũng không thể áp xuống được!”
Ba người lập tức hiểu rõ vấn đề, sau khi nhìn nhau một lúc, cũng im lặng không nói.
“Thôi, trông cậy vào mấy đứa cũng không có ích lợi gì.” Bà cũng không muốn nói gì thêm với mấy đứa trẻ này, quay đầu nói với Tang Văn Nhi. “Tiểu Tuấn đâu? Không phải nói muốn ăn cơm cùng nhau sao? Con đi gọi nó đi.”
Tang Văn Nhi khổ sở nói. “Đừng mà, phu nhân, nó vẫn còn đang đọc sách, bây giờ cũng không đói, mọi người ăn trước đi.”
Bà Thi lườm cô một cái. “Hiện tại con cũng dám cự tuyệt ta?”
Nghe được câu này, Tang Văn Nhi chỉ có thể nghe lời mang Tang Tuấn ra khỏi phòng, cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù Tang Tuấn rất giống cô, nhưng dù sao nó vẫn là con trai của Thi Gia Phong, cô sợ anh sẽ nhìn ra đầu mối.
Tang Tuấn thấy trên bàn ăn nhiều người, nên cũng không dám đi nhanh lại, nhưng vẫn xấu hổ đi lại bên cạnh bà Thi. “Bà nội!”
“Ngoan! Tiểu Tuấn!” Bà Thi ý bảo con trái ngồi sang bên cạnh, để Tang Tuấn có thể ngồi cạnh mình.
“Mấy đứa không chịu ẹ một đứa cháu trai, vậy mẹ sẽ nhân Tiểu Tuấn làm cháu mẹ.” Trước kia bà Thi cũng từng nói qua, nhưng nói ra điều này trước mặt mọi người, thì vẫn là lần đầu tiên.
Thi Gia Phong và Thi Gia Diệp có chút bận tâm, dù sao đây cũng không phải máu mủ của nhà họ Thi, nếu Tang Văn Nhi ngoài ý muốn khiến mẹ mình vui vẻ, dựa vào điều này để được vào nhà họ thì thật phiền toái.
“Mẹ, như vậy không tốt đâu!” Thi Gia Phong nói. “Đứa nhỏ này không phải là máu mủ của nhà chúng ta, nếu như mẹ muốn đứa nhỏ này ở cùng mẹ thì không sao, nhưng có nhất thiết phải nhận nó là cháu mình không?”
Tang Tuấn đã mười tuổi rồi, dĩ nhiên hiểu được lời mọi người nói, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thi Gia Phong thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi lời anh nói, lại cảm thấy không vui.
Đến Thi Gia Diệp cũng mở miệng khuyên can bà, nhưng bà Thi đã quyết định rõ ràng. “Không cần nói, mẹ đã quyết định, Tiểu Tuấn đã ở cạnh mẹ chín năm rồi, mẹ nhìn nó lớn lên, cũng giống như cháu ruột của mẹ vậy, không ai có thể ngăn cản mẹ, dù sao Văn Nhi cũng không có những người thân khác, ở nhà chúng ta để chăm sóc tốt ẹ cũng được.”
Tang Văn Nhi cảm động, hốc mắt hơi ẩm ướt, rất cảm kích nhìn bà, nếu là bình thường cô sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng sau khi cô biết ba đứa bé là Thi Gia Phong, cô không có lý do gì để ngăn cản hai bà cháu được gặp nhau, huống hồ bà cũng luôn hi vọng được bồng cháu từ rất lâu rồi, vật vả lắm mới hoàn thành được tâm nguyện của bà, cô đương nhiên đồng ý với bà.
“Tiểu Tuấn, cháu muốn làm cháu trai bà không?” Bà Thi hỏi Tang Tuấn đang ăn cơm.
Tang Tuấn nhìn mọi người xung quanh một chút. “Nếu như mọi người không hi vọng, vậy cháu cũng không muốn trở thành cháu của bà, cháu không muốn mọi người gây gổ.”
Bà Thi nghe vậy, cảm thấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện. “Được được được! Bà nội không gây gổ với bọn họ, cháu là cháu trai của bà, bà nội quyết định rồi, cháu không thể cự tuyệt.”
Tang Tuấn nhìn về phía Tang Văn Nhi, thật ra thì đối với cậu mà nói, những điều đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Tang Văn Nhi có đồng ý hay không.
“Phu nhân, Tiểu Tuấn sẽ luôn ở bên cạnh người, cũng sẽ gọi người là bà nội, nhưng làm cháu người, cũng không thích hợp.” Tang Văn Nhi không hi vọng mọi người coi cô là người phụ nữ ham hư vinh, cho nên cô nghĩ vẫn nên xuống tay với bà Thi, xem xem có thể cự tuyệt chuyện này không.
“Được rồi, đứng nói nữa, ta đã quyết định!” Bà Thi không nói thêm lời nào, không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tuấn.
Mọi người cũng hết cách rồi, đành phải để mặc cho bà muốn làm gì thì làm.
Buổi tối, Tang Tuấn leo lên giường nhỏ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn mở to mắt nhìn mẹ mình.
“Sao vậy?” Tang Văn Nhi ngồi xuống cạnh giường, hỏi cậu.
“Mẹ, hôm nay chú Gia Phong về nhà, con cảm thấy thật kỳ quái!” Tang Tuấn ôm hông Tang Văn Nhi nói.
Lòng Tang Văn Nhi chìm xuống, không lẽ Tang Tuấn nhận ra điều gì?
“Tại sao lại thấy kỳ quái?”
Tang Tuấn lắc đầu. “Không biết, dù sao khi con nghe lời chú ấy nói, con lập tức cảm thấy không thoải mái, cảm giác như chú ấy không thích con.”
Cô yên lặng, vuốt cái đầu nhỏ nhắn của cậu. “Không ai không thích con, tất cả mọi người trong nhà họ Thi đều rất thích con.”
“Nhưng con vẫn cảm giác như vậy!” Tang Tuấn muốn mẹ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình.
Cô thở dài. “Tiểu Tuấn thích chú Gia Phong sao? Hay là ghét chú ấy?”
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lại lắc lắc cái đầu nhỏ. “Không ghét, con cảm thấy chú ấy có gì đó rất thân thiết.”
Tay Tang Văn Nhi không tự chủ được run rẩy, đúng rồi! Đương nhiên là có cảm giác thân thiết, dù sao anh ta cũng là ba của Tang Tuấn.
“Được rồi, Tiểu Tuấn, con buồn ngủ không? Đứng nghĩ nhiều như vậy nữa!”
“Ừm!” Tang Tuấn vốn muốn ngủ nhưng vẫn mở mắt nói. “Vậy con có thể chơi với chú Gia Phong không?”
Dĩ nhiên Tang Văn Nhi không thể ngăn cản được chuyện hai người gặp nhau. “Nếu như chú ấy đồng ý chơi với con.”
“Được! Cảm ơn mẹ! Mẹ ngủ ngon!” Tang Tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi Tang Văn Nhi hôn lên trán cậu, cũng không đi nghỉ ngơi, ngược lại cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô có chút không tiếp thu nổi, năm đó cô nhất thời không đành lòng, khiến mình có một đứa con gần mười tuổi, cô cho rằng mình bị như vậy là quá lắm rồi, nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện.
Cô không biết mình nên làm thế nào, nên nói với Thi Gai Phong, đó là con của anh sao? Nhưng cô sợ, chuyện đêm hôm đó, anh hắn đã quên hết rồi chứ? Nếu không, khi vừa nhìn thấy cô, anh cũng nên nhớ ra rồi, nhưng rất dễ nhìn ra, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề kinh ngạc, huống hồ đêm đó anh uống say, sao có thể nhớ rõ chuyện đó được?
Nhưng nếu một ngày cô còn chưa xác định được chuyện đó thì cô vẫn không an tâm! Cô sợ có người cướp bảo bối của cô đi, đó là người thân duy nhất của cô, cô đứng trước tủ lạnh, dần dần trở nên trầm tư, đến mức có người xuất hiện sau lưng cũng không biết.
Sau khi Thi Gia Phong và Nhạc Âm kích tình, cảm thấy hơi khát nước, lập tức xuống bếp tìm nước uống, không ngờ vừa bước vào lại thấy Tang Văn Nhi đang đứng ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, anh đi lại vỗ vào bả vai cô, khiến Tang Văn Nhi giật mình.
Tang Văn Nhi hoảng sợ, hồi hồn nhìn người vừa dọa mình, phát hiện là Thi Gia Phong. “Nhị thiếu gia?”
Thi Gia Phong mở tủ lạnh ra, cầm một lon nước nói. “Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy cô, vẻ mặt đều hoảng sợ như vậy?”
Tang Văn Nhi cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, vì đúng là mỗi lần cô nhìn thấy anh, cũng đều bị hù sợ.
Thi Gia Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy thật ra người phụ nữ này cũng không tệ lắm, cũng coi như dịu dàng, đó là lý do vì sao mẹ anh thích cô sao?
Anh đến gần cô, cúi đầu nhìn, nhất thời muốn trêu chọc cô. “Có phải vì tôi quá đẹp trai không?”
Khóe miệng Tang Văn Nhi co giật, sao anh lại có thể nói ra lời như vậy?
“Rất xin lỗi, không phải.”
Thi Gia Phong cũng không tiếp tục nữa, ngước lại mở miệng hỏi thăm. “Cô muốn nói chuyện với tôi một chút không?”
Tang Văn Nhi nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này, nhưng nhìn thấy Thi Gia Phong đã ngồi trên bàn ăn chờ mình, cô chỉ có thể đi đến.
“Ngồi xuống đi! Hiện tại cô đã tan làm, không phải người giúp việc nhà chúng tôi!” Thi Gia Phong nói trước.
Tang Văn Nhi ngồi xuống, hai tay cầm cốc nước cũng không lên tiếng, chờ anh lên tiếng lần nữa. “Cô ở đây bao lâu rồi? Chồng cô đâu? Tại sao lại chỉ có hai mẹ con các cô?” Thi Gia Phong hỏi thăm, cũng không phải anh muốn nghe chuyện riêng tư của cô, mà là muốn biết lý do cô không phản đối chuyện con trai mình trở thành cháu của mẹ anh.
Tang Văn Nhi nhìn anh hồi lâu mới thốt ra một câu. “Tôi không kết hôn!”
Thi Gia Phong sửng sốt một chút, không ngờ cô lại có thể trả lời như vậy.
“Năm đó, một mình tôi mang theo Tiểu Tuấn vừa sinh ra không bao lâu đến bệnh viện khám bệnh, nhưng trong người lại không có đồng nào, không có cách nào để chữa trị cho nó, là bà ấy giúp đỡ tôi, sau đó tôi lại đến nhà này để chăm sóc bà ấy.” Trong lúc nói chuyện, Tang Văn Nhi cũng không mang theo cảm xúc gì quá lớn, hết sức đè nén tình cảm của mình, không muốn Thi Gia Phong nhìn ra tâm tình thấp thỏm của mình.
Thi Gia Phong đột nhiên như hiểu ra, tại sao người phụ nữ trước mắt lại nhận được nhiều sự yêu thương từ mẹ mình như vậy, trên người cô mang một loại hơi thở khiến người ta đồng tình? Mặc dù thân thế của cô rất đáng thương, nhưng ngoài mặt lại ngụy trang, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý hỏi cô như vậy, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút mà thôi.” Thi Gia Phong nhận lỗi với cô.
“Không sao, tôi biết các anh đang nghĩ gì, mấy người đều sợ tôi mơ ước tài sản của phu nhân, cho là tôi sẽ dùng con trai mình để
lừa gạt bà! Nếu như mọi người thật sự cảm thấy phiền phức, vậy tôi lập tức mang Tiểu Tuấn rời khỏi đây." Tang Văn Nhi cũng không muốn trở thành tội nhân.
Thi Gia Phong đột nhiên lắc đầu cười. "Tôi không có ý muốn hai người rời đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, tại sao mẹ tôi lại che chở ẹ con hai người như vậy mà thôi."
"Xem cách ăn nói của cô, xuất thân trước kia của cô phải rất trong sạch mới đúng, tại sao lại biến thành như vậy? Vì người đàn ông đó sao?" Không biết vì sao, Thi Gia Phong rất muốn hiểu người phụ nữ trước mắt nhiều hơn một chút, rất muốn biết những chuyện liên quan đến cô.
Tang Văn Nhi chỉ cau mày nhìn anh, tại sao anh lại muốn biết những thứ này?
"Không muốn nói sao?"
"Ừ, anh không nên hỏi nữa." Tính cách Tang Văn Nhi cũng hơi cứng răn, nếu không việc bà Thi muốn nhận con trai cô làm cháu trai nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn không thành công. Tang Văn Nhi hồi tưởng lại tất cả chuyện năm đó, nếu không phải là Thi Gia Phong, có lễ đến bây giờ cô cũng không thể rời khỏi nơi không có gì tốt đẹp đó.
Thi Gia Phong nhìn bộ dạng như không muốn nói của cô, nhẹ nhàng đụng vào cốc cô. "Ok, vấn đề này đã kết thúc, tôi đã hiểu được một chút, cũng hiểu được suy nghĩ của mẹ tôi, chuyện của Tiểu Tuân, tôi tán thành không quan tâm tương lai như thế nào, Tiểu Tuấn coi như là người của nhà họ Thi chúng tôi."
Vấn đề là anh chỉ hiểu lý do tại sao cô ở lại nhà họ Thi mà thôi, mà không phải là con người cô, cô nhất định phải luôn nhắc nhở mình, vậy cũng coi như để Tiểu Tuấn nhận tổ quy tông đi! Nhưng cô vẫn không có cách nào nói cho Tang Tuấn, Thi Gia Phong là ba của nó.
"Vậy.... đến lượt tôi hỏi anh một vấn đề, được không?" Tang Văn Nhi hỏi.
Thi Gia Phong nhíu mày, cô gái nhỏ này muốn hỏi mình vấn đề gì?
"Được, cô hỏi đi!" Thi Gia Phong muốn xem xem cô muốn hỏi điều gì.
Tang Văn Nhi cũng không xác định được, mình hỏi như vậy, có thể khiến anh tức giận hay không, nhưng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của anh hôm nay, có lẽ sẽ không tức giận mới đúng. "Tại sao anh lại ở nước ngoài lâu không về nhà như vậy?"
Thi Gia Phong nhìn cô, không trả lời ngay, thật lâu sau mới nói, "Tại sai lại muốn biết? Là mẹ tôi tò mò vấn đề này, nên muốn cô đến hỏi tôi?"
"Không phải, đây chỉ là điều tự tôi muốn hỏi, dù sao mấy năm qua, tôi ở trong nhà họ Thi này, cũng chưa từng gặp anh." Nếu như Tang Văn Nhi sớm biết nơi này là nhà anh, có thể cô đã sớm rời đi.
Thi Gia Phong đột nhiên cười, chuyện này có thể chỉ có chính anh biết, sở dĩ anh ở lại San Francisco chỉ vì một người phụ nữ, một người phụ nữ anh không nhớ nổi diện mạo, anh không biết cô là ai, nhưng rất khẳng định hai người từng xảy ra quan hệ, hơn nữa cũng bắt đầu từ ngày đó, anh vẫn không ngừng nhớ cô. "Cô muốn biết nguyên nhân này? Nhưng tôi lại không muốn nói cho cô biết!"
Mặt Tang Văn Nhi không thay đổi nhìn anh một chút rồi cúi đầu xuống, lầm tưởng trong lòng anh vẫn luôn nhớ Lương Tiểu Tuyền, cho nên mới không quay lại đối mặt: "A, tôi biết rồi, vậy tôi có thể hỏi anh những vấn đề khác không?"
Thi Gia Phong nhún vai: "Dĩ nhiên có thể."
"Tại sao anh lại không kết hôn? Tại sao anh em hai người lại không chịu hoàn thành nguyện vọng của phu nhân, sinh một cậu nhóc cho bà?" Mặc dù Thi Gia Phong đã có đời sau, nhưng trừ cô ra, không một ai biết điều đó.
Thi Gia Phong vì vấn đề của Tang Văn Nhi mà cười to không ngừng, nhưng vì bây giờ là nửa đêm, anh không thể làm gì khác hơn là đè nén âm lượng.
"Văn Nhi, cô nói xem tại sao những vấn đề của cô luôn là những thứ này? Như vậy rất khó để tôi không cho là cô không hỏi thăm thay mẹ tôi."
Văn Nhi? Đây là lần đầu tiên cô nghe Thi Gia Phong gọi mình như vậy, trong lòng cô nhất thời dâng lên cảm giác khác thường, nhưng cô vẫn mỉm cười nói. "Nếu như anh không muốn trả lời, vậy thì thôi đi, làm như tôi chưa hỏi gì là được!"
Thi Gia Phong dĩ nhiên không muốn nói, nhưng vẫn tiết lộ một chút tin tức. "Nguyện vọng của mẹ tôi, tôi không cách nào thực hiện, vì tôi sẽ không kết hôn sinh con, tôi không thích trẻ con!"
Một câu nói như vậy, thân thể Tang Văn nhi run lên, Thi Gia Phong không thích trẻ con? Cho nên anh cũng không thích Tang Tuấn đúng không?
"A" hết sức che giấu nội tâm lo lắng, Tang Văn Nhi giả bộ hờ hững trả lời.
"Khuya lắm rồi, ngủ đi!" Thi Gia Phong duỗi cái lưng mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, vừa rồi anh cũng có một chút vận động mạnh với Nhạc Âm.
Trong lòng, Tang Văn Nhi liều chết thuyết phục chính mình, không nên coi trọng lời nói của anh, những thứ đó đều không liên quan đến cô, là chuyện của người khác.
Thi Gia Phong vỗ lên bả vai Tang Văn Nhi. "Ngủ ngon!"
Tang Văn Nhi nhìn theo bóng dáng của anh, cảm thấy anh đúng là một người đàn ông đáng ghét!
Mười Năm Sau Giành Em Về Mười Năm Sau Giành Em Về - Diệp Tình