Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 162: Chữ Đỏ ( 03 )
huyển ngữ: Bibon
Mặc dù đã về đến nhà, nhưng Trình Phong trong lòng vẫn trước sau không cách nào bình tĩnh lại được.
“Con à, cẩn thận đấy, có một người, đang bò trên nóc xe con kìa…”
Lời nói của ông lão không ngừng lởn vởn bên tai Trình Phong, khiến anh ta muốn quên cũng không cách nào quên được.
Có một người … đang bò trên nóc xe…?
Làm sao thế được chứ?
Có điều lúc đó Trình Phong quả thực không có đủ dũng cảm để xuống xe nhìn một cái, bởi vì người đàn ông vòi tiền to lớn đó mà còn bị dọa cho sợ hãi đến thất kinh bát đảo thế kia, rõ ràng chuyện này rất có thể là thật. Chả lẽ người đàn ông đó và ông già kia lại rỗi hơi đến mức hợp lại dọa anh ta hay sao?
Cho mãi đến khi đã ngồi vào bên trong bồn nước ấm, Trình Phong mới cảm thấy thân thể mình ấm lên được, mà sự sợ hãi trong lòng cũng như cơn khói bị thổi tan. Tắm rửa xong, nhìn căn phòng với bài trí quen thuộc, nghe âm thanh ti vi ồn ã, Trình Phong lại đâm ra nghi ngờ chuyện mình vừa nãy thất kinh như thế có phải là nực cười quá hay không?
Chẳng có mấy chương trình hay ho, Trình Phong lấy ra bộ phim hoạt hình “Kungfu gấu trúc” rất nổi tiếng gần đây.
Nằm trên giường, xem hoạt hình, chính là hoạt động thư giãn thường xuyên của Trình Phong sau mỗi giờ làm việc căng thẳng. Nói ra cũng buồn cười, nhưng Trình Phong đã hơn ba mươi tuổi, trầm tĩnh chín chắn, song không bỏ được thói quen xem phim hoạt hình, nếu bị người khác biết được, chắc chắn sẽ bị người ta cười cho chết mất.
Đang xem, thì điện thoại đổ chuông, hóa ra là đội trưởng La của đội bảo vệ khách sạn.
“Anh Trình, thứ lỗi vì muộn thế này còn làm phiền anh. Hôm nay chúng tôi đã xem băng ghi hình của khu để xe rồi, song không phát hiện ra có ai đụng vào xe anh cả. Nếu như không tin, anh có thể tự mình đến đây để xem…”
“Được, tôi biết rồi.” Trình Phong đáp lại, anh ta cũng đã lờ mờ đoán ra chữ viết trên xe đó rất có khả năng không phải do người tạo thành.
“Vâng.” Đội trưởng La hình như không ngờ Trình Phong lại trả lời đơn giản thế, vì thế bèn to gan nói thêm: “Nếu không hay anh thử xem, liệu có phải là bị thế khi để xe ở nơi khác không ạ… …tôi có một người bạn sửa xe rất cừ, nếu được thì để tôi giới thiệu cho anh…”
Nói qua nói lại, chẳng qua là vì chuyện này. Đúng thật là, Trình Phong vốn dĩ luôn có tính nhẫn nhịn tốt cũng thấy không chịu nổi nữa, anh ta rất khách khí ngắt lời đội trưởng La: “Cám ơn anh nhiều, nếu cần, tôi sẽ liên hệ với anh.”
Ngắt điện thoại xong, Trình Phong vươn tay cầm ly nước đặt nơi đầu giường, uống một ngụm. Song mùi vị tanh nồng bên trong cốc khiến anh ta lập tức phải nhổ ngụm nước đó ra, có điều khiến anh ta không ngờ được là, miếng nước anh ta phun ra đó lại có màu đỏ tươi như máu!
Thời khắc đó, Trình Phong suýt chút nữa tin rằng mình đã thổ huyết!
Song ngụm nước khi khi đã rơi vào ly nước lại không hề tan đi, mà phân thành mấy nhánh, mỗi nhánh tự mình độc lập phân tách ra, cuối cùng hợp lại thành một hình dạng đặc biệt.
Nhìn mất nửa ngày, Trình Phong cuối cùng mới nhìn ra hình dạng thứ nước đỏ đó tạo thành: một chữ viết!
Chính là chữ viết màu đỏ hôm nay cứ luẩn quẩn dính lấy anh ta!
Chữ viết trong chiếc cốc này hình như cũng đã rõ ràng hơn lúc đầu nhìn thấy, có điều Trình Phong đang còn hốt hoảng lại không thể nhìn ra được đó là chữ gì. Cũng không biết qua mất bao lâu, chữ viết trong chiếc ly kia mới biến mất trước mắt anh ta.
Trình Phong đổ ly nước đi rồi đặt lên tủ bếp, đồng thời cũng âm thầm thề tối nay không uống thêm ngụm nước nào nữa. Sau đó với tâm trạn bất an gắng xem nốt bộ phim, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Phong đi ngủ mà không tắt đèn.
*
Giấc ngủ chập chờn bất an đổi lại sáng hôm sau đương nhiên là hai con mắt thâm quầng như gấu trúc. Thói quen dậy sớm tập thể dục của Trình Phong cũng không như mọi ngày được nữa, mãi cho đến sát giờ đi làm mới vội vội vàng vàng từ giường bật dậy.
Suy nghĩ mất một lúc, Trình Phong quyết định không lái xe, mà gọi taxi.
Buổi sáng là lúc hay tắc đường nhất, xe taxi hết đi rồi lại dừng, chầm chậm bò theo dòng xe trên đường. Đương nhiên, xe Trình Phong cũng không phải ngoại lệ.
Lại thêm một cái đèn đỏ nữa, xe taxi cũng theo đó dừng lại thêm một lần. Trình Phong tùy ý đưa mắt quét ra ngoài cửa sổ, lại vô tình nhìn thấy một mái tóc bóng mượt đang bay bay.
Là ở xe buýt bên cạnh, vị trí ngồi gần với xe Trình Phong có một cô gái còn trẻ đang ngồi. Cô ấy đang cúi đầu, mái tóc dài thẳng mượt che khuất gương mặt. Trin Phong đột nhiên có hứng thú ngắm nhìn cô gái này. Rất nhiều cô gái đều như vậy, “Nhìn từ phía đằng sau, muốn phạm tội. Nhìn từ phía trước, muốn livephun.” ( Ở đây câu nói này dùng fancui và fanwei tương đồng ý nghĩa nên nghe thuận tai hơn khi Bibon dịch ra), không biết cô gái này thì sao?
Lát sau, cô gái đó cũng ngẩng đầu lên, còn quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Trình Phong nhìn cô gái mà ngẩn ngơ hồi lâu, cô không hề khiến anh ta thất vọng. Chiếc mũi thanh mảnh cao cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi lông mày lá liễu, còn có đôi mắt to biết nói chuyện trên đó …
Cô gái kia phát hiện ra Trình Phong nhìn mình hồi lâu, cũng không hề tức giận, ngược lại còn dịu dàng cười lại với anh ta, sau đó ngượng ngùng hạ bờ mi xuống.
Nụ cười này, khiến con tim Trình Phong suýt chút nữa thì nhảy vọt ra ngoài! Thời khắc vừa nãy, cảm tưởng như trên thế giới này chỉ còn lại đôi mắt của cô ấy. Gương mặt Trình Phong cũng bất giác nóng lên, làm thế nào cũng không thể dứt ánh nhìn của mình, để mặc con tim nhảy múa. Cảm giác đó, trước giờ chưa bao giờ anh ta trải qua.
Có điều, thời khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi. Chính vào lúc Trình Phong chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống khỏi xe taxi, thì đèn xanh bật sáng, taxi và ô tô buýt cùng khởi động, Trình Phong căng thẳng nhìn chiếc ô tô buýt bị taxi bỏ lại phía sau. May mà, con đường này khá dài, đèn đỏ cũng nhiều, vì thế chẳng bao lâu sau, anh và cô gái kia lại chạm mặt.
Sau ba lần vô tình chạm mặt, khó tránh khỏi phải chia lìa. Chiếc ô tô buýt kia rẽ một hướng khác, đi về hướng ngược với khách sạn, Trình Phong cũng thất vọng thở dài.
Liệu còn có cơ hội gặp lại nữa không? Trình Phong thầm nghĩ.
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s