We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 170: Chữ Đỏ ( 11 )
ề Kỳ! Tề Kỳ! … …” Khi không thể nghĩ ra cách nào nữa, Trình Phong tuyệt vọng gọi to lên.
Lạ lùng thay, sau mấy tiếng gọi đó, trước mắt Trình Phong đột nhiên thấy xuất hiện một con đường. ~
*
Con đường đột nhiên hiện ra trước mắt này, có lẽ ngoài Trình Phong ra, sẽ chẳng thể có người thứ hai muốn đi vào. Bởi vì con đường này nếu so sánh với khung cảnh xung quang, thì quả thực nguy hiểm tới không cách nào có thể tưởng tượng.
Trên con đường đó không ngừng phát ra thứ ánh sáng đỏ âm u. Không, nói là ánh sáng đỏ thì không đủ, mà nên nói rằng nó được dùng máu để tạo thành thì đúng hơn! Trên con đường được máu tạo thành đó, còn thấy xuất hiện những bộ mặt mơ hồ của con người, hoặc những cánh tay đang vươn lên trên giãy dụa, chúng dính lấy nhau, tạo thành một con chữ to màu máu đỏ tươi: “Chảm”.
Trình Phong đông cứng, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng hết cả lên, da gà cũng nổi gai người, muốn khống chế cũng không cách nào làm được. Lúc này Trình Phong mới biết, hóa ra khi con người sợ hãi đúng là chân sẽ mềm nhũn đi. Anh ta hiện giờ gần như đến việc bước lên một bước cũng không thể làm được, đôi chân không còn chút sức lực nào như bị đóng đinh chặt trên mặt đất, căn bản không thể nào cử động.
Lúc này, con đường phía đằng trước đột nhiên truyền tới tiếng khóc thảm thiết đau khổ của Tề Kỳ. Nghe thấy tiếng khóc này, toàn thân Trình Phong lập tức lại được đong đầy sức mạnh, hai cái chân đang không nghe lời cũng nhanh chóng hồi phục lại như bình thường.
“Đằng nào thì cũng chết!” Trình Phong cắn răng, gắng lấy hết dũng khí để bước vào con đường phủ bằng máu kia.
“Chết tiệt, lạnh thế!” Một luồng khí lạnh buốt thấm sâu đến tận xương cốt nhanh chóng truyền từ bàn chân lên đến toàn thân anh ta, lạnh đến mức khiến hai hàm răng cũng va vào nhau lập cập. Dù trên ngực vẫn còn chút hơi ấm, nhưng chẳng thể khiến Trình Phong tránh được cơn lạnh từ đầu đến chân.
Một cảm giác đáng sợ không cách nào hình dung thành lời cứ nhói lên trong tim, Trình Phong bước về phía trước, mà cảm giác đúng như đang bước trên con đường vào pháp trường.
“A… …”
“Á … …”
Đột nhiên, hai tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang lên, dọa Trình Phong sợ tới mức phát run, nhanh chóng rút vội chân về, hóa ra anh ta vừa mới dẫm vào một gương mặt xấu xí tới mức nhìn không rõ dung nhan!
“Oái!” Trình Phong bị dọa đến mức bật ra tiếng kêu, trong lòng nghĩ, có phải mình dẫm đau họ rồi hay không, cho nên họ mới đau khổ như thế này?
Không còn cách nào, Trình Phong chỉ có thể cẩn thận từng bước chân, cố gắng dẫm vào những chỗ còn trống, không để đạp vào những gương mặt và bàn tay phủ đầy trên con đường này.
Con đường đáng sợ lúc nào cũng có vẻ dài hơn thường lệ, không biết đã qua mất bao lâu, Trình Phong mới đi hết nó để đến trước một từ đường cổ xưa. Từ đường này đã cũ nát đến mức như một căn nhà sắp sập, tấm biển treo chính giữa trên cao kia cũng đã mục nát hết cả, hoàn toàn không thể nào nhìn ra được trên đó viết chữ gì.
Vừa mới bước ra khỏi con đường chữ đỏ đáng sợ đó, Trình Phong không hề cảm thấy từ đường cổ xưa kia có gì đáng sợ nữa, anh ta không chút nghĩ ngợi đẩy cửa bước vào, trên miệng vẫn gọi thật to tên của Tề Kỳ.
“Trình Phong, tôi ở đây!”
Giọng nói của Tề Kỳ từ phía sau từ đường truyền tới, Trình Phong theo giọng nói đó chạy khắp nơi kiếm tìm. Kết quả, tìm thấy Tề Kỳ đang bị trói quỳ trên mặt đất, hai tay bị bẻ quặt ra phía sau.
“Tề Kỳ cô đừng sợ, tôi đến để cứu cô đây.” Trình Phong nhanh chóng chạy đến, dùng con dao nhỏ trên móc chìa khóa xe để cắt đứt chiếc dây thừng trói Tề Kỳ.
Tề Kỳ nhìn vẻ mệt mỏi của Trình Phong, hỏi: “Anh đến có một mình thôi sao?”
“Tề Kỳ cô đừng sợ, tôi đến để cứu cô đây.” Trình Phong nhanh chóng chạy đến, dùng con dao nhỏ trên móc chìa khóa xe để cắt đứt chiếc dây thừng trói Tề Kỳ.
Tề Kỳ nhìn vẻ mệt mỏi của Trình Phong, hỏi: “Anh đến có một mình thôi sao?”
*
“Đúng vậy!” Trình Phong vội vã cởi bỏ dây trói sau lưng Tề Kỳ, không quay đầu lại đáp. Sợi dây thừng này thực quá to, dù con dao của anh ta rất sắc, vẫn không cách nào cắt đứt sợi dây đó ra.
Tề Kỳ nghẹn lại, tiếp đó lại hỏi: “Anh tới đây làm gì, anh có biết như thế này là tự tìm đến cái chết hay không!”
“Tôi biết tôi có thể sẽ chết chứ, nhưng tôi nhất định phải cứu cô ra khỏi đây! Tôi sẽ không để cho cô chết đâu!”
Những lời nói này của Trình Phong, khiến Tề Kỳ nhịn không được lệ rơi xuống.
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi!” Trình Phong đã cắt đứt sợi dây, nhanh chóng nắm lấy tay Tề Kỳ chạy hướng ra phía cửa. Chính vào lúc họ chuẩn bị xông ra bên ngoài cửa, thì một bóng đen lại xuất hiện trước cửa, chặn đường hai người họ.
“Cẩn thận.” Trình Phong vừa nói, vừa cẩn thận che Tề Kỳ ra phía sau lưng mình. Chỉ hành động nho nhỏ này, lại khiến Tề Kỳ lệ rơi nhiều hơn.
“Mau lên!” Đột nhiên, có một thứ âm thanh cổ quái vang lên, dường như đang có rất nhiều người đồng loạt nói, những người này có già có trẻ, có nam có nữ.
Trình Phong trong lòng giật thót, song cũng không kịp suy nghĩ, kéo ngay Tề Kỳ tránh sang một bên. Cái bóng đen kia xoay người, kết quả đầu lại bị rớt ngay xuống đất, lăn xuống bên chân Trình Phong.
Cái đầu này không phải của ai khác, mà chính là đầu của đội trưởng La đội bảo vệ!
Trình Phong vội vã lấy thân mình che đi ánh mắt của Tề Kỳ, như sợ cô nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hãi hơn.
“Mau lên!” Âm thanh cổ quái kia lại lần nữa vang lên.
“Mau lên? Nghĩa là sao?” Trình Phong tự lẩm bẩm, còn chưa đợi anh ta hồi lại được thần, đã cảm thấy trước ngực truyền đến một cơn đau nhức dữ dội!
Là Tề Kỳ!!!
Trình Phong nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Tề Kỳ, hoang mang hỏi: “Tại sao lại làm thế này? Tại sao?”
“Xin lỗi, nếu không làm thế này, người nhà tôi chỉ có thể hết lần này đến lần khác phải chịu đựng cơn đau khổ khi trải qua cái chết, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai chuyển thế được.”
Gương mặt xinh đẹp của Tề Kỳ dần biến hóa, từ một cô gái hiện đại xinh đẹp, chốc lát đã biến thành một cô gái cổ đại tóc tai rũ rượi, thân mặc áo tù nhân màu trắng. Nếu không phải vẫn còn hàng lệ như những hạt trân châu đang rơi xuống kia, Trình Phong gần như không thể nào nhận ra được cô gái trước mắt mình nữa.
Trình Phong nghẹn ngào cười, nhìn xuống nơi bị đâm ở ngực mình, con dao vừa nãy còn vì Tề Kỳ cắt dây thừng giờ đang cắm chính nơi đó, không còn gì đau đớn hơn hỏi: “Cô tiếp cận tôi, ở bên tôi, là vì muốn giết tôi sao?”
Tề Kỳ cười, cười đẹp vô hạn mà cũng đau khổ vô ngần.
“Đúng thế.” Đôi bờ môi xinh đẹp phát ra một chữ duy nhất, khiến Trình Phong cảm thấy nỗi đau này còn hơn cả con dao đang đâm vào mình kia.
Xung quanh cũng đột nhiên thấy xuất hiện rất nhiều những quỷ hồn không đầu, chúng đều mặc áo tù nhân trắng, xếp hàng ở bên cạnh, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
“Họ đang đợi mình chết sao?” Trình Phong chua xót hỏi chính mình.
Cắn cắn răng, Trình Phong hàm lệ rút con dao nhỏ từ ngực mình ra. Song khiến cho tất cả mọi người, không, chính xác phải là tất cả quỷ hồn không thể ngờ tới được, thứ bắn ra từ miệng vết thương lại không phải là máu đỏ tươi, mà là thứ ánh sáng màu đen.
“A… …” Vô số những âm thanh thống khổ thảm thiết vang lên nhức nhối bên tai Trình Phong. Ngoài Tề Kỳ ra, còn lại tất cả những quỷ hồn kia đều bị ánh sáng màu đen đó bao lấy, không cách nào cử động, những thân thể không đầu đó thống khổ vặn vẹo, thực là một cảnh tượng kinh hoàng.
“Phụ thân! Nương! … …” Tề Kỳ thống khổ gào hét về phía những quỷ hồn đang bị ánh sáng màu đen kia giam giữ, nhưng không cách nào tiếp cận được họ. Cô ta sau đó phẫn nộ hướng về phía Trình Phong: “Hóa ra là như vậy! Thảm nào mà ngươi một mình đến cứu ta! Ngươi sớm đã biết ta không phải là người, ngươi sớm đã biết ta đến để báo thù! Đúng không?”
“Cô? Không phải là người?” Trình Phong hoang mang lặp lại lời nói của Tề Kỳ, mặc dù đã ý thức được đó là sự thật, nhưng anh ta không cách nào để đối mặt với nó. Cho mãi đến lúc này, anh ta đã không thể trốn tránh được nữa, vậy nhưng chuyện vẫn còn có quá nhiều điều mà anh ta không thể hiểu rõ được.
“Tôi không biết, quả thực là không biết gì hết!” Đây là những lời duy nhất Trình Phong có thể nói ra, dù anh ta biết Tề Kỳ chắc chắn không tin mình.
“Cừu Chính Huy! Đồ tiểu nhân đê tiện! Kiếp trước ngươi đã hại cả nhà ta, kiếp này vẫn không chịu tha cho gia đình ta sao!” Theo tiếng kêu gào thống khổ của những quỷ hồn kia, những giọt nước mắt trong vắt như minh châu trên gương mặt Tề Kỳ cũng dần biến thành máu đỏ tươi!
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s